Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khi Thần Thoại Tái Hiện

Chương 9: Pháp sư Merlin và Lý Dương




Chương 9: Pháp sư Merlin và Lý Dương

Khi bầy n·gười c·hết yên tĩnh di chuyển trong thành phố.

Bên cạnh một cái hồ nhân tạo, ba bóng người nhỏ nhắn đang lẩn trốn khỏi bọn chúng bên dưới những táng cây xanh.

Gần đó có mười mấy n·gười c·hết đang hoạt động, ngoại trừ cách tiêu diệt bọn họ, không còn cách nào khác di chuyển qua bên kia con đường, tiến về một khu vực an toàn hơn.

Lý Ánh Nguyệt vất vả cột lại dây giày, xoắn cao tay áo, không quên quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

Nhìn bầy n·gười c·hết hơn 10 con đang đi lại, cô âm thầm thở dài, nhận ra bản thân đã không còn đường nào để đi, chỉ đành nằm yên bên cạnh bờ hồ, lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời rộng lớn đang từng chút bị lực lượng kia ăn mòn.

Mình sẽ c·hết sao?

Cô lầm bầm, tâm trí đã quay trở về thời niên thiếu.

Cô nhớ khoảng thời gian còn ngồi ghế nhà trường và gia đình của mình.

Họ đ·ã c·hết, rồi cô sẽ cảm nhận được cảm giác của họ.

Cuộc sống của cô thay đổi quá nhanh, như cách một trang sách được lật.

Trong những giây phút bồi hồi, cô bỗng nhận ra có thứ gì đó xuất hiện trên bầu trời.

Không, nói đúng hơn là có thứ gì đó đang bay qua bay lại trên các toà nhà chọc trời.

Đó rõ ràng là thứ… không phải con người có thể làm được.



Trong một căn hộ, có ba cái xác c·hết đang chuyển động.

Bỗng có thứ gì đó xuất hiện, ba cái xác c·hết chưa kịp hành động, đầu đã bị hái xuống sau đó bị hút cạn lực lượng.

Cứ theo tiến độ này, kiếp sau mình sẽ hồi phục.

Lý Dương đi ra từ trong một góc c·hết, vô lực nhìn hai bàn tay của mình.

Toàn bộ xác c·hết trong cao ốc này đã bị hắn g·iết, nói cách khác toà cao ốc hiện vô cùng an toàn.



Không chỉ cao ốc này mà còn rất nhiều nơi khác nữa.

Bằng vào bản lĩnh đi đêm của loài mèo, không có một n·gười c·hết nào đủ mạnh để phát hiện sự tồn tại của hắn.

Bước lên sân thượng, gần như mọi con ngách trong thành phố đều không thể giấu diếm được cặp mắt màu đỏ kia.

Ngửi một chút, phát hiện phụ cận vẫn còn một ít n·gười c·hết, liền thả người dọc theo cao ốc, nhanh chóng leo xuống mặt đất.

Đặt chân lên đất đá, phát hiện nơi này bị ô n·hiễm n·ặng nề, không ngừng có n·gười c·hết trỗi dậy từ trong các mảnh vỡ không gian ở phụ cận.

Tiến vào trạng thái mèo đi đêm, hắn lặng lẽ gặt đầu n·gười c·hết như gặt lúa vào cuối mùa.

Sau khi dọn sạch nơi này, hắn đi sang phụ cận, tiến vào trong một siêu thị, bỗng phát hiện nơi này tràn ngập n·gười c·hết.

Ngay khi tiến vào bên trong siêu thị, mới ngửi được mùi khói nồng nặc, làm hắn không kiềm được cau mũi.

“Những đồ này sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập lại, gần đây chắc chắn có thủ lĩnh.” Lặng lẽ tiếp cận một bầy n·gười c·hết, đột nhiên Lý Dương thoát ly trạng thái mèo đi đêm, trực tiếp nhảy vào giữa bầy n·gười c·hết.

Đã không thể lọt mùi ra bên ngoài, vậy thì không cần phải trốn tránh.

Trực tiếp đại khai sát giới.

Hắn như con sói dữ lao vào giữa bầy cừu, không ngừng gặt g·iết, hút cạn lực lượng từ bầy n·gười c·hết.

Chỉ trong nửa giờ, toàn bộ chỗ này đã bị dọn sạch.

Sau khi xử lý siêu thị, Lý Dương không lựa chọn rời đi, mà lặng lẽ trốn vào trong một góc c·hết, yên lặng chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, một bóng người già nua xuất hiện.

Lão pháp sư mạnh mẽ Merlin đặt chân vào bên trong siêu thị, kinh ngạc nhìn những thứ bẩn thỉu bị g·iết đến mức không thể tái sinh ở trước mặt.

Bỗng lão quơ cây gậy gỗ, một q·uả c·ầu l·ửa bắn mạnh ra ngoài.

Đâm vào trong một kệ hàng, hoàn toàn phá huỷ nơi đó.

Ồ!



Không ở đây sao?

Lão già Merlin kinh hô một tiếng, tiếp tục dùng gậy gỗ bắn ra cầu lửa, đốt cháy toàn bộ siêu thị.

Không tin ngươi không xuất hiện.

Merlin bình tĩnh nhìn biển lửa rực cháy, tự tin vô cùng nghênh đón kẻ địch.

Nhưng ngay khi lão đang tự tin tràn đầy, một tiếng sói tru cất lên doạ lão kinh hồn bạt vía.

Lão nhìn lên cao, liền thấy một người đang nhìn lão chòng chọc như một con mồi ngon.

Người kia có một cặp mắt đỏ au, cả người lông tơ dày đặc, như là một con thú mang hình dáng con người.

Điều khiến lão không kiểm soát được trở nên sợ hãi là giờ phút này tên người thú kia không ngờ đang nhìn lão cười.

Nụ cười kia lạnh lẽo khó mà tả nổi.

Nhưng là pháp sư vĩ đại nhất trong thần thoại Vua Arthur, lão phản ứng lại vô cùng nhanh.

Chỉ thấy lão một lần nữa quơ gậy gỗ, nhưng lần này không bắn cầu lửa mà tạo ra một vòng bảo vệ khổng lồ, bao phủ toàn bộ người của lão vào bên trong.

Tạo xong vòng bảo vệ, lão mới dùng pháp thuật bắn ra cầu lửa t·ấn c·ông kẻ kia.

“Một pháp sư sao?” Nếu như là một thiên thần 8 cánh thì tốt rồi, mình hoàn toàn có khả năng trực tiếp đầu thai.

Nhưng chỉ là một con người bình thường sở hữu pháp thuật mạnh mẽ, vậy đối với mình cũng không khác gì một con người bình thường cầm dao hay cầm mác.

Lý Dương lầm bầm lầu bầu, sau đó nhìn thấy một q·uả c·ầu l·ửa lao thẳng về vị trí của mình, và trong ánh mắt kinh ngạc của lão già Merlin, hắn như một cơn gió nhanh chóng tránh khỏi cầu lửa.

Nhưng không chỉ có như vậy là xong, hắn cúi gập người rồi đột nhiên lao tới. Cả người bắn nhanh trong không trung, đụng thẳng vào trên vòng bảo vệ, sau đó dùng nấm đấm liên tục đấm vào trên đó.

Đang! Đang!

Thằng này là quái vật sao?

Lão già Merlin sợ hãi thì thào, đột nhiên cầm gậy gỗ bằng cả hai tay rồi phát ra tiếng gầm dữ dội.



Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Dương, một chiếc chén vàng lẳng lặng xuất hiện rồi trôi nổi giữa không trung.

Cổ vật Chén Thánh của thời đại Vua Arthur.

Lão già Merlin điên cuồng cười lớn, gầm thét lên: “Cấm thuật từ Chén Thánh – Thánh Quang.”

Chén Thánh xoay tròn trong tiếng gầm của Merlin, phát ra ánh sáng thần thánh.

Ầm!!!

Một thứ ánh sáng mãnh liệt thần thánh điên cuồng tản ra ngoài, như muốn quét sạch vạn vật.

Siêu thị lập tức bị quét bay, sụp đổ thành hàng trăm mảnh vụn.

Khi khói bụi tan hết, chỉ có cái vòng bảo vệ và lão già Merlin ngồi ở trong là còn nguyên vẹn.

“Quái vật thì sao? Không phải cũng bị Merlin ta g·iết c·hết?” Lão già Merlin ho khan, miệng hộc ra một ngụm máu đen, nhưng đây có là gì nếu như lão đã g·iết được con quái vật kia cơ chứ.

Khoan thai ngồi trong vòng bảo vệ dưỡng sức, dần dà cảm nhận thân thể dần hồi phục, lão già Merlin bắt đầu thu lại pháp thuật.

Vòng bảo vệ nhanh chóng vỡ vụn.

Ngay khi lão muốn giơ tay thu hồi Chén Thánh đang trôi nổi trên không trung, thì đột nhiên lão thấy ngực mình đau nhói, cúi đầu nhìn mới nhận ra có một bàn tay đã xuyên qua người lão rồi cầm trái tim già cõi của lão lên.

A!!!

Khi trái tim già của lão bị bóp nát cũng là lúc lão gào thét lên đầy sợ hãi.

Rồi thân thể cũng vì vậy mà trở nên khô héo, tàn lụi như một ngọn khói suy tàn vì thiếu củi. Cùng với đó chiếc Chén Thánh cũng mụt nát khi người chủ nhân của nó c·hết đi và không cách nào tái sinh một lần nữa.

Lý Dương ngồi trầm tư bên cái xác già nua khô héo, đây cũng không phải là lần đầu hắn làm chuyện này. Trong cuộc trường chinh kéo dài 900 năm, số lượng thủ lĩnh thần thoại bị hắn hấp thụ không có một ngàn cũng phải một trăm.

Giết nhiều như vậy, cho dù g·iết thêm một cũng không phải chuyện đáng tự hào hay suy ngẫm lâu lắc.

Quả thật thời gian cho hắn cũng không còn nhiều khi mà Thế Giới Mộng có vẻ đã nhận ra hành tung của kẻ phàm trần mang thân phận con sói dữ này khi nó đang tàn sát bầy quân vô lại mà nó dầy công tạo dựng.

Khi Lý Dương tiến vào trạng thái mèo đi đêm lặng lẽ chuồn khỏi khu vực này để tránh làm lộ bản thân thì môt trận gió mạnh nổi lên, một đội kỵ binh đông đảo lao tới bằng tốc độ đầy khủng kh·iếp.

Bọn ngựa đạp chân lên bề mặt đá vụn, không ngừng hí lên.

“Mer...lin… đ·ã c·hết…!” Một người phát ra giọng nói trầm thấp, tựa hồ cái miệng chưa được tạo dựng quá lâu.

“Truy… tìm… kẻ thù.” Rồi một lần nữa trong tiếng hí của đám ngựa, bọn họ lại lên đường hành quân. Chỉ có điều là lần này đã có mục tiêu rõ ràng chứ không hề mơ hồ như cái cách chúng nó hành động sau khi vừa được tạo dựng bởi lực lượng từ Thế Giới Mộng từ nửa giờ trước.