Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 6




Kiều Mẫn Hàng sau đó có gọi điện thoại cho Diệp TriNgã rất nhiều lần, nhưng Diệp Tri Ngã đều ậm ừ từ chối khéo các lời mời của cô.Thế nhưng không biết là do ngây thơ chân thật hay là vì cảm thấy quá cô đơnbuồn bã nên lần nào gọi điện cho Diệp Tri Ngã cũng đều không nhận ra hàm ý lờinói của cô trong điện thoại, khiến cho Diệp Tri Ngã không biết nên làm thế nàođược nữa, nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất có thể làm được lúc này là thay đổimột số di động mới.

Khi Diệp Tri Ngã bắt đầu nghĩ đến việc có thật sự phảirời xa thành phố Ninh Huy này, bỏ lại công việc tốt đẹp tại đây, mỗi lần nghĩđến điều này là cô lại có cảm giác tiếc nuối vô cùng. Thế nhưng cô hiểu rất rõbản thân mình rằng, nếu như Phí Văn Kiệt thật sự muốn bắt cô rời khỏi nơi đâythì cô sẽ ngay lập tức khăn gói sắp xếp đồ đạc rời xa thành phố này luôn. Cáchđây năm năm, cái ngày mà cô nhẫn tâm từ chối lời thỉnh cầu tự đáy lòng của PhíVăn Kiệt dành cho cô là cô đã biết rõ rằng, bất luận đứng trên góc độ luật pháphay là xét về mặt đạo đức thì cô đều đáng bị kết tội, đáng để bị xử tù vô thờihạn. Cả đời này không còn bất cứ một cơ hội nào để có tư cách được đứng trướcmặt Phí Văn Kiệt nữa rồi.

Cho nên cô nhủ lòng mình rằng nên ngoan ngoãn biếtđiều mà tránh xa Phí Văn Kiệt. Không quan tâm là những người mang họ Phí, manghọ Kiều hay là mang họ gì đi chăng nữa, chỉ cần có liên quan dù chỉ là một chútquan hệ gì đó với Phí Văn Kiệt thì cô cũng bắt buộc phải tránh ra xa. Cho nênsau này nếu có Âu Dương Dương đi dạo phố mua đồ với cùng với mình nữa thì dù ÂuDương Dương có thuyết phục bằng cách nào, cô cũng nhất quyết không bao giờ đếncửa tiệm thời trang của cô tiểu thư Tôn Gia Linh kia nữa, thậm chí đến cả tầngba của tòa nhà mua sắm đó cô cũng không hề đặt chân lên đó nữa, giục giã hốithúc Âu Dương Dương đi ra đến một tòa nhà mua sắm khác.

Âu Dương Dương cảm thấy vạn phần khó hiểu: “Chị saolại thế, chúng ta chỉ vào trong đó xem mà thôi, biết đâu lại có giảm giá gì đóthì sao, chị ngốc quá!”

“Nợ người ta cái tình rồi đừng có làm phiền người talần nữa mà xấu hổ, hơn nữa chị cũng đâu có quen biết gì cô ấy”. Diệp Tri Ngãngó nghiêng trước sau, dừng lại trước một bộ quần áo, việc đầu tiên là cô giơmác áo lên xem giá tiền, rồi quyết định bước đi nơi khác không chút do dự.

“Kiệt sỉ trời cho, ky bo trời giữ à!”Âu Dương Dươnglẩm bẩm nói với Diệp Tri Ngã, ”À đúng rồi, chị có nghe nói đến chuyện nàykhông, đám cưới giữa Kiều Thận Ngôn và Tôn Gia Linh đã được đặt xong rồi đấynhé.Em nghe nói nội trong năm nay hai người đó sẽ tiến hành hôn lễ đấy chị”.

Diệp Tri Ngã nheo nheo mắt không động đậy: “Liên quangì đến chị cơ chứ, anh ta mà có kết hôn thì chị cũng chẳng đến lượt được mời đidự đâu. Mà nếu có mời chị đến dự đám cưới thật thì chị cũng mừng một phong baođựng ba trăm vào trong đó thôi, và tất nhiên sẽ gắng sức ăn ít nhất không dướisáu trăm mới về”.

“Chỉ biết ăn có sáu trăm thôi sao? Chị đúng là tươnglai xán lạn quá đấy!”, Âu Dương Dương cong môi đáp lại, “Nhưng mà anh trai kếthôn rồi thì lại đến lượt chuẩn bị cô em gái kết hôn tiếp chứ. Em xem cô tiểuthư Kiều Mẫn Hàng đối với chị rất nhiệt tình thiện cảm, cô ấy mà kết hôn thì cóthể thế nào cũng phải mời chị đến dự đó”.

Diệp Tri Ngã giả bộ không nghe thấy câu nói vừa rồi,cô lấy tay chỉ vào bộ quần áo đang mặc trên người tượng mẫu kia nói: “Cái nàychị mặc vào liệu có đẹp không nhỉ?”.

“Không đẹp tí nào, tầm thường quá!”

“Thế chiếc kia thì sao nào?”

“Càng không đẹp chút nào cả”.

“Mắt nhìn của em bị sao thế?”.Diệp Tri Ngã mỉm cườitiếp tục đi về phía trước. Bước được vài bước chủ đề câu chuyện cứ thế tự nhiênlại được chuyển sang một hướng khác. Lần này là chủ để bình luận về người đànông mà Âu Dương Dương đã ưng ý trong bữa cơm ăn cùng nhau ngày hôm trước.Anh talà cháu đích tôn của một dòng họ truyền thống bao đời theo nghề Trung y. Bâygiờ thì chuyển sang làm công viên chức lĩnh vực chính trị trong một cơ quan nhànước, tên gọi trong sơ yếu lý lịch là Giang Hải Dương, tên ở nhà thưởng gọi làTiểu Duệ.

Cho nên đối với lĩnh vực tình cảm này mà nói quả thậtlà khó tiên đoán được. Âu Dương Dương trong trăm nghìn cơ hội tiếp xúc đã gặpgỡ rồi đi xem mặt giới thiệu biết bao nhiêu người đàn ông tài hoa sắc sảo. Thếnhưng người khiến trái tim cô rung động lại là anh chàng mang tên Tiểu Duệ chỉđẹp trai hơn Thủy Mục Niên chút xíu, lại còn từ đó thay đổi hẳn thói quen tínhnết của cô tiểu thư đỏng đành con nhà giàu luôn được cưng chiều này, biến côthành một người con gái dịu dàng thùy mị biết lắng nghe người khác. Đi mua sắmmới được nửa đường, cú điện thoại gọi đến của đồng chí Tiêu Duệ khiến cho ÂuDương Dương ngay lập tức tươi tỉnh tinh thần, miệng cười chúm chím quay sangDiệp Tri Ngã giải thích với cô:

“Cái này…thứ hai tuần tới em sẽ mang đến phục vụ chịbữa ăn sáng bằng bánh ga tô mùi hoa mai ngon nhất thế giới này luôn nhé…”

Diệp Tri Ngã quay đầu đi, vẫy vẫy tay điệu bộ vờ nhưxua đuổi: “Trong vòng ba mươi giây cô phải biến mất trước mặt tôi ngay”.

Âu Dương Dương hì hì cười trừ rồi chạy rất nhanh đếnchỗ hẹn. Diệp Tri Ngã cầm trong tay bộ áo con vừa mới mua xong, lười biếng chánnản tiếp tục dạo bước vài vòng các cửa tiệm trong tòa nhà mua sắm, rồi cũngquay ra. Tiệm mì mới mở nằm ngay cạnh cổng khu ra vào của khu này đang bốc lênmùi mì tam vị hấp dẫn vô cùng. Buổi tối thế này mà còn ăn bát mì với giá mườitệ một bát đó thì có thức khuya cả đêm cũng chẳng cần biết đói nữa.

Nhưng mà dường như khi người ta càng muốn trốn tránhđiều gì lại càng khó để có thế trốn tránh thành công. Khi Diệp Tri Ngã đã quyếtđịnh chuẩn bị quay đầu lại rảo bước đi thì chợt nghe thấy tiếng vọng về phíamình và vui mừng thốt lên: “Bác sỹ Diệp, có phải là chị không?”

Diệp Tri Ngã nhìn thấy Kiều Mẫn Hàng đang rảo nhữngbước thật dài đi về phía mình, có cảm giác giống như tội phạm trốn tránh cảnhsát đã nhiều năm giờ lại bị chính cảnh sát bất ngờ chạm mặt “hỏi thăm”. Côgượng cười ra tiếng, trong đầu lập tức nghĩ ngợi dò đoán mông lung. Cách mà ÂuDương Dương vẫn dùng để kiếm kế thoát thân giờ đã đến lượt cô áp dụng thử mộtlần rồi!

Sự thật đã chứng minh rất rõ ràng rằng đang đến lúcnước sôi lửa bỏng, tình huống gây cần như thế này mà người bạn Âu Dương Dươngđúng là không thể trông cậy tin tưởng được gì cả. Diệp Tri Ngã nhân cơ hội liềnnhắn hai tin nhắn liên tục cho Âu Dương Dương thế nhưng vẫn bặt vô âm tín. Côkhông thể kiên nhẫn chịu đựng nổi nữa liên gọi điện thoại sang phía đầu dây bênkia, kết quả dành cho cô là âm thanh phát ra”Số điện thoại mà bạn đang gọi đãtắt liên lạc”.

Tập đoàn thời trang nhỏ do Tôn Gia Linh kinh doanh đạtdoanh thu rất tốt, trong cùng một tòa nhà mua sắm này đã tiếp tục mở quầy hàngthứ hai. Quầy hàng vừa khai trương sang ngày thứ ba rồi. Kiều Mẫn Hàng rảnh rỗithảnh thơi đến cửa hàng chơi với Tôn Gia Linh. Thật là trùng hợp, Diệp Tri Ngãrơi vào tính huống như chú thỏ con ngốc nghếch tự động đâm đầu vào gốc cây, nêndành bất đắc dĩ bị động đi vào ngồi trong ghế sofa trong quầy hàng. Cô vừa ngheTôn Gia Linh giới thiệu các khái niệm về thiết kế thời trang cũng như các kiểudáng thời trang hợp thời mới, vừa lắng nghe câu chuyện tình yêu lãng mạn màKiều Mẫn Hàng thì thầm to nhỏ bên tai.

Diệp Tri Ngã đã từng nghe nói đến một câu như thế này,tính yêu ngọt ngào là phải thế hiện ra ngoài. Câu nói này nếu áp dụng vàotrường hợp của Kiều Mẫn Hàng thì không có gì để thích hợp hơn được nữa, cô cómột người yêu thập toàn thập mỹ như Phí Văn Kiệt nhưng lại không thể để chotoàn thế giới này biết được! Người con gái chìm đắm tình yêu này vừa hay xấu hổlại luôn luôn nóng nảy thế hiện rõ ra nét mặt. Tôn Gia Linh chỉ vào phía DiệpTri Ngã đang ngồi im bất động cười và nói: “May là còn có chị đấy. Em là em đãnghe cô nàng ấy nói đến cả tám trăm lần rồi. Hôm nay thì em cũng đã không cònphải bị cô nàng làm phiền nữa rồi đấy chị ạ!”.

Diệp Tri Ngã nhấc tay lên che miệng cười ngượng ngùng.Kiều Mẫn Hàng vỗ vỗ vào vai cô bạn tốt, nháy mắt nhìn chăm chú vào bàn tay củaDiệp Tri Ngã: “Bác sỹ, trên cổ tay chị buộc cái gi thế này?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười dùng tay phải xoa xoa vào cổ taytrái, trên cổ tay trái đó có một sợi chỉ màu đỏ xâu môt chiếc ống làm bằng đátròn nhỏ đã cũ, cô đã đeo nó từ nhiều năm nay rồi: “À, cái này chứ gì? Đồ nàychẳng đáng tiền đâu, chị chỉ đeo nó chơi thôi mà”.

“Sao lại trùng hợp đến thế cơ chứ, em cũng có mộtchiếc giống với cái của chị như đúc này”. Kiều Mẫn Hàng vừa nói vừa kéo cánhtay áo lên cao, lộ ra cổ bàn tay cũng đang đeo một chiếc vòng tay nhỏ, đúng làmột chiếc ống tròn nhỏ đã cũ làm bằng đá, mà đường kính, độ rộng dài, hình dángmàu sắc giống với chiếc đeo trên tay cô y chang. Chỉ có một chỗ duy nhất khônggiống đó là chiếc mà Kiều Mẫn Hàng đeo được xâu vào trong một chiếc vòng ngọcPhỉ Thủy, ngọc được đánh bóng với màu sắc và chất lượng tương đối tốt, khiếncho chiếc ống tròn nhỏ đã được làm bằng đá đã cũ kỹ phai màu đó cũng lộ đầy vẻphú quý sang trọng.

Diệp Tri Ngã cảm thấy để cười ra được một tiếng chânthành sao mà khó khăn đến thế. Cô nhìn chăm chăm vào chiếc ống tròn nhỏ đã cũlàm bằng đá đang được đeo trên cổ tay của Kiều Mẫn Hàng, tưởng như phải lấy hếtsức mình gắng gượng lắm mới nhấc nổi cả khuôn mặt lên được, cố gắng để khôngcho người khác nhìn thấy rằng cô đang cảm thấy vô cùng buồn chán. Cô có thểđoán được ngay nguồn gốc món đồ này là từ đâu ra. Cô tiểu thư nhà giàu danh giánhư Kiều Mẫn Hàng chỉ chắc chắn không bao giờ có thể đeo một thứ đồ làm bằng đávừa cũ kỹ vừa rẻ mạc như thế này để làm đồ trang sức cả. Hai chiếc ống tròn nhỏđã cũ làm bằng đá này được mua với giá tất cả là một trăm hai mươi tệ. Trên ngườiPhí Văn Kiệt không có tiền lẻ, số tiền sáu mươi ngàn đó khi ấy còn do cô trảcho người bán hàng…

“Em đã nói rồi cơ mà, các chị đúng là chẳng hiểu gìcả, đúng là em và bác sỹ Diệp đều có con mắt tinh đời giống nhau, giá trị củanghệ thuật thì không thể dùng tiền bạc mua hay đo đạc được bao giờ mà”. KiềuMẫn Hàng mỉm cười tủm tỉm nói với Tôn Gia Linh, rồi lại ngẩng đầu lên được đànói với người đang đứng sau Diệp Tri Ngã, “Anh ơi, anh nói xem có phải là đúngnhư vậy không nào?”

Diệp Tri Ngã theo phản xạ liền quay đầu lại đằng saumình. Kiều Thận Ngôn cười thật nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Anh đưa mắt nhìn chiếcvòng đeo trên tay của Diệp Tri Ngã rồi lại đảo mắt nhìn vào chiếc của Kiều MẫnHàng, sau đó nhìn sang phía Tôn Gia Linh nói: “Đã xong chưa em? Còn chưa điđược nữa thì thế nào cũng sẽ đến muộn đấy”.

Tôn Gia Linh cười vâng dạ rất ngọt ngào, quay ra dặndò đơn giản vài câu với nhân viên bán hàng, rồi quàng túi xách vào cánh tay đira khỏi cửa hàng thời trang của mình: “Tiểu Mẫn, em có đi cùng với bọn chịkhông? Em có lái xe đến không vậy?”

“Em không lái xe đến đâu, em cũng không cần phải vộivề nhà. Em muốn nói chuyện với bác sỹ Diệp thêm một chút nữa”. Kiều Mẫn Hàngthân mật đứng bên cạnh Diệp Tri Ngã, luồn tay vào cánh tay của cô. Diệp Tri Ngãbị lâm vào tình cảnh đã đành cưỡi hổ khó xuống nên gượng gạo lên tiếng đồng ýmột lúc nữa sẽ đưa Kiều Mẫn Hàng về nhà. Ba người cùng nhau đi xuống tòa nhà,tiễn hai con người gia cảnh môn đăng hộ đối lái chiếc xe cũng đầy sang trọnghiện đại đi xa dần. Kiều Mẫn Hàng cười tươi gợi ý: “Thật chẳng dễ dàng gì mớicó được một cơ hội tốt như thế này, bác sỹ Diệp, chúng ta đi ăn gì đó nhé? Hômnay thì cuối cùng em cũng có thể được mời chị một bữa cơm rồi đấy”.

Kiều Thận Ngôn nhìn bóng dáng em gái và Diệp Tri Ngã trongtấm gương chiếu hậu dần dần khuất xa và bé nhỏ lại, anh hơi chau mày khiến vầngtrán trở nên nhăn lại, tiện tay nhấn vào nút còi xe. Tôn Gia Linh ngồi vàochiếc ghế đằng sau xe, thở một hơi thật dài nhỏ nhẹ: “Ôi, biết làm thế nào bâygiờ hả anh? Chúng ta sẽ kết hôn như thế nào đây? Mấy hôm nay vì mãi mê nghĩchuyện này làm cho em cảm thấy đau đầu quá!”

Kiều Thận Ngôn cười khẽ: “Em làm ra việc đau đầu thìem phải tự đi dọn dẹp lấy nó chứ. Anh thì chẳng làm sao cả, mặc bừa một bộ áoâu phục, đeo một chiếc cà vạt vào nữa là có thể kết hôn thôi mà. Áo váy cưới vànhẫn cưới thì em tự chuẩn bị lấy nhé. Em nhớ là mua thì đừng có eo hẹp, đắn đoquá. Anh từ trước đến nay luôn chu đáo độ lượng với phụ nữ, em đừng vì chuyệnnày mà hủy hoại thanh danh đó của anh đấy, nhớ chưa”.

“Anh Tiểu Kiều”.

“Gì vậy?”

Tôn Gia Linh cắn vào miệng thốt lên: “Lần này em lạilàm phiền đến anh rồi…”

Kiều Thận Ngôn vừa quay vô-lăng rẽ sang một bên đườngmột cách rất cẩn thận, vừa nghe âm nhạc trong tư thế vô cùng thoải mái: “Khôngsao cả, phí tổn hại tinh thần và phí tổn hại tuổi thanh xuân, anh sẽ gộp hếtlại rồi thanh toán một lượt với em sau, một đồng cũng đừng hòng thiếu với anhđấy”.

“À đúng rồi, em cảm thấy tình cảm giữa anh và Tiểu Mẫndạo này hình như đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi thì phải?”

“Cũng không đến nỗi tồi cho lắm, con bé nhà anh vẫnnằm trong giai đoạn giáo dục nghĩa vụ, lúc thì khóc ầm ĩ cả lên, lúc thì lạicười khanh khách, hôm nắng hôm mưa ai mà biết trước được!”

Tôn Gia Linh nhìn anh âu yếm: “Anh Phí Văn Kiệt thờigian gần đây có phải đang chịu rất nhiều áp lực từ phía tập đoàn phải khônganh? Em nghe thấy Tiểu Mẫn nói rằng anh ấy đã gặp phải một số khó khăn vướngmắc gì đó trong công việc thì phải”.

“Tiểu Mẫn đã nói với em như thế nào vậy?”

“Em ấy cũng nói chẳng rõ ràng gì với em cả, chỉ nhắcđến chuyện gì mà nghe có vẻ như có phương án kế hoạch gì đó bị phủ quyết rồi,việc đó khiến cho anh Phí Văn Kiệt cảm thấy vô cùng buồn bã. Có phải là đã cóchuyện xảy ra như vậy không anh?”

Kiều Thận Ngôn gật đầu đáp lại: “Đúng là có chuyện đãxảy ra như thế đấy. Phương án đề xuất di dời lò cao áp do Phí Văn Kiệt thiết kếphần trăm của mức độ nguy hiểm và thất bại là rất cao, mà đối với kỹ thuật thicông thì lại đòi hỏi quá cao, phương án này chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn lýluận mà thôi, chứ không có khả năng áp dụng vào thực tiễn, cho nên đã bị cácnhà chuyên gia gạt bỏ ý kiến rồi!”

“Em nghe nói công trình di dời lò cao áp này đã đượchoạch định từ rất lâu rồi mà, sao đến tận bây giờ vẫn chưa được di dời hả anh?”

“Em nghĩ di dời lò cao áp cũng giống như di chuyển cáikệ gỗ dùng để phối đồ rượu trong nhà thôi đấy hả, nói di dời là di dời luônđược sao?”. Kiều Thận Ngôn chuyển hướng sang một ngã rẽ khác, rồi cho xe dừngtrước một góc sân nhỏ yên tĩnh hoang vắng trước cửa, “Em đi đi, anh ấy đã đợiem từ rất lâu rồi đấy”.

Tôn Gia Linh ngập ngùng nói với anh: “Anh Tiểu Kiều…”

“Gì thế? Còn chuyện gì nữa hả em?”

“Anh Tiểu Kiều, em…chuyện chúng mình kết hôn đó…em vẫnchưa nói với anh ấy anh ạ…”

Kiều Thận Ngôn nhíu mày nhăn vầng trán lại: “Chưa nóivới anh ấy là sao? Ý em là thế nào chứ? Chẳng lẽ…chẳng lẽ sáng kiến ngốc nghếchnày lại do mỗi mình em nghĩ ra thôi sao?”

Anh mím môi hỏi tiếp một lượt: “Anh vẫn đang cảm thấykỳ quái đây.Từ khi nào anh ta lại thay đổi đến mức có thể khờ khạo giống như emvậy. Đã đồng ý với sáng kiến ngốc nghếch này rồi cơ mà!”

“Là, đúng là ngốc nghếch thật, bây giờ em cảm thấy hốihận quá anh ạ…”, Tôn Gia Linh thở dài ngao ngán, “Nhưng mà em không hề nghĩrằng sự việc lại có thể xảy ra hơn hẳn sức tưởng tượng của mình như thế này. Emvẫn cứ nghĩ rằng…vớ vẩn qua loa rồi thì cũng sẽ xong hết thôi mà…”

“Việc này Tiểu Mẫn có biết hay không thế?”

Tôn Gia Linh ngập ngừng rồi gật đầu ra hiệu có.

Kiều Thận Ngôn lắc đầu nói tiếp: “Em và Kiều Mẫn Hàngđúng là những bà yêu tinh luôn tìm cách trêu ngươi người khác! Lúc nào cũng gâyphiền phức cho anh, từ nhỏ đến lớn anh đã giùp 2 cô dọn dẹp chiến trường do cáccô gây ra không biết bao nhiêu cho kể hết rồi. Dù gì cũng đã hơn hai mươi tuổi,sao không thể sống bằng lý trí một chút!”

“Anh Tiểu Kiều…”

Kiều Thận Ngôn vẫn chưa nguôi giận, lắc đầu tỏ vẻ khóchịu: “Đi nhanh lên đi, anh giờ không nói chuyện với em nữa. Em yên tâm đi nhé.Nhưng mà sự tình đã ra nông nổi như thế này rồi, anh không tiếp tục tham giatrò chơi ngốc nghếch của các cô nữa. Anh phải nghĩ ra cách nào đó để giải quyếttình hình cho êm thắm nhất mới được”.

Tôn Gia Linh chớp hai hàng mi nhìn Kiều Thận Ngôn mộtcách đầy âu yếm: “Anh trai Tiểu Kiều của em vẫn là nhất!”

“Lần sau mà còn tái phạm nữa thì anh nhất định sẽ phạtem đấy. Còn nữa, Tiểu Mẫn về nhà anh sẽ phải phạt hai cô mới được!”

Tôn Gia Linh vừa cười vừa mở cánh cửa xe đi ra ngoài,vẫy tay chào tạm biệt Kiều Thận Ngôn rồi bước chân đi vào khu vườn đầy hoa cỏvà cây xanh đó. Kiều Thận Ngôn châm một điều thuốc lặng lẽ hút rồi khởi động xequay trở lại về hướng tập đoàn, nhấn nút cho cánh cửa xe hạ thấp xuống một chútđể khói thuốc bay ra ngoài.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhấc tai nghecắm vào điện thoại di động, từ từ cho xe chạy chậm lại phía trước ngã tư đènđỏ, vừa nghe điện thoại vừa mỉm cười vui vẻ thật lâu.

“Hả? Cô ấy lại…là con gái của ông Diệp Toàn phải khôngnhỉ?” Đầu điện thoại bên kia lại tiếp tục nói thêm vài câu nữa rồi cũng tắtmáy. Ngã tư đèn đỏ đã bật tín hiệu cho phép đi. Kiều Thận Ngôn ngoái đầu nhìnchăm chăm về phía dòng xe tấp nập đang lần lượt chạy phía trước, cũng không hềnghe thấy tiếng còi inh ỏi đang giục giã ở đằng sau. Trên môi anh bỗng nở mộtnụ cười vô cùng rạng rỡ: “Sao lại có thể biến thành như thế cơ chứ, sao lại haythế…”

Diệp Tri Ngã đã cuồng xem phim truyện kể từ khi còn làsinh viên, nào là phim Mỹ, phim Nhật hay phim Hàn cô đều sau mê xem. Chỉ cầnnhắc đến tên của một bộ phim hơi nổi tiếng thôi là y như rằng cô đã từng xemqua rồi, có thể nói rằng học tập và xem phim là hai mục đích sống duy nhất củacô. Những câu chuyện với những sắc thái tình cảm bi hài yêu hận cô đều đã xemrất nhiều và cũng đã bàn luận đến nó rất nhiều rồi. Từ lúc tình cảm chân thậtsay đắm cho đến khi mọi thứ đổi thay rồi tình cảm dần phai mờ, những tình tiếttrong phim đó có người đánh giá rằng đó như là một kinh nghiệm sống trong xãhội này vậy, ấy thế cũng có người cho đó là những câu chuyện vẽ vời mông lungkhông lối thoát.

Khi mà cô vẫn chưa thực sự trưởng thành, khi mà cô vẫnchưa thực sự thoát khỏi mông lung không lối thoát ấy, khi ấy cô đã từng say đắmxem đến mức độ ôm ghì chiếc máy tính trong tay mà khóc nức nở. Đó là bộ phim doNhật Bản sản xuất mang tựa đề “Đại cải tạo những chú lợn hoang dã” mà cho đếnngày hôm nay đây cô vẫn không dám mở ra xem lại thêm một lần nào nữa. Cô cũngvẫn còn nhớ như in cho đến lúc này câu nói đầy bi thương khiến cho cô kiềm chếkhông nổi lòng mình:

“Tần suất bạn gặp được người mà bạn có thể tay trongtay với người ấy rõ ràng gần bằng tần suất kỳ tích có thể xuất hiện”.

Thế nhưng định nghĩa như thế nào mới có thể được gọilà kỳ tích cơ chứ? Kỳ tích là trải qua bao nhiêu sống gió cuộc đời cuối cùngcũng kiên trì sống được đến ngày hôm nay, để có thể tương phùng với anh ấy tạinơi mà ranh giới giữa trời và đất vô cùng mong manh đến thế, hay kỳ tích là khiđã mất đi anh ấy rồi vẫn kiên trì gắng gượng sống những ngày tháng còn lại trênthế giới tàn khốc và mong manh giữa trời và đất hay sao?

Khi mà vẫn còn có thể yêu và được yêu, Diệp Tri Ngãnghĩ rằng tình yêu của cô và anh sâu đậm hơn cả trời xanh bao la và bỏng cháyhơn biển cả dữ dội ngoài xa. Bất kỳ thứ gì khi đem ra so sánh đối chiếu thì tamới thấy hết được sự quý giá vô ngần của nó. Khi cô một mình cô đơn ôm hành lýnặng nề rời xa vùng quê thân thương ấy, để đến thành phố Ninh Huy này, đã khôngcòn một bóng người vẫn như ngày xưa đợi chờ mong ngóng cô bến ga tàu nữa.Đôibàn tay ấm áp ấy, vòng ôm nhớ nhung da diết ấy, cái ngày mưa lất phất như khócthương ấy, tay lỉnh kỉnh những đồ là đồ khiến cho cô không thể cầm ô che được,để rồi cô rõ ràng là cầm ô bên mình thế nhưng mưa vẫn rơi xuống và nước vẫn làmướt bộ quần áo.

Đó là lần đầu tiên cô biết khóc sau khi Phí Văn Kiệtrời xa cô. Đứng trên sân ga tàu hỏa nườm nượp những tàu qua lại đông đúc, cômột mình đơn côi vừa bước đi vừa tủi thân khóc lóc, không thể nhấc tay lên launước mắt đã ướt đầy hai hàng mi, nước mắt cứ thế lăn dài xuống má xuống mũi,khiến người xung quanh không thể không ngoái nhìn. Cô chẳng biết bất cứ ai bấtcứ điều gì cả, cũng chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến những điều đó nữa.Ngày đó cô mới thật sự hiểu được rằng cô đã sai như thế nào, một cái sai thậttầm thường vô vị, một cái sai thật không nên sai như thế. Cô đã thổn thức haotâm hao trí để cố gắng hiểu được những điều đó rốt cuộc có nghĩa như thế nào…

Đỗ Quân nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Diệp Tri Ngã: “TiểuDiệp à…”

Diệp Tri Ngã chớp chớp mắt như vừa quay trờ lại đờithực, mỉm cười nhẹ nhàng nói với anh: “Em xin lỗi, em…em đang suy ngẫm đến mộtvài số liệu lúc nãy, mải mê suy nghĩ nên không biết anh gọi em…Anh vừa nói gìvới em thế ạ?”

Đỗ Quân liền cười nhẹ và lắc đầu trả lời: “Anh khôngnói gì cả đâu, chỉ có điều đây là lần thứ ba em dùng giấy ăn quệt vào tương dầutrong bữa ăn này đấy…”

Diệp Tri Ngã mở to mắt vất những mảnh giấy ăn xuống,lấy ít giấy ăn sạch lau những vết tương dầu còn đang bôi dang dở trên khắp lòngbàn tay. Đỗ Quân đặt dĩa đang cầm trên tay xuống bàn rồi ngã lưng mình vàochiếc sofa, mỉm cười nói với Diệp Tri Ngã: “Đây được coi như lần đầu tiên anhmời em đi ăn cơm một cách chính thức, nhưng anh không hề nghĩ rằng em lại ăncơm với đầy vẻ chán nản u buồn đến thế, điều này khiến cho sự tự tin trong anhcảm thấy bị đả kích nặng nề em ạ!”

“Anh Đỗ Quân à, em không phải là…”

“Anh biết mà, anh chỉ đùa với em mà thôi”, Đỗ Quânnhấc ly lên cụng với cô, vừa cười vừa nói, “Quãng thời gian gần đây em đã rấtmệt mỏi rồi đấy, giáo sư Khưu từ trước đến nay luôn yêu cầu đồng nghiệp vô cùngnghiêm khắc, làm việc với ông ấy không hề dễ dàng tí nào đâu. Thế nhưng dù saocũng sẽ học được những điều thực sự có ý nghĩa. Anh tin rằng em sẽ có thể phấnđấu kiên trì đến cùng được”.

“Em hiểu mà anh, em không cảm thấy mệt mỏi đâu ạ, emchỉ là…mấy ngày hôm nay em ngủ không ngon, chắc là buồn bã thôi. Tối nay em sẽngủ sớm đi một chút là không còn thấy mệt nữa ngay mà”. Diệp Tri Ngã cũng nhấcly lên cụng với anh, nhấp một chút rượu vào miệng, cảm nhận vị đắng xen lẫn vịchua trong từng giọt rượu cô vừa uống, rồi nhẹ nhàng chầm chậm nuốt vào trongcổ họng.

“Tiểu Diệp”.

“Dạ?”

Ánh đèn trên mặt kính của quán ăn phản xạ qua cặp kínhmắt Đỗ Quân đang đeo, khiến cho Diệp Tri Ngã nhìn không rõ đôi mắt của anh đằngsau cặp kính dày đó:

“Tiểu Diệp, em có thấy là…Con người anh, em cảm thấynhư thế nào?”

Diệp Tri Ngã nhìn chăm chú vào anh, giả bộ ngơ ngácnhìn như không hiểu và cười: “Con người anh rất tốt à”.

“Tốt?”, Đỗ Quân cười nhẹ, ”Sự khen ngợi của em cũngtrống rỗng quá đấy, em hãy nói thực tế một chút đi, cụ thể hơn nữa, để cho anhđược hiểu rõ hơn đi em”.

Mười đầu ngón tay của Diệp Tri Ngã đan xen vào nhau,lòng bàn tay hướng lên trên: “Cái này thì, thì là, con người tốt, vừa thânthiện lại vừa hòa nhã, mà cũng rất biết cách nói chuyện, rất có tư duy, hơn thếlại còn độ lượng bao dung, mà công tác sự nghiệp học hành nghiên cứu càng tốtnữa, khiến cho những người khác nhìn vào anh đều có cảm nhận chung là anh rấttốt, hi hi hi!”

Ly rượu trong tay Đỗ Quân sánh lên, anh phì cười vànói với cô: “Tại sao đến cái tốt của anh cũng có thể tốt đến mức độ rập khuônnhư thế cơ chứ, chẳng nhẽ không hề có đôi chút gì gọi là cá tính được sao,không có chỗ nào để cho em cảm thấy anh không giống với những người con traikhác hay sao em?”

“Chỗ không giống nhau? Chỗ-không-giống-nhau…”

Đỗ Quân nhíu mày lên: “Tìm không thấy sao em?”

Diệp Tri Ngã phá lên cười: “Tại sao anh lại phải cầncó chỗ nào để có thể không giống với người khác được như thế cơ chứ?A nh đã mộtmình độc chiếm biết bao là ưu điểm như thế rồi cơ mà, hãy để cho những ngườicon trai khác một vài con đường sống đi anh”.

Đỗ Quân cười thật giòn giã, anh uống nhẹ một ngụmrượu, đôi mắt đầy vẻ say đắm nhìn chăm chăm vào Diệp Tri Ngã: “Nhưng mà anh thìlại sắp đi vào đường cụt rồi, bây giờ không quay đầu ngoảnh bước lại thì có thểsau này muốn ngoảnh lại e rằng cũng chẳng còn có cơ hội nào nữa đâu”.

“Dạ, gì, gì ạ?”, Diệp Tri Ngã nghiêng nghiêng đầu, hỏivới giọng đầy ngạc nhiên. Đỗ Quân cúi đầu nhìn xuống phía dưới, vừa cười vừalắc đầu liên tục: “Đúng là nhanh thật đấy Tiểu Diệp, chúng ta quen nhau đến bâygiờ cũng đã hơn mười năm rồi đấy nhỉ. Có những lúc anh thật sự không dám tinrằng chúng ta đã quen nhau lâu như thế rồi. Khoảnh khắc đó, khi mà chúng ta vẫncòn học chung một ngôi trường như thế, những sự việc đi qua dường như mới xảyra ngày hôm qua vậy, mười năm nay cũng là hơn ba nghìn ngày đã trôi qua rồi,anh không biết rằng chúng ta đã đi qua những ngày tháng đó như thế nào để đếnđược ngày hôm nay đây em nhỉ”.

“Đúng đấy anh ạ, đúng là thời gian trôi qua thật nhanhphải không anh?”. Diệp Tri Ngã cười tủm tỉm, trong thâm tâm cảm thấy chút gì đóvừa thoáng qua như là vị chua như là niềm ngọt ngào man mác. Những ký ức đã quacó thể khiến cho trái tim người ta bỗng nhiên trở nên thật mềm yếu.

“Cũng đã mười năm trôi qua rồi còn gì, ngay từ ngàyđầu tiên trong quảng thời gian mười năm đã trôi qua ấy, anh đã khắc sâu tronglòng một điều, luôn canh cánh trong mộng cho đến tận bây giờ, anh luôn mong nósẽ mãi là giấc mộng đẹp, để thấy thật tiếc nuối nếu phải tỉnh giấc mộng đẹpnày”. Diệp Tri Ngã bỗng nhiên chột dạ, chủ động tránh xa tầm nhìn của Đỗ Quân,cười thật to: “Cái gì hả anh…giấc mộng là sao ạ?”

Thế nhưng ánh mắt của Đỗ Quân không hề bỏ qua cô. Anhchăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, cái nhìn của anh thật say đắm thật sâu sắc,giống như lưỡi dao trong các ca phẫu thuật từng tầng từng tầng lướt qua từngthớ thịt lộ ra rõ mảng nội tâm trong con người. Sự do dự muốn trốn tránh củaDiệp Tri Ngã thật là khó diễn tả cho hết. Dưới ánh đèn điện chiếu rọi vàongười, sắc mặt cô trông vừa mệt mỏi vừa đôi chút sợ sệt, bộ dạng hoàn toàn bịđộng không biết tiếp theo sẽ nên làm thế nào để đối diện với tình huống đầy khóxử này đây. Một chút hy vọng hay một chút tươi vui cũng chẳng thể lóe sáng trênthân thể cô.

Một người đàn ông trưởng thành ba mươi lăm tuổi biếtthế nào gọi là khái niệm nên dừng cho đúng lúc, cũng có thể biết đôi chút bímật của khái niệm được gọi là đã nắm rõ toàn thế giới rộng lớn này chăng, haycũng vẫn còn muốn chôn sâu những điều đó trong thâm tâm không cho bất kỳ mộtngười nào khác biết. Đỗ Quân uống một ngụm lớn rượu vang để an ủi đôi môi đãkhô cạn vì nước, vừa bình tĩnh vừa diệm đạm cười với cô và nói: “Cả thế giớirộng lớn vô ngần này cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng hảo huyền màthôi. Đó không phải là giấc mộng của bất kỳ một cá nhân nào, mà là giấc mộngcủa tất cả của toàn bộ. Dù bạn không còn nhưng cả thế giới này vẫn sẽ tiếp tụcảo mộng nó”.

Diệp Tri Ngã càng lúc càng cảm thấy khó hiểu hơn: “AnhĐỗ, anh đã chuyển sang nghiên cứu lĩnh vực triết học từ khi nào thế anh?”

“Câu nói này không phải do anh nói đâu, mà là OSHOnói”.

Diệp Tri Ngã làm bộ giống như một cô học sinh chăm chỉchuyên tâm lắng nghe và gật đầu: “Thật là sâu sắc, đúng thật là sâu sắc! Sâusắc lắm…mà là vị thần thánh đến từ phương trời nào thế hả anh?”

Câu chuyện của hai người bỗng vì thế được chuyển sangmột chủ đề hoàn toàn khác hẳn câu chuyện được nhắc đến lúc nãy. Từ OSHO lạichuyển sang nói đến chế độ chủng tộc Ấn Độ rồi tiếp tục được chuyển sang nhữngvấn đề khác, thuận theo logic đưa đón của chủ điểm này cứ thế lan rộng sangnhững chủ điểm tương đồng khác. Bữa cơm của hai người diễn ra vô cùng vui vẻ.Sau bữa cơm, Đỗ Quân đưa Diệp Tri Ngã về nhà với phong thái đầy ga lăng lịchsự.

Thế nhưng Diệp Tri Ngã lại không lên nhà luôn, cô đứngbên một góc của cầu thang nhìn dõi theo bóng Đỗ Quân đang khuất dần phía haihàng cây xanh trải dài trên con đường ngoài kia, đột nhiên cô cảm thấy thật làhối hận, có thể cô nên ở lại công tác tại phòng cấp cứu của bệnh viện cũ. Côkhông muốn phải nợ nần người khác như thế này, nhưng mà cô lại mang ơn anh ĐỗQuân lại quá nhiều, nhiều vô cùng rồi, cô không biết đến khi nào mới có thể trảnổi hết anh đây…Cô thật sự đã quá ngốc nghếch quá khờ dại, lại còn quá tự ti…

Có thể đêm nay là một đêm chứa đầy sai lầm. Vào trongnhà ngồi một hồi lâu trên chiếc sofa, khi tâm trạng cô đang rối bời không biếtnên làm như thế nào cho đúng thì đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên. Cóphải là số điện thoại mới của Kiều Mẫn Hàng gọi cho cô trong bữa ăn hôm trướchay không, cô mở di động ra xem thì đúng là của Kiều Mẫn Hàng gọi đến. Diệp TriNgã vô hồn ấn vào nút chức năng nghe, tiếng Kiều Mẫn Hàng bên đầu dây bên kiathật thảng thốt lo lắng.

“Bác sỹ Diệp, chị sống ở đâu thế? Có việc gấp, chị cóthể đến đây ngay lập tức được không chị?”

Diệp Tri Ngã nhíu mày hỏi vội: “Có việc gì thế em? Emlại cảm thấy không được khỏe đúng không thế?”

Kiều Mẫn Hàng cười khô khốc: “Không có đâu…Mà là…Cómột chút việc gấp, chị sống ở đâu vậy, em đến đón chị nhé?”

“Việc gấp gì thế em?”, Diệp Tri Ngã hỏi với vẻ nghingờ khó hiểu. Cô thật sự không muốn đi một chút nào cả, nhưng Kiều Mẫn Hàng nămlần bảy lượt mời cô với giọng đầy cầu khẩn. Cô không còn cách nào từ chối nữamà cũng cảm thấy rất ngại vì đã bao nhiêu lần từ chối Kiều Mẫn Hàng rồi, nênđành cắn răng miễn cưỡng đi theo lời thỉnh cầu này. Sau khi hỏi xong địa chỉnơi đến, cô lại một mình bước ra khỏi căn phòng.

“Vâng vâng vâng!Thế thì tốt quá rồi ạ!”, Kiều Mẫn Hànglộ vẻ cảm kích, rối rít cảm ơn rồi gác điện thoại. Diệp Tri Ngã cầm di độngtrong tay nghĩ ngợi, đó chẳng phải là nơi mà đêm hôm trước ấy Kiều Thận Ngôn đãdẫn cô tới hay sao? Là nhà của anh ấy hay sao? Nửa đêm nửa hôm lại gọi điện bảođến đó liệu có việc gì khẩn cấp hay không? Nhưng cô đã nhận lời thỉnh cầu củaKiều Mẫn Hàng nên đành phải đi một chuyến đến đó, để xem ở đó rốt cuộc đã xảyra chuyện gì. Cô với chiếc túi xách, mang đôi giày vừa tháo ra bước ra khỏinhà. Cô chợt nghĩ đến việc mình vừa uống chút rượu lúc nãy và không dám lái xeđi, nên liền vẫy taxi ở đầu cổng, xe chạy một mạch đến địa chỉ Kiều Mẫn Hàngvừa đưa cho.

Đã hơn mười một giờ rồi, dòng xe cộ trên đường đã rấtthưa thớt. Hai mươi phút sau chiếc taxi chở cô dừng ngay tại chiếc cổng to củakhu nhà nơi đây. Đó là hai ngôi nhà được xây với kiến trúc giống nhau hoàntoàn. Cô lưỡng lự dừng chân, ngó nghiêng mọi cảnh vật xung quanh mình, khôngcòn nhớ rõ là lần trước đó đã bước ra từ ngôi nhà nào. Kiều Mẫn Hàng nói là nhàthứ nhất, vậy nhà nào mới là nhà thứ nhất?

Vừa đúng lúc Kiều Mẫn Hàng bước ra khỏi ngôi nhà đó,nhìn Diệp Tri Ngã vẫy tay gọi với theo. Cô vội vàng bước đến: “Rốt cuộc là đãxảy ra việc gì vậy Kiều tiểu thư?”

Kiều Mẫn Hàng ngập ngừng ậm ậm ừ ừ không thốt ra lời,đưa Diệp Tri Ngã đi vào trong thang máy, nhấn nút và cầu thang bắt đầu chuyểnlên trên. Khuôn mặt Kiều Mẫn Hàng tỏ vẻ vô cùng khó xử: “Bác sỹ Diệp, em hỏichị một việc này chị ạ…”

“Việc gì vậy em?”

“Vâng, cái việc kia, chị có phải là…Chị và anh trai emđã tốt rồi phải không?”

Diệp Tri Ngã mở to mắt rồi ngạc nhiên, phải đến nămgiây sau cũng không hiểu ra được câu nói này có ý gì: “Tốt? Cái gì đã tốt rồicơ chứ?”

“Thì là…” Kiều Mẫn Hàng thở một tràng dài hơi, “Chịđừng có giấu em nữa đi bác sỹ Diệp ạ, em đều đã biết hết rồi đấy. Chị chẳng đãđến chốn này qua đêm cùng anh trai em rồi còn gì nữa!”

Diệp Tri Ngã thẩn thờ hốt hoảng không phản ứng đượcgì: “Qua, qua, qua, qua đêm rồi? Rõ ràng là chẳng có việc gì cả mà, chuyện hômtrước thì là…”

“Em biết là chị xấu hổ ngại không dám nói ra, nhưng màem thật sự không ngờ được rằng sự tình lại ra nông nỗi như thế này chứ. Bây giờthì không thể giấu giếm được gì nữa rồi. Không chỉ có em biết mà ba em cũng đềubiết hết rồi đấy chị ạ!”

“Ba em?”, Diệp Tri Ngã càng lúc càng trở nên khônghiểu ra vấn đề gì cả, thang máy vang lên một tiếng báo hiệu đã đến nơi. KiềuMẫn Hàng đẩy cô trong tư thế bất động ra khỏi thang máy, thở dài ngao ngán thốtlên: “Ba em đang ở bên trong thẩm tra anh trai đấy, chị cũng mau đi vào trongđó đi! Không có việc gì đâu bác sỹ Diệp ạ, ba em rất quý chị đấy, ba nhất địnhsẽ không giận anh chị đâu!”

Diệp Tri Ngã càng trở nên khó hiểu không biết phảiphản ứng như thế nào: “Em nói đều là những vấn đề gì thế, cái gì mà giận, chịđã làm gì cơ chứ?”

“Bác sỹ Diệp, chị chẳng lẽ vẫn còn không biết haysao?, Kiều Mẫn Hàng nắm tay cô nhẹ nhàng cười nói, ” Thật là không thể ngờ đượcanh trai em cũng có lúc thích được một người con gái cơ chứ. Anh ấy bây giờ vìchị, nên nói thế nào cũng không chịu kết hôn với Tôn Gia Linh đâu đấy chị ạ”.