Mở to mắt ra là một bầu trời đen kịt. Nhắm mắt lạicũng là cả một khung cảnh đen huyền. Thời gian dường như còn đang rất sớm, vẫncòn có thể tiếp tục nhắm mắt them một chút nữa, chưa phải vội vàng trở dậy làmgì.
Diệp Tri Ngã dụi đầu vào chiếc gối mềm mại, chuyển đổisang một tư thế khác thoải mái hơn. Trên đời này không có cảm giác nào hấp dẫnhơn là cảm giác được ngủ nướng. Thế nhưng chưa hấp dẫn nổi ba giây thì giốngnhư đang bị lửa đốt cháy đến tận chân nóng đến mức độ khiến cho cô bật ngaydậy, lâng lâng ngồi trên giường hồi tỉnh tinh thần được một chút xíu rồi chạyvội ra cửa sổ dùng sức vén rèm cửa sang một bên, bị ánh mặt trời chiếu rọithẳng vào mắt khiến cho hai mắt bị u mờ tối sầm lại.
Cô vội vàng quan sát thăm dò tứ phía xung quanh. Đâykhông phải là nhà của cô, cũng chẳng phải là nhà của họ Kiều. Nhìn ra khungcảnh bên ngoài cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phía dưới kia đâu đâu cũng đều là nócnhà cả. Cô rõ ràng là đang ở trên một tòa kiến trúc cao tầng. Đây là nơi nàovậy? Và điều quan trọng nhất nữa là… bây giờ là mấy giờ rồi?
Cô cúi xuống nhìn bộ quần áo mình đang mặc, vẫn là bộhôm qua cô đã mặc đi làm. Diệp Tri Ngã đi vào phía bên cạnh giường tìm đôi dépcủa mình. Đi dép xong liền mở ngay cánh cửa của căn phòng này. Bên ngoài là mộtphòng khách có diện tích rất rộng, được trang trí vừa hào hoa xa xỉ vừa rất cógu thẩm mỹ. Cô không quan tâm để quan sát tới những thứ đồ xa xỉ đẹp đẽ dùngtiền để xếp lại này, mà lớn giọng gọi: “Có người không? Ai, là ai đã ở đây?”
Không có tiếng người trả lời. Trong căn phòng kháchrộng lớn đến mức thừa thãi để có thể chơi cầu lông ngay tại đây cũng được,tiếng gọi của cô liền vọng ngay lại. Diệp Tri Ngã mím môi nuốt nước bọt vàotrong họng, đi khắp xung quanh dò xét, có cảm giác vừa sợ sệt vừa hoang mang.
Phía không gian xa tắp ngoài kia có âm thanh của tiếngmở cửa phòng. Diệp Tri Ngã vội vàng nhanh chân bước đến. Mở cửa phòng ra là mộtngười phụ nữ trung niên. Trên tay bà xách chiếc túi, nhìn Diệp Tri Ngã cườithân thiện và nói: “Bác sỹ Diệp cô tỉnh dậy rồi phải không? Kiều tiên sinh bảotôi mang đến cho cô đồ ăn sáng. Nhưng tôi không biết cô thích ăn vị nào. Đây làmột số loại cháo và điểm tâm vừa mới mua xong. Nếu muốn ăn sáng kiểu phương Tâythì trong gian bếp đã có sẵn rồi. Tôi bây giờ sẽ đi làm cho cô”.
Diệp Tri Ngã nhíu mày tỏ vẻ đầy hoài nghi không hiểu:“Kiều … Là tiên sinh Kiều Thận Ngôn phải không…”
“Đúng rồi, Kiều tiên sinh nhờ tôi chuyển lời đến bácsỹ Diệp. Tối hôm qua cô đã ngủ thiếp đi trong xe, ngủ rất ngon lành. Ngài ấy đãđưa cô vào trong đây nghỉ ngơi. À đúng rồi, Kiều tiên sinh còn dặn dò rằng ngàiấy đã gọi điện đến bệnh viện để xin giúp cô được nghỉ phép, để cô không phảivội vàng dậy đi làm.
Diệp Tri Ngã miễn cưỡng cười và nói: “Thế ạ!”
Đã ngủ rất sâu? Có chuyện ngủ sâu đến mức độ nào chứ?Sao lại không gọi cô dậy chứ! Chuyện này sẽ có vấn đề mất thôi. Mới ngày đầutiên đi làm đã xin nghỉ phép rồi. Sau này ban lãnh đạo và các đồng nghiệp khácsẽ có ấn tượng thế nào đối với cô đây! Thế nhưng cô suy nghĩ mãi mà vẫn khôngsao nhớ ra nỗi rằng cô đã đi như thế nào từ trong xe đến chiếc giường mà lúcnãy cô đã tỉnh giấc? Chẳng lẽ đại thiếu gia Kiều đã đích thân bế cô đi từ trongđó đi ra sao? Nhưng mà… Đúng là tình huống khó xử không biết nghĩ sao cho đúngđây?
Không có khẩu vị gì cả. Thế nhưng dì bảo mẫu này lạivô cùng nhiệt tình chu đáo với cô. Diệp Tri Ngã miễn cưỡng ăn tạm nửa bát cháotrắng và hai miếng điểm tâm bé xíu. Rồi cô vội vàng lấy túi xách nhanh như cắtphóng thẳng đến trung tâm điều trị bệnh tim mạch trong tòa nhà mới xây củatrung tâm chuyên điều trị bệnh tim mạch nằm ngay cạnh bệnh viện Nhân dân.
Khi đến nơi thì đồng hồ cũng đã điểm qua mười giờ rồi.Cuộc họp nhân viên nội bộ vào buổi sáng cũng đã kết thúc. Diệp Tri Ngã dưới sựdìu dắt của Đỗ Quân đã đến gặp mặt và xin lỗi các vị lãnh đạo của đơn vị mớivào này. Thế nhưng dường như lời xin phép nghỉ mà Kiều Thận Ngôn nói giúp cho côrất có hiệu lực và tầm ảnh hưởng rất cao. Các vị lãnh đạo không những không cóchút phật ý gì mà ngược lại còn khen ngợi tán dương hành động và tinh thần hysinh thời gian cá nhân riêng tư để chăm sóc điều trị bệnh nhân của cô.
Sau khi đi một vòng chào hỏi ra mắt các anh chị emđồng nghiệp, Diệp Tri Ngã quay trở vào văn phòng làm việc chung của cô và ÂuDương Dương. Vừa ngồi vào ghế, tiểu thư Âu Dương Dương đã vội làm bộ dạng nhưngười đang chuẩn bị lấy giọng, thanh thoát và ấm áp tựa cơn gió mùa xuân hỏihan tình hình Diệp Tri Ngã tối hôm qua, khi cô đã vô cùng sợ hãi và khiếp đảm.Sau đó Âu Dương Dương biểu lộ sắc mặt đầy hào hứng phấn khởi như vừa mới xembói xong cho cô, tay cầm lấy một chiếc bút, cười tươi rói gặng hỏi Diệp TriNgã: “Được rồi, bây giờ thì phải nói cho thành khẩn vào nhé. Đêm hôm qua chị đãđi đâu vậy? Sao chị vẫn chưa thay đồ mặc của ngày hôm qua? Vì sao thế?Tối-qua-không-về-nhà-phải-không?”
Không nói đến quần áo thì không sao, vừa mới nghe ÂuDương Dương nhắc đến quần áo, Diệp Tri Ngã vội vàng cúi đầu xuống ngửi ngửi bộquần áo mà mình đang mặc. Trên người cô hình như vẫn nồng nặc mùi rượu và xenlẫn cả mùi hôi từ người gã say rượu bốc ra. Cảm giác tâm lý đúng là có sức ảnhhưởng rất lớn. Cô càng ngửi càng cảm thấy không chịu nổi thứ mùi của bộ quần áomình đang mặc trên người này: “Em có bộ quần áo nào có thể thay được không?”
Âu Dương Dương nhún vai, cao giọng trả lời cô: “Em lấyđâu ra mà có bây giờ, chỉ có đồng phục đi làm thôi. Không thì chị mặc mỗi bộđồng phục làm việc này thôi cũng được. Nói chung trung tâm này mới vừa đượcthành lập thôi. Bệnh nhân vào đây bây giờ chắc cũng chỉ có vài ba người. Mà emđoán chúng ta là nhân viên mới nên chắc cũng chỉ là tạm thời đi theo quan sáthọc hỏi một thời gian rồi sau đó mời được chính thức làm việc. Không có ai nhìnthấy đâu chị ạ”.
“Mặc mỗi bộ đồng phục đi làm này thôi sao?”, Diệp TriNgã đưa tay mân mê bộ đồng phục mới này. Đơn vị mới không khí mới, đến bộ đồngphục mới này cũng chắc chắn hơn hẳn so với những bộ cô đã từng mặc trước kia.Mặc không bộ đồng phục này có lẽ cũng không đến mức xảy ra vấn đề gì to tát cả.Cô khóa trái cửa phòng lại, đứng khép mình bên cạnh khung cửa sổ cởi bộ quần áođang mặc dang dở ra ngoài, rồi khoác độc mội bộ đồng phục đi làm thôi. Trên cổáo dùng nhiều kẹp ghim nhỏ kẹp cổ áo vào để tránh hở hang. Rồi lại lấy mộtchiếc khăn từ trong túi xách của Âu Dương Dương quấn vào phía trên cổ. Nhìnchiếu ra cánh cửa sổ ngắm nhìn, cũng không đến nỗi tồi tệ cho lắm.
“Đằng sau lưng thì sao? Dây áo ngực có nhìn thấy rõkhông?”. Diệp Tri Ngã quay lưng về phía Âu Dương Dương, mái tóc dài được buộcqua loa thõng xuống lưng, nghiêng mặt hỏi cô. Ánh mặt trời từ khung cửa sổchiếu rọi vào bộ đồng phục sáng muốt mà cô vừa mới thay xong. Bờ lưng thon dàiđầy sức quyến rũ, thân hình và tư thế của Diệp Tri Ngã lúc này đẹp đến mê hồnkhiến cho người nhìn vào cô không thể không cảm thấy thoáng chút động lòng xaoxuyến. Cô đồng nghiệp Âu Dương Dương đặt tay vào lưng cô và lắc đầu tỏ vẻngưỡng mộ tán dương: “Em nói thật chị Diệp này, thảo nào mà anh Đỗ Quân vẫn cònmơ mộng đến chị, mãi đến bây giờ vẫn còn nhớ mong chị không dứt ra được. Chịđúng là có sự hấp dẫn đặc biệt quá!”.
Diệp Tri Ngã xõa mái tóc dài xuống vai, giả bộ độngtác phóng đại lên câu nói của Âu Dương Dương: “Trời sinh ra vốn đã đẹp như vậyrồi, không sao bỏ đi đâu được”.
“Buồn nôn quá!”, Âu Dương Dương phá lên cười, cầm đốngtài liệu đặt lên bàn làm việc đối diện của Diệp Tri Ngã, “Chị xem đi, buổi họplúc sáng phát cho đấy, xem tương lai của chúng ta sẽ vô cùng tất bật và sục sôichí khí như thế nào!”
“Cái gì vậy thế?”. Diệp Tri Ngã ngồi xuống bàn lầnlượt giở từng trang ra xem, mắt cô mở to lên sửng sốt, “Chúng ta đang ở bệnhviện đây sao? Đây đây đây? Cái này sao lại có thể gấp rút như thế được cơ chứ?Sao lại phải viết đến nhiều luận văn như thế này cơ chứ?”
Âu Dương Dương bất lực thở dài đầy vẻ ngao ngán:“Trung Quốc thì ở đâu mà chẳng giống nhau như thế cơ chứ. Biện pháp khảo hạchkhác không có hay sao mà nhất thiết phải là đống luận văn này cơ chứ. Có bảnlĩnh thì chị một năm liền làm liền mạch một lúc tám quyển mười quyển luận vănluôn đi. Để năm sau muốn bình bầu chức vụ gì thì cũng đều có hết đấy”.
“Thế thì tuổi thanh xuân của chị sẽ đi đâu về đâu chứ?Liệu chị còn có thời gian đi tìm và phát hiện mỹ nam để thưởng thức cái cảmgiác được ngắm nhìn họ trong cõi nhân sinh của chị nữa không chứ?”
Âu Dương Dương đưa cô trở về thực tại: “Thôi đi em xinchị, cõi nhân sinh của chị cũng đã có một chỗ để chị dựa dẫm được rồi cơ mà,chị xem cõi nhân sinh của em mới chính là đau khổ không nơi nương tựa đây”.
“Ai, ai thế, ai mà lại là nơi có thể dựa dẫm đượcchứ?”
“Anh Đỗ Quân chứ còn ai vào đây nữa. Nếu không thì cònai vào đây nữa?” Âu Dương Dương thốt òa lên một tràng dài và chau mày hỏi dồnDiệp Tri Ngã, “Chẳng lẽ còn có sự tồn tại của vị nhân sỹ nào đó nữa mà em khôngbiết hay sao chị?”
Diệp Tri Ngã lườm nguýt không thèm đả động gì đến cô.Âu Dương Dương vẽ một cách vô thức vào trang giấy trắng rồi mắt sáng lên nóivới cô: “Quay lại chủ đề sự việc đã xảy ra vào đêm hôm qua đúng là thật nguyhiểm, làm cho em sợ đến chết khiếp mất. Hai chân em cứ run bần bật ra ấy. Nếunhư mà không có Tiểu Mại dìu bên cạnh thì chắc chắn là đã không thể đứng vữngnổi mà ngồi bệt xuống đất từ bao giờ rồi. Nhưng mà vị đại thiếu gia họ Kiều đóthật sự là rất dũng cảm đầy chí khí, đó mới được gọi là anh hùng cứu mỹ nhân.Đúng là không hề giống với hành động mà một vị đại gia nhà giàu lắm tiền có thểlàm nổi. Ái dà dà, thật là có hương vị lắm đấy!”
Diệp Tri Ngã xếp đống tài liệu ra một góc bàn: “Nói rathì em với anh Kiều Thuận Ngôn đó cũng rất là xứng đôi đấy. Tuổi tác, gia đình,học vấn, diện mạo đều rất hợp với nhau đó. Hay là em thử cố gắng xem thế nàođi. Chị thấy anh ấy cũng rất đẹp trai, lại đúng là mẫu hình mà em yêu thích nữachứ”
Âu Dương Dương cười tủm tỉm thích chí: “Đến em cònkhông biết em thích mẫu người như thế nào ấy chứ. Xem ra chị còn biết rõ hơn cảem. Nhưng mà vị đại thiếu gia họ Kiều đó, à, vâng. Thôi bỏ đi. Người ta nghiễmnhiên là quan to chức lớn danh tiếng đình đám cơ mà!”
Chuyện phiếm chưa được bao lâu, cú điện thoại gọi đếncủa Đỗ Quân kéo ngay hai cô chạy đến văn phòng làm việc. Diệp Tri Ngã đang bắtđầu làm quen công việc của mình tại trung tâm điều trị bệnh tim mạch mới này.
Nói trung tâm điều trị bệnh tim mạch này là bệnh việnthì không bằng nói rằng nơi này là cơ quan nghiên cứu khoa học thì đúng hơn.Những bác sỹ trẻ tuổi như Diệp Tri Ngã và Âu Dương Dương đi theo làm việc bêncạnh các chuyên gia chuyên phụ trách điều trị bệnh tim mạch có uy quyền caonhất trong toàn tỉnh này không khác gì sinh viên đang đi theo làm việc dưới sựchỉ dẫn của thầy giáo hướng dẫn. Tất cả đều bắt đầu từ tầng cơ sở thấp nhất.Vất vả tuy là rất vất vả nhưng số kiến thức mà các cô được học nhiều đến mức họkhông trở tay kịp. Các cô phải cố gắng toàn tâm toàn ý, vất vả lắm mới không bịrớt lui xuống hạng dưới so với toàn đồng đội. Không ngừng thiết kế, thựcnghiệm, nghiên cứu thảo luận, phân tích, v.v… Một đống tài liệu chất cao ngấtngưởng. Một ngày sau khi tan ca vẫn phải dùng rất nhiều thời gian nghỉ ngơi đểđọc hiểu và tra tìm các tài liệu. Phần lớn các tài liệu ở đây đều là các bảnmẫu nguyên văn. Âu Dương Dương mỗi ngày đến bệnh viện gặp gỡ chào hỏi các đồngnghiệp thì câu mở đầu bao giờ cũng giống nhau rập khuôn y đúc: Rất không may,tôi vẫn còn đang sống.
Phải đến hơn một tháng sau, Diệp Tri Ngã và Âu DươngDương mới có vẻ dần dần thích ứng được với tiết tấu bận rộn liên tục như thếnày. Công tác nghiên cứu của các nhóm nghiên cứu cũng đều bắt đầu nhập vào đúngquỹ đạo làm việc, sự cọ xát và khả năng hòa nhập vẫn còn lộn xộn và bị chệchkhớp như thế. Cuối cùng cũng đã đến ngày cuối tuần không cần phải tăng ca đếnđơn vị làm việc nữa. Diệp Tri Ngã đang muốn kéo Âu Dương Dương cùng đi dạo phốmua đồ với cô. Nhưng Âu Dương Dương lại không may mắn, bị gia đình giục gọi vềđể xem mặt tìm người yêu mất rồi.
Trước khi về nhà theo lởi giục của gia đình, Âu DươngDương đã dặn dò xong xuôi với Diệp Tri Ngã, ám hiệu cứ như cũ mà làm theo. Diđộng của Diệp Tri Ngã phải mở ra bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào để có thể khẩncấp trợ giúp nhiệm vụ kéo cô từ trong đống lửa ra ngoài. Hơn bảy giờ tối, ngồitại quán cafe mà Diệp Tri Ngã với Âu Dương Dương vẫn thường hay ngồi tại đó, vàcũng vẫn là chiếc bàn quen thuộc tại vị trí gần sát khung cửa sổ, điện thoạitrợ giúp bắt đầu vang lên một tràng dài. Diệp Tri Ngã nghe điện thoại lườibiếng tìm đề tài để nói chuyện, cứ ậm ừ ậm ừ cho qua nhanh, để một mình ÂuDương Dương tự nói tự nghe.
Vẫn là câu chuyện với đề tài muôn thuở đó: “Cái gì?Đột nhiên phát sinh ra sự cố là sao? Rất nhiều bệnh nhân phải tiến hành cấp cứungay à? Vâng, vâng, được rồi. Tôi sẽ quay về viện ngay lập tức”.
Diệp Tri Ngã nhấc tách cafe lên miệng uống một ngụm,giọng nói ậm à đối đáp với Âu Dương Dương. Bên kia điện thoại, thần sắc của ÂuDương Dương đã trở nên lo lắng khẩn cấp: “Không có gì, tôi sẽ quay lại bệnhviện với tốc độ nhanh nhất có thể, thế nhé tôi gác máy luôn ạ…”
Cô không muốn nói thêm một câu nào nữa, Diệp Tri Ngãsau đó liền nghe thấy tiếng một người đàn ông vang lên bên cạnh. Người đó ápsát di động vào miệng nói nên âm thanh phát ra có phần không to, không rõ ràngcho lắm. Thế nhưng môi trường bên đó thì lại rất yên tĩnh cho nên Diệp Tri Ngãnghe được rất rõ ràng lời nói của người đàn ông này. Anh ta vô cùng bình tĩnh,thản nhiên và dường như không hề quan tâm đến sắc thái của Âu Dương Dương, anhta hỏi gặng lại: “Tôi nghe nói tiểu thư Âu Dương Dương cách đây hơn một thángđã chuyển công tác từ phòng cấp cứu của bệnh viện Nhân dân sang trung tâm điềutrị bệnh tim mạch mới được thành lập. Nếu như cô không muốn ăn cùng với tôi bữacơm này thì trước khi đến đây cô nên nghĩ ra kế sách thoát thân không lộ liễunhư thế này làm gì”.
Âu Dương Dương vội vàng tắt cuộc gọi điện thoại vừagọi đi. Diệp Tri Ngã nuốt đến nghẹn ứ ngụm cafe vào trong cổ họng. Cô cười phálên rung cả người khiến cho điện thoại cũng rơi xoẹt xuống đất, mãi một hồi rấtlâu mới lấy lại được trạng thái bình tĩnh, bên cạnh có người giúp cô nhặt chiếcđiện thoại lên. Cô vừa lấy tay với chiếc khăn lau khóe mắt vì cười nhiều quá màrơi cả nước mắt ra vừa quay người lại ngẩng đầu lên nhận chiếc điện thoại vừarơi.
Thế nhưng người nhặt chiếc di động lên và đưa cho côkhông phải là người nhân viên phục vụ trong quán cafe này, mà lại chính làngười đã từng nói với cô rằng không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nữa, Phí VănKiệt.
Quán cafe lúc này đang bật bài hát của nhóm nhạc mangtên là “Coldplay”, người phụ trách âm nhạc tại đây có lẽ là một fan của bannhạc này. Diệp Tri Ngã đến đây mười lần thì phải đến năm, sáu lần đều nghe thấycác bài hát của nhóm nhạc đó. Giọng hát của ca sỹ Chris Martin thật sự rất cócá tính, chỉ cần mới nghe qua thôi là đã biết ngay do anh ấy hát. Diệp Tri Ngãcũng đã từng xem qua vài mẩu tin tức linh tinh, trong đó có nói rằng khi ngườica sỹ này và cô gái mang tên là Gwyneth Paltrow còn đang yêu nhau, hai người họđã từng bị bắt gặp đang trốn trong phòng trang điểm hôn hít ôm ấp nhau trướckhi ra sân khấu biểu diễn.
Đó là buổi biểu diễn nào vậy? Ca sỹ Chris Martin rasân khấu hát với giai điệu tinh thần đam mê và hạnh phúc như thế thì nhất địnhsẽ hấp dẫn đến mức khiến cho tất cả fan nữ của anh đều điên cuồng hâm mộ đấynhỉ.
Nhưng khi Phí Văn Kiệt đối diện trước mặt lúc này đây,anh ấy đã đem đến một giai điệu tinh thần như thế nào khi gặp gỡ Diệp Tri Ngãđây? Nói là thù hận thì có vẻ không đúng lắm, nói là lạnh nhạt, hình như trongcon người anh vừa có phần không quan tâm vừa có chút dò xét tìm hiểu, cảm giácnhư đang trong vòng mê cung để rồi bị mê hoặc không lối thoát thì đúng hơn.
Diệp Tri Ngã đưa tay nhắn vài chữ vào di động tỏ lờicảm ơn rồi gửi đi: “Trùng hợp như thế này sao, anh cũng ngồi uống cafe tại quánnày à?”
Phí Văn Kiệt kéo chiếc ghế đặt đối diện trước mặt côrồi ngồi xuống như thể Diệp Tri Ngã đến đây lâu như thế chỉ là đợi chờ anh vậy.Người nhân viên phục vụ đi đến và không lâu sau đó bưng đến tách cafe mà anh đãgọi. Diệp Tri Ngã âm thầm nhìn điệu bộ anh nhấc tách cafe lên ngửi và nhẹ nhảngthưởng thức nó không giống điệu bộ như đang chuẩn bị nói gì đó với cô. Điệu bộnày kỳ thực khó đoán… khiến cho trái tim cô cảm thấy điều gì đó thật trống rỗngthật hư vô…
“Em… đến đây một mình à?”
Phí Văn Kiệt hướng mặt ra khung cảnh phía ngoài cửasổ, dòng người qua lại tấp nập, ánh đèn ô tô nhấp nhoáng. Đây là thời khắc nhộnnhịp ôm đồm nhất trong một ngày của thành phố này, rất dễ khiến cho người trongtình trạng trầm ngâm chán nản rơi vào sắc thái tinh thần bất ổnđịnh. Anh cũng đang ngồi nghe âm thanh vang vọng của giai điệu bài háttrong quán cafe vừa nghe vừa ngắm nhìn bức tường thủy tinh được thiếtkế sát mặt đất dày. Bóng đèn trong quán cafe mờ ảo hắt hiu. Từ gócđộ nơi anh ngồi vừa đủ tầm mắt để nhìn thấy bóng hình Diệp Tri Ngãmờ ảo ảo qua ánh đèn phản chiếu lại của bước tường thủy tinh.
“Tiểu Mẫn đã nói với anh về câu chuyện ngàyhôm trước rồi, anh thay mặt cô ấy gửi lời cảm ơn tới em”
Diệp Tri Ngã mỉm cười nhẹ nhàng: “Không cần đâu,đây là việc nên làm mà”.
Bên ngoài có một chiếc hộp quảng cáo chiếuđèn màu xanh lam, Phí Văn Kiệt nhìn từ đây ra ngoài đúng tầm mắt cóthể nhìn thấy bóng hình của Diệp Tri Ngã. Ánh điện trong chiếc hộpđèn lúc thì sáng loáng lúc thì tối sầm lại. Khi đèn điện tối sầmlại bóng dáng của Diệp Tri Ngã được phản chiếu đến có phần rõ hơnmột chút, ngược lại khi đèn điện sáng lên thì hình ảnh Diệp Tri Ngãcũng vì thế mà mờ nhạt đi. Thời gian và kí ức cũng giống hệt nhưcon sóng ngoài biển khơi xa xăm kia, khi gió lên cuốn trôi đi tất cả đểrồi khi gió tạnh quay trở lại chốn cũ, không giữ lại nỗi mà cũngchẳng mang được đi đâu, cứ cố chấp quanh co đi đi về về chốn cũ, đểcó nhớ cũng không dám nhớ mà có muốn quên cũng chẳng thế quên điđược.
Phi Văn Kiệt chớp chớp hai hàng mi mắt, nhìnthẳng vào người mang tên Diệp Tri Ngã đang mờ mờ ảo ảo xuất hiện trênbờ tường thủy tinh kia mà thì thầm rằng: “Thời gian không thể biếnđổi được tất cả mọi thứ được, tôi đều không thể tha thứ cho cô. Chonên…”
Diệp Tri Ngã sửng sốt ngẩng đầu lên biểu lộ vẻbất ngờ, lặng im đợi chờ Phi Văn Kiệt nói nốt phần còn lại trongcâu. Anh mím môi thật chặt, đưa ánh mắt nhìn vào khuôn mặt mê hoặccủa cô: “…Cho nên, mời cô đừng lại một lần nữa tìm phương nghĩ kếxuất hiện trong cuộc sống này của tôi”.
Diệp Tri Ngã bối rối không thốt ra được lời “Em,em không có…”
Phí Văn Kiệt lại nhấp một ngụm cafe lên miệng, cườimột cách đầy giả dối: “Không có? Thế thì Tiểu Mẫn nói về cú điện thoại gọi vềđó rốt cuộc là như thế nào? Tôi không biết bệnh viện các cô bây giờ đã triểnkhai những hình thức phục vụ gì mà gọi là quan tâm chăm sóc tận tình, tôi càngkhông biết có vị bác sĩ nào giống như cô hết tâm hết lòng vì bệnh nhân. Đêm hômkhuya khoắt như thế rồi vẫn còn gọi điện đến nhà bệnh nhân chỉ để hỏi thăm màlàm gì”.
“Việc đó, việc đó…việc đó chỉ là nói như vậy mà thôi.Em không gọi điện, mà là tổng giám đốc họ Kiều đã bảo anh Kiều Thận Ngôn đếntìm em và mời em đến đó!”
Trên nét mặt cười ngượng của Phí Văn Kiệt khắc đầy haichữ “không tin” hỏi gặng lại: “Là thế sao?”
“Sự thật là như vậy, không tin thì anh có thể đi tìmmà hỏi tổng giám đốc Kiều hoặc là Kiều Thận Ngôn”.
“Kiều Thận Ngôn? Đi gặp anh ta để hỏi cái gì? Hỏi anhta rằng có phải anh ta đã ôm ấp rồi bế cô từ trong bãi đỗ xe đi vào trong phòngngủ chứ gì? Hỏi anh ta rằng có phải anh ta đã ngủ cùng với cô trên một chiếcgiường và hai người đã cùng nhau thưởng thức một đêm xuân lãng mạn hay khôngchứ gì? Diệp Tri Ngã, tôi thật sự không thể nghĩ ra được hành động của cô lạinhanh như vậy. Cô và anh ta quen nhau có vẻ chưa được bao lâu thời gian nhỉ.Hai người đã yêu nhau khi nào vậy? Theo tôi biết thì cái giường của Kiều ThậnNgôn chẳng phải lên được dễ dàng như vậy đâu, anh ta rất kén chọn phụ nữ, cô đãbày mưu tính kế thế nào mà khiến anh ta rơi vào tròng như thế, hử?”
Diệp Tri Ngã há hốc miệng, ngoài cảm giác tức tối vàphẫn nộ ra, cô không thể thốt lên một lời nào được nữa, tách cafe đang cầmtrong tay run lẩy bẩy khiên cô chỉ còn biết phản ứng là đặt ngay xuống góc bàncho vững. Cô lấy miếng giấy ăn lau chỗ lòng bàn tay vừa bị những giọt cafevương ra tung tóe. Cô cúi đầu xuống thật thấp, rõ ràng là không còn cách nào cóthể mặt đối mặt với người đàn ông tên Phí Văn Kiệt đang ngồi ngay trước mặt cônhư thế này nữa. Một người đàn ông không chỉ quá nham hiểm và thâm độc mà cònkhiến cô cảm thấy bất ngờ đến mức không biết chống cự lại thế nào cho hợp lý…
“Hy vọng tôi không phải thêm một lần nữa nhắc nhở côrằng, Diệp Tri Ngã, cô nên biết cá tính của một vị đại thiếu gia như Kiều ThậnNgôn, tôi coi trọng quá khứ của hai chúng ta nên rất thành thực muôn khuyến cáocô một câu rằng, đánh cho sưng người lên thì cũng chẳng thể làm cho người trởnên to béo được đâu, lấy vật sắc nhọn đâm vào não thì dù có sắc nhọn đến mấycũng chưa chắc đâm được vào trong não đâu. Tốt nhất nên biết điều mà rút lui trướckhi không kịp, có vậy mới sống được thảnh thơi, sống không cảm thấy tội lỗi xấuhổ, cô có hiểu không vậy?”
Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào nhãn hiệu đóng dấuđăng kí của cửa hàng được ghi trên miếng giấy ăn mà cô dùng để lau nước cafebắn ra lúc nãy. Im lặng một hồi rất lâu sau cô mới mở miệng nói nhẹ nhàng: “PhíVăn Kiệt, tôi chưa hề làm những điều mà anh đã thao thao bất duyệt từ nãy giờ.Nếu như…nếu như anh cảm thấy không yên tâm, tôi có thể rời xa ngay”.
Phí Văn Kiệt lạnh nhạt: “Cô cho rằng trường hợp của côvà tôi giống nhau được sao, cô cướp bóc hạnh phúc của người khác làm thú vuicho bản thân mình thế sao?”
Anh nói xong liền rút trong ví ra hai tờ tiền rồi đặtlên trên mặt bàn, sau đó đứng dậy sải những bước dài bước ra khỏi quán cafe.Những giọt nước mắt mà lúc nãy Diệp Tri Ngã kiên trì kiềm nén cố không để chotrào ra giờ cuối cùng đã có thể để mặc cho lăn dài trên má. Cô nhắm ngiền mắtlấy tay che khuôn mặt của mình lại, mím môi cắn răng cố gắng kiềm chế chỉ đểhai hàng mi ướt, không để cho nước mắt lăn xuống gò má.
Trong bức ảnh được đặt trên bàn làm việc của Kiều ThậnNgôn cách đây vài ngày, sắc thái Diệp Tri Ngã đầy vẻ kiên nhẫn chịu đựng đaukhổ. Kiều Thận Ngôn hai môi mím chặt lại, quơ một đống ảnh được bấm chụp liêntiếp với nước ảnh rất rõ ràng rất sáng sủa. Trong mỗi bức ảnh đó đều có hìnhảnh của hai nhân vật Diệp Tri Ngã và Phí Văn Kiệt, hoặc là đang mặt đối mặtnhìn nhau hoặc là đang nói chuyện với nhau. Nhìn vào sắc mặt của hai người nàykhông thể nói là những người bạn bè mới quen biết hoặc chỉ đơn giản là chào hỏilàm quen mà thôi.