Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 7




Diệp Tri Ngã từ bé đến lớn thì đây mới là lần đầu tiêncô cảm thấy khả năng nghe của mình có vấn đề. Cô lùi lại một bước, rút bàn tayđang đặt trong lòng bàn tay của Kiều Mẫn Hàng ra, nhìn cô với thái độ cảnh giácvà thận trọng hỏi lại: “Ai? Ai thích ai mới được cơ chứ? Ai không kết hôn? Kiềutiểu thư cô… cô đang đùa giỡn gì với tôi phải không vậy?”

Kiều Mẫn Hàng mỉm cười chau mày nhìn vào Diệp Tri Ngãtrả lời: “Bác sỹ Diệp, nói thực thì em cảm thấy vô cùng thích là khác, chị mà ởcùng với anh trai em thì tốt quá còn gì nữa”.

Diệp Tri Ngã lắc đầu nguây nguẩy. Cô không hiểu KiềuMẫn Hàng đang nói thứ ngôn ngữ nào nữa. Mối quan hệ trong sáng của cô và KiềuThận Ngôn làm sao lại phát sinh thành tình huống trơ trêu thế này cơ chứ? Cô vàanh rõ ràng là mới gặp nhau chưa được vài lần, số lượng cuộc nói chuyện thì lạicàng ít hơn cả những cuộc gặp gỡ đó. Cô cảm thấy Kiều Thận Ngôn đến cái nhìnthẳng vào cô cũng chưa có đến một lần, anh luôn tỏ ra là một người có vai vếcao hơn hẳn những người xung quanh, kỳ thực thì dòng họ nhà anh cũng giàu cóhơn hẳn dòng họ nhà Âu Dương Dương đến mấy bậc liền.

“Tốt cái gì mà tốt chứ, chi, trời ơi, … em đừng có… emđừng có như thế…”

Kiều Mẫn Hàng mỉm cười rồi liền tay đẩy Diệp Tri Ngãvào phía cánh cửa đằng trước, khi hai người mải mê giằng kéo qua lại thì cóngười mở cửa bước ra. Kiều Thận Ngôn sải những bước dài thản nhiên đi ra ngoài,khi nhìn thấy Diệp Tri Ngã liền ngạc nhiên dừng bước ngay lại: “Bác sỹ Diệp?”

Diệp Tri Ngã nét mặt đầy tần ngần do dự thở dài, lùixuống hai bước chân, tay nắm chặt chiếc túi xách. Kiều Thận Ngôn liếc nhìn KiềuMẫn Hàng hỏi vẻ nghi ngờ: “Là em đã gọi bác sỹ Diệp đến chỗ này phải không?”

Kiều Mẫn Hàng gật đầu đồng ý: “Là ba đã bảo em gọi bácsỹ Diệp đến đây đấy chứ ạ…”

“Ba gọi cô ấy đến đây làm gì cơ chứ?”

“Ba nói rằng… ba muốn hỏi cho ra chuyện…”

“Hỏi gì cho ra chuyện chứ? Hỏi chuyện gì cho rõ rànghả? Chuyện này thì có liên quan gì đến bác sỹ Diệp chứ?”

Diệp Tri Ngã vừa nghe thấy liền an tâm trấn tĩnh lạitinh thần. Kiều Mẫn Hàng quay đầu về phía Diệp Tri Ngã và nói: “Hai anh chị cònđịnh giấu giếm nữa hả! Dì Cát đã nói hết cho em và ba nghe rồi, tốt thì cứ nóilà tốt đi, lại còn sợ gì cơ chứ!”

“Dì Cát?”, Kiều Thận Ngôn nhíu mày nhăn trán càng rỏvẻ lo lắng hơn, “Em càng nói anh càng mù mờ chẳng hiểu ra làm sao cả, dì Cát đãnói gì cơ chứ?”

“Anh chẳng phải bỗng nhiên không chịu kết hôn hay sao,anh khiến cho ba giận muốn chết luôn, dì Cát lúc vào thăm em đã khuyên ba rồi,dì nói rằng anh đã có người con gái ưng ý, lại còn dẫn cả cô ấy về đây qua đêmnữa chứ. Anh không muốn làm chị ấy tỉnh giấc, lại còn nhờ dì Cát tận tay làmmón điểm tâm cho chị ấy nữa. Từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy anh quantâm chăm sóc cho người khác như vậy. Sau đó dì Cát nói rằng người con gái đó làmột vị bác sỹ, họ Diệp, rất xinh gái, tình tình lại ôn hòa dễ chiu vân vân vàvân vân, thế là cả nhà đều biết hết rồi”.

“Em và ba thì biết gì cơ chứ!”, Kiều Thận Ngôn giơ tayra nhấn nút cầu thang máy, “Đừng có đứng đây gây phiền toái thêm cho anh nữa,mau đi về nhà nhanh!”

“Gì mà lại gọi là gây phiền toái thêm chứ, anh à, anhkhông biết rằng ba không hề giận một chút nào đâu, thật đấy, em cảm nhận đượclà ba cũng rất thích bác sỹ Diệp đấy. Hai anh chị cùng vào trong và nói chuyệncho rõ ngọn ngành với ba đi. Việc này thế nào cũng giải quyết ổn thỏa thôi mà,chẳng phải là như thế hay sao?”

“Kiều Mẫn Hàng, em ngoài việc gây phiền hà cho anh thìcòn biết làm việc gì cho ra hồn nữa không hả?”

“Ý tốt của em bao giờ cũng bị anh xoi mói phủ định nhưvậy đó! Em đã giúp anh nói với ba biết bao là điều hay điều tốt về anh, nếukhông phải là em đã nói giúp anh như vậy thì chuyện của anh và tiểu thư GiaLinh sớm muộn cũng đã”… Kiều Thận Ngôn mở to đôi mắt quay lại, Kiều Mẫn Hàngchớp chớp hai hàng mi, nói giọng nhỏ nhẹ như thì thầm bên tai anh: “Chuyện củahai người sớm đã bị lộ tẩy rồi đó…”

Kiều Thận Ngôn không thèm để ý đến lời nói của KiềuMẫn Hàng nữa, thang máy đã chuẩn bị đến, cánh cửa thang máy vừa mở anh liền sảibước đi nhanh vào trong đó, nhấn vào nút mở thang máy rồi nhìn Diệp Tri Ngãđang trong tư thế đứng ngây ngô như trời trồng từ nãy giờ: “Em, em có đi haykhông?”

Diệp Tri Ngã không nói bất cứ lời nào và bước vàotrong thang máy cùng anh, bỏ mặc Kiều Mẫn Hàng một mình bên ngoài với giọng íới theo. Cánh cửa thang máy vừa đóng sập lại cũng là lúc thái bình yên lặng củathế giới này tạm thời được coi như đang dần dần hội phục lại nguyên trạng. DiệpTri Ngã dựa vào thành thang máy thở một hơi thật dài, cô ngước đầu lên nhìn tấmkính trong suốt trên trần thang máy đang giảm dần số tầng để xuống dưới tòanhà, chỉ mong ngóng xuống nhanh tầng một để có thể mau mau chóng chóng đi về.Chuyện xảy ra buối tối ngày hôm nay thật là phiền nhiễu, thật là phức tạp quárồi. Điều cô cần gấp ngay bây giờ là một bồn nước ấm để tắm và một chiếc giườngmềm mại để ngủ.

Cầu thang máy đột nhiên rung lên rất mạnh, rồi ánh đèntrong đó bật tắt thất thường lúc sáng lúc tối, sau đó Diệp Tri Ngã có cảm giácgiống như cô đang ngồi trên môt chiếc xe lao xuống dốc núi với tốc độ nhanhkinh hoàng. Cô hét lên sợ hãi co mình ngồi bệt xuống nền thang máy, hai tay bámchặt vào thành thang. Kiều Thận Ngôn thì phản ứng vô cùng nhanh tiến đến phíacửa thang máy, dùng hai tay nhấn vào tất cả các nút của các tầng tòa nhà cótrên thang máy.

Kiều Mẫn Hàng nhìn vào cánh cửa thang máy khép chặtkín bưng, miệng lẩm bẩm không thành tiếng. Cảnh cửa thang máy phía bên cạnhđược mở ra, Phí Văn Kiệt từ bên trong bước chân ra ngoài, chưa kịp trách móc gìKiều Mẫn Hàng đã nhìn thấy khuôn mặt biến sắc đầy hoảng sợ của cô. Con số hiệnlên trên tấm màn thủy tinh của cánh cửa thang máy với tốc độ nhanh như cắt giảmlùi từ tầng thứ mười tám xuống một mạch đến tầng hầm. Trong kẽ hở của thang máybốc lên một thứ mùi rất mãnh liệt, Kiều Mẫn Hàng hét lên thất thanh, người mềmnhũn ngã xuống ôm chầm Phí Văn Kiệt, nhìn vào thang máy miệng lẩm bẩm không rõthành câu: “Bên trong… bác sỹ Diệp… Diệp… Diệp… anh trai em…”.

Kiều Giám An từ trong phòng nghe thấy tiếng hét thấtthanh của cô con gái cưng liền vội vã chạy ra ngoài, Phí Văn Kiệu vừa nghe thấyba tiếng “bác sỹ Diệp” thảng thốt bên tai ngay lập tức giao Kiều Mẫn Hàng choông nhạc phụ tương lai chăm sóc, anh không còn thiết quan tấm đến bất cứ thứ gìnữa, nhấn nhanh vào cánh cửa thang máy bên cạnh, chạy vào phía trong rồi vớitốc độ nhanh như con thoi nhấn nút tầng hầm thang máy.

Tiếng còi báo động trong thang máy vang lên inh ỏi.Diệp Tri Ngã hoảng loạn sợ hãi ngồi bệt xuống nền thang máy. Hai tay áp sát vàotim đang đập loạn xạ vì quá sợ hãi, nhìn thấy Kiều Thận Ngôn sau khi nhấn vàonút còi báo động lợi dụng thiết bị gọi điện thoại được lắp sẵn trong đó nóichuyện với nhân viên quản lý bên ngoài. Cô sợ nhất trên đời này là cảm giác đitrong thang máy mà thang máy đó lao ập xuống với tốc độ nhanh như cắt. Cả đờinày cô đã từng một lần duy nhất ngồi trong chiếc xe từ đỉnh núi lao sập xuốngdốc, dường như suýt nữa thôi là có thể không thể nào xuống được nữa, đó là lúccô được Phí Văn Kiệt thật chẳng dễ dàng gì đỡ cô từ trong chỗ ngồi ra ngoài.

Âm thanh vang lên ầm ĩ của cánh cửa thang máy lại mộtlần nữa khiến cho Diệp Tri Ngã vô cùng hoảng sợ. Hơi thở của cô càng trở nêngấp rút hơn khi nghe thấy tiếng của Phí Văn Kiệt thúc giục bên tai, hơi thở gấprút đến độ khiến cho cô cảm giác dường như tim mình có lẽ đã ngừng đập được vàigiây rồi cũng nên.

“Em Em, em ở bên trong đó phải không? Em nghe thấy lờianh nói không vậy?”

Môi của Diệp Tri Ngã hơi động đậy, cô nghẹn ngào khôngra tiếng, hướng về phía giọng nói của Phí Văn Kiệt vang lên, giơ tay ra báohiệu cho anh, giọng cô mắt cô dường như đã bị băng lại kín mít, không sao cóthể thốt ra thành lời được nữa.

Phí Văn Kiệt rõ ràng đang cật lực đấu tranh với cánhcửa thang máy, đập chân đập tay vào cánh cửa gào thét một hồi to: “Em Em! EmEm! Nghe thấy lời anh gọi thì hãy trả lời anh một tiếng em nhé! Em Em!”

“Anh Văn Kiệt…”. Giọng cô cất lên quá nhỏ nhẹ quá yếuđuối, bên ngoài rõ ràng không thể nghe thấy được, Diệp Tri Ngã gắng hết sứcmình lau mắt để nhìn cho rõ hơn, cắn môi cắn miệng với người ra ngoài. Cô đi raphía bên cạnh cửa thang máy dùng hết sức đập mạnh lên, vừa đập mạnh vừa gàothét thất thanh, “Anh Văn Kiệt, em ở đây anh ơi, em ở đây anh ơi…”

Tiếng đập vào cánh cửa ở cả hai phía cô và anh đềuđồng loạt dừng một lúc. Cô cũng nghe thấy được hơi thở dồn gấp của Phí Văn Kiệtđang đứng ở phía ngoài kia, anh cười trấn tĩnh tinh thần cô: “Em Em, đừng cósợ, không có vấn đề gì đâu em, bây giờ thang máy đang ở tầng số hai rồi đấy,thế thì ở giữa tầng số hai và tầng số ba rồi, nhân viên bảo vệ một lúc nữa thôisẽ nhanh chóng mở được cánh cửa này, em hãy đợi thêm một lúc nữa, đừng sợ, đừngsợ em nhé!”

Diệp Tri Ngã gật đầu với anh: “Vâng ạ, em không sợ…”

Phí Văn Kiệt cao giọng nói với vào: “Cái gì? Em Em, emnói cái gì thế?”

Diệp Tri Ngã nuốt nghẹn vào trong cổ họng, với giọnggào thật to trả lời anh: “Em không sợ anh ạ, anh Văn Kiệt, em đang đợi ở đây”.

Rồi những tiếng bước chân ầm ĩ, nhân viên quản lý đãđem dụng cụ đồ đạc đến tìm cách mau chóng mở được cánh cửa thang máy ra để giảithoát cho người đang bị nhốt bên trong đó. Quận này được coi là quận giàu cónhất sang trọng nhất cả thành phố, những người chủ sở hữu những ngôi nhà nhưthế này có thể hiểu ngay được rằng họ có một thân phận như thế nào. Bất cứ nơinào xảy ra vấn đề dù chỉ là một vấn đề nhỏ thôi cũng có thể biến thành chuyệnvô cùng lớn. Thế nhưng tấm thẻ thang máy lại ở giữa hai tầng, bất luận mép trênhay mép dưới của tấm thẻ đó cũng chỉ lộ ra một khoảng nhỏ, nhân viên quản lý đãvất vả xử lý với thời gian rất dài, cuối cùng cũng mở được cánh cửa thang máyra.

Phí Văn Kiệt ngồi thẫn thờ trên mặt đất lạnh lẽo, đưanhững ngón tay vào trong, vừa nắm chặt bàn tay của Diệp Tri Ngã vừa nhìn thấyánh mắt sắc lạnh của Kiều Thận Ngôn đang sững sờ nhìn về phía mình.

Cái nhìn trực diện của hai người đàn ông diễn ra trongkhoảng thời gian vô cùng ngắn. Thế nhưng ai cũng nhìn ra sắc thái hiện rõ trongmắt của đối phương. Phí Văn Kiệt mím môm không nói một lời, giống như anh và côhồi đó cũng đã từng ngồi cùng trong một chiếc xe lao vụt từ trên núi xuốngthẳng dốc như thế, rồi lại gắng hết sức mình đỡ Diệp Tri Ngã ra ngoài.

Cánh tay của anh chưa kịp giơ ra ôm lấy cô liền nhẹnhàng rút ra về bên người, mười đầu ngón tay nắm chặt vào nhau. Kiều Mẫn Hàngcũng vừa kịp chạy xuống dưới tầng, cầm chặt tay của Diệp Tri Ngã xúc động nhảylên vừa khóc vừa cười, cảm xúc xen lẫn khó tả: “Em sợ chết khiếp đi được bác sỹDiệp à, em sợ chết khiếp đi được ấy!”

Ông Kiều Giám An đợi đến khi con trai mình cũng đượcbình an vô sợ rồi mới nhẹ nhàng thở một hơi dài trút đầy những lo âu. Kiều ThậnNgôn phủi những vết bụi bám trên người, vừa xua tay với những nhân viên quản lýđang rối rít xin lỗi, vừa nhìn vào Phí Văn Kiệt một lần nữa, sau đó mới nóichuyện với ông Kiều Giám An: “Con không sao cả, chỉ bất ngờ chút thôi ba ạ”.

Kiều Mẫn Hàng cũng chạy đến ôm anh trai mình thật thắmthiết: “Điều là do anh hết đó, đi gì mà đi, đã nói là anh đừng có đi, em đã nóilà anh đừng có đi cơ mà, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì biết làm thế nào,làm mọi người sợ chết khiếp đi được…”

“Đã nói là không có chuyện gì rồi cơ mà, sao mà phảisợ hãi lên như thế, cẩn thận không bệnh tim của em lại tái phát thì làm sao”.Kiều Thận Ngôn đi đến vỗ vai an ủi cô em gái cưng, và nói với Phí Văn Kiệt,“Cậu đưa Tiểu Mẫn về nhà trước đi, nó đã điên cuồng cả một ngày ở bên ngoài rồiđấy. Ngày mai có lẽ nó sẽ phải ra ngoài nên hôm nay cần được nghỉ ngơi tĩnhdưỡng”.

Phí Văn Kiệt đã lấy lại tinh thần của mình, trấn tĩnhbình thản gật đầu, đi đến nhẹ nhàng cầm tay Kiều Mẫn Hàng.

Diệp Tri Ngã không có cách nào để lấy lại tinh thầncũng như không thể nào cố gắng giấu giếm ngay được cảm xúc của mình. Cô đứnglùi về phía sau cách vị trí đang đứng của ông Kiều Giám An không xa lắm, ngựcôm chặt chiếc túi xách, tóc hơi rối, tâm trạng đầy hoang mang hoảng loạn. Mắtcô dù không nhìn nhưng bên tai lại đang rất chú ý lắng nghe. Phí Văn Kiệt khôngnói thêm một lời nào nữa từ lúc đó với Diệp Tri Ngã, dường như cũng chẳng đểmắt nhìn về phía cô dù chỉ là lướt qua, khiến cho cô có cảm giác những lời anhnói vọng bên tai cô lúc mà cô vẫn còn bị giam trong thang máy, như thể tất cảchỉ là ảo giác, một thứ ảo giác choáng ngợp.

Cả thế giới rộng lớn vô ngần này cũng chỉ là một giấcmộng, một giấc mộng hão huyền mà thôi. Đó không phải là giấc mộng của một cánhân bất kỳ nào, mà là giấc mộng của tất cả của toàn bộ. Dù bạn không còn nhưngcả thế giới này vẫn sẽ tiếp tục cơn ác mộng đó.

Đây là câu anh Đỗ Quân đã nói với cô vào bữa cơm tốiđó. Chẳng lẽ thật sự lại là ảo tưởng chăng? Chẳng lẽ cả thế giới rộng lớn vôngần này áp đặt cho cô vào trong một giấc mộng? Có người đang thét gọi bác sỹDiệp, cô thẫn thờ trả lời cho có, ngẩng đầu lên nhưng không ngay lập tức nhìnvề phía có âm thanh cất lên đó mà cô chỉ là thuận hướng nghiêng đầu nhìn vềphía đó, người đó nói rằng sẽ đưa cô về nhà, cô liền trả lời đồng ý một cách vôthức, lại mỉm cười nói lời cám ơn như một phản xạ vô điều kiện, sau đó cô đitheo bóng dáng cao to ấy ra khỏi nhà.

Mọi thứ như đang đảo lộn chồng chất trước mặt cô, chỉcó hình ảnh Phí Văn Kiệt đang đứng yên bất động như một bức tượng đá cao sừngsững ngất ngưỡng nổi bật trong dòng nước biển mênh mang xa tắp. Cô lướt quangười anh, giống như chú chim đang chuẩn bị cất cánh để bay một hành trình dàiđằng đẵng phía sau nó, lần bay này sẽ có thể là hành trình dài ngàn dặm vạn dặmxa xôi cách trở, cũng có thể mãi mãi về sau này sẽ chẳng còn bay được về chốncũ nữa.

Trái tim bị co lại bé nhỏ, mạch máu không đủ lớn đểvận chuyển lượng máu đi khắp cơ thể, thần kinh não và tứ chi đều đã bị tê liệtvà mất đi cảm giác, Diệp Tri Ngã chầm chậm từng bước tiến về phía trước, bỗngnhiên hai chân lại bất động khiến người cô ngã quỵ xuống đất. Kiều Thận Ngôn ômchặt đỡ lấy cô. Diệp Tri Ngã bám vào cánh tay anh mỉm cười khẽ gật đầu: “Giày,đế giày… cao quá…”

Kiều Thận Ngôn ngoảnh đầu nhìn gương mặt xanh xao táinhợt của cô bác sỹ bé nhỏ, hơi chau mày, sau khi ôm chặt người cô để đỡ cho côkhông bị ngã quỵ xuống vẫn không rút cánh tay lại, mà anh nhẹ nhàng bình tĩnhdùng cánh tay mình ôm chặt vào eo thon của Diệp Tri Ngã, tư thế rất thân mậtbước ra khỏi nhà để lại đằng sau những ánh mắt chăm chú dỏi theo bóng haingười.

Đợi cho đến khi anh trai và bác sỹ Diệp đã đi khuấtrồi, Kiều Mẫn Hàng khoác tay của ba mình, nũng nịu nói: “Ba nhìn đấy, anh traivà bác sỹ Diệp đi bên nhau tốt biết bao, anh trai con vừa không thích tiểu thưTôn Gia Linh, mà thiểu thư Tôn Gia Linh cũng chẳng thích anh ấy đâu, làm sao màép buộc hai người đó đến với nhau làm gì! Hai người đấy giả dụ mà ly hôn rồithì chắc ba sẽ vui sướng lắm phải không vậy! Mọi người chỉ thich nhất là tìmngười kế thừa để tiếp tục công việc cha truyền con nối mà thôi, thật là cổ hũphong kiến quá đi! Đả đảo những phụ huynh có tư tưởng phong kiến phát xít!”

Ông Kiều Giám An không hề nói câu nào cả, chỉ mỉm cườimột cách nhẹ nhàng. Kiều Mẫn Hàng nhìn nụ cười đang nở trên môi ba mình liềnvui mừng quay sang ra dấu hiệu OK với Phí Văn Kiệt. Nhưng Phí Văn Kiệt lạikhông nhìn thấy điều này, anh vẫn đang bần thần nhìn về phía Diệp Tri Ngã vừabước đi, trước mắt anh hiện ra vẫn là cánh tay của Kiều Thận Ngôn đang ôm eoDiệp Tri Ngã.

Cũng bắt đầu từ cái đêm hôm đó, Kiều Thận Ngôn độtnhiên cứ thế hiện ra trong cuộc sống của Diệp Tri Ngã. Anh đến với cô rấtnhanh, căn bản chẳng để cho cô một chút cơ hội để suy ngẫm hay do dự gì cả. Anhgiống như những chiếc lò cao áp nóng rực nhễ nhại trong tập đoàn gang sắt NinhHuy của chính mình, để rồi dù là thép hay là đá thì đều có thể nóng chảy hóathành nước. Anh không tin rằng trên cõi đời này còn có thứ gì không thể bị épthành tro thành bụi được.

Diệp Tri Ngã mỗi ngày đi đến bệnh viện công tác đềunhìn thấy bác bảo vệ mỉm cười tủm tỉm đưa cho cô một bó hoa tươi rất to, lầnnào cũng khiến cho cô có cảm giác như bị tê dại cả hệ thần kinh. Từ thứ hai đếnthứ sáu, một tuần năm ngày thì mỗi ngày đều tặng những bó hoa không giống nhau.Những bó hoa này nhìn là biết ngay rất đắt tiền rất nổi tiếng, nó làm cho côbỗng nhiên thành người nổi tiếng trong trung tâm điều trị bệnh tim mạch này, nhắcđến cô là người ta nhắc đến ngay cô bác sỹ họ Diệp trẻ trung xinh tươi đang cóngười theo đuổi mình rất mãnh liệt rất sát sao.

Đỗ Quân mấy ngày nay nhận ra ánh mắt sắc thái của DiệpTri Ngã không còn giống như hồi xưa nữa. Diệp Tri Ngã kỳ thực đang ở trong tìnhhuống khóc cười không ra tiếng. Những điều này đều là những điều gì thế, cô đãgây phiền phức cho ai vậy? Vì sao bị Kiều Mẫn Hàng gây phiền toái một lần cònchưa đủ, giờ lại thêm một ông anh trai tiếp tục quấy nhiễu đến cuộc sống của cônữa chứ. Di động cô đã tắt liên lạc từ lâu, đến dây điện thoại bàn trong nhà côở cũng đã được rút ra gọng gàng. Điện thoại phòng làm việc trong bệnh viện thìđưa cho Âu Dương Dương phụ trách quản lý. Thực ra cô không còn muốn những ngườitrong dòng họ Kiều kia lại có thêm một cơ hội tiếp xúc với mình nữa. Không thểnào!

Âu Dương Dương cầm ống điện thoại đang nghe dở rấtlịch sự nói: “Sao lại không khéo như thế này, bác sỹ Diệp đang ở trong phòngthực nghiệm rồi… Việc này thì tôi không biết, có thể sẽ trở lại rất nhanh, màcũng có thể sẽ ngồi thực nghiệm cả ngày ở bên đó không trở lại nữa… Thời giantan ca là năm rưỡi chiều, thế nhưng nếu phải tăng ca thì không nhất định giờnào đâu, ai biết được mấy giờ mới có thể tan ca cơ chứ, hi hi hi… Vâng, vângđược ạ, gặp bác sỹ Diệp rồi tôi sẽ chuyển lời lại cho cô ấy ạ”.

Đặt điện thoại xuống bàn, Âu Dương Dương lườm nguýtquay đầu lại nói: “Làm cái gì thế, làm cái gì cơ thế chứ. Nhận một cú điệnthoại của anh ấy là chị sẽ chết ngay hay sao. Chị không muốn quan tâm gì đến anhấy nữa thì chỉ cần một cuộc điện thoại nói cho dứt khoát rõ ràng vào là xong.Thì chị nói là cô nương này nhìn anh không ưa một tí nào cả, mau mau biến mấtkhỏi tầm nhìn của cô nương này đi. Đấy, chỉ một câu này thôi là có phải giảiquyết xong xuối hết rồi không à?”

Diệp Tri Ngã co người ngồi xuống, trốn đằng sau mànhình máy tính nhỏ nhẹ: “Chị không phải là không muốn nói với anh ấy…”

Cô đã lớn đến tầm tuổi này rồi đương nhiên là biếtrằng biện pháp thế nào thì có thể giải quyết một cách tốt nhất những vấn đề xảyra chứ. Thế nhưng cái hôm ở trong thang máy đó, Kiều Thận Ngôn chỉ đứng sừngsững cạnh cô, anh có nghe thấy tiếng gọi thét vào trong của Phí Văn Kiệt, tấtnhiên là cũng có nhìn thấy ánh mắt cử chỉ quan tâm đặc biệt của Phí Văn Kiệtdành riêng cho cô. Những bó hoa mà Kiều Thận Ngôn đã và đang ngày ngày tặng côđây thật sự là có ý muốn theo đuổi cô hay sao? Hay đó chỉ là… có dụng ý gì khácnữa?

“Chị có biết thế nào gọi là hiền quá sẽ bị bắt nạtkhông hả? Chị là chị đã quen với tính cách thùy mị ôn hòa mất rồi. Em nói chochị biết, chị Diệp, anh Tiểu Duệ nhà em đã từng nói rằng cái mềm sẽ sợ cáicứng, mà cái cứng lại sợ cái kiên cố, nhựng cái kiên cố thì sợ cái liều lĩnh,và cái liều lĩnh lại sợ cái bất cần đời, rồi cái bất cần đời cuối cùng lại sợcửa hàng bán bảo hiểm đây nhé”.

Diệp Tri Ngã ngập ngừng không thành câu: “Ý của em là…cái gì cũng có cách hết cả, cái gì cơ chứ…”

“Đây cũng là lý luận về chuỗi vật chất, chị có hiểukhông chị? Chị thuộc vào tốp tầng lớp những vật mềm yếu nhất. Bất kể là vậtcứng hay vật kiên cố, hay là vật liều lĩnh rồi lại vật bất cần đời v.v… thìcũng đều có thể trị được chị luôn đấy nha”.

“Thế thì chị biết làm thế nào bây giờ?”. Diệp Tri Ngãbần thần không còn gõ tay vào bàn phím máy tính nữa, thở dài ngao ngán mất đếnvài giây mới thốt ra thành lời được, “An ủi, an ủi chị đi em ơi, bánh quy hìnhngón tay chỗ em có còn nữa không vậy, sao mà ăn ngon thế cơ chứ, đưa cho chịmột ít, chị ăn với”.

Âu Dương Dương thong thả lôi hộp đựng bánh quy trongngăn kéo tủ ra đưa cho cô: “Ăn, ăn, ăn! Chị mà ăn nữa thì vẫn sẽ là sinh vậtđơn bào chuyển sang trùng roi, rồi chuyển từ ấu trùng sang bươm bướm, có tiếnhóa thể nào cũng vẫn chỉ là một loại động vật trong quá trình biến chuyển đó màthôi! Sao mà lại có thể mềm yếu đến thể cơ chứ, chẳng có tương lai một chút gìcả à”.

Được một lúc, tiếng gõ tay vào bàn phím máy tính củaDiệp Tri Ngã lại vang lên liên tục. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ khẽ khàng khiếncho người nghe có cảm giác như cô đang bất lực và vô cùng mệt mỏi: “Chị cũngkhông phải là không muốn nói cho rõ ràng với anh ấy, Âu Dương Dương… chị… chịbây giờ muốn từ chức, không muốn công tác ở đây nữa em à…”

Âu Dương Dương lắp bắp: “Gì cơ? Chị nói gì cơ? Chị nóilại cho em nghe thêm lần nữa đi nào!”

Diệp Tri Ngã chăm chú nhìn từng hàng tiếng Anh hiện ralần lượt trên màn hình máy tính, mỉm môi cười một cách ngượng ngùng: “Thì từchức mà, hai từ này khó giải thích lắm sao?”

Âu Dương Dương đứng dậy đi về phía cô đang ngồi rồikéo cô ra khỏi khu bàn máy vi tính này: “Ôi, Diệp Tri Ngã, chị có thể kể câuchuyện đùa mang tính chất quốc tế thế sao, một anh Kiều Thận Ngôn lại có thểkhiến cho chị cảm thấy sợ hãi đến mức độ này sao? Em xin chị, chị thể hiệngiống tư thái của một con người bình thường đi được không hả chị?”

“Không phải như em nghĩ vậy đâu, Âu Dương Dương, việcchị từ chức chẳng có liên quan gì đến anh ấy cả… Chị chỉ là, cảm thấy rất mệtmỏi… hơn nữa chị cũng đã muốn về quê rồi, chị đến thành phố Nam Kinh này đãlâu, nhưng mà chị vẫn cảm thấy rằng… cảm thấy rằng chị vẫn thích Hải Thành quêhương của chị hơn em ạ…”

“Chị thích hơn à, nói chung là chị có xe, chỉ cần láixe hơn hai tiếng đồ hồ là đã đến nơi rồi mà, lúc nào cũng có thể quay về được,sao chị lại phải từ chức như vậy chứ? Được vào bệnh viện Nhân dân này công tácđâu có dễ dàng gì, trung tâm điều trị bệnh tim mạch này lại do anh Đỗ Quân vấtvả giúp đỡ lắm thì chị mới có ngày vào được trong này công tác chứ. Chị mà từchức thì sẽ đáng tiếc biết bao. Chị về Hải Thành rồi thì liệu còn cơ hội tốtnhư thế này nữa không! Mà chị cũng đã mua nhà tại thành phố Nam Kinh rồi cơ mà!Chị đừng có tự nghĩ vẩn nghĩ vơ lên như thế! Não của chị giờ đã chứa đầy nướcrồi phải không thế?”

Diệp Tri Ngã cười gượng gạo trả lời cô: “Được rồi đượcrồi, chị chẳng qua chỉ là nghĩ lung tung, cũng không phải thật sự muốn từ chứcngay, em đừng có bức xúc như thế được không nào”.

Âu Dương Dương nhìn vào mắt Diệp Tri Ngã lộ đầy vẻnghi ngờ: “Kiều người như chị thế này thật là khó nói quá, em vẫn còn khônghiểu chị hay sao, trông bên ngoài thì dịu dàng ủy mị nhưng thực chất thì ươngbướng muốn chết luôn. Diệp Tri Ngã, em nói thật cho chị biết nhé, chị nhất địnhphải thận trọng, đừng có hấp tấp suy nghĩ nhất thời để rồi lại thấy hối hận chomà xem”.

Diệp Tri Ngã cười tít mắt lại: “Chị biết rồi cô ạ, cômau đi làm việc của cô đi”.

Âu Dương Dương không yên tâm chút nào, nhìn Diệp TriNgã một hồi lâu nữa. Thời gian tiếp theo trong một ngày ấy, cô đã đi đi lại lạiquản giáo tư tưởng Diệp Tri Ngã không biết bao nhiêu lần cho kể hết, chỉ đếngiờ tan ca cũng là lúc cô bắt đầu đi hẹn hò với Tiểu Duệ, cô lại thêm một lầncuối cùng nữa nghiêm khắc cảnh cáo tư tưởng Diệp Tri Ngã rồi mới rời khỏi phònglàm việc.

Diệp Tri Ngã ngồi yên trước bàn máy vi tính, tâm trạngrối bời suy nghĩ mông lung. Ngày hôm nay đã bận rộn suốt cả buổi tối, nhưng lúcthì làm sai lúc thì lộn xộn không có hiệu quả gì, căn bản là đã hoang phí suốtba tiếng làm việc trong một ngày. Cô tắt máy tinh ngồi dựa lên trên bàn làmviệc, mệt mỏi quá khiến cô chẳng còn muốn động tay động chân bước về nhà nữa.Trong tâm trí cô lúc này toàn là hình ảnh những bó hoa tươi đắt tiền Kiều ThậnNgôn tặng cho và bóng dáng lo lắng của Phí Văn Kiệt đối với cô trong giờ khắccô bị giam trong thang máy đó, ánh mắt của anh thật quan tâm thật nồng cháy,lôi cuốn…

Cô không dám tiếp tục nghĩ tới những điều hiện ratrong ánh mắt Phí Văn Kiệt nhìn cô ngày hôm đó nữa, người ta sống trong cuộcsống này cũng giống như đi thi trong trường học vậy, không thể để trống trơnkhông điền bất cứ gì vào ô cần điền trong bài kiểm tra được. Làm không được thìdứt khoát phải chuyển sang ngay phần khác làm tiếp, không được suy nghĩ đắn đothêm, gắng hết sức mình tập trung làm tiếp phần thi còn lại đang chờ bên dưới.

Rốt cuộc nên làm thế nào để đối phó với Kiều Thận Ngônđây? Ông trời cũng biết rằng cô chỉ là một người bác sỹ bình thường, không thểcó tư cách cũng như tâm nguyện để được cái vị công tử hào hoa đó theo đuổi cả.

Bồi hồi suy nghĩ mông lung đến hơn tiếng đồng hồ. Bảygiờ tối Diệp Tri Ngã mới đành lười biếng thay bộ y phục rồi lững thững bước rakhỏi văn phòng làm việc. Bệnh nhân trong trung tâm điều trị bệnh tim mạch nàyrõ ràng là ít hơn hẳn so với hồi cô còn làm việc tại bệnh viện Nhân dân. Garađể xe cũng trống trơn hơn rất nhiều. Cơn gió tháng mười có vẻ như ngày một lạnhhơn rồi. Chiếc quai của túi xách cô đeo bên vai cứ thỉnh thoảng lại rơi tụtxuống. Diệp Tri Ngã liền bỏ xuống cầm bên tay, một tay xách túi một tay mócchìa khóa xe, vừa bước đi vừa nghiêng nghiêng đầu một cách vô thức.

Trong kinh thánh có đoạn nói rằng, núi không đến tìmbạn, bạn đành phải đi tìm núi vậy. Diệp Tri Ngã có thể chạy trốn nhưng bị hòathượng tu nghiệp trong chùa thì không thể chạy trốn đi nơi nào được. Phòng tiếpkhách giải đáp thắc mắc của bệnh viện Nhân dân rộng lớn như thế này, ai có thểngăn cản không cho Kiều Thận Ngôn đi vào bên trong đó cơ chứ. Cho nên anh đãđến đây rồi.

Diệp Tri Ngã nhìn thấy Kiều Thận Ngôn đang đứng cạnhxe của cô hút thuốc không biết tự lúc nào, anh cũng đã nhìn thấy cô đang điđến, vẫn trầm ngâm lặng lẽ hút thuốc: “Vừa mới tan ca sao?”

Diệp Tri Ngã ngó nghiêng mọi phía xung quanh, thực sựthì đã không còn bất cứ một ai nữa. Anh rõ ràng là đang đứng trước mặt cô vàhỏi chính cô: “À, à, vâng ạ, em vừa mới tan ca xong”.

“Làm nghề bác sỹ thật là vất vả nhỉ”. Kiều Thận Ngônngậm điếu thuốc vào miệng, lấy chìa khóa xe từ trong túi áo nhấn về phía bêncạnh, hai tiếng “tích tích” từ trong xe vang lên, rồi đèn xe dừng bên cạnh tấmbiển ghi địa điểm đổ xe sáng lóe lên. Động cơ cũng tự động khởi động, “Đi nhé,cùng đi ăn cơm”.

Diệp Tri Ngã vội vàng lắc đầu ra hiệu từ chối: “Khôngcần đâu, không cần đâu ạ, em đã ăn cơm trong văn phòng lúc nãy rồi ạ…”

“Đã ăn xong rồi sao? Thế thì vừa khéo, đi cùng anh đếnmột nơi nhé”.

“Dạ?”, Diệp Tri Ngã nhíu mày nhăn trán khó hiểu. Conngười này thật là lạ, vừa nói vừa quyết định được. “Em, em có chút việc bậnbuổi tối rồi, không có thời gian để…”

“Chỉ tốn công một chút thôi mà, chỉ đi gặp một vàingười là xong ngay thôi, không làm lở công việc bận của em đâu”.

“Đi gặp ai hả anh? Chúng ta… giữa chúng ta hình nhưkhông có người bạn chung nào thì phải?”

Kiều Thận Ngôn mỉm cười: “Không phải người quen củaem, mà là anh muốn mời em đi giúp một việc, giúp anh… giúp anh đi giải quyếtmột việc nhỏ thôi”.

Diệp Tri Ngã với tâm lý đề phòng cảnh giác ở mức độcao nhất, nhìn Kiều Thận Ngôn với vẻ mặt đầy hoài nghi: “Vấn đề? Vấn đề gì cơchứ?”

Kiều Thận Ngôn hút điếu thuốc thật sâu vào trong,giọng đầy trấn tĩnh trầm ngâm trả lời cô: “Là việc đã khiến cho tất cả mọingười đều bị hiểu lầm, là việc anh vì em mà đã khước từ cuộc hôn nhân với ngườiyêu đã đính hôn của anh”.

Diệp Tri Ngã vội vàng lùi xuống hai bước chân: “Việcnày đâu có liên quan gì đến em cơ chứ, cũng chẳng phải do em… tự anh đi giảithích với người ta chẳng phải sẽ xong xuôi hết hay sao…”

Kiều Thận Ngôn vứt điếu thuốc lá vào thùng đựng ráccách chỗ anh đứng không xa, cười với điệu cười đầy khó hiểu: “Vấn đề ở đây là,anh sẽ chỉ làm cho mọi người tiếp tục hiểu lầm như thế này nữa, cho nên phảiđến tìm em, mời em đi cùng anh diễn một trò chơi này”.

Diệp Tri Ngã mắt trợn tròn vì ngạc nhiên: “Em khôngđi… anh anh anh, rốt cuộc anh là như thế nào vậy, việc này chẳng liên quan chútgì đến em cả… Còn nữa, em xin anh lần sau đừng bao giờ tặng hoa đến cơ quan nơiem làm việc như thế này nữa, nó ảnh hưởng đến công việc của em ở đây, cảm ơnanh!”

Kiều Thận Ngôn mỉm cười, tiếp tục lấy thêm một điếuthuốc nữa châm lửa hút, dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa kẹp điếu thuốc lại,tư thế thoải mái tự nhiên dựa người vào cánh cửa xe chầm chậm hút thuốc. Khihút đến gần nửa điều thuốc trên tay, anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía DiệpTri Ngã, trầm ngâm mỉm cười nói với cô: “Em Em, đó là nick của em đúng không?Diệp Tri Ngã, tên nick name là Em Em, đúng là rất có ý nghĩa đấy”.

Diệp Tri Ngã cảm thấy tâm trạng bổng dưng vô cùng nặngnề, cắn chặt môi lại không nói một lời nào cả. Ánh mắt của Kiều Thận Ngôn có vẻnhư đang đùa giỡn với cô. Cô sởn hết gai ốc lên, phản ứng như vậy dường như cóphần hơi quá độ, thế nhưng cũng vừa đúng với sự đoán mò của anh: “Bác sỹ Diệpan tâm đi, tôi muốn mời bác sỹ đến một nơi này… không phải đến gặp Phí Văn Kiệtđâu, anh ta giờ này đang ngồi trong nhà với Tiểu Mẫn cơ”.

Diệp Tri Ngã dùng hết sức nuốt nghẹn vào trong cổhọng. Đã đến giờ phút này thì không còn cách nào có thể giải thích tiếp nữa,cũng chẳng còn biện pháp gì để trốn tránh được cả. Có nói gì đi chăng nữa cũngchỉ khiến cho sự việc ngày một trở nên phức tạp theo hướng xấu nhất mà thôi.Kiều Thận Ngôn ngậm điếu thuốc vào miệng rồi ngồi vào bên trong xe, lái xe đếngần sát Diệp Tri Ngã, với tay mở cánh cửa xe phía chỗ ngồi bên cạnh ra, cũngkhông một lời thúc giục, cứ thế đợi chờ cho đến khi Diệp Tri Ngã ngồi vào mớithôi.

Cánh cửa xe mở ra, ánh sáng điếu thuốc anh đang hút dangdở vẫn cháy lập lòe. Diệp Tri Ngã ôm chiếc túi xách vào ngực, do dự rồi lại suyngẫm, cuối cùng cũng ngồi vào trong xe của anh.

Nơi mà Kiều Thận Ngôn đưa cô đến là một nhà hàng phongcách Nhật Bản, khung cảnh tại đây vô cùng nho nhã, sang trọng. Đi vào gianphòng riêng trong nhà hàng này, trong đó đã có vài người đang ngồi ăn. Nhữngngười đó vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã đang bước nhẹ nhàng sau lưng Kiều Thận Ngônliền nở nụ cười trên mặt, nụ cười như thể “hóa ra là thế đó”.

Kiều Thận Ngôn cởi giày trước rồi bước chân vào trong,sau đó quay người lại đưa tay cho Diệp Tri Ngã. Lúc này Diệp Tri Ngã chầm chậmđưa tay cho Kiều Thận Ngôn để có thể dựa vào anh cởi giày ra rồi cùng anh đivào bên trong gian phòng giữa những tiếng cười giòn giã quan sát nhất cử nhấtđộng của mọi người xung quanh.

Cứ tưởng rằng một mình Kiều Thận Ngôn sẽ đến đây, nênchỉ có một chỗ ngồi duy nhất được chuẩn bị cho anh giờ dành cho anh và cô haingười ngồi chung. Thiếu gia họ Kiều quàng tay và ngồi sát vào phía cậu thanhniên bên trái anh: “Sao lại không ưng được cô nào để đến đây một mình thế nàychứ, lại còn ngồi suốt ở đây nữa”.

“À, à, à, trời ơi, em chẳng phải là đã sai sót đến mứcnày không?” Người thanh niên đó vừa cười vừa đứng lên đi về phía cuối góc bànrồi ngồi xuống, Kiều Thận Ngôn quay đầu lại nhìn Diệp Tri Ngã và cười nói: “Emvào đây đi, ngồi xuống đây này”.

Những người đang ngồi trong gian phòng này, nhìnthoáng qua trang phục cách ăn mặc là có thể biết ngay đại khái thân phận của họnhư thế nào. Dường như đều được xếp cùng một tầng lớp danh gia vọng tộc vớidòng họ nhà Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã ngồi xuống, mỉm cười chào hỏi tất cảmọi người ở đây. Có vẻ như sự ngộ nhận về anh và cô đã bị lan truyền rộng rãikhắp nơi mất rồi. Những người đó còn chẳng đợi Diệp Tri Ngã tự mình giới thiệu,liền một mạch hô hào bác sỹ Diệp, bác sỹ Diệp.

Trên khuôn mặt Kiều Thận Ngôn lộ rõ nụ cười gượng gạonhạt nhẽo, nghe thấy những người bạn của anh mỗi người một câu liên tiếp hỏihan Diệp Tri Ngã, anh liền nhấc ly rượu đặt trước mặt Diệp Tri Ngã, nhíu màynhăn trán thể hiện thái độ bất mãn nói: “Lấy một bình ngọt miệng một chút, loạirượt này nồng độ cao, tửu lượng của cô ấy không chịu được đâu”.

“Ái dà ái dà, gì mà nâng như trứng hứng như hứng hoathế này? Chỉ là rượu của Nhật Bản mà thôi, nồng độ cao thì có thể cao đến đâuđược?” Một cô gái ngồi ngay bên cạnh cười đùa anh, “Bác sỹ Diệp, chị nói đi,đúng không chứ?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười đáp lại: “Được ạ, không cần thayrượu khác đâu, em uống loại này được”.

Kiều Thận Ngôn quay đầu nhìn vào mắt Diệp Tri Ngã:“Tùy em đấy, về nhà rồi la đau đầu khó chịu thì sẽ không có ai quan tâm đến emđâu”. Diệp Tri Ngã tim đập thình thịch, toàn thân sởn gai ốc và mồ hôi nhễ nhạirơi xuống khắp khuôn mặt. Cô giơ tay lên đưa mái tóc rơi lõa xõa kẹp gọn vàophía trong tai, cười một cách gượng gạo bất lực. Đều là những thanh niên trẻtrung, không khí tất nhiên là vui vẻ. Chuyện khước từ hôn nhân giữa Kiều ThậnNgôn và thiểu thư Tôn Gia Linh tất cả mọi người có mặt tại đây đều biết cả.Trong lúc chuyện từ hôn này đang lộn xộn rùm beng lên thì anh dẫn ngay một côngười yêu mới về, dụ ý của anh tất cả mọi người đều thấu hiểu câu chuyện, tìnhyêu có đến thì cũng có đi, có yêu rồi lại có chia tay cả. Khi chia tay thìngười đàn ông bao giờ cũng phải đảm trách nặng nề hơn một chút, nhận tất cả saisót lỗi lầm giữa hai người trong cuộc đổ lên đầu mình, tự mình gánh chịu lấy.

Bạn bè của Kiều Thận Ngôn đều là những người uyên báctinh thông, đồng thời cũng rất khéo léo biết cách nói chuyện. Diệp Tri Ngã chỉmột lúc là đã có thể hòa nhập vào câu chuyện của họ, còn cùng họ nói chuyện rấtvui vẻ thoải mái. Thế nhưng nói chuyện được một lúc bỗng nhiên có người thúcgiục gợi ý hỏi về quá trình yêu đương của cô và Kiều Thận Ngôn, hỏi hai ngườirốt cuộc đã yêu nhau như thế nào? Kể ra cho mọi người cùng được thưởng thức, đểcho các anh chị em có thể học hỏi được vài điều trong câu chuyện tình yêu củahai người!

Một người hỏi rồi hai người, rồi tất cả mọi người đềuhùa theo thúc giục. Kiều Thận Ngôn nhấp một ngụm rượu vào miệng rồi mỉm cườitrả lời: “Các anh hỏi cô ấy là biết liền chứ gì nữa”.

“Bác sỹ Diệp, chị nói đi, mau nói đi, mọi người đềuđang đợi chờ hồi hộp lắng nghe đó”.

Diệp Tri Ngã ngoài cười trừ thì cũng chỉ còn biết cáchduy nhất là cười tiếp, nói ra, nói ra cái gì được cơ chứ! Cô cũng nhấp một ngụmrượu vào miệng, nhìn vào mắt Kiều Thận Ngôn tỏ vẻ cầu cứu. Kiều Thận Ngôn đĩnhđạc đường hoàng nhìn cô, dáng vẻ như cũng đang rất muốn nghe chuyện cô kể,dường như cũng rất mong sẽ được nghe thấy cô tự mình nói ra, nói về quá trìnhyêu nhau của hai người.

Từ khóe mắt đến khóe môi, nụ cười của Kiều Thận Ngônhiện ra trong mắt Diệp Tri Ngã đều dường như đang tỏ vẻ rất thích thú. Cô giấunỗi niềm không vui của mình vào trong lòng, đặt ly rượu xuống bàn, lấy lạigiọng với dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ nói: “Cũng chẳng có gì gọi là quá trình cảđâu, chỉ là, khi em đang công tác tại bệnh viện thì không may gặp phải mộtngười say rượu lướt khướt bò đến. Anh Kiều Thận Ngôn vì cứu giúp cho em đã bịgã say rượu đó lấy mảnh vỡ thủy tinh rạch vào tay làm bị thương, sau đó thì…thì thành tốt rồi…”.

“Anh hùng cứu mỹ nhân đó phải không?”. Người đàn ôngngồi trong góc đập tay lên bàn không ngớt thán phục, “Thiếu gia họ Kiều củachúng ta từ trước đến nay luôn là người đàn ông đầy khảng khái anh hùng nhưthế, tình cảm qua thời gian ngày một được khắc sâu, tình yêu bền chặt như sôngnúi như trời xanh bao la trên kia, khâm phục, khâm phục!”

Mọi người đều cười rất vui vẻ. Diệp Tri Ngã cũng khôngnhịn được cười. Cả bàn đều nhấc ly rượu lên chúc tụng nhau. Kiều Thận Ngônkhảng khái ép mọi người phải cạn sạch ly. Diệp Tri Ngã đã bị mời uống không ítrượu. Bữa cơm vừa ăn vừa nói cười rôm rả kéo dài gần mười một giờ mới tan. Loạirượu này tuy nồng độ không cao lắm nhưng dư vị sau khi uống xong thì thật làlớn. Diệp Tri Ngã cũng không chú ý nổi cô đã uống bao nhiêu rượu trong cuộc vuinày nữa, chỉ biết là khi rời khỏi nhà ăn đó, đầu óc cô quay cuồng, nền nhà vàtrần nhà đảo nghiêng lăn lộn trong mắt cô, giống như cảm giác đang ngồi trênthuyền chênh vênh quay cuồng khó tả.

Kiều Thận Ngôn ôm chặt vào eo cô, mỉm cười nói giọngnhẹ nhàng “Mọi người còn tiết mục khác nữa, em có đi hay không?”

Diệp Tri Ngã cười gượng gạo nhìn vào mắt anh trả lời:“Em, thì không, đi, nữa, đâu, anh ạ…”

Anh nhìn vào đôi mắt đang lấp lánh của cô, nụ cười tỏvẻ sâu đậm hơn: “Cũng được, thế thì anh sẽ đưa em về nhà trước đã”.

Uống rượu xong không được phép lái xe, hoặc là gọiđiện báo cho người lái xe riêng của anh đến hoặc tốt nhất là vẫy taxi. Nhữngngười bạn của anh đều đã đi khuất rồi. Kiều Thận Ngôn và Diệp Tri Ngã ở lạicuối cùng. Người lái xe ngay lập tức đến nơi hai người đang đứng, ngồi vàotrong xe và đi được một đoạn đường ngắn, mùi rượu trong người Diệp Tri Ngã mỗilúc một trở nên nồng nặc, hơi rượu bốc lên tận não khiến cô cảm thấy chóng mặtdữ dội, choáng váng điên cuồng, thế nhưng sự chóng mặt mờ mờ ảo ảo, thực thựchư hư này dường như lại khiến cô vô cùng dễ chịu.

Kiều Thận Ngôn nghe thấy tiếng cười ngây ngô của DiệpTri Ngã đoán biết ngay là cô đã trong trạng thái say mèm rồi. Đã ngồi trong xenên cũng chẳng cần tỏ ra bộ dạng thân mật âu yếm nữa. Anh quay mặt lại nhìn vềphía ghế ngồi của Diệp Tri Ngã bên kia: “Không sao đấy chứ, em thê nào rồi?”

Diệp Tri Ngã vẫy tay, nhìn cảnh vật bên ngoài xe mênhmang trải dài đến vô tận dưới ánh đèn điện đêm khuya. Một lúc đi qua một khungcảnh, một lúc lại đi qua một khung cảnh, một lúc là cảnh vật tròn trĩnh, saumột lúc tiếp lại là cảnh vật dài miên man. Rồi tiếp theo đó lại là những khungcảnh kỳ quái không thể nói rõ ràng hình thù màu sắc ra sao. Cô giống như một embé đầy tò mò nhìn chăm chú vào khung cảnh bên ngoài đó, vừa nhìn vừa cười nóikhông dứt.

“Bác sỹ Diệp!”

Diệp Tri Ngã như dính sát cả thân mình vào cánh cửa.Vì uống nhiều rượu quá nên khuôn mặt đỏ bừng, cánh cửa xe lúc đêm lại mát lạnhkhiến cho khuôn mặt cô áp vào trong đó có đôi phần đỡ nóng hơn. Cô vừa cườikhúc khích vừa nói: “Kiều Thận Ngôn, cái mềm sẽ sợ cái cứng, mà cái cứng lại sợcái kiên cố, nhưng cái kiên cố thì sợ cái liều lĩnh, và cái liều lĩnh lại sợcái bất cần đời…”

Kiều Thận Ngôn chau mày lại vì khó hiểu, rồi anh nghethấy người con gái uống rượu say khướt đang ngồi ngay cạnh anh đây nói giọngđầy trầm ngâm nhỏ nhẹ như thì thầm bên tai anh một cách chậm chạp: “Cô nươngnày không ưa anh một tí nào cả, mau mau biến mất khỏi tầm nhìn của cô nương nàyngay đi…”