Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 4




Trong thời gian Kiều Mẫn Hàng nằm điều trị tại bệnhviện, những cuộc chạm trán gặp mặt giữa Phí Văn Kiệt và Kiều Thận Ngôn ngàycàng trở nên lạnh lùng, điều này khiến cho Diệp Tri Ngã không thể không liêntưởng tới tin tức mật mà Âu Dương Dương đã thì thầm với cô. Nói là tin tức mậtnhưng kỳ thực cũng có thể gọi là một bí mật được công khai. Đó chính là mốiquan hệ ngày càng trở nên nghiêm trọng khó dung hòa giữa các vị chức tráchtrong tập đoàn sắt thép Ninh Huy.

Kiều Thận Ngôn có lý lịch trích ngang rất chiếm ưuthế. Hai năm trước đã giữ chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn. Nhưng trong tayPhí Văn Kiệt lại có tấm lá bài át chủ là Kiều Mẫn Hàng, rồi không lâu trước đókhi trong quá trình thu mua một doanh nghiệp nhỏ nhà nước nào đó, anh đã xuấtsắc thể hiện được tính quyết đoán hơn người. Do vậy, anh được ông Kiều Giám Antin cậy và trọng dụng. Sau khi đến thời gian tiến hành bầu cử người sẽ đắc vịphó tổng giám đốc trong nhiệm kỳ tới, anh đã được thăng chức rất cao rất xa sovới bước cơ sở đầu tiên của mình, trở thành phó tổng giám đốc kiêm chức vụ chủquản công xưởng sắt thép tập đoàn Ninh Huy. Rất may là hiện tại thì vẫn còn ôngKiều Giám An làm nền tảng, hai người sẽ không đến nỗi mặt đối mặt đầu đối đầungày ngày tìm cách đối phó nhau. Thế nhưng cũng đã có người tiên đoán rằngtrong tương lai không xa khi mà chẳng may ông Kiều Giám An có mệnh hệ gì, sựnghiệp to lớn bao la mà ông để lại sẽ không thể nào tránh khỏi bị tổn hại khinằm trong phạm vi điều khiển của hai con người này.

Kiều Mẫn Hàng được điều trị trong bệnh viện đã đượchơn mười mấy ngày và sức khỏe của cô lúc này cũng đã hồi phục rất nhanh, chỉcần một hai ngày nữa thôi là có thể xuất viện. Diệp Tri Ngã hầu như chẳng cóviệc gì đáng được gọi là bận rộn phải làm cả. Việc cô làm hằng ngày chỉ là ngồinói chuyện với Kiều Mẫn Hàng, sau đó khi người nhà Kiều Mẫn Hàng đến thăm thìcô sẽ tránh sang một góc để giữ không gian yên tĩnh cho căn phòng.

Luận văn đã được sửa lại và bổ sung cẩn thận rồi nộpcho Đỗ Quân. Âu Dương Dương vô cùng cảm kích. Quyển luận văn này tuy là do ÂuDương Dương và Diệp Tri Ngã cùng đứng tên ký hợp tác viết chung nhưng kỳ thựccó đến hơn nửa già phần luận văn đều là do công sức của Diệp Tri Ngã đầu tư cả.Thế nhưng cô lại rất thông minh. Sau khi biết thông tin rằng cô chuẩn bị đượcđiều động đến trung tâm điều trị bệnh tim mạch mới thành lập này thì ngay lậptức cô đã hiểu ra ngụ ý của anh Đỗ Quân, chủ động đem tài liệu luận văn này đikhắp nơi để quảng cáo tuyên truyền, có cơ hội thì cho đăng báo, có cơ hội khácthì lại làm tài liệu đưa đi tham gia các cuộc thi. Mặc dù trong trường hợp chưađăng ký cũng như chưa tham gia tiến hành sơ thẩm nhưng chỉ trong một tuần ngắnngủi thôi, cô đã đem về cho Diệp Tri Ngã một tấm bằng khen đoạt giải nhì trongcuộc bình chọn cho luận văn chất lượng quy mô cấp tỉnh.

Qua sự việc này khiến cho Diệp Tri Ngã không thể khôngthừa nhận câu nói mà thiên hạ vẫn truyền nhau rằng nhà có chức quyền thì làmviệc gì cũng trở nên dễ dàng thuận tiện, đây đúng là điều không thể chối cãitrong chân lý xã hội này. Ngày mà Kiều Mẫn Hàng cuối cùng cũng được xuất việnlại chính là ngày cô được nghe thông tin truyền đến từ Đỗ Quân, thông tin mà côđã mong chờ từ rất lâu rồi. Cô đã thành công trong việc nằm trong danh sáchnhân viên được điều động đến công tác tại trung tâm điều trị bệnh tim mạch mớithành lập này. Công tác chuẩn bị từ khoa cấp cứu nơi cô vẫn làm việc trước đâysẽ được hoàn thành nhanh chóng, để chỉ khoảng nửa tháng nữa thôi là cô có thểđến báo cáo đi làm tại cơ sở mới.

Khoa ngoại phòng bệnh cấp cứu chuyển công tác liền mộtlúc ba nhân viên và cũng là những nhân vật tinh anh giỏi giang trong nghề của bệnhviện. Trước hôm chuyển công tác một ngày, Đỗ Quân thay mặt những người chuẩn bịra đi mời tất cả các anh em đồng nghiệp bữa tiệc chào tạm biệt thân mật. Buổitiệc hôm đó Diệp Tri Ngã và Âu Dương Dương đã đi chúc rượu, chúc hết một lượtcác anh chị đồng nghiệp, sau đó chủ động về bệnh viện làm thay ca cho hai đồngnghiệp đang trực, ca trực đêm cuối cùng trong ngày, để mọi người đều có thể cócơ hội được ăn uống, mọi người đều được vui mừng phấn khởi.

Ca trực đêm có ba bác sỹ, ngoài Diệp Tri Ngã và Âu DươngDương ra thì còn lại một nam bác sỹ thực tập vừa mới vào làm tại bệnh viện.Ngoài ra còn có thêm hơn mười sinh viên của trường đại học y cùng đến đây thựctập và giúp họ khai đơn cũng như làm những công việc hành chính lặt vặt.

Cho đến hơn mười giờ tối, những bệnh nhân tìm đến đềulà những người bị đau đầu, cảm sốt, nóng trong não, v.v… Mọi người đã bận rộnmột mạch liên tiếp sau đó. Đến mười một giờ hơn thì số lượng bệnh nhân giảm đirõ rệt, các sinh viên thực tập cũng đã trở về ký túc xá của mình nghỉ ngơi.Diệp Tri Ngã ngồi một mình tại quầy chẩn đoán bệnh nằm ngay sát lối cửa đi vàovà tiếp một bệnh nhân. Còn Âu Dương Dương thì cùng bác sỹ thực tập ngồi trongphòng nói chuyện. Ống quản của chiếc máy làm việc đặt trên nền phòng bệnh việnbị lỗi một số vấn đề, phát ra âm thanh tuy không ồn ào lắm nhưng cũng đủ khiếncho người chú ý đến cảm thấy thật không thoải mái chút nào.

Tiếng bước chân đi vào phá vỡ sự yên bình đang ngự trịtrong phòng bệnh cấp cứu lúc này. Một người đàn ông đỡ một người toàn thân đầynhững máu là máu, vội vàng sải những bước chân rất dài và mạnh hớt hơ hớt hảitiến vào trong, miệng gào lên rất to: “Có bác sỹ không, có bác sỹ không. Ngườinày bị xe máy đâm vào, có bác sỹ không nhanh đến nhanh đến cứu giúp với!”

Diệp Tri Ngã khẩn trương gọi mọi người đưa bệnh nhânvào nằm giường trị liệu. Bệnh nhân ấy vừa được đặt nằm xuống giường liền thứctỉnh, lấy hết sức mình giương đôi mắt còn đang rất mờ mờ ảo ảo nhìn vào DiệpTri Ngã đang ôm cho anh khỏi ngã xuống, miệng gào thét ầm ĩ: “Tôi nói anh chạyđi mau, tôi nói anh chạy đi mau!”

Nghe thấy động tĩnh, Âu Dương Dương và vị bác sỹ thựctập kia liền chạy vội từ căn phòng phía trong ra, nhìn thấy cảnh tượng đó thétlên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi!”

Thế nhưng kẻ say rượu đó đã rất say, đến mức độ mềmnhũn hết người rồi. Vị bác sỹ thực tập và người đàn ông đưa kẻ say rượu đó đếnđây cùng đỡ hắn cũng chẳng thể đỡ nổi. Diệp Tri Ngã bị hắn lấy hết sức mạnh bópsiết cổ ấn người cô xuống nền nhà của phòng bệnh, trong bộ dạng khắp mặt khắpngười đều đỏ bừng hết lên.

Cảnh tượng hỗn độn loạn, tiếng đồ đạc rơi vương vãixuống đầy cả nền nhà, âm thanh ầm ĩ. Không biết bình nước thủy tinh của vị bácsỹ nào cũng đã vỡ toang. Tên say rượu cầm một vài mảnh vỡ của bình thủy tinh đókhía mạnh vào cổ Diệp Tri Ngã, miệng lẩm bẩm rên rỉ liên hồi: “Mày mà chạy nữatao sẽ giết chết mày, tao giết cho mày chết thì thôi!”. Bảo vệ hớt hải chạy đếnrồi lập tức gọi điện báo cảnh sát. Những người xung quanh không ai dám xôngvào, cả phòng bệnh cấp cứu chỉ nghe thấy tiếng kẻ say rượu đang điên cuồng gàothét ầm ĩ.

Diệp Tri Ngã bị bóp siết cổ đến nỗi gần như không thểthở được nữa. Cô không phải là cô gái mềm mỏng yếu ớt, thế nhưng dù người congái có mạnh mẽ đến nhường nào thì cũng chẳng thể chống cự lại nổi sức mạnh củamột gã trai tâm thần bất ổn định đang điên cuồng như thế này. Trong quá trìnhgiành giật chống chọi lại, tóc cô bị giật rơi lả tả xuống đau vô cùng. Mùi rượunồng nặc và mùi hôi trên người kẻ say rượu càng khiến cho cô cảm thấy ngạt thởđến mức không còn đủ sức lực để thở được nữa, cổ cô đau đớn đến khổ sở, giốngnhư là đang bị tróc bị khứa ra từng mảng da thịt. Cô không thể cam chịu nổitrong cảnh lực bất tòng tâm mà chỉ yếu ớt thốt lên từng tiếng đau đớn.

“Mày còn chạy nữa hay không hả? Nói mau, mày còn chạynữa hay không hả? Mày mà còn chạy nữa thì ông sẽ chặt đứt chân mày ra ngay”. Kẻsay rượu gào thét như đang dở khóc dở cười, từng tràng lời chửi bậy cứ thế thốtra thật không thể nghe vào nổi, “Ông lại cho mày ra ngoài làm gái ôm, mày làcon hèn hạ bẩn thỉu, mày là con đĩ. Ông giết cho mày chết trước, rồi ông đi tìmgiết cái thằng mất dạy cuồng dâm kia…”

“Tao ở đằng này đây, mày có giỏi thì đến mà giết taođi này.” Tiếng nói dõng dạc dứt khoát cắt lời thều thào rên rỉ nồng nặc saykhướt của tên say rượu. Diệp Tri Ngã hoa mày chóng mặt không còn biết được xungquanh ra làm sao, chỉ có cảm giác như vừa nghe thấy một tiếng nói thốt lên, thứâm thanh rất quen thuộc đối với cô. Âu Dương Dương vô cùng kinh ngạc khi nhìnthấy Kiều Thận Ngôn bỗng nhiên xuất hiện tại đây. Thiếu gia họ Kiều nghiễmnhiên đứng trước đám đông, cắn môi cắn lợi căm phẫn nhìn gã say rượu côn đồ.

Rượu khiến cho phản ứng của gã say rượu chậm chạp vôcùng. Gã ngẩng đầu lên nhìn nơi vọng ra tiếng nói vừa nãy là Kiều Thận Ngôn,rồi lại dùng ánh mắt căm tức hận thù quay xuống nhìn Diệp Tri Ngã. Gã cầm lênmột mảnh thủy tinh vỡ, vừa nhanh tay cầm mảnh thủy tinh đó cắm thẳng xuống, vừagào thét ầm ĩ lên: “Mày chết với ông rồi, ông phải giết chết mày, cái con hènhạ không biết xấu hổ này.”

Hành động của Kiều Thận Ngôn còn nhanh tay hơn gã sayrượu gấp ngàn lần. Lúc mảnh vỡ thủy tinh thoát ra từ cổ Diệp Tri Ngã thì cũnglà lúc bị cắm thẳng chắc như đinh đóng cột vào tay gã say rượu. Anh dùng sứcđẩy mạnh gã ra một bên, vài người bảo vệ và bác sỹ thực tập cùng giữ chặt hắnlại, ấn gã say thẳng xuống nền nhà. Kiều Thận Ngôn đỡ cánh tay của Diệp TriNgã, giống như anh đang đỡ một chiếc bao tải nặng đang bị tê liệt không còn mộtchút cảm giác vì đã quá sợ hãi căng thẳng đi đến nơi an toàn nghỉ ngơi. ÂuDương Dương vội vàng chạy đến đỡ Diệp Tri Ngã ngồi xuống, ôm cô vào lòng đầy âncần: “Không sao rồi, không sao nữa rồi, chị đã sợ quá phải không, không sao nữarồi chị à…”

Thì đúng là đã sợ chết khiếp rồi. Diệp Tri Ngã run lẩybẩy đến mức không thể khống chế nổi mình nữa. Cho đến khi cảnh sát được huyđộng đến và gã say rượu lèm bèm kia đã bị dẫn đi, đồng thời cùng mời cô và KiềuThận Ngôn đi đến phòng cảnh sát giúp họ thu thập tin tức thì cô mới bắt đầutỉnh dần lại, gật đầu khẽ khàng: “Không có vấn đề gì cả”.

Đỗ Quân và tất cả anh em đồng nghiệp cùng chạy vộiđến. Anh quan tâm đứng ngay bên cạnh Diệp Tri Ngã: “Anh đi cùng với em”.

Kiều Thận Ngôn nói với cảnh sát: “Có thể để ngày maiđến phòng cảnh sát các anh làm việc được không? Tôi đến đây là để mời bác sỹDiệp, em gái của tôi… sức khỏe của em gái tôi không được tốt cho lắm, muốn mờibác sỹ Diệp qua xem tình trạng như thế nào”.

Nghe lời thỉnh cầu của người anh hùng, nhân vật chínhcó công lao chính trong sự việc xảy ra vừa rồi, cảnh sát đương nhiên là đồng ý.Hóa ra Kiều Mẫn Hàng sau nửa tháng về nhà điều trị không biết thế nào lại tiếptục gây phiền nhiễu khó chịu, giờ lại mắc chứng đỏng đảnh của tiểu thư. Thuốckhông chịu uống mà cơm cũng chẳng chịu ăn. Bình thường người có thể khuyên côcó tác dụng nhất là Phí Văn Kiệt thì lại đang công tác ở nước ngoài. Ông KiềuGiám An không còn cách nào khác, đành phải nghĩ ra cái cách mà thực sự khôngthể nào được gọi là cách như thế này, ông bảo Kiều Thận Ngôn đến mời Diệp TriNgã đến nhà xem xét giúp đỡ cho cô con gái.

Bàn tay Kiều Thận Ngôn bị mảnh vụn thủy tinh đâm vàotạo thành vết thương dài và sâu. Giờ anh cũng đã được băng bó vết thương xongxuôi. Bệnh viện xảy ra vấn đề như thế này, tất cả trưởng phòng bảo vệ và một vịphó viện trưởng đều đã chạy đến xem tình hình, thăm hỏi Diệp Tri Ngã vài câu,rồi lại tỏ lòng cảm ơn Kiều Thận Ngôn, sau đó thu dọn hiện trường động viêntinh thần của mọi người. Trực ban cũng không thể trực nổi nữa rồi, Diệp Tri Ngãvề tình về lý thì phải đi cùng Kiều Thận Ngôn về nhà anh một chuyến. Cô thayđồ, xách túi, mỉm cười với các anh chị em đồng nghiệp. Đặc biệt là cáo biệt vớiĐỗ Quân rồi mới ngồi vào trong xe của Kiều Thận Ngôn.

Chỉ trong vài lần tiếp xúc ngắn ngủi nhưng hình ảnhKiều Thận Ngôn để lại ấn tượng trong Diệp Tri Ngã là một người đàn ông trầm mặcít nói, tính cách hướng nội, vẻ mặt bên ngoài nghiêm nghị quả quyết. Diệp TriNgã không thuộc tuýp người hay chủ động bắt chuyện với người lạ, hay nói đúnghơn cô rất ngại khi phải tiếp xúc với mẫu hình đàn ông như Kiều Thận Ngôn thếnày. Vì trong dáng vẻ của anh để lại cho cô cảm giác rằng anh là người vô cùnglạnh lùng, vô cùng khó tiếp xúc.

Kiều Thận Ngôn bị thương một bên tay, lái xe có vẻkhông được thuận lợi cho lắm. Sau khi xe rẽ ra khỏi cổng bệnh viện không baolâu, Diệp Tri Ngã cười nói với anh: “Không bằng để cho em lái xe anh ạ, anhngồi chỉ đường cho em đi… em có bằng lái xe…”

Kiều Thận Ngôn nhìn cô rồi dừng xe lại một góc đường,xuống xe thay chỗ ngồi cho Diệp Tri Ngã. Gia đình họ Kiều sống trong một ngôibiệt thự cao cấp sang trọng của một quận nhỏ rất nổi tiếng ở vùng ngoại ô phíaĐông thành phố Ninh Huy. Kiều Thận Ngôn nói xong địa chỉ cho cô biết, Diệp TriNgã gật gật đầu: “Em biết nơi đó rồi ạ”.

Xe đi từ trong bệnh viện đến địa chỉ này ít nhất phảimất nửa tiếng tới bốn mươi phút. Diệp Tri Ngã nhìn trộm xuống bàn tay phải đangbị băng bó bởi vết thương lúc nãy của Kiều Thận Ngôn, giọng đầy nhẹ nhàng nóivới anh: “Hôm nay quả thật là em vô cùng cảm ơn anh, nếu không có anh giúp thìem có khi đã…”

“Không có gì”. Đại thiếu gia họ Kiều trả lời cô với batừ ngắn ngủi dứt khoát khiến cho tâm trạng vốn đang chứa đầy sự cảm kích cũngnhư lòng mang ơn của cô đối với anh bỗng chốc bị dốc ngược hết vào trong người.Cô cười gượng không nói thêm một lời nào nữa, chú tâm lái xe cẩn thận. Xe củaKiều Thận Ngôn đúng là chiếc xe chất lượng rất tốt, so sánh với chiếc xe càtàng chỉ đến hơn mười vạn tệ của cô thì thật sự giống như một bên cao một bênthấp, không thể nằm cùng một tầng lớp với nhau được. Chỉ có điều thân hình KiềuThận Ngôn cao to vạm vỡ, ghế đã chỉnh hơi hướng hẳn về phía đằng sau. Cho nênDiệp Tri Ngã ngồi vào trong vị trí này để lái xe khiến cho cơ thể cô có cảmgiác như người phía trước với không tới mà phía sau cũng chẳng chạm vừa, cảm giácrất mệt mỏi.

Cũng may là lộ trình chỉ có ba mươi phút nên cũngkhông đến nỗi không chịu đựng được. Tới quận nhỏ nơi anh sống, dưới sự chỉđường của Kiều Thận Ngôn, cô lái xe hướng về phía bên cạnh hồ nhân tạo với cảnhvật được tạo đẹp đẽ vô cùng. Đèn của ngôi biệt thự gia đình họ Kiều vẫn cònsáng trưng. Nghe thấy tiếng xe lái đến, ông Kiều Giám An đích thân từ trong nhàbước ra, lòng đầy tâm trạng cảm kích xen lẫn vui mừng đón Diệp Tri Ngã và đưacô vào trong.

“Bác sỹ Diệp, tôi rất ngại khi đã muộn như thế này rồimà vẫn phải làm phiền đến cô, Tiểu Mẫn của chúng tôi… Ôi, tôi cũng chẳng cònbiết cách nào khác nữa cả. Khuyên bảo thế nào con bé cũng chẳng chịu nghe. Tôithấy khi còn điều trị trong bệnh viện, con bé nó ngoan ngoãn như thế cơ mà. Bácsỹ bảo con bé làm gì nó đều làm cả. Nên tôi đành phải… Bác sỹ Diệp à, cô đừngngạc nhiên khi thấy con bé nó như thế, con gái tôi nó, ôi, đều là do tôi cưngchiều quá nên đâm ra như vậy đấy cô ạ!”

“Không sao đâu ạ, không sao đâu bác ạ, đây là nhiệm vụcháu nên làm mà. Em Kiều vốn dĩ là bệnh nhân do cháu phụ trách điều trị, hơnthế nữa lúc nãy Kiều tiên sinh còn…”

“Ba, ba đưa bác sỹ Diệp lên phòng xem tình hình củaTiểu Mẫn trước đi, trên đường về bị tắc đường, làm cho thời gian bị chậm trễlâu quá. Việc uống thuốc của em ấy không được kéo dài trì trệ đâu”. Kiều ThậnNgôn cắt lời đang nói dở dang của Diệp Tri Ngã, anh nhìn rất sâu vào ánh mắtcủa cô. Anh lấy chiếc áo khoác để trong xe quàng lên che chỗ vết thương đangbăng bó trên tay. Diệp Tri Ngã ngước mắt lên, nhẹ nhàng mím môi mỉm cười, khôngnhắc đến câu chuyện vừa xảy ra lúc nãy tại bệnh viện nữa.

Gian phòng của Kiều Mẫn Hàng ở tầng hai trong ngôibiệt thự, cánh cửa phòng vẫn đang mở sẵn nhưng cửa phòng ngủ của cô thì lại bịkhóa rất kỹ rất chặt. Ông Kiều Giám An thử đi lên trước gõ gõ cửa quan sát tìnhhình. Bên trong không có lấy một chút động tĩnh gì, căn bản là không có phảnứng gì cả. Bên ngoài là một vị tổng giám đốc họ Kiều với vẻ ngoài đầy sự trầmmặc, cứng rắn, quả quyết và đanh thép. Thế nhưng khi đối diện với cô con gáibướng bỉnh này thì lại đành bất đắc dĩ lắc đầu quy hàng.

Diệp Tri Ngã mỉm cười bước đến cánh cửa phòng ngủ củacô tiểu thư Kiều Mẫn Hàng, nhẹ nhàng gõ hai gõ lên cửa, nói với vào trong:“Kiều tiểu thư, là tôi đây, là Diệp Tri Ngã của bệnh viện Nhân dân đây, cô cócòn nhớ tôi không”.

Đã qua hai phút, bên trong không có một phản ứng gì.Ông Kiều Giám An trở nên lo lắng bước lên cánh cửa phòng ngủ của con gái địnhgiúp Diệp Tri Ngã gõ cửa tiếp. Diệp Tri Ngã vội vàng ngăn bàn tay của ông lại,ra ám hiệu yên lặng, rồi lại tiếp tục mỉm cười nói với giọng vào bên trong:“Kiều tiểu thư, chuyện là thế này. Bệnh viện chúng tôi thời gian gần đây có yêucầu bác sỹ điều trị cho bệnh nhân nào thì phải đi cùng theo dõi tình hình chobệnh nhân đó. Tất cả bệnh nhân đã từng nhập viện điều trị rồi sau khi xuất việnthì đều phải tiếp tục tiến hành thăm hỏi điều trị qua điện thoại. Thế nhưng lúcnãy tôi có gọi điện thoại đến cho cô. Nghe nói cô không làm theo lời chỉ dẫndặn dò là phải uống thuốc đúng giờ đúng liều lượng của người bác sỹ như tôi,nên tôi phải gấp rút chạy ngay đến đây xem sự tình thế nào. Cô mở cửa ra đượckhông. Nói cho tôi biết xem vì sao mà lại không muốn uống thuốc nữa. Là chêphải uống thuốc quá nhiều quá đắng hay nghĩ rằng uống thuốc không có tác dụnggì cả? Hay là có phản ứng gì khiến cơ thể không được thoải mái phải không?”

Rồi lại qua hai phút nữa, tiếng của Kiều Mẫn Hàng nóivọng ra: “Bác sỹ Diệp, tôi không có vấn đề gì cả, bác sỹ đi về đi!”

“Tôi bây giờ không thể quay về được. Cô không chịuuống thuốc, hiệu suất trị liệu sẽ không tiếp tục khôi phục lại được nữa. Nóikhông phải nếu bệnh tình mà tái phát, không chỉ có cô lại một lần nữa phải tiếptục nhập viện điều trị rồi lại uống cả một trận thuốc đắng, mà khi đó đến tôivới vai trò bác sỹ chính phụ trách điều trị bệnh cho cô cũng bị bệnh viện phêbình chỉ trích. Cho nên tôi bắt buộc phải biết rõ xem tình hình rốt cuộc là nhưthế nào”.

“Bác sỹ Diệp, cái này không liên quan gì đến bác sỹ.Tôi sẽ giúp bác sỹ giải thích với bệnh viện…”

“Giải thích không có tác dụng gì cả, bác sỹ khônggiống như những người làm công tác khác. Trong nghề bác sỹ không cho phép bấtcứ một lỗi sai sót hoặc vô tâm nào cả dù là những lỗi nhỏ nhất. Có giải thíchcó lý do như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần vi phạm một lỗi thì cũng sẽ để lạihậu quả vô cùng nghiêm trọng. Kiều tiểu thư, cô cũng không hy vọng ngày mai đilàm tôi sẽ bị ban lãnh đạo phê bình chỉ trích đấy chứ, rồi lại khấu trừ tiềnthưởng, cắt tiền lương, cũng chẳng còn cơ hội để được bình bầu giải bác sỹ tiêntiến nữa chứ, đúng không!”

“Bác sỹ Diệp…”. Tính bướng bỉnh của Kiều Mẫn Hàng đúnglà bó tay, nhưng cô không phải là người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho riêng mình. Côdo dự đứng dậy hé mở cánh cửa phòng ngủ của mình. Diệp Tri Ngã ngăn ý muốn củaông Kiều Giám An đang định cùng cô đi vào trong phòng: “Để cháu nói chuyệnriêng với cô ấy bác ạ, con gái thì hay ngại ngùng xấu hổ, nhiều người vào sẽkhiến cô ấy cảm thấy mất tự nhiên”.

“Khổ thân cháu quá, bác sỹ Diệp ạ!” Người cha lực bất tòngtâm nói với vẻ mặt đầy mệt mỏi. Diệp Tri Ngã mỉm cười nhìn ông, rồi lại quayxuống nhìn người anh Kiều Thận Ngôn đang đứng phía dưới cánh cửa phòng ngoài.Cô bước vào bên trong phòng ngủ của Kiều Mẫn Hàng, nhẹ nhàng khép cửa phònglại.

Diệp Tri Ngã mỉm cười nói khẽ: “Sinh con ra mới biếtlòng cha mẹ mà, bất kỳ người cha người mẹ nào cũng đều như vậy cả, đều sống vìcon cái của mình cả”.

“Chẳng phải là vì em đâu…”, Kiều Mẫn Hàng ngồi trêngiường miệng lẩm bẩm trách cứ.

Diệp Tri Ngã kéo chiếc ghế của bàn trang điểm ra, ngồiđối diện với cô: “Được rồi, bây giờ thì chỉ còn lại hai chị em mình thôi. Chịem mình vẫn sẽ giống như đang cùng ngồi nói chuyện với nhau như khi em còn nằmđiều trị trong bệnh viện được không? Em có tâm sự gì cứ nói ra hết cho chịnghe. Lắng nghe và giúp đỡ những thắc mắc tâm tình của bệnh nhân cũng là chứctrách của người làm bác sỹ như chị mà”.

Kiều Mẫn Hàng xoắn hai bàn tay vào nhau thì thầm: “Emchẳng có gì cần phải giúp đỡ cả…”

“Không có gì cần phải giúp đỡ sao? Em bây giờ khôngchịu uống thuốc, chị thì lại cho rằng em là do bị bệnh một thời gian dài rồiuống thuốc liên tục trong từng ấy thời gian, dẫn đến phản ứng đối kháng lại.Cho nên em cần phải được giúp đỡ”.

“Không phải là như vậy đâu…”

“Thế thì nguyên nhân là do đâu?”

Diệp Tri Ngã mỉm cười nhìn vẻ không nói ra lời củaKiều Mẫn Hàng, trường hợp này rõ ràng là một cô tiểu thư từ bé đã được sốngtrong vòng tay nuông chiều âu yếm. Đã có một thời của ngày xa xưa ấy, Diệp TriNgã cũng đã từng sống trong cảnh ương ngạnh bồng bột như vậy. Khi đó cũng đãtừng có một bóng người kiên nhẫn yêu thương chiều chuộng cô hết mình và luônluôn ở bên cạnh an ủi chăm sóc cô. Để rồi sau khi cô hết tức giận liền chỉtrích phê bình cô với vẻ đầy nghiêm nghị. Diệp Tri Ngã nhẹ nhàng hỏi Kiều MẫnHàng: “Lại cãi nhau với người yêu rồi phải không em?”

“Không phải như vậy đâu!”, Kiều Mẫn Hàng phủ định ngaylập tức. Diệp Tri Ngã cười trừ: “Thế thì còn có thể là nguyên nhân gì được cơchứ? Chị không thể nào nghĩ ra được cô con gái lớn như thế này thì còn có thểtức giận vì chuyện gì được nữa”.

Kiều Mẫn Hàng khẽ khàng thở dài, dáng vẻ đầy những ubuồn chán nản, mở miệng nói với cô: “Đương nhiên là có lý do khác rồi, có biếtbao nhiêu là chuyện khiến cho mình chẳng được thoải mái chút nào cả, làm chomình chỉ muốn tức giận lên thôi!”.

Diệp Tri Ngã làm bộ dạng sửng sốt mở to đôi mắt lênnhìn với điệu bộ phóng đại: “Rất nhiều? Không phải thật đấy chứ”.

“Đương nhiên là thật như thế rồi. Nếu chị được sinh ratrong ngôi nhà này như em đây thì chị sẽ hiểu thôi”.

“Sinh ra trong ngôi nhà này như em?”, Diệp Tri Ngã cóvẻ như đã hiểu được đôi chút ngọn ngành sự việc. Thế nhưng đứng trước mặt KiềuMẫn Hàng cô ngại ngùng không muốn tiếp diễn câu chuyện về chủ đề này nữa. Hơnnữa bên ngoài gian phòng ngủ này cô biết còn có hai đôi tai đang chú ý từng lytừng tý một để lắng nghe câu chuyện của hai người. Cô mỉm cười than thở: “Kiềutiểu thư, em có biết trên đời này có biết bao nhiêu người con gái đang mơ ướcvà ngưỡng mộ có được một ngôi nhà với một cuộc sống giống như em thế này không?Người nhà em quan tâm em như thế, lại có một anh người yêu tận tình lo lắng choem như thế, tốt lắm mà!”

Kiều Mẫn Hàng cúi đầu xuống nhỏ giọng: “Chẳng tốt mộttí nào cả. Nếu như em sinh ra trong một gia đình nghèo khổ thì có lẽ em khôngphải khổ sở khó chịu như thế này đâu. Những con người xung quanh em kia đều chỉthích dùng ánh mắt khinh bỉ chế giễu khi nhìn người khác. Lại còn thường xuyênlấy ý tốt của người khác biến thành ác ý, giống như người khác lúc nào cũng đềulà những người đầy âm mưu nham hiểm, người đầy dã tâm xấu xa vậy. Trong mắt họ,những người muốn tiếp xúc lại gần họ thì đều bị họ coi là có ý đồ hòng lợi dụngtiền”.

“Em tức giận là vì lý do này sao?”

Kiều Mẫn Hàng tỏ vẻ đồng ý. Diệp Tri Ngã cười với cô:“Bởi vì do quan niệm sai lầm của những người sống xung quanh em. Em vì thế màkhông cần quan tâm đến sức khỏe của mình, mà chỉ muốn làm cho họ cũng cảm thấykhó chịu giống như em mà thôi, có đúng như vậy không?”

Kiều Mẫn Hàng cắn nhẹ vào môi, đầu càng cúi xuống thấphơn nữa. Trong giọng nói đã biểu lộ đôi chút nghẹn ngào: “Ngoài phản ứng nhưthế này thì em còn biết làm gì nữa chứ? Em cũng có người em muốn bảo vệ cho họ.Em không cam tâm nhìn thấy anh ấy phải sống trong cảnh uất ức và bị trách cứ nhưthế. Em không biết phải làm thế nào mới có thể giúp đỡ được cho anh ấy, để anhấy bớt đi được đôi chút tổn thương…”

Diệp Tri Ngã đưa cho Kiều Mẫn Hàng chiếc khăn tay,nhìn đôi bàn tay gầy gò bé nhỏ của cô, không đành lòng lại nắm chặt lấy bàn taycủa cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cô bé con hết cách phục tùng được này: “Là do… Bởivì người yêu của em phải không?”

Kiều Mẫn Hàng chớp chớp hai hàng mi dài mượt, giọng vôcùng nhỏ nhẹ khẽ khàng trả lời một tiếng “Vâng” với cô.

Tâm trạng Diệp Tri Ngã đầy những ngổn ngang rối bời.Bỗng nhiên cô có một thứ cảm giác như là vừa hờn ghen vừa ngưỡng mộ. Cô rấthiểu được cảm xúc của Kiều Mẫn Hàng lúc này đây, muốn bảo vệ cho một người,nhưng lại không biết cách gì để có thể bảo vệ họ. Chỉ còn biết lựa chọn mộtcách theo bản năng của mình, một cách ngốc nghếch nhất trong tất cả mọi cách.

Cô muốn cười, nhưng lại không thể nào thốt ra tiếngcười được: “Em nghĩ là em làm như thế này thì sẽ có thể giúp được cho người yêucủa mình hay sao?”

Kiều Mẫn Hàng lắc đầu trả lời với thái độ đầy vẻ chânthành: “Em biết chứ. Em làm như vậy không những không giúp gì được cho anh ấymà ngược lại còn khiến cho anh ấy càng cảm thấy khó xử hơn mà thôi”.

“Vì sao em biết như thế mà vẫn còn cố tình làm vậychứ…”

“Em làm vậy là chỉ muốn cho anh ấy và người khác đềubiết rằng, vì anh ấy mà em có thể không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì. Không uốngthuốc cũng được, bệnh tình tái phát cũng được… và nếu có mệnh hệ gì không sốngđược nữa thì cũng được…”

“Kiều tiểu thư!”, Diệp Tri Ngã cắt lời nói của cô,nhăn trán cau mày một hồi rất lâu, “Được rồi, cứ coi như em là vì anh ấy mà cóthể không tiếc hy sinh bất cứ điều gì đi chăng nữa, khi đó kết quả sẽ như thếnào đây? Thái độ coi thường và khó chịu của người khác đối với anh ấy sẽ có thểthay đổi được không? Những lời trách móc oán giận sẽ vì vậy mà lập tức dừng lạihay sao? Tất cả những khó khăn mà anh ấy đang phải đối mặt có thể chẳng suygiảm một chút nào cả, có khi lại còn trở nên phức tạp hơn tồi tệ hơn đấy chứ”.

Kiều Mẫn Hàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tri Ngã. Bởi vìquá gầy gò nên mí mắt dường như hơi bị lún xuống khiến cho người khác nhìn vàocó cảm giác tròng mắt cô lộ ra rất to.

Diệp Tri Ngã nhìn cô đầy vẻ xót thương, nhẹ nhàng vénmái tóc xõa xuống vào gọn sau hai bên tai: “Chị đã từng gặp người yêu của emrồi, là Phí tiên sinh phải không em. Anh ấy nhìn có vẻ như là người đàn ôngkhông sẵn sàng muốn được người khác đứng ra bảo vệ cho mình đâu. Chị nghĩ rằnganh ấy hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ cho chính anh ấy được. Kiều tiểu thư, emđã từng nghĩ đến chưa, liệu anh ấy có đồng ý với những cách làm này của em haykhông? Cũng giống như em đã từng nói, anh ấy có biết bao nhiêu vấn đề phải đauđầu suy nghĩ và tìm cách giải quyết. Em không hề quan tâm coi trọng bản thânmình như thế này, em có biết cách làm của em chỉ càng khiến cho anh ấy phảithêm gánh nặng nhiều hơn, đồng nghĩa với điều này là áp lực cũng sẽ nặng nề hơnnữa, em có hiểu không?”

“Bác sỹ Diệp…”

Diệp Tri Ngã cũng nhìn vào Kiều Mẫn Hàng, đột nhiêncười tươi: “Chị lúc nãy mới phát hiện ra, hóa ra đúng là không phải người tầmthường!”

“Gì ạ?”

“Em chưa từng nghĩ đến sao Kiều tiểu thư. Kiều MẫnHàng, Kiều Mẫn Hàng. Ngay cái tên của em đã biểu lộ ra rằng em là một cô gái vôcùng năng động. Chị đoán chắc bác tổng giám đốc Kiều giờ này đây có khi lạithấy hối hận vì đã đặt cho em cái tên đầy năng nổ như thế này đấy!”

Một câu nói đùa khiến cho khuôn mặt Kiều Mẫn Hàng tươitỉnh hẳn lên. Tiếng cười của cô khiến cho Diệp Tri Ngã và hai người đàn ôngđang nghé sát tai nghe ngóng tình hình ở bên ngoài phòng cũng bắt đầu cảm thấyan tâm hơn đôi chút: “Tiểu thư Kiều, em điều trị trong bệnh viện của chị tất cảlà mười sáu ngày. Ngày em nhập viện và cũng là ngày em xuất viện ấy, ba của emđã làm một công việc giống hệt nhau, không biết là em có để ý đến hay khôngnhỉ”.

“Dạ?”, Kiều Mẫn Hàng suy nghĩ rồi lắc lắc đầu, ôngKiều Giám An đang đứng ở bên ngoài quay ra nhìn con trai, khuôn mặt thoáng chútkhó hiểu.

Diệp Tri Ngã nắm chặt bàn tay của Kiều Mẫn Hàng và nhẹnhàng nói với cô: “Em không phát hiện ra là trong hai ngày ấy, tóc của ba emđều vừa được đi nhuộm lại rất mới đó sao?”

“Nhuộm tóc? Em… Em không để ý đến…”

Diệp Tri Ngã mỉm cười khẽ khàng: “Hai lần nhuộm tóccủa ba em chỉ cách nhau có đến nửa tháng mà thôi, tóc của bác bây giờ đã gầnnhư là trắng muốt cả mái đầu rồi. Nếu như bác không đi nhuộm lại thì chỗ chântóc mọc ra sẽ bị nhìn thấy rất rõ”.

Sắc mặt lúc đầu còn mỉm cười tươi tỉnh của Kiều MẫnHàng sau khi nghe Diệp Tri Ngã nói xong liền dần dần biến mất. Cô chớp chớp haihàng mi. Sự thực rõ mồn một mà từ trước đến nay cô lại chưa bao giờ để ý hayphát hiện ra cả, nó khiến trái tim cô đau thắt lại, đột nhiên cô cảm thấy nhóiđau: “Ba của em, ba…”

“Chị không hiểu gì về lĩnh vực kinh tế, nhưng mà chịnghĩ kinh doanh một xí nghiệp với quy mô lớn đến nhường đó chắc chắn là sẽ vôcùng bận rộn, vô cùng mệt mỏi. Lúc nào cũng phải tỏ ra trước mặt người khác làmẫu hình của một ông chủ lịch lãm phong độ, áp lực của bác ấy dường như khônghề ít hơn so với áp lực của Phí tiên sinh một chút nào cả, chỉ có điều là… chỉcó điều là áp lực và sự mệt mỏi mà bác ấy phải đối diện có thể không dễ dàng đểcho người khác phá hiện ra mà thôi em ạ!”

Tinh thần của Kiều Mẫn Hàng lúc này đây đã tỏ ra đầyvẻ tự trách cứ bản thân mình: “Bác sỹ Diệp, em đã không biết… Em… Em…em thực sựlà đã không…”

Diệp Tri Ngã chớp nhanh lấy thời cơ: “Thế nhưng bác ấylại còn phải nửa đêm nửa hôm đưa con gái bác ấy đến bệnh viện chữa trị, rồingồi cả đêm ở bên cạnh giường bệnh của con gái để chỉ có thể nhìn thấy con hoặclà nửa đêm nửa hôm lái xe đến tận bệnh viện để đưa bác sỹ về nhà an ủi cô congái bướng bỉnh không chịu uống thuốc. Con gái giận dỗi nhưng bác cũng chẳng dámtrách móc. Con gái bướng bỉnh không chịu nghe lời thì bác cũng chỉ đành biếtchiều chuộng và nhìn dõi theo con, lúc nào cũng chỉ sợ con gái cảm thấy khôngvui, lúc nào cũng chỉ mong ước cho con gái mình được khỏe mạnh hạnh phúc và vuivẻ…”

Kiều Mẫn Hàng sống mũi cay cay, dùng tay che đôi môiđang mím chặt lại. Diệp Tri Ngã đi ra lấy hộp khăn giấy đặt trước mặt cô, nhìnthấy từng hàng nước mắt đang chảy ròng ròng xuống. Cô nghĩ ngợi rồi ngẩng đầulên lấy tay chỉnh lại cổ áo đang mặc: “Em xem đây là những thứ gì đây?”

Kiều Mẫn Hàng ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng ướtnhòe cả hai khóe mắt. Trên cổ trắng ngần của Diệp Tri Ngã có vài vết thương dàiđang bắt đầu kết lại thành sẹo. Bên cạnh vết thương ấy còn nhiều vết máu thâmtái lại và dấu tích vết cồn vẫn còn lấm tấm khắp xung quanh cô. Kiều Mẫn Hàngthảng thốt hỏi: “Đã xảy ra việc gì vậy? Chị bị thương phải không?”

“Ngày mai thế nào chị cũng lại bị đăng lên mặt báorồi, chủ đề lần này có thể sẽ là “Gã say rượu nửa đêm gây sự tại phòng bệnh cấpcứu, dân chúng dũng cảm cứu vị bác sỹ ngốc nghếch”, ha ha ha”.

“Đã xảy ra chuyện gì thế bác sỹ Diệp?”

“Lúc nãy khi anh trai em đến bệnh viện để đón chị vềnhà em, đúng lúc phòng cấp cứu của bọn chị có một gã say rượu mò đến. Khi hắnlấy mảnh vỡ thủy tinh uy hiếp chị, anh trai của em đã chạy đến cứu giúp chochị, đây là vết thương do mảnh thủy tinh đó cứa vào cổ chị mà ra”.

Kiều Mẫn Hàng “Á” lên một tiếng đứng bật dậy thảngthốt: “Thế chị… thế chị lại còn phải đến đây nữa chỉ để em…”

Diệp Tri Ngã mỉm cười nhìn Kiều Mẫn Hàng và nói nhỏnhẹ: “Khi anh trai em chạy đến cứu giúp chị, đã dùng tay đỡ lấy mảnh thủy tinhsắc nhọn đó trên tay gã say rượu, cả lòng bàn tay của anh ấy đều bị khía mạnhvào và bị thương rồi. Còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần trường hợp này của chị,sau đó còn đi khâu tận năm mũi nữa. Anh ấy còn dùng bàn tay vừa mới được khâuxong vết thương đó để lái xe chở chị về đây, vì đã quá lo lắng hy vọng chị vềđây để có thể khuyên được em uống thuốc… Kiều tiểu thư, sự quan tâm của anhtrai đối với em thực sự không hề ít hơn chút nào so với sự quan tâm của ba emhay là của Phí tiên sinh đâu…”

Kiều Mẫn Hàng dùng tay gạt nước mắt đang lăn dài trênmặt giọng nghẹn ngào không nói được ra lời, vội vàng bước nhanh ra ngoài mởcánh cửa ra, nhìn thấy ba và anh trai đang đứng ngay ở bên ngoài. Cô không nóithêm gì nữa, dang cánh tay ôm chặt lấy ba mình, thầm thì nhỏ nhẹ: “Ba…”

Đợi cho đến khi Kiều Mẫn Hàng uống thuốc xong và ngủthiếp đi rồi, Diệp Tri Ngã mới chào tạm biệt ông Kiều Giám An và Kiều ThậnNgôn. Ông Kiều Giám An một mực muốn mời cô nghỉ lại một đêm tại gia đình mìnhvà hứa ngày mai sẽ đưa cô đến bệnh viện. Nhưng Diệp Tri Ngã mỉm cười quyết địnhtrở về nhà cô. Và cô vẫn ngồi trong chiếc xe mà lúc nãy Kiều Thận Ngôn dùng đểđón cô đến đây.

Dày vò cho đến lúc này đã là hơn ba giờ sáng. Ngày maisẽ là ngày đầu tiên cô nhận công tác mới ở một bệnh viện mới. Thật là trùng hợptất cả sự việc dường như lại dồn hết vào trong cùng một lúc. Hy vọng ngày maicô sẽ có một tinh thần tốt, không đến nỗi mới bắt đầu đi làm là đã thấy mệt mỏirũ rượi.

Xe đi trên con đường trải dài từ phía đông ngoại ô vàotrong thành phố vừa bằng phẳng vừa thuận tiện. Giữa đêm khuya thanh vắng xe cộcũng rất thưa thớt. Phía ngoài cánh cửa xe là một màn đêm đen huyền xa thẳm vàánh trăng khuyết chiếu sáng. Diệp Tri Ngã ngẩng đầu dựa toàn thân vào chiếc ghếđang ngồi. Nghiêng mặt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cánh cửa xe, thở một hơithật dài và thoải mái.