Editor: Lynh Ha
Trùng hợp.
Trên đời này có nhiều sự trùng hợp đến vậy sao?
Trần Tê ngồi vào bàn học, tay chống cằm suy nghĩ.
Thật kỳ lạ, mỗi ngày tầm 6 rưỡi Trần Tê mới đi qua đường ngô đồng, đôi khi ngủ nướng thì 6 giờ 45 mới đi qua.
Từ hôm khai giảng, 6 giờ rưỡi mỗi ngày cô đều đi đường ngô đồng, ba tháng liên tục, trừ cuối tuần, ngày nào cũng gặp được cậu ấy.
Nhưng khả năng chỉ là trùng hợp, có thể người nọ cũng có thói quen đến trường vào giờ này thì sao?
Nên vào tháng thứ ba, Trần Tê ôm suy nghĩ, đi học muộn, 6 giờ 45 phút mới đến đường ngô đồng.
Nhưng
Cô vẫn tình cờ gặp được nam sinh đó.
Ách, có thể đây cũng chỉ là trùng hợp, Trần Tê nghĩ thầm.
Ngày hôm sau, cô vẫn đi qua đường ngồ đồng lúc 6 giờ 45 phút
Trần Tê: “?”
Kỳ quái, cô lại thấy thiếu niên kia.
–
Ngày thứ ba.
Trái với hai ngày trước, Trần Tê ra cửa sớm hơn, đúng 6 rưỡi đến đường ngô đồng.
Trần Tê lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia lần nữa.
“……” Con đường này có phép thuật gì sao?!
Trần Tê đeo một đôi tai nghe, trong tai nghe đang phát một bài hát, của ca sĩ cô rất thích – A Si tên “Khi anh bước đến”.
Vào khoảnh khắc cô chạm mặt nam sinh, ca khúc vừa lúc phát đến giây 56.
—— Em chưa từng tin tưởng như vậy, xác định đến thế, ai sẽ là số mệnh của em.
——Cho đến khi vầng sáng của anh buông xuống màn đêm nơi em.
Dưới tán cây ngô đồng, ánh mặt trời chói chang, một cơn gió nóng thổi qua, trái tim thiếu nữ tựa cơn sóng mạnh mẽ vỗ lên mặt biển.
Không ai biết từng cơn sóng cuộn trong lòng cô.
Tâm tư nàng thơ mới lớn như trần trụi dưới ánh mặt trời, kinh tâm động phách.
Trần Tê ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hạnh phúc muốn chết.
–
Vườn hoa bí mật của Trần Tê (trích từ nhật ký).
Thứ sáu ngày 16 tháng 8
Hôm nay gặp được một nam sinh, giúp đỡ mình rất nhiều.
Cậu rất đẹp, đôi mắt tựa như có một loại ma lực khiến người ta mê mẩn. Cậu cho mình áo khoác, mới, không biết còn có thể gặp lại cậu hay không?
Nhưng, mình phải làm cách nào để trả lại áo cho cậu?
Thứ hai ngày 19 tháng 8
Mình lại đi tàu điện ngầm, nhưng hôm nay không nhìn thấy.
Tâm tình như thời tiết hôm nay vậy.
Cuối tuần ngày 1 tháng 9
Khai giảng, có chút lo lắng.
Không biết hòa nhập với các bạn học mới như nào, may có Hiểu Đồng ở cùng, không cậu ấy mình cũng không biết phải làm sao.
Thứ hai ngày 2 tháng 9
Không biết nói gì, chỉ có một câu đm.
Mình gặp được chàng trai kia, thật sự thật sự thật sự hạnh phúc.
Từ ngữ của mình không thể biểu đạt được hết, nhưng là rất vui vẻ, còn vui hơn việc thi đậu trường Túc Thành.
Cậu dường như rất mệt, hy vọng đêm nay cậu có thể ngủ ngon.
Ngủ ngon, người lạ.
Thứ ba ngày 3 tháng 9
Lại gặp được cậu.
Không cẩn thận chạm mắt đối phương, tim đập loạn nhịp.
Có phải mình mắc bệnh gì không, mà cậu chính là người khởi phát căn bệnh này.
Thứ tư, ngày 4 tháng 9
Hình như cậu không nhớ mình.
Thứ bảy ngày 14 tháng 9
Còn thật nhiều đề thi chưa làm, từ đơn cũng không học.
Hôm nay là cuối tuần, không được gặp cậu.
Không biết vì sao, đột nhiên rất muốn nhìn thấy cậu.
Mình muốn đi học.
Thứ hai ngày 23 tháng 9
Hôm nay không gặp được cậu.
Kệ đi, dù sao cũng không bắt buộc phải thấy cậu.
Người lạ mà thôi, đúng không?
Nhưng lại giống như không phải rồi.
Thứ ba ngày 24 tháng 9
Hôm nay không gặp được cậu.
Thứ tư ngày 25 tháng 9
Hôm nay vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được cậu, không ngờ tới giây tiếp theo, cậu liền xuất hiện.
Thật khéo.
Không biết có phải xuất hiện ảo giác hay không, mình cảm giác cậu ấy như thể liếc mình.
Thứ hai ngày 25 tháng 11
Mùa đông tới rồi, lá ngô đồng dần úa vàng.
Đã ba tháng liên tục mình gặp được cậu.
Thứ hai ngày 2 tháng 12
Vì sao.
Mỗi ngày mình đều gặp được cậu. Thật sự là trùng hợp sao?
Thứ ba ngày 3 tháng 12
Mình quyết định đánh cược một phen.
Thứ sáu ngày 6 tháng 12
Mình phát hiện, bất kể mình đến trường lúc mấy giờ thì đều gặp được cậu.
Mình mặc kệ, đây là duyên phận.
Mình chưa bao giờ tin vào duyên phận, cũng không tin cái gọi là số mệnh, cho đến ngày cậu bước đến.
Những người mà mình thường xuyên gặp được có rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều gặp thì chỉ có mình cậu ấy.
Người lạ duy nhất mình có thể nhớ rõ, chỉ có cậu.
–
Mùa đông bên này thật lạnh, vừa mới tháng mười hai thôi gió lạnh đã tràn về khắp nơi. Mỗi sáng Trần Tê luôn bị lạnh đến tỉnh giấc.
“Tê Tê, ra ăn sáng.” Mẹ cầm một bát bánh trôi, ghé đầu vào phòng, còn không quên dặn dò một tiếng, “Nhớ phải mặc quần ấm nhé, ngoài trời lạnh lắm.”
“Vâng.” Trần Tê bọc chăn xuống giường, tắt máy sưởi trong phòng, mới chậm chạp mặc lớp áo thật dày.
Trần Tê mặc ba lớp áo giữ nhiệt, hai áo khoác dày và một chiếc khăn quàng màu trắng gạo.
“Mặc nhiều như vậy chắc đủ ấm rồi.” Trần Tê soi gương, vén vài sợi tóc rũ xuống hai bên tai.
Trần Tê ra khỏi phòng, ánh mắt chuyển qua đĩa sủi cảo nóng hầm hập trên bàn, bánh trôi và bánh hoa tinh xảo.
Cô không khỏi cảm thán: “Hôm nay là ngày gì thế? Phong phú như vậy, còn có cả bánh hoa”
Đồ ngon trước mắt, Trần Tê bất chấp việc tay mình đã lạnh cóng, duỗi tay cầm một chiếc bánh hoa bỏ vào miệng.
Ngọt ngào, mềm dẻo, ăn rất ngon.
Trần Tê lại ăn thêm chiếc nữa.
Mẹ nhẹ nhàng búng trán cô: “Con bé ngốc này, hôm nay đông chí, phải ăn bánh trôi và bánh hoa.”
“Vì sao vậy?”
“Tượng trưng cho đoàn viên”
“Ồ.” Trần Tê suy nghĩ một lát, lại hỏi, “Mỗi người đều phải ăn sao?”
“Cũng không nhất định, nhưng phần lớn gia đình đều sẽ ăn.”
Mẹ bất mãn nhìn cô, nhưng giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Cái này cũng không biết, trường học không dạy con sao?”
Trần Tê ăn bánh trôi, lau miệng: “Trường học cũng không dạy mấy cái này.”
“Được rồi, ăn nhanh đi, mẹ kêu ba lái xe đưa con đi học.”
“Hôm nay ba về à mẹ? Ba không phải vẫn đang đi công tác sao?” Trần Tê khó hiểu.
Mẹ nói: “Ba con lát nữa trở về lấy tài liệu rồi lại phải chạy đến sân bay, nhưng hôm nay quá lạnh, nên mẹ để ông ấy đưa con đi học, con cũng không cần vội như vậy, cứ ăn từ từ.”
Ngồi xe? Vậy không phải không gặp được cậu sao?
Trần Tê buột miệng thốt ra: “Không cần.”
“Vì sao?”
“Ách, vừa ăn sáng xong, đi bộ coi như giảm béo đi.” Trần Tê nói chuyện không mấy tự nhiên.
Mẹ do dự một lát: “Vậy được rồi, để mẹ nói lại với ba con.”
–
Ngoài đường thật sự rất lạnh, Trần Tê xuống lầu liền cảm thấy được gió lạnh thấu xương.
Mọi người mặc thật nhiều áo, giống từng con chim cánh cụt đi trên đường.
Chóp mũi và lỗ tai Trần Tê bị đông lạnh ửng đỏ, cô tuyệt vọng phát hiện mình ăn mặc không đủ ấm.
Đông đến, vạn vật điêu tàn, lá ngô đồng cũng không thể tránh khỏi.
Trần Tê giương mắt.
Một trận gió thổi qua, lá ngô đồng bay theo gió, vài chiếc lá vẫn ngoan cố bám víu trên cành.
Đông chí.
Đường ngô đồng.
Trần Tê chậm rãi nâng bước, nhìn qua, diện mạo nam sinh cực kỳ bắt mắt.
Trông cậu như không biết lạnh, bên ngoài đồng phục chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, kéo khóa lên cao nhất, qua cằm, hai tay nhét trong túi, hiu quạnh tựa mùa đông buốt giá.
Đến gần xem, Trần Tê mới phát hiện chóp mũi cậu hơi ửng hồng.
Hóa ra cậu không phải không sợ lạnh, Trần Tê thầm nghĩ.
Không biết hôm nay cậu ăn bánh trôi không nhỉ.
Trần Tê nhìn phía sau cậu.
Cậu đi quá nhanh, không thèm để lại một bóng hình.
Hôm nay bài tập vẫn rất nhiều, các giáo viên quanh đi quẩn lại vẫn chỉ nhắc mấy câu. “Các em đừng tưởng rằng mình mới lớp 10, còn lâu đến lớp 12, nhưng giáo viên chúng tôi từng trải rồi nên nói cho mấy em biết, chớp mắt là tới lớp 12 rồi! Thi đại học quan trọng cỡ nào, không cần phải nói nữa.” Chủ nhiệm lớp đập bàn vài cái, tận tình khuyên bảo.
Phía dưới có học sinh phản bác: “Giáo viên các thầy năm nào cũng nói cùng một câu, thầy không thể đổi câu thoại khác sao?”
“Đúng vậy! Thầy đừng bắt ép bọn em chứ, giờ thể dục cũng chiếm tiết.”
Vừa nói ra, đã có không ít người cũng lập tức mở miệng phản kháng, một lũ ầm ĩ.
Mấy hôm trước vừa xếp lại chỗ ngồi, vị trí hiện tại của Trần Tê là ngồi cạnh cửa sổ, cô không có gia nhập việc phản kháng trong lớp.
Cô không ngu, hiện tại bọn họ nói ra thật nhẹ nhàng, hoàn toàn không suy xét đến kết quả, đợi lát nữa thầy thật sự tức giận, bọn họ là người chạy trốn nhanh nhất.
Dư Hiểu Đồng tranh thủ lúc hỗn loạn ngồi vào bên cạnh Trần Tê, bắt đầu nói không ngừng.
“Tê Tê, mai chúng ta được nghỉ, mày muốn đến nhà tao chơi hông? Tao mới vừa mua được ps4 mới.”
“Oa, hôm trước mày còn than không có tiền, sao đảo mắt đã mua ps4.” Trần Tê cười hỏi.
“Tao van nài ba thật lâu mới được đấy!”
Bạn cùng bàn Trần Tê là một nữ sinh, tên Lâm Sơ, cười lên mi mắt cong cong, gây được thiện cảm rất lớn.
Lâm Sơ thấy hai người nói cười vui vẻ, cũng sát lại đây, biểu cảm xấu hổ e thẹn.
Cô bạn hỏi: “Ê, Trần Tê, đường về nhà cậu đi qua trường Nam Lập không?”
Nghe đến hai chữ đó, Trần Tê nheo mắt, trả lời: “Có, làm sao vậy?”
“À thì…” Lâm Sơ ngừng một chút, mặt đỏ ửng, “Mấy ngày hôm trước trên đường tan học tao gặp được nam sinh, học Nam Lập.”
Ý cười trên miệng Trần Tê vụt tắt.
Sao cô lại có dự cảm bất thường….
Lâm Sơ tiếp tục nói: “Tao, tao chỉ muốn hỏi một chút chúng mày có bạn bè học Nam Lập, có thể giúp tao hỏi cách liên hệ của anh ấy không.”
“Nam sinh kia tên gì? Không có tên thì rất khó tìm.”
Dư Hiểu Đồng cũng không nhận thấy gì bất thường, buột miệng thốt ra.
Lâm Sơ sờ cổ, thẹn thùng mở miệng: “Tao cũng không biết anh ấy tên gì, nhưng tao nhớ rõ anh ấy trông như nào.”
“Cũng đúng,” Dư Hiểu Đồng hỏi, “Vậy mày miêu tả một chút xem anh ấy trông như nào?”
Lâm Sơ suy nghĩ một lát: “Anh rất rất cao, tầm hơn 1m8, sau đó, rất đẹp, đúng rồi, hẳn là học lớp 11.”
Dư Hiểu Đồng hồ nghi hỏi: “Mắt mày nhìn là có thể biết anh ta lớp 11?”
“Sách giáo khoa trên tay anh ấy là sách lớp 11.”
Dư Hiểu Đồng còn muốn hỏi chi tiết hơn, vừa mở miệng, đột nhiên nghe được Trần Tê ngồi bên cạnh im im đột nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh: “Có phải anh ấy mặc một chiếc áo khoác đen hơi mỏng, kéo khóa lên cao nhất, đi giày trắng, trên đó còn có logo Nike màu đen?”
Nghe vậy, Lâm Sơ kích động gật đầu: “Đúng đúng đúng, Trần Tê mày gặp anh ấy rồi à?”