Khi Người Đến Bên Tôi

Chương 4: Đông Chí vui vẻ




Editor: Lynh

Vui vẻ? Thất vọng?

Trần Tê không biết phải miêu tả cảm giác ngay lúc này như nào.

Cả người cô như bị ném xuống biển sâu, không nghe được gì, ngực khó chịu, hít thở cũng khó khăn, không mở nổi mắt.

Cô gào thét dưới biển sâu, cầu cứu, nhưng không ai nghe được tiếng lòng cô.

Từ lúc nghe được câu đầu tiên của Lâm Sơ, Trần Tê đã bắt đầu trầm mặc, cô nghĩ chắc không thể trùng hợp đến vậy đi, sao có thể chứ.

Nhưng khi cô nghe Lâm Sơ miêu tả nam sinh kia, Trần Tê đã chắc chắn và khẳng định, đó chính là người cô đang nghĩ.

Cô cũng không biết cậu học lớp 11.

Quả nhiên, người ưu tú như vậy, không ai chú ý mới lạ.

Đột nhiên cô cảm thấy thật ích kỷ.

Rõ ràng người nọ không có quan hệ gì với cô, nhưng trong phút chốc cô lại cảm thấy bị phản bội, tức giận.

Ấy vậy mà cô muốn giấu ai kia đi.

Như hồi nhỏ nhìn thấy con gấu bông mà mình rất thích ở cửa hàng đồ chơi, mẹ không cho mua, mình vẫn luôn ghé vào tủ kính, nhìn chằm chằm con gấu bông.

Đột nhiên, có một người mua chú gấu kia trước mặt cô.

Cho dù cái chú gấu chưa từng có một giây phút thuộc về cô, cô lại cảm thấy như đồ của mình bị cướp đi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô coi chú gấu kia thành của mình.

Nhưng, chú gấu kia rõ ràng không thuộc về cô.

Trước giờ đều không phải.

Cậu ấy tốt đến vậy, có nhiều người thích cậu, Trần Tê nên mừng cho cậu mới đúng.

Nhưng cô lại cảm thấy bảo bối mà mình cất giữ bấy lâu nay cũng có ngày bị người khác phát hiện.

Khi đó, chú gấu bông cô thích bị người ta mua mất rồi, bởi vì nó không thuộc về cô.

Bây giờ, người cô thích cũng không thuộc về cô, bởi vì cậu không thích cô.

Bọn họ thậm chí còn không quen biết.

Trần Tê thật ghét bỏ bản thân.

Đột nhiên cô cảm thấy mình giống một con dã thú xấu xí ích kỷ.

“Tê Tê? Mày sao vậy, tại sao đang yên đang lành lại khóc?” Dư Hiểu Đồng sốt ruột rút ra một tớ giấy.

Trần Tê hoàn hồn, nghe được lời của Dư Hiểu Đồng, sửng sốt một lát, giơ tay lau mặt, ướt đẫm.

Trần Tê không muốn khóc, nhưng cảm xúc dâng trào, không khống chế khóc mất rồi.

Lâm Sơ dường như cũng hơi bối rối: “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” Trần Tê đáp, giọng điệu nức nở, cô rất không thích giọng nói như này, quá giả tạo, “Tao chỉ là, thấy bản thân xấu nên khóc.”

“Hả?” Lâm Sơ khó hiểu.

Dư Hiểu Đồng hiểu rõ Trần Tê, Trần Tê không phải người thích khóc, cô nàng nhanh chóng suy nghĩ vừa nãy đã phát sinh cái gì.

Nam Lập, nam sinh.

Chẳng lẽ…

Dư Hiểu Đồng lập tức phản ứng, thuận miệng nói vài câu với Lâm Sơ, lảng tránh khỏi cuộc trò chuyện.

“Tê Tê……” Dư Hiểu Đồng mới vừa quay đầu lại, muốn an ủi cô.

Đúng lúc đó, chuông tan học vang lên.

“Hiểu Đồng, mấy giờ Nam Lập tan học?”

“Há?” Dư Hiểu Đồng ngẩn ra, “Nếu là lớp 10, 11, học sinh ngoại trú học xong tiết tự học buổi tối, chắc là 8 rưỡi.”

8 rưỡi? Trần Tê nhìn đồng hồ treo tưởng, còn có nửa tiếng nữa mới đến 8 rưỡi.

Trần Tê lập tức thu thập đồ đạc chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Hiểu Đồng, ngày mai gặp.”

“???” Dư Hiểu Đồng đứng hình, không ổn, con nhỏ không phải này muốn trực tiếp đến cổng trưởng người ta ngồi đợi chứ?

“Trần Tê!” Dư Hiểu Đồng cũng vội vàng cất đồ, chạy ra ngoài cửa.

Trần Tê liều mạng chạy.

Buổi sáng cô còn kêu lạnh, giờ lại chạy toát mồ hôi.

Cô không biết mình đang làm gì, dù cho cô cố gắng cũng chỉ phí công.

Buổi tối chạy đến trường học ngồi đợi người ta tan học.

Bất cứ ai cũng sẽ thấy cô là đứa biến thái…

Những điều này, Trần Tê đều hiểu.

Nhưng cô chỉ muốn gặp cậu một lúc thôi.

Dường như chỉ cần nhìn thấy cậu, mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trần Tê cũng là con ngoan trong miệng người ta, cô không thông minh, nhưng cô rất ngoan, chưa bao giờ phản kháng người lớn.

Kể cả là chú gấu bông cô mơ ước, Trần Tê cũng không lì lợm la liếm mà đòi mẹ mua cho.

Cô chỉ là lặng lẽ ghé mặt vào trước tủ kính, nhìn chú gấu bông.

Trần Tê vẫn luôn rất lý trí.

Nhưng ngay lúc này, cô đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Cô rất nhớ anh.

Bóng đêm bao phủ cả mặt đường, ánh đèn lập lòe bên đường, dòng người chen chúc xô đẩy, người xe như nước.

Trong đám đông, bóng dáng thiếu nữ lẻ loi yếu ớt đang chạy như điên.

Trên đường có đứa bé cầm tay mẹ, ngây ngô hỏi: “Mẹ ơi, chị kia vì sao phải chạy nhanh như vậy?”

“Bởi vì,” Người phụ nữ tự hỏi vài giây, nhoẻn miệng cười, “Chị gái kia muốn đi gặp người trong lòng.”

Thành thị phồn hoa như gấm, đèn đuốc sáng trưng cả đêm, tựa như thiếu niên không sợ tháng năm dài đằng đẵng, toàn tâm toàn ý chạy về phía người trong lòng.

Trần Tê không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết khi cô nhìn thấy ba chữ “Trường Nam Lập”, cô thậm chí đã quên hít thở.

Còn mười phút nữa cậu sẽ tan học.

Trần Tê thở hồng hộc, cô không biết có thể gặp được cậu hay không, cũng không biết cậu có tới không.

Chỉ cần có một tia hy vọng, cô vẫn sẽ thử.

Buổi tối như lạnh hơn, có lẽ vì vừa chạy toát mồ hôi, lúc này gió lạnh thổi tới, Trần Tê cảm thấy mình sắp ốm đến nơi rồi.

8 giờ 45 phút. Cổng trường Nam Lập chậm rãi mở ra.

Học sinh từng tốp từng tốp bước ra, đi đi lại lại, mọi người xung quanh đều chen chúc để rời đi.

Không ít người chú ý tới người bên đường mặc đồng phục Túc Trung, theo bản năng liếc nhìn Trần Tê.

Mà Trần Tê lại không hề biết, cảm xác khẩn trương xẹt qua toàn thân.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng xôn xao rất nhỏ, Trần Tê như lắp một chiếc radar, nhạy bén ngước mắt.

Là cậu

—— Nam sinh đang cầm điện thoại, dường như đang muốn nói cái gì, lông mày khẽ nhướng lên, đôi mắt sâu hút như màn đêm đen.

Cậu bất ngờ ngước mặt, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên người Trần Tê, cặp mắt kia như có ngàn vạn vì sao lấp lánh.

Tựa một chùm pháo hoa “Bùm” một tiếng, xuất hiện trong đêm đen sâu thẳm.

Chiếu sáng khắp bầu trời đêm.

Trong đám đông, ánh mắt hai người giao nhau.

Như cặp tình nhân vừa trùng phùng, như đôi trẻ sắp phải trải qua sinh ly tử biệt, như những người từng dũng cảm thích nhau thời niên thiếu.

Hai người cách nhau thật sự xa, nhìn nhau từ xa, toàn thế giới giống như chỉ còn lại đôi ta.

Cậu bước về phía cô, còn chưa cúp điện thoại, khi đến bên cạnh cô, không biết vô tình hay cố ý, nhẹ đụng vào vai Trần Tê.

Cảm giác ấm áp làm lưng Trần Tê cứng đờ.

Thiếu niên như dừng bước, trầm mặc một lát, Trần Tê đang muốn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mỹ mãn rời đi, người phía sau lại đột nhiên thấp giọng nói:

“Đông chí vui vẻ.”

Trần Tê xoay người theo bản năng, nhìn thấy bóng dáng nam sinh, trong tay còn cầm điện thoại.

“……” Hình như không phải nói với cô.

Nhưng, giọng nói này đã rất lâu rồi cô không nghe được.

Tựa ánh dương ấm áp mùa đông, tựa hương hoa mùa xuân, tựa dưa hấu mát lạnh mùa hè, lại tựa lá ngô đồng úa vàng mùa thu.

Hết thảy những điều về chàng trai này, cô đều quên không được.



Cuối năm

Thành tích thi tháng được công bố, bạn học trong lớp có vui có buồn, Dư Hiểu Đồng và Trần Tê thuộc nhóm vui.

“Tê Tê, tao nói mày nghe, đề lý lần này, một phần ba đề chúng ta đều được làm rồi, lần này thầy Lưu uống lộn thuốc rồi, ra đề dễ như vậy.” Dư Hiểu Đồng hưng phấn nói.

Trần Tê tối qua thức đêm làm bài, giờ phút này mí mắt vẫn cứ díp vào, vì thế cô chỉ gật đầu có lệ.

“À, đúng rồi.” Dư Hiểu Đồng quay đầu, “Nam sinh học ở Nam Lập kia, tao nhờ bạn tao hỏi vài câu.”

Nói đến việc này, Trần Tê lập tức thanh tỉnh.

“Thế nào, có thể tìm được sao?”

“Không, người quá nhiều.” Dư Hiểu Đồng buông tay.

Trần Tê hơi thất vọng rũ mắt.

Mấy nữ sinh bàn bên nói chuyện rôm rả, vì cách gần, tiếng nói chuyện cũng truyền đến tai Trần Tê và Dư Hiểu Đồng:

“Trời ơi, không chỉ đẹp trai, tên anh ấy cũng hay nữa.”

“Lâm Sơ, nếu về sau hai người ở bên nhau, nhất định phải nói cho bọn tao biết nhé.”

Nhân vật chính rõ ràng chính là Lâm Sơ.

Mấy câu nói đó thành công khiến cho Dư Hiểu Đồng hiếu kỳ, Dư Hiểu Đồng nghiêng người. Lâm Sơ thẹn thùng cười: “Không có khả năng, có lẽ anh ấy chỉ lơ đãng liếc tao một cái mà thôi.”

“Sao vậy được, anh ấy chắc chắn thích mày rồi.” Nữ sinh phản bác.

Một nữ sinh khác cũng phụ họa: “Tao cũng nghĩ vậy, bằng không sao có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần cậu nhìn anh ta đều vừa lúc chạm mắt nha.”

“Vậy, chúng mày nghĩ tao có nên chủ động xin Wechat của anh ấy không?” Lâm Sơ hỏi.

“Đương nhiên phải xin chứ.”

Dư Hiểu Đồng không thể nhịn nổi, kéo Trần Tê qua ngồi cùng: “Xảy ra việc gì? Có  việc gì bát quái sao?”

Có nữ sinh trả lời cô nàng: “Tao nói mày nghe, Lâm Sơ muốn thoát ế!”

“Vì sao?”

Lâm Sơ hờn dỗi một chút, nhẹ giọng nói: “Ừ, nam sinh lần trước tao nói với chúng mày…”

Trần Tê và Dư Hiểu Đồng còn chưa kịp phản ứng lại.

“Mấy ngày trước tao đến lớp học thêm,” Lâm Sơ nói, “Nhìn thấy anh ấy, mày biết không, lúc đó tao choáng luôn, không ngờ bọn tao có duyên đến vậy.”

Trần Tê ngẩn ra vài giây, trên mặt không có biểu cảm gì.

Dư Hiểu Đồng ngừng một lát, vừa quan sát cảm xúc Trần Tê, vừa nghe Lâm Sơ nói chuyện.

“Hơn nữa, mỗi khi tao nhìn lén anh ấy, không biết sao luôn chạm mắt nhau, tao cảm thấy anh ấy cũng có thiện cảm với tao, nên tao muốn xin WeChat.”

Trầm mặc vài giây, Trần Tê làm bộ thờ ơ hỏi: “Anh ấy, tên gì?”

“Tên siêu cấp hay luôn, ——” Một nữ sinh ngồi bên giật đáp, “Giang Diễn Nhất.”