Khi Người Đến Bên Tôi

Chương 2: Nhớ mãi không quên




Editor: Lynh

Ngày hôm sau, Trần Tê đúng giờ ra cửa.

Trước giờ cô chưa từng chờ mong đi học đến vậy, còn vui hơn được nghỉ.

Đến đường ngô đồng, hình bóng thiếu niên lại hiện ra trước mắt.

Hôm nay cậu ấy đến sớm hơn hôm qua, Trần Tê nghĩ thầm.

Bóng dáng của cậu từ xa đến gần, Trần Tê hận không thể lấy kính lúp ra soi.

Trần Tê không chút e dè nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời nồng nhiệt.

Giây tiếp theo.

Nam sinh tựa như nhận thấy được ánh mắt này, nhanh chóng ngước mắt lên——

Hai người còn cách nhau khoảng 5 mét, bốn mắt nhìn nhau.

Trần Tê căng thẳng.

Cô có chút lúng túng dời mắt, nhìn khắp xung quanh, ánh mắt hời hợt vô định.

Hôm nay sắc mặt cô rất tệ, biết vậy đã tô son!

Đừng nhìn mình đừng nhìn mình đừng nhìn mình, Trần Tê thầm nghĩ.

Nhưng ngẫm lại, cô bình thường như vậy, có lẽ người ta căn bản không chú ý tới cô đâu.

Trần Tê cứ nghĩ vậy, không để ý tới khóe môi mình dần nhếch lên.



Không biết có phải trùng hợp hay không, hai tuần tiếp theo, mỗi ngày Trần Tê  đều bắt gặp nam sinh kia trên đường đi học

Tuy chỉ là cái liếc mắt vội vàng, nhưng cô lại cảm thấy thật hạnh phúc.

Chương trình học của năm nhất rất nặng, cuối tuần không cần đi học, Trần Tê vốn dĩ nên cảm thấy vui vẻ, nhưng cô lại dậy sớm đi học theo thói quen, muốn đi gặp người kia.

Trường Nam Lập, khi Trần Tê xuống lầu mua đồ giúp mẹ vào hôm qua, mới phát hiện cậu vậy mà ở tiểu khu đối diện nhà cô.

Đường đi học của hai người ngược chiều nhau.

May mắn, bọn họ cùng đi qua một con đường.



Cuối tuần trôi qua cực kỳ chậm, rốt cuộc cũng đến thứ hai.

Nhưng tối qua Trần Tê đã quên đặt báo thức, cô chỉ tùy tiện ăn một chút, vội vàng lao ra cửa.

Lúc này trên đường ngô đồng, người qua lại nhiều hơn một chút so với mọi ngày, cứ bước vài bước Trần Tê phải xem đồng hồ.

Khi cô qua đường ngô đồng, qua đường cái, rồi tới cổng trường.

Kỳ tích không xảy ra, cô không nhìn thấy ai kia.



Thứ ba.

Lần này, Trần Tê đặt báo thức, nhưng bác gái trong nhà cho rằng hôm nay cô không cần đi học, thay cô tắt báo thức, dẫn tới việc hôm nay cô vẫn đi muộn. 

Thật ra đây mới là giờ đi học bình thường của cô, chỉ là gần đây vì muốn gặp nam sinh kia mới cố tình dậy sớm ra cửa mà thôi.

Trần Tê bước trên đường mà không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Không ngoài dự tính, hôm nay vẫn không thấy cậu, đã hai ngày này Trần Tê không gặp được cậu.

Cả ngày cô như bị hồn lìa khỏi xác.

Bạn tốt thi đậu cùng trường với Trần Tề – Dư Hiểu Đồng, hai người đã quen nhau rất nhiều năm, luôn dễ dàng phát hiện cảm xúc Trần Tê thay đổi.

Dư Hiểu Đồng nhân lúc giáo viên chưa tới, ngồi đến bên cạnh Trần Tê, “Ai” một tiếng: “Tao bảo, mày hôm nay làm sao vậy? Mấy ngày hôm trước tâm trạng mày khá tốt, hôm nay sao lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy?”

Trần Tê giống một con cá mặn ghé vào trên bàn, buồn bã ỉu xìu đáp: “Không có gì.”

“Còn phải bạn thân hay không vậy? Có gì phiền não cứ nói ra đê.” Dư Hiểu Đồng nói.

Trần Tê thở dài, ngồi dậy, nói hết việc xảy ra gần đây cho cô nàng.

Phản ứng của Dư Hiểu Đồng rất khoa trương: “Trời **, đây là tình tiết trong phim sao? Nhưng tao cảm thấy mày thích cậu ta cũng không phải không thể tưởng tượng. Nếu là tao, tao chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên nam sinh kia.”

Trần Tê gật gật đầu, coi như đáp lại.

“Nói thì nói vậy thôi, nhưng mày không cần suy sụp đến vậy đâu, không chừng ngày mai mày lại gặp được cậu ta thì sao?” Dư Hiểu Đồng luôn lạc quan như vậy.

Trần Tê mở miệng, đang tính nói thì cửa lớp đột nhiên truyền đến một tiếng hét: “Giáo viên tới! Mau cất điện thoại đi!”

Lớp trưởng khẩn trương nhìn nhìn hành lang, lại quay đầu nói: “Dư Hiểu Đồng! Không nghe thấy tao nói gì sao? Giáo viên tới, còn không vễ chỗ của mày?”

“Biết rồi biết rồi.” Dư Hiểu Đồng không kiên nhẫn mà nói vài câu, trước khi đi lại nói cười với Trần Tê, “Đừng không vui vậy chứ, Trần Tê bảo bối, ba ba buổi tối đãi con đi ăn gà rán.”

Trần Tê tức giận đáp: “Nhanh biến khỏi mắt tao đi pleaaa.”

“Ba ba yêu con hihihii.” Dư Hiểu Đồng nhanh chóng nhéo mặt Trần Tê rồi chạy trối chết.

Trần Tê yên lặng lấy ra một quyển notebook, viết lên mặt giấy:

Thứ ba, ngày 24 tháng 9, trời nắng.

Hôm nay không gặp được cậu.



Thứ tư.

Người tính không bằng trời tính, Trần Tê không ngờ trên đường đi học lại gặp phải chướng ngại lần nữa.

Lúc mẹ đang làm bữa sáng, không cẩn thận bị mảnh vỡ cứa vào tay, chỗ bị cắt chảy một vết máu rất dài, ba đi công tác, bác giúp việc hôm nay lại xin nghỉ.

May mắn vết thương không sâu, Trần Tê không chút do dự ở lại, giúp mẹ băng bó vết thương, xử lý trên mảnh thủy tinh trên mặt đất.

Sau đó, cô vội vã chạy ra cửa.

“Ai, sao hôm nay cháu vội vậy?” Bà chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng cười hỏi.

Xuất phát từ lễ phép, Trần Tê dừng bước, quay đầu lại: “Bác buổi sáng tốt lành nha, không có gì, chỉ có vài việc phải làm.”

Mấy tuần nay, Trần Tê thường xuyên đến cửa hàng này mua đồ ăn, nên cũng khá thân quen với bà chủ.

“Ăn sáng chưa”

“Uống ly sữa bò rồi ạ.”

Bà chủ đưa bánh trứng trong tay cho cô: “Haizz, gấp cũng phải ăn chút đồ lót bụng chứ. Tuổi của mấy đứa phải chú trọng dinh dưỡng.”

Trần Tê do dự một lát, nhận lấy: “Bà chủ, bao nhiêu tiền vậy? Cháu gửi.”

Bà chủ xua xua tay: “Không cần, khách khí lắm đâu, mấy ngày nay cháu đến ăn nhiều như vậy, bác phải cảm ơn cháu mới đúng, bánh trứng này mừi cháu ăn.”

“Cháu cảm ơn.” Trần Tê không tiếp tục từ chối.

Nói xong câu tạm biệt, Trần Tê tiếp tục chạy đến trường.

Cô tính toán thời gian.

Xong rồi, hôm nay vẫn không đuổi kịp.

Trần Tê biết vô vọng rồi, vì thế không chạy nữa, đi từ từ chậm rãi.

“Woa, bánh trứng này còn có thịt bò, quá đáng giá, về sau đến mua nhiều hơn.” Trần Tê nhìn chiếc bánh trứng trong tay, tự lẩm bẩm.

Ánh nắng sáng sớm luôn chói mắt, may mắn thay cành cây ngô đồng dày đặc đan xen nhau che nắng, một cơn gió thổi qua, không khí hòa quyện với mùi hương đặc trưng của cây ngô đồng, tươi mát sảng khoái.

Trần Tê nghĩ vậy, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Nơi xa, một bóng dáng quen thuộc đang bước dần về phía cô.

Tựa như một vị thần, khắp người mang theo ánh sáng, nhẹ nhàng hạ phàm.

Đôi mắt thiếu niên trong veo sáng ngời, vạt áo nhẹ đong đưa theo gió, lông mày nhướng nhẹ, là phong độ vốn có của cậu.

Duyên phận? Hay là trùng hợp? Trần Tê liều mạng át xuống khóe môi đang chớm cười tươi, nhưng phải làm sao bây giờ?

Ý cười trong mắt đã bán đứng mình.

Hai người dần tới gần nhau.

Trần Tê nghiêng mắt ngắm nam sinh, lòng mừng rỡ nhảy nhót.

Cô không nhịn được bật cười.

Nam sinh hình như liếc cô một cái, ánh mắt khó hiểu.

Nhưng Trần Tê không chú ý.