Khi Càn Long xuyên vào Như Ý Truyện

Chương 16: Tên “Như Ý”




“Hoàng Thượng”, Lang Hoa khuyên nhủ, “Người đừng vì Nhàn Phi mà tức giận, có lẽ Nhàn Phi chỉ nói thần thiếp giống Tống Nhân Tông thôi, không phải muốn châm chọc gì thần thiếp”.

Hoằng Lịch gật đầu: “Nghe Hoàng Hậu”.

Lúc này, Thanh Anh trong câu chuyện của bọn họ sắp trở thành Như Ý.

Mọi chuyện phải nói phát sinh từ sáng hôm nay.

Vừa rời khỏi Trường Xuân Cung, Thanh Anh bất ngờ bị ai đó ở phía sau gọi lại.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ”, Hải Lan đi nhanh vượt lên trước, “Mấy ngày không gặp, tỷ tỷ có khỏe không?”

Hải Lan có gương mặt thanh lệ, mái tóc đen nhánh, đôi mắt lóng lánh, linh động, dường như lúc nào cũng óng ánh như mặt hồ, ngón tay tinh tế mịn tựa đóa phù dung.

Thanh Anh thấy Hải Lan, tươi cười thật lòng đáp: “Hải Lan, mấy ngày nay ta vẫn ổn”.

“Vậy là tốt rồi”, Hải Lan thở phào nhẹ nhõm, “Tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ tiễn Hoàng Hậu Cảnh Nhân cung rời đi, tâm tình chắc chắn không vui?”

Thanh Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nét sầu bi trên mặt lại không thể che giấu, “Ta không buồn, cô mẫu không bị giam ở Cảnh Nhân Cung nữa, dĩ nhiên ta rất vui. Ta chỉ không nỡ…. Cô mẫu luôn coi ta như con gái ruột, giờ bà ấy phải tới nơi rất xa, chỉ sợ cả đời cũng không thể gặp lại”. Vừa nói, mũi Thanh Anh lại chua xót, giọng nói cũng có vài phần nức nở.

Hải Lan an ủi: “Tỷ tỷ, người đừng buồn, Cảnh Nhân Cung Hoàng Hậu chắc chắn không muốn tỷ thương tâm như thế”.

Thanh Anh lau nước mắt ở khóe mắt, cười nhìn Hải Lan: “Ừ, cô mẫu chắc chắn không muốn thấy ta buồn, cho nên ta không thể khóc”.

Nàng lại hỏi: “Hải Lan, muội ở Hàm Phúc Cung, chủ vị Hàm Phúc Cung là Cao Quý Phi, nàng ta có bắt nạt muội không?”

Hải Lan liếc mắt nhìn Thanh Anh, cúi đầu không nói gì.

Tỳ nữ của Hải Lan là Diệp Tâm căm phẫn nói: “Nhàn phi nương nương, tiểu chủ nhà nô tỳ bị Quý Phi nương nương hành hạ suốt ngày. Ngày đầu tiên khi tiểu chủ tới thỉnh an, không biết Quý Phi nương nương tức giận kiếm cớ thế nào mà bắt tiểu chủ quỳ hai canh giờ. Lúc tiểu chủ đứng lên chân đã mềm nhũn. Quý Phi nương nương còn bắt tiểu chủ ở gian phòng tồi tàn, nô tỳ thấy nô tài hạ đẳng nhất cũng được ở căn phòng tốt hơn tiểu chủ”.

Thanh Anh trừng lớn mắt: “Hải Lan, có thật vậy không? Sao muội không nói sớm với ta?”

Hải Lan lắc đầu: “Tỷ tỷ, tỷ đã có quá nhiều chuyện phiền lòng rồi, muội không muốn tỷ vì muội mà thêm sầu lo”.

“Muội nói gì vậy?” Thanh Anh cầm tay Hải Lan, “Chúng ta là tỷ muội, muội quên rồi sao?”

Hải Lan quýnh quáng cảm động: “Tỷ tỷ, ta……..”

Thanh Anh suy tư nói: “Nếu trực tiếp tới cầu xin Quý Phi, chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Theo ta thấy, không bằng tới cầu Hoàng Thượng hoặc Thái Hậu, để bọn họ ra tay cứu muội”.

Hải Lan không tán đồng: “Tỷ tỷ, sao phải mất công như thế, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu để Quý Phi biết, chỉ sợ lại nhìn muội không vừa mắt, muội nhẫn nhịn bỏ qua là được”.

Thanh Anh lắc đầu: “Không, Hải Lan, ta nhất định sẽ cứu muội”.



Hải Lan thấy khuyên không được đành phải đồng ý: “Vậy tỷ tỷ cầu xin Hoàng Thượng thử xem? Hoàng Thượng và tỷ có tình nghĩa nhiều năm, chắc chắn sẽ giúp”.

Thanh Anh tỏ vẻ áy náy: “Chỉ sợ muội không muốn. Muội luôn sợ Hoàng Thượng, nếu lần này khiến Hoàng Thượng nhớ tới muội, gọi muội đi thị tẩm, muội….”

Hải Lan không thể khống chế run bần bật, nhớ đến gương mặt của Hoàng Thượng, nàng ta đã cảm thấy cực kỳ hoảng sợ: “Tỷ tỷ suy nghĩ chu toàn”.

Thanh Anh nói: “Thế này đi, tối nay ta sẽ tới cầu kiến Thái Hậu”.

*

Đêm cuối thu, thinh không có vẻ trong trẻo và dường như cao hơn. Ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đất, khiến bóng cây hai bên đường kéo ra thật dài. Gió lạnh thổi qua, lá cây rơi rụng khiến cảnh vật ban đêm càng thêm tĩnh mịch.

Thanh Anh cùng Nhị Tâm cùng đi về hướng Ninh Thọ Cung.

Thái Hậu vẫn chưa nghỉ ngơi, nghe Phúc ma ma thông báo xong, bà để Phúc ma ma mời Thanh Anh bước vào.

“Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu nương nương”.

Thái Hậu gật đầu: “Miễn lễ”.

Thanh Anh ngẩng đầu lên nhìn Thái Hậu. Khác với sự rạng rỡ lúc trước, hiện tại dung nhan Thái Hậu có chút tiều tụy, nếp nhăn trên mặt cùng mái tóc điểm bạc rõ ràng cho thấy điều ấy, ngay đến giọng nói của bà cũng chất chứa sự mệt mỏi.

Thanh Anh thầm kinh hãi, không ngờ sau khi Thái Hậu bị bệnh mấy ngày lại tiều tụy đến thế, chỉ sợ vì Tiên Đế ra đi mà thương tâm quá độ.

Nói vậy Tiên Đế cũng là “thiếu niên lang” của Thái Hậu sao.

“Hôm nay ngươi đến tìm ai gia có chuyện gì?”

“Hôm nay thần thiếp đến đưa tiễn vị ở Cảnh Nhân Cung, hiện tại đến để báo cáo với người”.

Hiện tại Thái Hậu không muốn nghe đến ba chữ Cảnh Nhân Cung. Lúc trước chính vì chuyện của Cảnh Nhân Cung nên mới xả ra nhiều thị phi như thế, khiến bà bị biến thành dáng vẻ nghèo túng như hiện giờ. Sau khi bị Hoằng Lịch trị một trận, Thái Hậu đã thông suốt rất nhiều chuyện. Hoàng Hậu Cảnh Nhân Cung đã rời khỏi Tử Cấm Thành, hai người đấu đá nửa đời người, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục thê lương. Thái Hậu cẩn thận suy ngẫm, chỉ cảm thấy bản thân lúc trước thật đáng cười.

Sự sủng ái của nam nhân chẳng qua chỉ là mây khói, trước nay đều không thể nắm chắc. Bà tự xưng thông minh một đời lại tham lam không thể hiểu đạo lý ấy, tự cho rằng đã là Thái Hậu thì mọi sự vạn cát, không ngờ Hoằng Lịch lại giáng cho bà một đòn cảnh cáo.

Thái Hậu chỉ gật đầu: “Ừ, đi thì đi thôi”.

Thanh Anh thầm kinh ngạc. Hữu Nỗ Lộc thị và cô mẫu đã đấu nhau nửa đời người, giờ phút này nghe tin cô mẫu rời khỏi cung mà bà không phản ứng gì sao?

Thái Hậu nhìn gương mặt trẻ măng của Thanh Anh, khó có được một lần nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thanh Anh, vở kịch của tiền triều đã diễn xong rồi, tiếp theo đến lượt các ngươi”.

“Mọi thứ chỉ mới bắt đầu”.



Tử Cấm Thành chưa bao giờ thiếu người mới, có rất nhiều cô nương đã ở đây, từ thiếu nữ trẻ trung xanh mơn mởn bị năm tháng mài mòn thành bà lão đầu bạc. Thái Hậu cảm khái: “Mọi chuyện đã qua cứ cho qua, về sau ngươi chính là Nhàn phi”.

Thanh Anh mím môi, nhún xuống hành lễ: “Thần thiếp còn có một chuyện muốn hồi bẩm Thái Hậu”.

Thái Hậu xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày: “Nói đi”.

Thanh Anh nhìn xuống đáp: “Thanh Anh là tên từ bé đến giờ của thần thiếp, hiện giờ nghĩ lại thấy có chút gì đó không hợp thời”.

Thái Hậu ngạc nhiên hỏi: “Không hợp thời?”

“Vâng”, Thanh Anh gật đàu, “Anh nghĩa là hồng phấn, nên thần thiếp nghĩ cái tên Thanh Anh không còn hợp nữa. Tuy thần thiếp là nữ nhi nhà Ô Lạp Na Lạp thị, nhưng cũng là phi tần Ái Tân Giác La, cho nên thần thiếp muốn Thái Hậu ban cho tên húy, giúp thần thiếp chặt đứt chuyện cũ”.

Lấy tên mới, mọi chuyện cũng sẽ qua.

Thái Hậu vui mừng: “Ngươi nghĩ như thế thật sao?”

“Đúng vậy ạ”.

Thái Hậu hỏi: “Vậy ngươi hy vọng nhất điều gì?”

“Tình thâm nghĩa trọng, lưỡng tâm tương hứa”.

Thái Hậu ngẩn ngời, không ngờ điều Thanh Anh mong chờ lại là như vậy. Bà suy tư một lúc rồi chậm rãi nói: “Như Ý, được không?”

Thanh Anh hỏi: “Nghĩa là ‘mọi chuyện được như ý’ sao?”

Thái Hậu lắc đầu: “Là ‘ý’ trong ‘an tĩnh tốt đẹp’. Hậu Hán Thư viết ‘Lâm tự ý đức, phi lễ bất xứ’, một kiếp thành đôi, đó là chuyện tốt như ý. Thế gian có động cũng có tĩnh, nhưng tĩnh mới tốt”.

“Thần thiếp không hiểu, ‘Ý’ đã rất tốt rồi, vì sao phải là ‘Như Ý’?”

Thái Hậu cười: “Ngươi còn quá trẻ, không rõ thế gian khó có được sự toàn vẹn tốt đẹp. Nếu có thể như ý đã rất tốt rồi”.

Như Ý cũng rất vừa lòng với cái tên này: “Thái Hậu dạy phải, thần thiếp ghi nhớ trong lòng”.

Thái Hậu gật đầu, lại nghĩ tới chuyện khác bèn phân phó: “Chuyện ngươi đổi tên phải bẩm báo rõ với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng dĩ nhiên không phản đối, nhưng ngươi vẫn phải báo, vậy người mới không truy cứu”. Nếu không, với kiểu cuồng khống chế như hắn, ngươi chắc chắn sẽ bị hắn trị một trận.

Thái Hậu nhớ tới kiểu cười nửa miệng của Hoằng Lịch, không thể khống chế rùng mình một cái.

“Vâng, thần thiếp cáo lui”.

Như Ý rời khỏi Ninh Thọ Cung, lơ đãng nhìn lên trời, chỉ cảm thấy tối tăm trong lòng bỗng hóa hư không. Như Ý Như Ý, cái tên này thật hay.

Nàng ta vui đến mức quên sạch bách mục đích ban đầu tới Ninh Thọ Cung.