Khi Càn Long xuyên vào Như Ý Truyện

Chương 17: Hàm Phúc Cung




“Tường đầu mã thượng d.a.o tương cố. Nhất kiến tri quân tức đoạn trường”. Như Ý mở sách, lẩm nhẩm đọc câu thơ. Quyển sách trên tay nàng có tên “Tường đầu mã thượng”.

Ngày ấy, sau khi Thái Hậu sửa tên cho nàng, nàng lập tức tới Dưỡng Tâm Điện, muốn nói cho Hoằng Lịch sự việc này, nhưng Hoằng Lịch nghe xong chỉ lãnh đạm nói ba chữ: “Ta đã biết”.

Trời dần tối, Nhị Tâm mang đèn đến để trước mặt Như Ý, A Nhược cũng bê tới một chiếc đĩa đựng bánh sữa, đặt lên bàn.

Như Ý đang định ăn một miếng bánh thì Tam Báo lại bẩm báo: “Tiểu chủ, Hải Quý Nhân tới”.

Hải Lan hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an Nhàn Phi nương nương”.

Như Ý nâng Hải Lan đứng dậy cười nói: “Mấy nay muội làm gì, sao nay đến đây muộn thế?”

Hai người lần lượt ngồi xuống, vẻ mặt Hải Lan có vẻ ấm ức, đến nỗi Như Ý mời nàng ăn bánh sữa, nàng cũng không ăn.

Diệp Tâm thấy Hải Lan rầu rĩ, cúi đầu không nói lời nào, trong lòng sốt ruột nói: “Nhàn Phi nương nương, tiểu chủ nhà nô tì mấy nay bị Quý Phi nương nương tra tấn. Quý Phi nương nương quả thực coi tiểu chủ nhà nô tì như cái đinh trong mắt. Không phải người đã đi cầu xin Thái Hậu rồi sao? Tại sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”

“Diệp Tâm”, Câu nói cuối cùng của Diệp Tâm có chút quá phận, Hải Lan liếc mắt nhìn Diệp Tâm, ý bảo nàng ta không được nói nữa.

Như Ý hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi Hải Lan, lần trước ta đến tìm Thái Hậu, nhưng lại quên mất chưa nói việc của muội. Muội yên tâm, ta nhất định sẽ lại đi xin cho muội”.

Vốn Hải Lan đã bị Quý Phi bắt nạt đến mức tâm lý yếu đuối, giờ nghe Như Ý nói vậy, mũi lập tức chua xót muốn khóc: “Mấy ngày trước Hoàng Thượng quyết định nâng kỳ cho Quý Phi, nàng ấy đang độ xuân phong đắc ý. Thần thiếp chỉ hy vọng được ở cùng nương nương”.

“Hải Lan, ngày thường muội đều gọi ta là tỷ tỷ, sao hôm nay lại gọi ta là nương nương, chẳng phải quá xa lạ sao?”

Hải Lan lã chã chực khóc: “Tỷ tỷ, ta chỉ có một thỉnh cầu, tỷ mau cầu xin Hoàng Thượng đi, đừng để ta ở Hàm Phúc Cung nữa…….”

Hải Lan nói hết câu, nhịn không được bật khóc. Như Ý vô cùng đau lòng, nắm lấy tay Hải Lan: “Hải Lan, muội yên tâm, ta nhất định sẽ đưa muội ra khỏi Hàm Phúc Cung”.

.

Sáng sớm hôm sau, chúng phi tần theo thường lệ tới thỉnh an Hoàng Hậu. Sau khi mọi người ra về, Như Ý vẫn cố nán lại Trường Xuân Cung.

Lang Hoa nhìn ra Như Ý có việc muốn nói liền cười hỏi: “Nhàn Phi có chuyện gì muốn nói sao? Mấy ngày nay muội khỏe không?”



“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm, thần thiếp ở Diên Hi Cung mọi thứ đều ổn, chỉ là có chút hiu quạnh, vậy nên có thể đưa Hải Quý Nhân đến ở cùng ta được không?”

Như Ý vẫn luôn cho rằng Hoàng Hậu là người tốt, biết quản lý hậu cung trên dưới trật tự, thêm nữa mấy nay Hoàng Thượng bận rộn triều chính, nên nàng chỉ đành tới cầu Hoàng Hậu.

Lang Hoa mím môi giải thích: “Quý phi đang được sủng ái, lại vừa được vinh sủng nâng kì, nhưng Hải Quý Nhân luôn không được lòng Hoàng Thượng, bổn cung chỉ nghĩ, nếu muội ấy ở cùng Quý Phi, có thể thường gặp Hoàng Thượng, nhận vài phần mưa móc ơn trạch. Chẳng lẽ cứ để muội ấy thất sủng cả đời sao?”

Những lời của Lang Hoa nói không sai chỗ nào, Như Ý bất đắc dĩ cười nói: “Hoàng Hậu nương nương từ tâm, thần thiếp không nghĩ tới chuyện này”.

Lang Hoa mỉm cười không đáp.

Lời này của Lang Hoa dĩ nhiên bề ngoài chỉ lấy cớ, thật ra Cao Hi Nguyệt đã xin nàng muốn cướp Hải Lan đi. Cao Hi Nguyệt luôn coi Như Ý là cái đinh trong mắt, lần này có cơ hội, nàng ta phải tận dụng thời cơ, xin Lang Hoa phân Hải Lan về Hàm Phúc Cung của nàng ta, rầm rộ thị uy đè nén Như Ý.

Lang Hoa bất đắc dĩ: “Sao muội phải làm thế? Hiện tại người được sủng ái nhất lục cung là muội, hà tất gì phải coi Thanh Anh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt?”

Cao Hi Nguyệt làm nũng đáp: “Hoàng Hậu nương nương, người mau phân Hải Lan đến Hàm Phúc cung nhé”.

Lang Hoa đành phải đồng ý: “Vậy được rồi. Chỉ là có một chuyện, muội không được đối xử bất công với Hải Lan, hiểu không?”

“Thần thiếp đã biết”.

Lang Hoa nhớ lại ký ức mới gần đây, rồi nhìn về phía Thanh Anh, tầm mắt chạm ngay đến chiếc vòng tay trên cổ tay Như Ý, vẻ mặt nàng thoáng căng thẳng: “Muội vẫn luôn đeo chiếc vòng tay này sao?”

Như Ý gật đầu: “Vâng ạ”.

Giọng nói của Lang Hoa hơi trầm xuống: “Nếu muội muốn đổi trang sức khác thì có thể tháo ra mấy ngày”.

Như Ý không rõ nguyên do, vẫn ngoan ngoãn đáp: “Vòng tay này do nương nương ban thưởng, thần thiếp dĩ nhiên lúc nào cũng muốn đeo trên người”.

Lang Hoa cười, còn muốn nói thêm gì đó thì thái giám tổng quản của Trường Xuân Cung – Triệu Nhất Thái lại gần bẩm báo: “Hoàng Hậu nương nương đã đến giờ rồi, Lang Thế Ninh đại hân đang chờ người cùng Hoàng Thượng ở Như Ý Quán”.

Lang Hoa gật đầu, nói với Như Ý: “Vậy bổn cung tới Như Ý Quán trước, muội cũng mau về đi”.



Như Ý hành lẽ đáp: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng Hậu nương nương”.

Sau khi hành lễ với Hoàng Hậu, Như Ý lập tức rời khỏi Trường Xuân Cung. A Nhược cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, Hoàng Hậu nương nương tới Như Ý Quán làm gì vậy ạ?”

“Lang Thế Ninh đại nhân phải vẽ bức họa cùng ngồi chung của Hoàng Hậu và Hoàng Thượng”.

“Vẽ tranh?” A Nhược ngạc nhiên nói, “Vậy chủ nhân, người cũng có thể được vẽ tranh đúng không? Nếu không được vẽ, trăm năm sau còn ai nhớ đến chúng ta?”

“Chắc là có thể”, Như Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, giọng nói có chút ưu sầu, “Phi tần cũng có thể được họa sĩ vẽ chân dung”.

“Chủ nhân, người cùng Hoàng Thượng không phải là thanh mai trúc mã sao? Vì sao Hoàng Thượng không dẫn theo người vẽ chung tranh?”

“Ta chỉ là một phi tần, tất nhiên không thể cùng xuất hiện trong một bức tranh với Hoàng Thượng, điều này không hợp quy củ”.

A Nhược lẩm bẩm: “Quy củ gì chứ….. Hoàng Thượng rõ ràng cũng đâu có làm theo quy củ, tự nhiên nâng kỳ cho Quý Phi, các Quý Phi tiền triều đâu có tiền lệ này?”

Như Ý dù cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn phải tỏ vẻ không thèm quan tâm: “A Nhược, ngươi nói linh tinh gì thế, không được tự tiện nghị luận về Hoàng Thượng”.

“Nô tì lén nói thôi mà”, A Nhược cãi lại, “Chủ nhân, hay là chúng ta lén tới Như Ý Quán xem đi?”

Như Ý nghe A Nhược nói vậy, nghĩ việc này cũng có thể làm được, liền dẫn a Nhược tới Như Ý Quán. Cho nên việc của Hải Lan tất nhiên lại bị nàng ta ném ra khỏi đầu. Rốt cuộc thì chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện liên quan đến Hoàng Thượng, bởi đã hai tháng nay Hoàng Thượng không hề đoái hoài gì đến nàng rồi.

Trong Như Ý Quán tĩnh lặng, Như Ý bước vào, chỉ thấy một người ngồi ngay ngắn trên bảo tọa Hoàng Đế. Như Ý quan sát cẩn thận, nhận ra người đó không phải Hoàng Đế. Như Ý gạt mành che bước vào, Lang Thế Ninh thấy người đột ngột xuất hiện liền hoảng sợ, thấy người tới mặc y phục không tầm thường, vẻ ngoài lại xinh đẹp, trong lòng thầm hiểu rõ vài phần, vội quỳ xuống: “Vi thần thỉnh an nương nương”.

Như Ý gật đầu cười nói: “Đứng lên đi”.

Dứt lời, nàng nhìn người trên bảo tọa. Người nọ nhìn giống ngự tiền thị vệ nhưng lại mặc long bào, không tiện hành lễ với nàng. Như Ý không thấy Hoàng Đế nên trong lòng hụt hẫng, miễn cưỡng cười hỏi: “Hoàng Thượng đâu rồi?”

Lang Thế Ninh trả lời: “Đây là thị vệ. Vẽ tranh mất rất nhiều thời gian, Hoàng Thượng bận rộn nên đã để cho hắn mặc long bào, thế chỗ Hoàng Thượng ngồi ở đây”.

Lang Thế Ninh không dám nhìn mặt Như Ý: “Nương nương, vi thần dù sao cũng là ngoại thần, người ở lại đây hình như không hợp lý…..”

Như Ý lại cố tình không muốn rời đi.