Thanh Anh ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại.
Là Kim Ngọc Nghiên ở Khải Tường Cung.
Kim Ngọc Nghiên là cống cữ người Triều Tiên, khác biệt với người Mãn Châu, tuyển cống nữ dĩ nhiên cũng phải là những người có dung mạo xuất chúng, cho nên vẻ ngoài của Kim Ngọc Nghiên vô cùng kiều diễm, tựa như đóa hoa thược dược nở rộ giữa ngàn hoa.
Kim Ngọc Nghiên có đôi mắt phượng trong trẻo yêu mị, lông mi cong dài, làn da trắng như bạch ngọc. Gương mặt xuân phơi phới, đôi mắt phượng lúc nào cũng lóng lánh nước, toàn bộ gương mặt được tô điểm hoàn hảo không thể bắt bẻ.
Kim Ngọc Nghiên hời hợt hành lễ, giọng nói nhỏ nhẹ lười biếng: “Thần thiếp thỉnh an Nhàn phi nương nương”.
Thanh Anh cười nhạt: “Gia Tần miễn lễ”.
Kim Ngọc Nghiên nhìn Lý Ngọc đứng phía sau Thanh Anh, ý cười càng thêm trầm: “Đây không phải là Lý Ngọc vốn hầu hạ Hoàng Thượng à, sao hiện tại lại ở chỗ Nhàn phi thế?”
Trong lòng Thanh Anh hiểu rõ, Kim Ngọc Nghiên cố tình biết rõ còn hỏi. Lúc trước, chuyện Lý Ngọc bị phạt ầm ĩ đến mức trên dưới phủ đều biết, sao Kim Ngọc Nghiên có thể không biết? Chẳng qua chỉ đang muốn làm khó Lý Ngọc mà thôi.
Thanh Anh bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Gia Tần, hôm nay còn phải tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, chúng ta mau đi thôi”.
Gia Tần cũng cười đáp: “Vậy thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh”.
Hai người cùng đến Trường Xuân Cung của Hoàng Hậu. Lúc tiến vào đại diện đã thấy hai người Hoàng Khởi Oánh và Trần Uyển Trân ngồi bên trong. Thanh Anh cùng Gia Tần ngồi xuống không lâu, Hải Lan, Tô Lục Quân và Cao Hi Nguyệt cũng lần lượt đến.
Vì thời tiết đã vào thu, trời dần chuyển lạnh, thân thể Cao Hi Nguyệt yếu đuối, sớm đã mặc áo choàng gấm theeo hoa, nhìn vô cùng diễm lệ xa xỉ, “đè đầu” tất cả mọi người đang ngồi trong điện.
Phú Sát Lang Hoa tới muộn, thấy mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi liền cười nói: “Chư vị muội muội tới rồi, bổn cung chậm trễ”.
Lang Hoa ngồi ở chủ vị, Thanh Anh và mọi người hành lễ: “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương”.
Lang Hoa cười nói: “Miễn lễ”.
Kim Ngọc Nghiên tinh tế đánh giá Hoàng Hậu. Hôm nay Lang Hoa mặc y phục màu vàng nhung, viền áo theeo hoa văn đỏ, thanh lịch mà sang trọng. Kim Ngọc Nghiên cười nói: “Hoàng Hậu nương nương, y phục hôm nay của người nhìn họa tiết có vẻ đơn giản, nhưng nét thêu tinh tế, màu sắc trong trẻo, nhìn rất thanh nhã”.
Lang Hoa cười liếc mắt nhìn Kim Ngọc Nghiên. Tô Lục Quân cũng tiếp lời: “Hoa thêu trên y phục của nương nương làm thần thiếp nhớ đến thủ pháp thêu thùa của thời kỳ đầu Đại Thanh”.
Lang Hoa vừa định nói chuyện lại bị Cao Hi Nguyệt nói trước: “Nét thêu tinh xảo này vốn lưu hành một thời trong cung. Nét thêu trên y phục vô cùng tinh tế, nhưng nếu chỉ thêu là sợi tơ vàng dệt cùng ngọc trai nhỏ cán mỏng, hoặc tơ bạc, tô điểm trên nền tơ lụa thượng hạng của Giang Nam, thì càng thêm mềm nhẹ, diễm lệ”.
Trần Uyển Trân lanh lẹ nói thêm: “Hoàng Hậu nương nương, y phục của người tuy mang phong vị cổ, nhưng rất độc đáo”.
Lang Hoa nhìn Trần Uyển Trân, thầm nghĩ Uyển Quý Nhân này tuy không được sủng ái nhưng rất biết ăn nói, không uổng công nàng thường xuyên sắp xếp Trần Uyển Trân đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ Hoàng Thượng mực bút.
Lang Hoa nói: “Mọi người cảm thấy y phục trên người bổn cung nhìn cũng được nhỉ?”
Lúc này Cao Hi Nguyệt mới nhận ra bản thân lỡ mồm nói nhiều, chỉ đành xấu hổ mà nói theo mọi người, “Đúng vậy ạ”.
Lang Hoa hợp tình hợp lý đổi đề tài: “Hôm trước bổn cung nhìn sổ sách của Nội Vụ Phủ, thấy chi phí may mặc của hậu cung mỗi năm quá lớn. Y phục của bổn cung chỉ thêu hoa lưa thưa đơn giản, còn y phục của mọi người theeo thùa quá nhiều chi tiết, tiêu phí rất nhiều nguyên liệu”.
Chúng phi tần nghe vậy liền lập tức xoa tay lên y phúc thêu thùa tinh xảo của bản thân. Hôm nay Cao Hi Nguyệt mặc y phục xa xỉ nhất, bèn nói: “Hoàng Hậu nương nương nói đúng, nhưng chúng ta đâu đến mức quá thiếu thốn”.
Lang Hoa có chút bất đắc dĩ: “Hậu cung tô điểm sao thì dân gian làm theo vậy, cứ như thế sẽ thành phong trào xa hoa lãng phí, sao có thể tốt được?”
Thanh Anh trầm tư một lúc đáp: “Tống Nhân Tông thích ăn thị cừu, nhưng ngài ấy không muốn vì sở thích của mình mà mở ra làn sóng tàn sát vô độ, vì vậy đã kìm nén sở thích này, tránh cho dân chúng ăn uống xa hoa, càng không muốn để người dân biết trong cung lãng phí, bài trừ nuôi dưỡng thói quen xa xỉ. Việc làm này của Hoàng Hậu nương nương thật giống với Tống Nhân Tông”.
Hải Lan nghe Thanh Anh nói vậy chỉ cười không nói gì.
Tô Lục Quân rũ mắt. Nàng ta là nữ tử Hán tộc, từ nhỏ cuộc sống không quá dư giả, hiện giờ trở thành phi tần hậu cung, còn sinh ra tam a ca, dĩ nhiên muốn hưởng phúc. Cho nên nàng ta tỏ vẻ không tán đồng với Lang Hoa: “Hoàng Hậu nương nương nói dĩ nhiên đúng, nhưng Hoàng Thượng luôn nói Thánh Tổ cùng Tiên Đế chăm lo việc nước, đó là vì quốc phú dân cường…”
Lang Hoa ngắt lời nàng, nghiêm túc dạy bảo: “Quốc phú dân cường nhưng cứ tiêu xài xa hoa lãng phí thì có thể tiêu mấy đời?”
Tô Lục Quân lập tức im bặt, vẻ mặt ngượng ngùng không dám nói nữa.
Lang Hoa không nhìn Tô Lục Quân, đảo mắt nhìn tất cả mọi người: “Bổn cung làm gương tốt, từ hôm nay trở đi, không nhận vật liệu may mặc tiếng cống từ Ging Nam, không đeo trang sức quý giá, son phấn ngày thường và than đá phân phát mùa đông giảm một nửa, hạ nhân hầu hạ các công chúa, a ca cũng cắt giảm một nửa”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, nhưng không dám có ý kiến khác, chỉ đành đáp: “Vâng”.
Lang Hoa nói: “Bổn cung cảm thấy chúng ta ở hậu cung phải làm gương tốt cho nữ tử trong thiên hạ, không thể quên sự gian nan của tổ tông khi giành cơ nghiệp”.
Ngoại trừ Lang Hoa, Cao Hi Nguyệt có phân vị cao nhất ở đây, lúc này tự nhiên phải bày tỏ thái độ. Nàng đứng lên hành lễ với Lang Hoa: “Thần thiếp nguyện tuân theo ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương”.
Mọi người cũng theo đó đồng loạt đứng lên: “Thần thiếp nguyện tuân theo ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương”.
Lang Hoa mỉm cười nhìn mọi người, trong lòng thầm vui mừng. Nhưng ngay sau đó, nàng phải cau mày, nguyên nhân chính là lo lắng cho Hoằng Lịch.
Đám người Cao Hi Nguyệt ở trong thâm cung, không biết chuyện triều chính, dù có biết thì cũng chỉ lấy đó làm chuyện phiếm, nói xong rồi thôi. Nhưng Lang Hoa thân là Hoàng Hậu hiểu rõ, mấy ngày nay Hoằng Lịch luôn vì chuyện chiến sự mà nhọc lòng.
Miêu tộc thiện chiến, năm Ung Chính còn tại vị đã cho đại quân dẹp loạn. Tuy hiện tại thủ lĩnh đã bị bắt làm tù binh và g.i.ế.c chết, nhưng tàn quân vẫn còn hoạt động ở vùng Quảng Tây. Lang Hoa không biết chúng lợi hại thế nào, chỉ biết mấy ngày nay Hoằng Lịch đều bận rộn. Ngày trước, ngày nào hắn cũng tới Trường Xuân Cung thăm Vĩnh Cẩn, còn hiện tại đã bảy ngày chưa đến.
Do đó, Lang Hoa dĩ nhiên muốn vì Hoằng Lịch phân ưu. Nàng chỉ là nữ tử chốn thâm cung, điều có thể làm rất hữu hạn, nên chỉ nghĩ thi hành tiết kiệm trong cung, giành cho Hoằng Lịch chút bạc, giúp chiến sự thuận lợi hơn.
Đêm đó, Hoằng Lịch bảy ngày chưa đặt chân vào hậu cung đột nhiên xuất hiện ở Trường Xuân Cung.
Lang Hoa nói với Hoằng Lịch rằng nàng yêu cầu lục cung thi hành tiết kiệm, Hoằng Lịch rất cảm động. Sống ở kiếp này, hắn đã sớm không còn là tân đế trước đây, quyết đoán phái Ban Đệ dẫn quân hàng phục phản loạn, chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Lang Hoa, Hoằng Lịch vẫn thật sự cảm động.
Hoằng Lịch trầm ngâm nói: “Son phấn dĩ nhiên nên tiết kiệm, nhưng không nên giảm một nửa than củi. Phi tần chức vị thấp phải dựa vào than củi sống qua mùa đông, nàng khấu trừ than sưởi của bọn họ sẽ khiến bọn họ lạnh c.h.ế.t mất”.
Lang Hoa nghe vậy bất chợt tỉnh ngộ, “Hoàng Thượng nói đúng, thần thiếp suy nghĩ không chu toàn”.
Hoằng Lịch gật đầu, tiếp tục nghe Lang Hoa nói việc hôm nay.
“Từ từ, nàng nói Nhàn Phi nhắc đến điển cố Tống Nhân Tông?”
“Vâng”, Lang Hoa gật đầu, “Sao vậy ạ?”
Hoằng Lịch nhếch môi: “Ý nàng ta muốn nói nàng cũng muốn xa xỉ, nhưng vì danh hiền huệ mà phải tiết kiệm”.
Lang Hoa ngớ người, Hoằng Lịch tiếp tục nói: “Nhưng ‘quân tử luận tính bất luận tâm’, chẳng lẽ nàng vì muốn xa xỉ mà không ti hành tiết kiệm sao?”
“Chỉ là Nhàn Phi….. dám châm chọc nàng, đúng là không biết tôn ti trật tự”.
Hoằng Lịch cười lạnh: “Nhàn Phi ỷ vào việc đọc được mấy quyển thi thư mà ngạo mạn, coi trời bằng vung. Xem ra trẫm phải cho nàng ta đến Ngự Thư Phòng làm tì nữ, giúp nàng ta thoải mái đọc sách mới được”.