Xe lại lái lên đường lớn, ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ như dệt kim, trong xe mát mẻ.
Vân Miểu vẫn không hiểu Lục Chinh đang nghĩ gì trong bụng: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giọng điệu của Lục Chinh nhẹ nhõm: “Về nhà ngủ.”
Vân Miểu liếc nhìn anh: “Anh không quản thật à? Để Ngô Viễn Ba tự mình điều tra, chẳng phải cho ông ta cơ hội tiêu hủy chứng cứ sao?”
Lục Chinh: “So với việc kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chi bằng để ông ta đứng dưới ánh nắng mặt trời.”
Vân Miểu giãn lông mày: “Anh nói cũng đúng.”
*
Ba ngày hai đêm đều bôn ba trên đường, cơ thể đã thối rồi. Vân Miểu vào cửa, trực tiếp ôm quần áo đi tắm.
Lục Chinh bảo Vân Chinh kiểm tra camera mấy ngày gần đây.
Tám giờ hai mươi phút tối qua, có người đã đến.
Cũng giống như lần trước, người kia mặc đồ rất kín đáo, đeo kính đen và khẩu trang. Ông ta đứng ngoài cửa gõ vài cái, xác nhận không có ai ở nhà thì rời đi, ông ta dừng ở đó khoảng năm sáu phút.
Lục Chinh chỉnh tốc độ phát chậm lại, nhìn từng cảnh.
Khi Vân Miểu đi ra khỏi nhà tắm, Lục Chinh đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cô lấy ghế ngồi xuống bên cạnh anh: “Là ông ta?”
Lục Chinh: “Ừ, lúc trước cũng đến một lần rồi.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Chuyện khi nào vậy?”
Lục Chinh: “Không lâu trước kia.”
Vân Miểu cong môi: “Chính vì nguyên nhân này nên anh ở nhờ nhà em?”
Lục Chinh: “Đúng vậy.”
“Cũng thành thật lắm.” Vân Miểu kéo ghế về trước, duỗi tay lại gần: “Để em xem rốt cuộc ông ta là ai.”
Cô gái vừa mới tắm xong, cánh tay trắng trẻo và lạnh lẽo giống hệt như hai ngó sen mềm mại, dính chặt lấy cánh tay anh.
Lục Chinh không kìm được mà nhoẻn miệng cười: “Miểu Miểu, em đang làm chuyện khiếm nhã với anh à?”
Vân Miểu: “Hả?”
Lục Chinh chỉ nơi cánh tay hai người dính vào nhau, màu da của anh đậm hơn của cô một chút, dính chặt vào nhau, không một khe hở.
Lục Chinh mờ ám chạm vào cánh tay của cô, giống hệt như ám thị nào đó.
Một số đạo diễn phim tình cảm trước kia đều thích dùng khung cảnh này, mở ra một màn mây mưa.
Vành tai Vân Miểu bỗng chốc đỏ bừng.
Cô dời máy tính sang một bên, Lục Chinh một tay chống cằm, khẽ cười: “Sao mặt em lại đỏ rồi?”
Vân Miểu: “Không có gì cả.”
Vân Chinh ở bên cạnh hóng hớt không sợ lớn chuyện, bổ sung thêm: “Chủ nhân, em kiểm tra được nhịp tim của chị quá nhanh, nhiệt độ da quá cao.”
Lông mày của Lục Chinh hơi chuyển động: “Vân Chinh, phân tích nguyên nhân.”
Người máy Vân Chinh: “Chủ nhân thích bố, hơn nữa hiện giờ đang xấu hổ.”
Vân Miểu hơi tức giận: “Vân Chinh! Sau này không cần báo cáo số liệu sức khỏe của chị nữa.”
Người máy bị phê bình, máy cảm ứng trên đầu bỗng chốc cụp xuống.
Lục Chinh sờ đầu người máy: “Ừ, Vân Chinh có thể báo cáo số liệu sức khỏe của bố, bố không xấu hổ.”
Người máy Vân Chinh nghe vậy, máy cảm ứng trên đỉnh đầu dựng đứng lên ngay lập tức, dáng vẻ vui mừng.
Vân Miểu: “...”
Lục Chinh khẽ cười.
Vân Miểu lấy máy tính đến trước mặt, nhanh chóng tiến hành xử lý số liệu, sau đó tiến hành dựng ảnh 3D. Rất nhanh trên màn hình máy tính đã mô phỏng ra một bộ số liệu, bao gồm chiều cao, cân nặng, chiều dài chân và chiều dài tay của ông ta.
Vân Miểu: “Người này không phải Ngô Viễn Ba, ông ta cao hơn Ngô Viễn Ba, hơn nữa cũng gầy hơn.”
Lục Chinh nhìn chằm chằm mô hình chuyển động trong màn hình, con ngươi của anh đen lại. Rắn đỏ là một tổ chức rắc rối phức tạp, có lẽ ông ta chính là người qua đường A và người qua đường B mà bọn họ từng nhìn thấy.
Vân Miểu thấy lông mày anh nhíu chặt.
Cô xòe lòng bàn tay về phía anh: “Đưa điện thoại cho em.”
Lục Chinh lấy lại tinh thần, nhìn ngón tay trắng trẻo của Vân Miểu, lông mày khẽ động.
Vân Miểu: “Em phản theo dõi giúp anh.”
Lục Chinh đưa điện thoại cho cô.
Vân Miểu nhìn màn hình: “Mật khẩu khóa màn hình.”
Lục Chinh tùy tiện đọc một dãy số.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu nhanh chóng phát hiện mấy con số này nối lại với nhau thành một ngày tháng: “Sinh nhật của bạn gái cũ à?”
Lục Chinh nhìn cô một cái, bảo cô tự mình lĩnh hội.
Vân Miểu cười: “Cũng phải, hình như anh không có bạn gái cũ.”
Lục Chinh bóp mũi cô, giọng điệu dịu dàng: “Đoán tiếp đi, có liên quan đến em.”
Liên quan đến cô?
Vân Miểu nhìn chằm chằm dãy số kia, nghiên cứu một lúc lâu mới bật cười.
Đó là ngày cô đi Mỹ du học của mấy năm trước.
Vân Miểu nhìn anh, ánh mắt đều là sự dịu dàng: “Sao anh lại cài đặt ngày này? Hối hận à?”
“Ừ.” Đôi mắt vốn đen nhánh kia nhìn cô chằm chằm, ánh sáng xinh đẹp bên trong đầy vẻ thâm tình.
Vân Miểu cười: “Nếu biết anh hối hận như vậy, em đã về sớm hơn rồi. Nội dung học bốn năm của đại học chính quy em đã học hết trong vòng một năm rưỡi.”
Lục Chinh: “Lợi hại vậy sao.”
Vân Miểu: “Học tập có thể chữa trị thất tình mà.”
Trái tim Lục Chinh bỗng nhói đau.
Vân Miểu nhìn thấy nỗi buồn xuất hiện trong mắt anh, không kìm được mà cười ra tiếng: “Em lừa anh đó, em chỉ mất ba ngày là quên anh một cách sạch sẽ rồi. Trong sách tự có vẻ đẹp…”
Lục Chinh kéo cô, ôm vào lòng.
Tiếng tim đập rộn ràng như trống gõ ở ngay dưới mí mắt, Vân Miểu đẩy anh: “Được rồi, anh mau đi tắm đi, thối quá.”
Lục Chinh ôm cô chặt hơn nữa: “Chê chú à?”
“Đương nhiên! Mau đi!”
Lục Chinh kéo cô ra khỏi vòng tay, hôn nhẹ lên mi tâm của cô, rồi mới chịu buông cô ra.
Vân Miểu chuyển màn hình giao diện, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, rất nhanh mã code dài kia đã được cô xuất ra, chia sẻ Bluetooth với Lục Chinh.
Nếu như có người muốn theo dõi điện thoại của anh, sẽ bị định vị đến một hòn đảo hoang ở Tây Ban Nha.
Lúc Lục Chinh đi ra, Vân Miểu đã dựa vào sofa ngủ thiếp đi. Người máy chuyển chế độ của quạt sang quay, tránh cho cô bị gió thổi mãi một góc, dễ cảm lạnh.
Mái tóc của cô gái bị gió thổi bay phất phơ trên vầng trán trắng sáng, đôi môi đỏ dược ánh sáng chiếu vào, mềm mại như rau câu được làm bằng cherry.
Anh nghiêng người, vén những cọng tóc con vương giữa trán cô ra, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.
Điện thoại anh để trên bàn ăn, bên dưới có một tờ giấy, trên đó là những con chữ ngay ngắn thẳng tắp.
“Đội trưởng Lục, hai bữa nay phá án vất vả rồi, đặc cách cho anh ngủ trên giường.” Phía sau dòng chữ kia còn có một mặt cười đáng yêu, yên bình và dễ thương.
Lục Chinh nhìn kỹ xong, anh cười một cái rất nhẹ.
Cô gái của anh ấy à, là bảo vật vô giá mà thế giới này ban tặng cho anh.
Đương nhiên Lục Chinh sẽ không ích kỷ đến mức ngủ giường một mình, khi Vân Miểu tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân đang dựa lên cánh tay cứng rắn của người nào đó, sắc trời bên ngoài cửa sổ tối om.
Vân Miểu chưa từng ngủ trưa lâu đến vậy, mắt cô có hơi sưng lên rồi.
Cô trở mình.
Khoảnh khắc đó, Lục Chinh cũng tỉnh, màn đêm bên ngoài cửa sổ hòa trộn với ánh đèn của thành phố, toàn bộ đều lọt vào trong mắt anh.
Vân Miểu ôm mặt anh, hôn một cái lên má anh: “Lục Chinh, bây giờ chúng ta ra ngoài đi làm một vố lớn đi, vụ án vẫn chưa phá nữa đó.”
Lục Chinh không kìm được, bị giọng điệu hống hách của cô chọc cười: “Đi đâu?”
Vân Miểu: “Lúc nãy, khi em viết mã code phản theo dõi cho anh, nhân tiện viết thêm một mã code theo dõi, chỉ cần nhập số điện thoại của Ngô Viễn Ba vào, hệ thống Vân Chinh có thể giám sát hành tung của ông ta ngay lập tức. Ban nãy em đã tìm được số điện thoại của ông ta trong máy anh rồi.”
Lục Chinh cười: “Gậy ông đập lưng ông?”
“Đương nhiên.” Cô mở đèn, ngồi dậy.
Bởi vì đi ngủ nên cúc áo ngủ của Vân Miểu đã bị bung ra hai cúc.
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào mảng da trắng như tuyết kia của cô. Đường nét xinh đẹp của cô gái thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp đồ ngủ.
Anh có phản ứng sinh lý là điều rất bình thường, chiếc quần ngủ mong tang khiến nó trông vô cùng rõ ràng.
Sau khi Vân Miểu phát hiện, từ cổ đến tai đều đỏ bừng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lục Chinh! Anh lưu manh!” Vân Miểu nói xong câu này thì chuồn mất.
Lục Chinh nhìn quần mình, cảm thấy bản thân có hơi lưu manh.
Anh nằm thẳng lại, dùng cánh tay che mắt.
Trong phòng yên tĩnh, một lúc sau, Lục Chinh nở nụ cười bất lực.
Lúc trước, khi còn ở trường cảnh sát, điểm kiểm tra sức kiên nhẫn của anh là một trăm điểm. Bạn học và giáo viên ở trường cảnh sát của anh đều trêu đùa anh là không phải loài người.
Nhưng vừa rồi, rõ ràng là không đạt yêu cầu.
Vân Miểu mãi vẫn chưa quay lại.
Lục Chinh đã dọa cô gái chạy mất, chỉ đành ra ngoài dỗ.
Vân Miểu đang nằm trên bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, biểu cảm trên mặt nghiêm túc mà chăm chú.
Lục Chinh đưa một ly nước vào tay cô: “Sao thế?”
Vân Miểu nhíu mày: “Giờ này Ngô Viễn Ba vẫn chưa về nhà.”
Lục Chinh nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi rồi.
Lục Chinh nhìn lướt qua màn hình, chấm đỏ kia đang chuyển động nhanh chóng, dựa vào tốc độ chuyển động này, ông ta đang lái xe.
Vân Miểu: “Vừa nãy ông ta đã đi tới đích đến rồi, bây giờ đang đi trở lại.”
Lục Chinh nhướng mày: “Đích đến?”
Vân Miểu: “Vừa nãy ông ta đi đến số 28 đường Bình Xuyên.”
Số 28 đường Bình Xuyên, đó là địa chỉ nhà tìm được ở nhà của Trương Quỳnh Quỳnh.
Vân Miểu: “Nửa đêm nửa hôm ông ta đi qua đó, lẽ nào là đi tiêu hủy chứng cứ sao? Lục Chinh, đây là đuôi hồ ly mà anh để ông ta cố ý lộ ra ư?”
Địa chỉ này, sau khi bọn họ điều tra được, vẫn chưa kịp đến.
Xem ra nơi đó có vấn đề.
Có lẽ, động cơ giết chết Trương Quỳnh Quỳnh được giấu ở nơi đó.
Lại có lẽ là nguyên nhân khác.
Rắn đỏ…
Lục Chinh ra cửa thay giày.
Vân Miểu đi theo: “Em đi với anh.”
Lục Chinh: “Trước mắt vẫn chưa biết là tình huống gì, em cứ đợi ở nhà đã.”
Vân Miểu: “Em ở nhà, ông ta cũng sẽ đến tìm em.”
Lục Chinh: “Hai lần người kia đến đều vào lúc tám giờ hơn, hôm nay muộn như vậy rồi, sẽ không đến nữa đâu. Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Vân Miểu đã túm lấy vạt áo anh ngay khi anh bước ra cửa.
Lục Chinh quay đầu.
Vân Miểu ngửa đầu nhìn anh, vành mắt ửng hồng: “Lục Chinh, để em đi cùng anh đi, em không yên tâm.”
Cuối cùng Lục Chinh vẫn mềm lòng: “Được.”
Lục Chinh đến cục cảnh sát lấy súng.
Anh lái xe thẳng một đường đến về phía bắc, đến đường Bình Xuyên.
Số 28 là một căn biệt thự độc lập ba tầng, không có sân. Lúc này chỉ có một tầng còn sáng đèn.
Bên trong có người, vẫn chưa đi.
Người có thể khiến cục trưởng cục cảnh sát thành phố Ngô Viễn Ba nửa đêm nửa hôm đến gặp mặt, chắc chắn không phải người bình thường.
Trước cửa có một chiếc xe thương vụ Buick màu đen, không có biển số xe, đèn vẫn còn sáng, giống như đang đợi người nào đó vậy.
Lục Chinh rút súng ra, nhanh chóng lên nòng, kéo Vân Miểu vào trong bóng râm phía sau người.
Trong không khí tỏa mùi thơm của hoa dành dành khi nở rộ, còn cả mùi thuốc súng nồng nặc.
Vào mùa xuân, trong đống pháo khi đốt cháy hết thường có mùi này.
Nhưng có sự khác biệt rõ ràng giữa hai mùi, mùi hiện giờ trông càng khủng bố hơn.
Có một người đàn ông cao gầy đi từ trong nhà ra, đi vài bước đến trước xe Buick.
Đèn xe Buick quá chói mắt, ngoại trừ khoảnh khắc ông ta bước ra, Vân Miểu nhìn thấy thân hình của ông ta ra, thì không còn nhìn thấy gì khác.
Trái tim của cô gần như treo lơ lửng nơi cuống họng.
Người đàn ông cao gầy nói vào câu với tài xế xe Buick, xe lái về phía trước, tầm nhìn của Vân Miểu và Lục Chinh đã hoàn toàn bị che khuất.
Rất nhanh, người đàn ông nhảy lên xe Buick.
Xe khởi động, cửa sổ kính bị người ta hạ xuống một khe hở, họng súng màu đen thò ra.
Khoảnh khắc súng vang lên, Lục Chinh gần như dựa vào bản năng để bảo vệ Vân Miểu vào trong lòng.
Mùi hoa dành dành trong không khí nhanh chóng bị mùi máu tanh lấp đi…
Vân Miểu ôm lấy anh, ngón tay chạm vào chất lỏng đang chảy ào ạt.