Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 89




Sau khi chiếc xe Buick kia bắn trúng Lục Chinh thì hoàn toàn biến mất vào màn đêm đen.

Mùi máu tanh trong không khí càng ngày càng nồng…

Máu, mùi máu hăng, ở chóp mũi, lòng bàn tay, trên môi, ở bất cứ nơi đâu.

Hình ảnh vợ chồng Kha Nghiêm Hồng nằm trong vũng máu trở nên vặn vẹo thành vô số những mảnh kính vỡ. Mỗi một mảnh kính đều có người đang nói chuyện, bọn họ trùng điệp lên nhau, ồn ào sắc nhọn.

“Nếu không phải biết con gái ông ta chuyển trường, chúng ta chưa chắc có thể tìm được ông ta nhanh như thế.”

“Đứa trẻ cắn người phải chịu trừng phạt.”

“Nhìn đi, màu sắc của máu đẹp biết mấy.”

“Máu của người tốt có vị ngọt, mày nếm thử xem.”

“Phản ứng của mày rất thú vị, tao sẽ không để mày chết dễ vậy đâu…”

“Hưởng thụ bóng đêm và nỗi sợ hãi vô tận này đi.”

Vân Miểu rúc mình vào lòng Lục Chinh, không kìm được mà run rẩy. Anh không quan tâm cảm giác yếu đuối và đau đớn khi bị trúng đạn, liên tục gọi tên cô.

Vân Miểu nắm bắt được một giọng nói quen thuộc từ trong những âm thanh hỗn loạn kia.

Vào khoảnh khắc đó, khung cảnh đen thui đã được ánh sáng chém ra một kẽ hở, cô liều mạng chạy về nơi ánh sáng kia.

Vô số mảnh vỡ bị cô giẫm dưới chân.

Lục Chinh.

Anh đứng bên trong luồng ánh sáng yếu ớt kia, dang rộng vòng tay với cô.

Vân Miểu bị giọng nói kia kéo trở về hiện thực.

Lục Chinh vẫn ôm cô như tư thế lúc nãy, áo thun của anh đã ướt đẫm máu từ lâu, trên người Vân Miểu toàn là máu của anh.

Vân Miểu hoàn toàn tỉnh táo: “Lục Chinh!”

“Anh ở đây.” Anh cố hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường.

Do mất máu, cơ thể của anh đang run lên.

Nước mắt ấm nóng của cô gái rơi xuống mu bàn tay của anh: “Lục Chinh, anh đừng chết…”

Giọng nói của cô gái nhuốm màu đau thương, khiến người ta tan nát lòng.

Lục Chinh khẽ mượn sức của cô đứng dậy: “Được.”

Mười lăm phút sau, xe cứu thương đã đến nơi, sau khi làm biện pháp cầm máu đơn giản, Lục Chinh được khiêng vào trong xe cứu thương.

Đèn trong xe sáng chói chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của anh, mặt nạ oxy trong suốt đặt lên mặt anh, tiếng “tít tít tít” của các loại máy móc vang lên không ngừng.

“Huyết áp quá thấp.”

“Mạch đập bình thường.”

“Nhiệt độ hơi thấp.”

Trong đôi mắt của Vân Miểu đều là sự lo lắng.

Cô nhìn thấy vô số mặt của anh, tràn đầy ý chí, lạnh lùng như băng, kiên định không lay chuyển…

Nhưng cô chưa từng nhìn thấy gương mặt yếu đuối, trắng bệch hệt như một tờ giấy này của anh.

Cô không kìm được mà quay mặt đi.

Nước mắt không có tiền đồ, rơi xuống.

Ngay sau đó, cô cảm thấy như vậy không may mắn, kiên cường lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Mu bàn tay của Vân Miểu mới nãy dính máu của Lục Chinh, lúc này cô dùng nó lau nước mắt, khuôn mặt trắng sứ bỗng chốc nhuốm màu đỏ tươi loang lổ, cảm giác vụn vỡ vô cùng mạnh mẽ.

Ý thức của Lục Chinh vẫn còn tỉnh táo, anh cầm lấy tay cô.

Vân Miểu ghé lại gần.

Anh đưa tay lau mặt cô, nhưng vì tay của anh không có sức, chỗ máu kia đã khô lại trên mặt cô, không lau đi được.

Dưới mặt nạ oxy trong suốt, anh khó khăn nặn ra một nụ cười, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng nói không lớn: “Mặt em nhem rồi.”

Chỉ bốn chữ đơn giản đã khiến nước mắt Vân Miểu trào dâng lần nữa: “Lục Chinh, anh đừng nói chuyện nữa, giữ sức chút đi.”

Xe cứu thương lái nhanh trên đường.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện Hải Bình, ánh đèn sáng chưng, cái cáng được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.

Trưởng khoa ngoại đã đợi ở trước cửa, làm phẫu thuật cần có chữ ký của người nhà.

“Cô là gì của bệnh nhân?”

“Bạn gái.”

“Liên lạc với bố mẹ của cậu ta đi.”

Lông mày Vân Miểu chau lại.

Bố mẹ của Lục Chinh đã mất từ lâu, cũng không có người thân nào khác.

Vân Miểu mím môi: “Tôi ký được không?”

Bác sĩ kia nhìn cô một cái: “Không được, bắt buộc phải là người nhà.”

Khoảnh khắc đó Vân Miểu mới phát hiện Lục Chinh và cô giống nhau, một mình sống trên cõi đời này.

Điều khác biệt là anh từng tạo cho cô một gia đình.

“Anh ấy là cảnh sát, có thể để đơn vị ký không?”

Bác sĩ kia gấp cuốn sổ lại: “Nếu không tìm được người nhà, chỉ có thể để bản thân cậu ta ký tên rồi.”

Cánh cửa lớn nặng nề đóng lại.

Vân Miểu ngồi im trên chiếc ghế dài trước cửa, người tới người lui gần như đều không nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của cô. Thời gian giống như bị dán keo dính cứng ngắc.

Bỗng nhiên có một người mặc áo blouse trắng dừng lại trước mặt cô.

“Miểu Miểu?”

Vân Miểu ngẩng đầu, phát hiện cô ta là bạn học của Lục Chinh, Lý Đồng.

Khoảnh khắc đấy, trăm ngàn cảm xúc của Vân Miểu đan xen lẫn nhau.

Cô nghĩ, nếu như Lục Chinh và Lý Đồng ở bên nhau, biết đâu sẽ không bị súng bắn như ngày hôm nay.

Người đó nhắm vào cô…

Lý Đồng chau mày: “Máu trên mặt em là sao thế?”

Vân Miểu: “Là Lục Chinh…”

Lý Đồng lập tức đi lại: “Lục Chinh sao vậy?”

Vân Miểu mấp máy: “Bị trúng đạn.”

Lý Đồng nhìn cảnh cửa phòng phẫu thuật đóng kín, lập tức hiểu ra. Cô ta gọi điện thoại, một lúc sau, lấy một túi khăn giấy từ trong túi đưa cho Vân Miểu.

“Em lau mặt đi, chị đã hỏi rồi, Lục Chinh không bị thương đến bộ phận quan trọng, đang lấy đạn ra, rất nhanh sẽ ra thôi.”

Vân Miểu như khúc gỗ, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Lý Đồng ngồi xuống bên cạnh Vân Miểu, cùng cô nhìn về phía cảnh cửa phòng phẫu thuật yên ắng.

Trong mắt Lý Đồng tích lũy một tia sáng dịu dàng: “Lục Chinh làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, tổng cộng chỉ trúng đạn hai lần…”

Vân Miểu nắm chặt khăn giấy, bỗng run lên.

Lý Đồng: “Hai lần, em đều có mặt.”

Lý Đồng thở dài và nói: “Có lẽ đây chính là trói buộc không thể cắt đứt.”

Vân Miểu nghẹn ngào, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín kia nói: “Trước đây em luôn nghĩ rằng, nếu như anh ấy thích em thì tốt biết mấy. Nhưng vào lúc nãy, em nghĩ anh ấy không thích em cũng được, chỉ cần anh ấy còn sống, ở bên ai cũng được…”

Lý Đồng nghe thấy cô nói, không lên tiếng. Cô ta có hơi bất ngờ khi Vân Miểu nói những lời này với mình.

Vân Miểu: “Vốn dĩ chị có cơ hội trở thành bạn gái của anh ấy.”

Lý Đồng: “Dựa vào đâu em lại thấy như vậy?”

Vân Miểu: “Là do em giở trò với chị.”

Lý Đồng: “Không cần em giở trò, chị cũng sẽ không thành công. Cậu ấy không thích chị, chị biết chứ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu không biết nên tiếp lời như thế nào.

Lý Đồng: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy em thì đã biết rồi, người cuối cùng có thể ở bên cạnh Lục Chinh chỉ có em, bởi vì hai người quá giống nhau, không có gì nương tựa, nhưng lại quật cường, cố chấp, đầy vẻ kiêu ngạo.”

Vân Miểu: “Lúc nhỏ Lục Chinh trông như thế nào vậy?”

Lý Đồng suy nghĩ câu hỏi, rồi nói: “Một cậu chủ được nâng niu trong lòng bàn tay, bỗng một ngày rơi vào cảnh cô nhi, muôn vàn khó khăn."

Ánh mắt Vân Miểu tối lại.

Cho nên, khi đó anh mới từ ngàn dặm xa xôi đến thăm cô, hết lần này đến lần khác…

Những chuyện mà cô trải qua, anh đều hiểu.

Anh khoác áo giáp cứng cáp trên người, nhưng lại dành hết sự dịu dàng cho cô.

Lại trôi qua rất lâu, trong hành lang gần như không nhìn thấy người nào nữa.

Lý Đồng không còn nói chuyện, thời gian trở nên chậm rãi và trầm lặng.

Cánh cửa màu xám trắng mở ra, có một y tá cởi khẩu trang, đẩy cửa bước ra: “Đạn đã lấy ra rồi, đang khâu vết thương lại.”

Lý Đồng hỏi bằng một đống thuật ngữ chuyên ngành, Vân Miểu nghe không hiểu, chỉ yên lặng đứng ở đó chờ.

Hai mươi phút sau, Lục Chinh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Anh đổi sang đồ bệnh nhân, sắc mặt hơi trắng, nhưng tinh thần rất tốt.

Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, Lục Chinh đã tìm kiếm Vân Miểu. Ngay khi nhìn thấy cô, anh đã móc tay với cô.

Lý Đồng đứng ở bên cạnh thấy anh bình an thì không ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.

Câu đầu tiên Lục Chinh nói là: “Miểu Miểu, có đi uống nước đường không?” Anh còn nhớ chứng sợ máu của cô vừa mới phát tác.

Vân Miểu lắc đầu.

Lục Chinh: “Có nhức đầu không? Khó chịu không?”

Hốc mắt Vân Miểu nóng bừng: “Ừ, không nhức, cũng không khó chịu, rất tốt.”

Lục Chinh nghe vậy thì nở nụ cười: “Vậy thì tốt. Em gọi điện thoại cho Tư Nghiên và Đại Vũ, bảo bọn họ cử thêm nhiều người đến kiểm tra căn biệt thự.”

Vân Miểu: “Em đã gọi rồi, họ đang điều tra.”

Lục Chinh: “Được.”

Lục Chinh được đẩy vào trong bộ phận nhập viện, rất nhanh anh đã phát hiện đây là phòng bệnh VIP, chỉ có một giường bệnh.

Giường bệnh ở bệnh viện Hải Bình nằm trong Top 3 này luôn kín chỗ, căn phòng đơn này còn mắc hơn khách sạn năm sao.

“Miểu Miểu, xem ra em đã bỏ số tiền lớn rồi à?”

Vân Miểu vắt khăn nóng, giúp anh lau mồ hôi trên mặt: “Ừ, xót tiền thì mau khỏi đi.”

Lục Chinh: “Nói anh nghe xem nào, có phải người máy kiếm được rất nhiều tiền không?”

Vân Miểu: “Ừ, cũng tạm.”

Trên thực tế, phí bản quyền của người máy Vân Chinh đủ cô tiêu mười đời rồi.

Vân Miểu đổ nước đi, nghiêm túc nhìn anh: “Lục Chinh, lúc nãy khi bác sĩ bảo ký tên, em nghĩ đến một chuyện.”

Lục Chinh: “Chuyện gì?”

Vân Miểu: “Em muốn có tên trên sổ hộ khẩu của nhà anh, đi đăng ký kết hôn với anh.”

Lục Chinh nhướng mày: “Em nghĩ thông suốt rồi à?”

Vân Miểu: “Sau này em có thể làm người nhà của anh.”

Mắt của Vân Miểu đen láy lấp lánh, bên trong như được điểm xuyết bằng những ngôi sao li ti, đầy vẻ kiên định và dịu dàng.

Lục Chinh: “Lấy thân báo đáp hả? Xem ra anh ăn viên đạn này cũng đáng đấy chứ?”

Vân Miểu: “Ừ, quả thực không lỗ.”

Lục Chinh: “Vậy đợi trời sáng rồi đi?”

“Làm gì có ai vội như anh chứ?”

“Ừ, chú lớn tuổi rồi, sợ kết hôn.”

Thuốc tê vẫn chưa hết, phạm vi có thể hoạt động của Lục Chinh rất có hạn.

Vân Miểu khiêng ghế ngồi xuống bên cạnh anh, nắm lấy tay anh: “Có đau không?”

Lục Chinh nhướng mày: “Một chút, không đau bằng sinh con.”

Vân Miểu trợn mắt với anh: “Anh nói giống như anh đã sinh rồi vậy.”

Lục Chinh: “Vậy thì không có.”

“Đang dỗ em vui à?”

Lục Chinh nắm tay cô, bóp trong lòng bàn tay: “Ừ.”

Giờ đã muộn rồi, y tá đi vào tắt đèn, trong phòng tối đi, ánh sáng lạnh lẽo ở phía xa chiếu vào.

Vân Miểu mở giường người thân ra, nằm bên cạnh anh.

Cô không buồn ngủ, nhưng vẫn ép bản thân nhắm mắt lại. Tiếng súng ngột ngạt kia quẩn quanh trong đầu: “Lục Chinh, người vừa nãy không phải Ngô Viễn Ba.”

Lục Chinh: “Ừ.”

“Là người trong tổ chức rắn đỏ sao? Tại sao Ngô Viễn Ba lại đích thân đi gặp ông ta?”

“Có lẽ vì thứ đồ trên xe.”

“Trên xe sẽ có gì? Bọn họ nhìn thấy chúng ta thì lập tức bắn súng.”

Lục Chinh không trả lời câu hỏi này. Đi hàng lậu, ma túy, thuốc súng, cái gì cũng có khả năng, tuyệt đối không phải thứ gì tốt đẹp.

Lục Chinh: “Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.”

*

Sáng ngày hôm sau, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đã tới.

Cái giọng của Lưu Vũ, từ ở phía xa đã lên giọng nói cả một đường: “Người làm lão đại bị thương này, đợi ông đây bắt được ông ta cũng sẽ bắn mấy lỗ lên người ông ta.”

Hà Tư Nghiên: “Anh nói nhỏ tiếng chút đi.”

Lưu Vũ hơi nhỏ giọng lại: “Cô gọi điện cho cô Kha, hỏi xem rốt cuộc nằm ở giường nào?”

Vân Miểu nghe thấy tiếng nói chuyện trong hành lang dài, đứng dậy đi ra ngoài đón hai người họ.

“Cô Kha, tốt quá rồi, bọn tôi đang định tìm cô.”

Lưu Vũ ồn ồn ào ào ở bên ngoài, vừa vào đến cửa phòng lập tức im lặng.

Lục Chinh cũng không nói vòng vo với anh ta: “Tối qua điều tra thế nào rồi?”

“Người đã chạy từ lâu, ba tầng lầu từ trên xuống dưới đều trống rỗng. Đám nhãi con này.”

“Manh mối khác thì sao?” Lục Chinh hỏi.

Lưu Vũ: “Trên sàn ở tầng một có vụn thuốc súng sót lại, tầng hai đều là đống nhôm nhựa cũ kỹ, chủ nhân của căn biệt thự ở nước ngoài, đã liên lạc rồi, căn biệt thự bị người ta trộm. Đám khốn nạn này, chuyện gì cũng làm ra được.”

Lục Chinh: “Hiện trường có thu thập được dấu vân tay không?”

Lưu Vũ: “Không có dấu vân tay. Tôi cũng thấy khó hiểu đây, cô Kha nói bọn họ hốt hoảng bỏ trốn, theo lý mà nói không có thời gian tiêu hủy dấu vân tay mới đúng.”

Vân Miểu bổ sung: “Bọn họ đeo bao tay.”

Lưu Vũ: “Rất có khả năng.”

Rắn đỏ là một tổ chức bí mật, nó rắc rối phức tạp, sâu không thấy đáy. Điểm đột phá duy nhất hiện giờ là Ngô Viễn Ba.

Ông ta có thể chủ động liên lạc với rắn đỏ.

Lục Chinh: “Vụ án của Trương Quỳnh Quỳnh điều tra tới đâu rồi?”

Lưu Vũ muốn nói lại thôi, sắc mặt hơi khó coi.

Lục Chinh bỗng chốc phát hiện ra điều không đúng: “Sao vậy?”

Lưu Vũ liếm môi: “Cục trưởng Ngô không cho chúng tôi điều tra tiếp nữa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh: “Tại sao?”

Lưu Vũ: “Nói là tránh tình nghi?”

Lục Chinh: “Tránh tình nghi cái gì?”

Lưu Vũ: “Ông ta điều tra lịch sử thuê phòng hôm đó, bốn người chúng ta đều đang ở KTV, thời gian cũng trùng khớp, tồn tại khả năng phạm tội. Nói chung là không thể điều tra nữa, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Ông ta hỏi nhân viên ở KTV, khoảng chín giờ tối hôm đó, có gặp được cô Kha, anh và Trương Quỳnh Quỳnh ở nhà vệ sinh, mấy người còn nói chuyện, có tiếp xúc.”

Camera của KTV hỏng rồi, nhân chứng là chứng cứ duy nhất.

Mà con người cũng dễ kiểm soát nhất.

Con ngươi của Lục Chinh đen như mực: “Cho nên, tôi trở thành nghi phạm?”

Lưu Vũ nghe xong, lập tức chau mày: “Cái rắm ông ta, sao có thể? Lúc trước anh đâu có quen biết cô ta.”

Biểu cảm của Hà Tư Nghiên ở bên cạnh cũng hơi ủ rũ: “Tôi vào tổ trọng án bao nhiêu lâu nay, đây là lần đầu tiên có vụ án lớn nhưng chúng ta không điều tra được. Lúc trước luôn mong có ngày nghỉ, đến khi được nghỉ thật thì lại cảm thấy ngồi không yên.”

Vân Miểu: “Là ông ta bắt đầu hành động rồi.”

Lưu Vũ không hiểu lắm: “Ai? Ai bắt đầu hành động?”

Vân Miểu: “Ngô Viễn Ba.”

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ ngạc nhiên.

Vân Miểu tỉ mỉ quan sát từng chút biểu cảm nhỏ nhặt của hai người, đôi mắt không thể lừa người, bởi vì sợ hãi mà con ngươi đột nhiên co lại thành một chấm đen, nhưng chuyện này không thể hoàn toàn chứng minh hai người họ không phải người của Ngô Viễn Ba.

“Cục trưởng Ngô làm cái gì?” Lưu Vũ nuốt nước bọt, và hỏi.

Vân Miểu: “Giết chết năm người, chắc nên nói là ít nhất năm người.” Hàn Vi Quang, Trương Tú, Trương Quỳnh Quỳnh và bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh.

Miệng Lưu Vũ đã có thể nhét được một quả trứng gà: “Đậu má! Dữ đội vậy sao? Phim truyền hình cũng không dám quay như thế? Vậy bây giờ phải làm sao? Tiếp tục để ông ta điều tra, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành hung thủ mất.”

Vân Miểu: “Chỉ cần chúng ta nhanh hơn ông ta, thì sẽ không để mặc cho ông ta chém giết, cho nên có thể đến nhà tôi lấy máy tính giúp tôi được không?”

Lưu Vũ xòe lòng bàn tay về phía cô: “Mau đưa chìa khóa cho tôi.”

Vân Miểu lấy chìa khóa từ trong túi xách mang theo bên người đưa cho anh ta: “Máy tính ở ngay trên bàn.”

Hà Tư Nghiên đi ra theo.

Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Lục Chinh cười: “Miểu Miểu, em làm vậy là tiến hành kiểm tra độ trung thành với người của anh à?”

Vân Miểu: “Ừ, người đi chung thì bắt buộc phải trải qua cửa ải này, sau này em sẽ xin lỗi bọn họ sau.”

Lục Chinh nhướng mày cười: “Sao không kiểm tra anh? Tiêu chuẩn kép là không được đâu, phải dựa vào sự thật, nhìn chứng cứ để nói chuyện, nói không chừng anh lừa em thì sao.”

Vân Miểu: “Vậy anh tự chứng minh sự trong sạch đi.”

Lục Chinh mỉm cười: “Anh thật sự không tự chứng minh được.”

Vân Miểu nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Nếu anh thật sự là người xấu, em cũng chấp nhận vậy. Nếu anh lừa em, nhớ phải lừa lâu một chút.”

Lục Chinh: “Được.”

Chìa khóa kia của Vân Miểu có thể lấy đi làm lại ở bất cứ chỗ nào, nhưng hệ thống điện tử nhà cô sẽ tự động ghi chép lại sau khi làm lại chìa khóa, rồi báo lên cho hệ thống Vân Chinh.

Còn cả máy tính của cô, nếu một khi có người mở ra hoặc sao chép tài liệu bên trong, Vân Chinh sẽ nhắc nhở cô từ xa.

Nửa tiếng sau, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ trở lại.

Hai người thông qua cuộc kiểm tra của Vân Miểu, Vân Chinh không hề gửi đến bất cứ tin nhắn nào cả.

Bốn người có vụ án phải điều tra, lại không có chỗ nào để đi, toàn bộ đều đóng đô trong phòng bệnh của Lục Chinh.

Có Lục Chinh ở đây, Lưu Vũ không dám nói chuyện quá ồn ào.

Vân Miểu tập trung tinh thần nhìn vào màn hình, tối qua sau khi Ngô Viễn Ba đi ra khỏi đó thì về nhà, sáng hôm nay lại đến đội cảnh sát.

Ngô Viễn Ba đi đến đường Bình Xuyên cũng không thể làm bằng chứng mang tính xác thực.

Vân Miểu kiểm tra lại những vụ án này.

Trương Tú đang yên đang lành tại sao lại tự sát?

Tại sao Trương Quỳnh Quỳnh nhất định phải chết? Là vì biết được địa chỉ của đường Bình Xuyên kia hay vì nguyên nhân khác?

Còn nữa, bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh, bọn họ đã tìm được cái gì?

Bỗng nhiên Vân Miểu nghĩ đến chuyện Hà Tư Nghiên kiểm tra điện thoại của Trương Quỳnh Quỳnh: “À, Tư Nghiên, lịch sử trò chuyện Wechat của Trương Quỳnh Quỳnh đều đối chiếu tên thật rồi phải không?”

Hà Tư Nghiên: “Ừ.”

Vân Miểu: “Có Ngô Viễn Ba không?”

Hà Tư Nghiên: “Vẫn chưa kiểm tra xong, lượng tin nhắn quá nhiều.”

Vân Miểu: “Điện thoại đâu?”

Hà Tư Nghiên: “Đã giao nộp lên trên rồi, nhưng lúc em đi có âm thầm gửi tài liệu kia vào trong điện thoại của mình.”

Vân Miểu quay đầu nhìn Lục Chinh: “Anh có Wechat của Ngô Viễn Ba.”

Lục Chinh đưa điện thoại cho Lưu Vũ ở bên cạnh.

Vân Miểu mở khóa màn hình, lấy tài khoản Wechat của Ngô Viễn Ba ra.

Hà Tư Nghiên nhận lấy, đối chiếu với những ô dài kia.

Cuối cùng, cô ấy tìm được rồi.

Hà Tư Nghiên hơi ngạc nhiên: “Quả nhiên Ngô Viễn Ba nằm trong danh bạ bạn bè Wechat của Trương Quỳnh Quỳnh.”

Lục Chinh bổ sung đúng lúc: “Cho dù là bạn bè, cũng không thể chứng minh ông ta là hung thủ.”

Vân Miểu gõ nhanh trên bàn phím, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đều không hiểu lập trình, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Lưu Vũ: “Woa, cô Kha, tốc độ tay của cô còn nhanh hơn bằng piano cấp mười của người ta nữa.”

Vân Miểu hờ hững đáp một tiếng: “Ừ.”

Lưu Vũ thở dài, nhìn Hà Tư Nghiên bên cạnh.

Lúc Vân Miểu làm việc, quả thật là Lục Chinh phiên bản tái hiện lại mà.

Khoảng mười mấy phút sau, hệ thống của mấy ngân hàng đều bị Vân Miểu phá vỡ.

Ngô Viễn Ba tổng cộng có sáu tấm thẻ ngân hàng, số tiền trong mỗi ngân hàng đều lớn đến đáng ngạc nhiên.

Chỗ tiền này tuyệt đối không phải tiền chính đáng.

Hoặc là tham ô, hoặc là rắn đỏ.

Vân Miểu kiểm tra lịch sử chuyển tiền, có hai tài khoản ngân hàng được Ngô Viễn Ba chuyển tiền định kỳ, số tiền cuối tháng tư trùng hợp chính là hai triệu năm trăm nghìn tệ mà Trương Quỳnh Quỳnh thiếu kia.

Sau khi Vân Miểu chụp hình lấy bằng chứng, tiến hành xử lý xóa dấu vết sau khi ghé thăm, nhìn Lục Chinh một cái: “Đội trưởng Lục, chứng cứ mang tính xác thực đã tìm được rồi.”