Vân Miểu lật hết tất cả xấp ảnh, Ngô Viễn Ba chỉ xuất hiện một lần mà thôi.
Để cẩn thận, cô đã chụp lại tấm ảnh này.
Bà cụ nhà họ Trương rũ mắt, sờ Trương Bình trong tấm ảnh kia: “Cả đời này của bà, người duy nhất bà cảm thấy có lỗi chính là con gái của bà… Khi đó, con bé tự do yêu đương, quen bạn trai, nhưng bà cật lực phản đối con bé gả đi xa…”
Khi nói đến đây, bà cụ lại rơi nước mắt: “Sau này, tâm lý con bé bị u uất, đổ bệnh, không lâu sau thì mất rồi.”
Vân Miểu nhìn kỹ Trương Bình, bà ấy thời điểm này vẫn chưa có khí chất buồn bã kia, không ngờ Trương Quỳnh Quỳnh và Trương Bình của thời kỳ này lại có tám phần tương tự nhau.
Vân Miểu: “Bà ấy thật xinh đẹp.”
Bà cụ nhà họ Trương bỗng nhiên nhớ lại chuyện rất lâu trước kia, khuôn mặt hiện lên sự dịu dàng: “Đúng là rất xinh đẹp, khi đó người theo đuổi con bé cũng rất nhiều.”
Vân Miểu chỉ vào Hàn Vi Quang trong ảnh, hỏi: “Ông ấy là người may mắn kia sao?”
“Nếu là cậu ta, bà cũng yên tâm một chút.” Bà cụ nhà họ Trương chỉ vào Ngô Viễn Ba ở bên cạnh, thở dài: “Là người này…”
Không ngờ Ngô Viễn Ba và Trương Bình từng yêu nhau.
“Sự thật chứng minh, mắt nhìn người của bà không sai. Năm Bình Bình đổ bệnh, Tiểu Hàn đến thăm con bé mấy lần, còn Tiểu Ngô thì chưa từng đến.”
Ánh sáng dưới đáy mắt của Vân Miểu tối đen như mực.
Công tắc nói chuyện của bà cụ nhà họ Trương đã được mở ra: “Khi đó, nhà bà có căn phòng gạch, hai bọn họ được sắp xếp ở nhà của bà. Bình Bình là giáo viên nông nghiệp của bọn họ, hai người tự xưng đối phương là bạn học, nhưng thực ra là tình địch.”
“Chỉ có hai người họ sao?” Vân Miểu hỏi.
“Ừ. những người khác không sắp xếp được.”
Trong đầu Vân Miểu lướt qua một số ký ức vụn vặt.
Hàn Vi Quang bị một người bí ẩn tự xưng là bạn học của ông ấy gọi đi Thái Lan, sau đó mất mạng.
Cây Thược Dược trước cửa nhà của Hàn Vi Quang, và hoa được để ở hành lang cục cảnh sát thành phố cùng chung nguồn gốc.
Người kia là lãnh đạo của cục cảnh sát thành phố.
Trương Tú tự sát, không rõ nguyên nhân, đại gia phía sau có quyền cao chức trọng.
Trương Quỳnh Quỳnh bị người bí ẩn giết hại, không thể điều tra được.
Người kia có năng lực phản trinh sát rất mạnh, nham hiểm xảo trá, lạnh lùng…
Những ký ức như hạt chân trâu rơi vương vãi khắp nơi, được một sợi tơ thoắt ẩn thoắt hiện xâu chuỗi lại với nhau.
Ngô Viễn Ba, cục trưởng cục cảnh sát thành phố, đang là cán bộ cấp sở, giữ chức vụ quan trọng, nắm giữ vô số tin tức, có mạng lưới quan hệ phức tạp.
Chỉ có một mình ông ta, hay vẫn còn rất nhiều điều xấu xa khác?
Thứ bọn họ nhìn thấy, có lẽ chỉ là một góc nhỏ…
Sống lưng Vân Miểu toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác khiến người ta nghẹt thở kia ấu xé khắp tứ chi nội tạng.
Vân Miểu đẩy cửa đi ra, liền nhìn thấy Lục Chinh đứng cách đó vài bước.
Anh khoanh tay dựa vào bàn mạt trước lúc nãy đợi cô, có chút ánh sáng chiếu xuyên qua lá nho trên đỉnh đầu, rơi vào khuôn mặt đường nét thanh thoát của anh.
Lục Chinh thấy Vân Miểu đi, anh cong môi gọi cô: “Miểu Miểu."
Chưa đợi cô trả lời, Lục Chinh đã nhấc chân đi tới. Anh rất cao, chốc lát đã che khuất ánh mặt trời phía tây, hơi thở quen thuộc ghé rất gần.
Chóp mũi Vân Miểu chua chát, không biết vì sao cô bỗng cảm thấy đau lòng cho anh.
Đó là nơi anh coi như mạng sống.
Bao nhiêu năm nay, thế giới tươi sáng mà anh tưởng thực ra đã bị ô nhiễm khắp nơi.
Một tay Lục Chinh nắm tay cô, một tay xoa đầu cô: “Sao tay em lạnh như thế? Bên trong mở máy lạnh à?”
“Không mở, bên trong nóng hơn bên ngoài.” Lúc này Vân Miểu mới phát hiện cảnh sát đi cùng đã không còn ở đây nữa: “Cảnh sát Trình đâu?”
Lục Chinh nắm tay cô đi ra ngoài: “Tạm thời chỗ này không cần cậu ta điều tra gì cả, nên anh bảo cậu ta về trước rồi.”
Vân Miểu gật đầu, trong lòng vẫn hoảng sợ.
Khoảnh khắc vừa rồi, không ngờ suy nghĩ lướt ngang qua đầu cô chính là người kia đi thông báo tin tức rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giây tiếp theo, cô lại thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vẫn chưa tìm được bằng chứng mang tính xác thực.
Đi tới xe, Lục Chinh kéo Vân Miểu vào trong ghế lái phụ: “Anh đã nghe ngóng giúp em rồi, con phố ẩm thực của Phượng Thành cách chỗ này không xa.”
Vân Miểu nhìn anh, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Anh không hỏi em điều tra được gì sao?”
Tay cầm dây an toàn của Lục Chinh khựng lại: “Lên đường rồi nói.”
Vân Miểu nắm cổ tay anh: “Trên đường nói không an toàn, hơn nữa bây giờ vẫn chưa phải lúc để chúng ta lãng mạn.”
Lục Chinh ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào trong mắt cô.
Vân Miểu cố gắng dùng giọng điệu ổn định để nói với anh: “Lục Chinh, em tìm được bạn học của Hàn Vi Quang rồi, là cục trưởng Ngô. Trước kia chúng ta đã đi sai hướng rồi.”
Con ngươi của Lục Chinh co lại.
Vân Miểu thở dài, nói tiếp: “Vả lại, ông ta và Trương Bình là người yêu. Trương Bình mất sớm, ông ta trước sau đi tìm Trương Tú và Trương Quỳnh Quỳnh, em đoán chẳng qua là vì bọn họ trông giống nhau, đặc biệt là Trương Quỳnh Quỳnh, quả thật giống hệt Trương Bình…”
Biểu cảm trên mặt Lục Chinh đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Từ khi Lục Chinh có trí nhớ, Ngô Viễn Ba đã thường xuyên đến nhà anh chơi.
Tình cảm của anh đối với Ngô Viễn Ba, ngoại trừ tình cảm cấp trên cấp dưới ra, còn có một chút tình cảm người thân lẫn bên trong.
Anh không lên tiếng, Vân Miểu đã nhạy bén cảm nhận được nỗi đau khổ của anh.
Cô tháo dây an toàn, ôm lấy anh: “Lục Chinh, bây giờ chỉ là suy đoán của em, nói không chừng là hiểu nhầm…”
Lục Chinh: “Không phải hiểu nhầm. Lá trà trong nhà Trương Quỳnh Quỳnh và trong nhà Trương Tú giống hệt với lá trà trong văn phòng của Ngô Viễn Ba.”
Một hai sự trùng hợp còn có thể nói là hiểu nhầm.
Vân Miểu mím môi nói: “Nhưng những thứ này không đủ để bắt giữ ông ta, còn phải có thêm nhiều bằng chứng xác thực hơn nữa. Nếu như anh cảm thấy khó chịu, chứng cứ phía sau để em thu thập…”
Lục Chinh đặt tay cô trước ngực: “Miểu Miểu, anh đã từng nói anh mãi mãi sẽ chỉ đứng về phía chính nghĩa, cho dù ông ta là ai.”
Tín ngưỡng của anh trước giờ chưa từng thay đổi.
Mặt trời lặn xuống phía tây, ánh nắng đỏ như máu, nhuộm đỏ một khoảng trời.
Rất lâu sau, Vân Miểu hỏi anh: “Nếu có một ngày anh phát hiện em là người xấu…”
Lục Chinh: “Em sẽ không phải.”
Vân Miểu: “Em chỉ nói nếu như…”
“Miểu Miểu, em khác. Nếu em là đêm dài, anh đồng ý làm vì sao. Nếu em là dòng sông, anh nguyện làm chuồn chuồn. Nhưng nếu không may, em là địa ngục, anh cũng tình nguyện vĩnh viễn trụy lạc bên trong.”
Nước mắt của Vân Miểu trực trào, hàng lông mi nhuốm chút ướt át.
Lục Chinh cong ngón tay lau mặt cô: “Miểu Miểu, chín năm trước, chúng ta từng móc ngoéo, anh chưa hề quên.”
Vân Miểu nhìn anh.
Bỗng nhiên Lục Chinh lại giơ ngón út về phía cô: “Kha Vân Miểu, chúng ta làm thêm một ước hẹn đi.”
Vân Miểu: “Ước hẹn gì?”
Lục Chinh: “Đợi kết thúc vụ án này, chúng ta kết hôn.”
Vân Miểu nhìn ngón tay anh, nhướng mày cười: “Cho nên lần này quay lại trò lừa gạt cô gái rồi sao?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu móc ngón tay út của anh: “Bỏ đi, chăm sóc cho người già vậy.”
Lục Chinh buông cô ra: “Đáng tiếc, chắc không đi con đường ẩm thực được rồi.”
Vân Miểu xoay người nhảy lên xe: “Không sao, có cơ hội sẽ đến sau, dù sao sau này vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Dùng câu nói nghệ thuật chính là không quan tâm một sáng một chiều.
Bọn họ ăn đại chút đồ bên đường, rồi lái thẳng lên cao tốc.
Hai giờ chiều ngày hôm sau.
Lục Chinh và Vân Miểu trở lại thành phố N.
Lục Chinh đưa điện thoại cho Vân Miểu để cô mở máy, ngay lập tức có vô số tin nhắn gửi đến.
Cơ bản đều là Lưu Vũ và Hà Tư Nghiên gọi tới.
Vân Miểu nhìn Lục Chinh một cái: “Có cần gọi lại cho bọn họ không?”
Lục Chinh: “Không cần, bọn họ có việc sẽ gọi nữa.”
Vân Miểu: “Ồ.”
Quả nhiên, Vân Miểu vừa mới bỏ điện thoại xuống, Lưu Vũ đã gọi tới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu nhấn nghe máy thay anh.
Loa kết nối với bluetooth, trong xe nhanh chóng vang lên giọng nói ồn ào của Lưu Vũ.
“Lão đại, cuối cùng điện thoại của anh cũng gọi được rồi. Đã qua hai mươi bốn tiếng, tôi suýt thì báo án mất tích đó. Nhưng sau đó nghĩ lại thì vụ án mất tích cũng là chúng ta tự xử lý.”
Lục Chinh: “Có việc gì à?”
Lưu Vũ: “Có chứ.”
Lục Chinh: “Đợi tôi về, mười phút nữa đến đội rồi.”
Lưu Vũ cười: “Lão đại, tôi nghe Tư Nghiên nói điện thoại cô Kha cũng tắt máy, tôi đoán hai người chắc chắn đi du lịch ở đâu rồi.”
Lục Chinh thờ ơ “ừ” một tiếng.
Lưu Vũ còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy có người vào.
Có người gõ cánh cửa bằng sắt hai cái.
Lưu Vũ vội vàng cúp điện thoại của Lục Chinh, đứng dậy: “Cục trưởng Ngô, sao chú lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
Ngô Viễn Ba liếc nhìn một vòng văn phòng, sau đó hỏi: “Đội trưởng Lục của mấy người đâu?”
Lưu Vũ: “Anh ấy đến ngay, anh ấy ra ngoài điều tra vụ án rồi.”
Hà Tư Nghiên lập tức khiêng ghế đến cho ông ta: “Cục trưởng Ngô, chú ngồi đợi một chút ạ.”
Lưu Vũ lanh lẹ đi vào trong rót ly nước.
Đúng lúc thời tiết oi bức, Ngô Viễn Ba ngồi xuống: “Hai bữa nay, cậu ta đi điều tra vụ án ở đâu vậy? Gọi điện thoại cho nó cũng không nghe máy.”
Sắc mặt Lưu Vũ khó coi, anh ta cũng không biết rốt cuộc Lục Chinh và Vân Miểu đi đâu, chỉ đành nói chắc chắn: “Đội trưởng Lục tự có cách phá án của mình ạ.”
Vẻ mặt của Ngô Viễn Ba hơi nghiêm túc: “Tại sao phá án cần phải tắt điện thoại suốt như vậy? Trước khi ngủ thế nào cũng phải mở điện thoại chứ? Mấy người còn bao che cho nó à.”
Lưu Vũ lau mồ hôi, không lên tiếng.
Đây là lãnh đạo lớn đàng hoàng đó.
Vài phút sau, xe của Lục Chinh lái vào cửa đội cảnh sát.
Sau khi Lục Chinh xuống xe, lại đi vòng qua đầu kia đón Vân Miểu.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đi thẳng đến trước cửa văn phòng. Lưu Vũ muốn thông báo tin tức cho Lục Chinh nhưng đã không kịp nữa.
Ngô Viễn Ba đứng trên bậc thang, mắt liếc nhìn mười ngón tay đan xen của hai người, lập tức chau mày: “Lục Chinh, cháu đừng nói cho chú biết là cháu dẫn bạn gái đi du lịch đấy?”
Lục Chinh không buông Vân Miểu ra ngay, mà khoác vai cô, kéo cô vào lòng: “Là ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu?” Ngô Viễn Ba cố ý khiến câu nói này nghe không quá mức nôn nóng.
Vân Miểu ở bên cạnh cười như không cười nhìn Ngô Viễn Ba.
Con hổ mặt cười này cũng biết che giấu bản thân quá rồi.
Rõ ràng là do ông ta không định vị được vị trí của Lục Chinh, cố ý đến đây xem tình hình.
Ngô Viễn Ba khẽ ho: “Vụ án của Trương Quỳnh Quỳnh là vụ án nghiêm trọng, một lúc chết tận ba người, phải cố gắng phá án sớm. Cục cảnh sát tỉnh bảo chú đích thân đến giám sát tụi cháu phá án.”
Lục Chinh ngáp một cái, nắm tay Vân Miểu, nói với Ngô Viễn Ba: “Được, đúng lúc cháu muốn tìm chú xin nghỉ vài ngày.”
Lục Chinh đột nhiên nói như vậy, có chút bất ngờ.
Ngô Viễn Ba cũng ngẩn người: “Cháu nghỉ phép cái gì?”
Lục Chinh: “Cháu nhậm chức cũng được mười năm rồi, vẫn chưa hề xin nghỉ phép năm, dạo gần đây cháu muốn xin nghỉ phép để bầu bạn với bạn gái nhiều một chút.”
Ngô Viễn Ba không hiểu ý của Lục Chinh, gật đầu nói: “Được, có chuyện gì thì chú lại tìm riêng cháu, điện thoại phải luôn mở máy.”
Lục Chinh nắm lấy tay Vân Miểu, nhanh chóng dẫn cô ra ngoài: “Chú vẫn nên gọi điện thoại cho cháu ít một chút, bằng không cháu nghỉ hay không nghỉ cũng giống nhau.”
Ngô Viễn Ba nghe vậy thì lông mày giật giật.
Mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, Lục Chinh dẫn Vân Miểu vào lại xe, bọn họ đến cửa hàng 4S đổi lại xe Wrangler.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên nhìn Lục Chinh: “Sao anh lại chủ động rút lui?”
Lục Chinh mỉm cười: “Là hồ ly thì đều sẽ tự mình để lộ đuôi.”
Vân Miểu nhướng mày: “Tự tin vậy sao?”
Lục Chinh: “Điều tra vụ án vừa hay để tiêu hao sự chuyên tâm của ông ta.”