Sáng ngày hôm sau, Lục Chinh không đến đội, mà lái xe thẳng đến cục cảnh sát thành phố.
Lầu ba, cửa phòng làm việc của cục trưởng mở ra.
Ngô Viễn Ba vừa ngồi xuống uống ngụm trà thì có người gõ cửa.
Thấy người đến là Lục Chinh, Ngô Viễn Ba cười một cái: “Đội trưởng Lục.”
Lục Chinh có văn phòng cố định ở tổng cục cảnh sát, nhưng người trong đội không ở đây. Vụ án hình sự không giống những công việc khác, cố định ở một chỗ nào đó, công việc không tiện triển khai, cho nên phòng làm việc bên này gần như tích bụi quanh năm.
“Chú Ngô.” Lục Chinh đi vào, để tập tài liệu lên bàn: “Cháu tìm chú có chút việc.”
“Tên nhóc nhà cháu không có việc gì sẽ không đến đây.” Trong lúc nói chuyện, Ngô Viễn Ba mở tập tài liệu đó ra, bên trong là thư mời màu đỏ, Lục Chinh đã ký tên bên dưới.
Tầm mắt của Ngô Viễn Ba dừng lại ở ba chữ “Kha Vân Miểu” trong chốc lát.
Lục Chinh giải thích đúng lúc: “Đây là chuyên gia mà đội cảnh sát hình sự bọn cháu đặc biệt mời về, đã giúp đỡ bọn cháu phá liên tục mười vụ án lớn, bây giờ bổ sung một thư mời chính thức cho cô ấy.”
“Nhân tài như vậy phải giữ lại mới được.” Ngô Viễn Ba cầm bút, ký tên trên thư mời kia: “Có cần chú cho người sắp xếp nghi thức chào mừng không?”
Lục Chinh nhanh chóng lấy thư mời kia lại: “Không cần đâu ạ, trong đội bọn cháu tự chào mừng được rồi.”
Cô gái không thích ồn ào.
Ngô Viễn Ba: “Chú nghe cục trưởng Trương nói, vụ án lần này xuyên thành phố hả?”
Lục Chinh: “Phần lớn người bị hại đều bị bắt cóc ở thành phố P, hiện giờ đang liên lạc để đưa về.”
Ngô Viễn Ba: “Vậy phải xử lý cho tốt.”
Lục Chinh gật đầu.
Ngô Viễn Ba khua tay với anh: “Đi làm việc đi, chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Bốt da nhanh chóng biến mất ở hành lang dài, Ngô Viễn Ba lại uống vài ngụm trà, ngón tay gõ vài cái trên tay cầm ly, đôi mắt hơi cử động.
Kha Vân Miểu.
Chuyên gia cao cấp liên tục phá án.
Họ Kha?
Họ Kha này, ông ta quen không ít người.
*
Mặc dù vụ án mất tích đã phá, nhưng con đường về nhà của đám trẻ vẫn rất dài.
Vân Miểu được Hà Tư Nghiên mời đến đội.
Lục Chinh thấy Vân Miểu tới, gọi đám người đứng thành một hàng: “Các vị, chào đón một chút. Kha Vân Miểu, chuyên gia cố vấn của đội chúng ta.”
Vân Miểu không ngờ lời hôm qua Lục Chinh nói, hôm nay đã thực hiện rồi.
Cô bước tới trong ánh mắt của đám người, nhận lấy thư mời trong tay Lục Chinh.
Lưu Vũ dẫn đầu vỗ tay chào mừng, Hà Tư Nghiên vỗ tay đến tê vẫn không ngừng lại.
Lục Chinh đứng gần, nói với âm lượng chỉ mình cô có thể nghe thấy: “Miểu Miểu, bắt đầu từ bây giờ, em chính là chiến hữu kề vai sát cánh với bọn anh rồi.”
Vân Miểu nâng mắt, nhìn vào trong mắt anh, bên trong sâu thẳm nhưng có một tia dịu dàng không cách nào che giấu.
Lục Chinh quay người, nhìn về phía đám người: “Tối nay tan làm sớm, tôi mời.”
Lưu Vũ kêu la một trận: “Vừa nãy lão đại nói gì thế, hôm nay không tăng ca à? Cô Kha, có phải cô biết phép thuật không?”
“...” Vân Miểu nhìn Lục Chinh, cô cũng không hiểu trong bụng anh đang nghĩ gì nữa.
Lục Chinh gõ tay lên bàn: “Tiền đề là phải hoàn thành công việc cơ bản.”
Đám người: “Rõ.”
Vốn vụ án của Từ Vệ Chung không khó thẩm vấn, người dính líu nhiều như vậy, ngày ngày thẩm vấn rồi cũng có thông tin thôi. Điều khó khăn là làm sao đưa được đám trẻ kia về nhà.
Dựa vào lời khai của đám nghi phạm, phần lớn đứa trẻ đều ở thành phố P.
Đứa trẻ có ghi chép trong hệ thống Đoàn Viên, Hà Tư Nghiên đang so sánh.
Còn một bộ phận đám trẻ căn bản không có người tìm bọn chúng, trên hệ thống Đoàn Viên cũng không có, thậm chí ngay cả lịch sử báo cảnh sát cũng không, tốp này Vân Miểu đang tìm.
Khó khăn lắm mới xác định được thân phận của mấy đứa trẻ, Hà Tư Nghiên nóng lòng liên lạc với người nhà, nhưng khi họ biết chữa trị cho đứa trẻ phải mất một số tiền lớn thuốc thang, có người ậm ờ, có người dứt khoát tắt điện thoại đi.
Khi không tiếp xúc với những chuyện này căn bản không biết được, giữa người thân với nhau vẫn sẽ coi nhau là gánh nặng.
Đây ít nhiều gì cũng đem tới chút cảm giác thất bại, bạn tốn rất nhiều công sức mới tìm được đứa trẻ về, kết quả người nhà còn không cần.
Lục Chinh: “Xác định thân phận trước, chuyện sau này, nghĩ cách khác.”
Hà Tư Nghiên thở dài: “Nếu thực sự không được, chỉ có thể đưa đến các cơ sở phúc lợi rồi.”
Vân Miểu bỗng nhớ đến bản thân nhiều năm về trước.
Khi đó có phải Lục Chinh cũng suy nghĩ đến vấn đề giống vậy, nên đưa cô đến đâu hay không.
Một lúc sau, Hà Tư Nghiên tự lẩm bẩm: “Những đứa trẻ này đáng thương quá rồi, không ai thương, không ai yêu.”
Lục Chinh: “Sau này sẽ có.”
Vân Miểu nghe vậy, nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Khi đó Lục Chinh nhận cô về nhà không phải vì yêu, mà vì lời hứa.
Anh đồng ý với bà nội phải chăm sóc cho cô, nếu không phải vì nguyên nhân này, có lẽ anh cũng sẽ đưa cô đến cơ sở phúc lợi.
Hà Tư Nghiên ra ngoài nhận điện thoại, trong phòng làm việc bỗng chốc chỉ còn lại hai người.
Lục Chinh thấy Vân Miểu ngẩn ngơ, đưa cho cô ly nước: “Đang nghĩ gì thế?”
Vân Miểu lấy lại tinh thần, nhìn anh nói: “Nghĩ sao lúc đó anh lại chịu nuôi một gánh nặng lớn?”
Lục Chinh ngồi xuống mép bàn, khom người nhìn vào đáy mắt cô, con ngươi sâu thẳm: “Muốn anh trả lời thế nào?”
Vân Miểu ngồi xuống, quay đầu, tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh: “Không biết.”
Lục Chinh khẽ cười, anh đặt ly nước tới cạnh tay cô: “Bởi vì đau lòng.”
Vân Miểu ngẩn người.
Hà Tư Nghiên đi vào kéo ghế ra, Lục Chinh đã ra ngoài rồi.
Ly nước cạnh bàn bốc hơi nóng, Vân Miểu bưng lên uống một ngụm, phát hiện nước đó có vị ngọt.
Thành phố N có một phong tục, trong nhà có khách quý sẽ dùng nước đường để thể hiện sự chào đón.
Lần đầu tiên Lục Chinh đến nhà cô, bà nội Kha cũng rót ly nước đường như vậy cho anh.
Khi đó bà nội còn nói một câu: “Chuyện của bọn họ, tôi biết cả rồi, sau này sẽ ngọt thôi.”
Vân Miểu uống một hơi hết sạch ly nước đường kia, hốc mắt tự dưng nóng lên.
*
Tan làm, Lưu Vũ đề nghị đi ăn thịt nướng, tiệm thịt nướng bọn họ thường đi không xa, đi bộ có thể tới.
Gió đêm dễ chịu, một nhóm người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí vui vẻ. Vừa vào đến cửa, trên lầu bỗng có hai nam một nữ đang xô xát nhau bước ra.
Một người đàn ông trong đó có thân hình cao to vạm vỡ, xắn tay áo, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng. Một người đàn ông khác có vẻ gầy, hơi đen, mặc áo thun màu đỏ. Mái tóc người phụ nữ rối tung, trên mặt có dấu đỏ rõ rệt.
Vân Miểu nhận ra người đàn ông cao to hơn một chút kia và người hung hăng ở bệnh viện là cùng một người.
Mấy người xô xát nhau, một đường mắng chửi: “Cái thứ mặt dày này, chút tiền di dời nhà mà mày còn lấy đi nuôi đàn ông khác. Dám chạy đến chỗ này hẹn hò với nó, xem ông đây có đánh chết mày không.”
Người phụ nữ khóc hu hu.
Người đàn ông kia mắng được một nửa, bỗng nhìn thấy Lục Chinh trong đám người, lập tức ngậm miệng, rất nhanh kéo người phụ nữ đi.
Lưu Vũ há miệng: “Vậy là kết thúc rồi à? Cũng phải cho tôi cơ hội khuyên can đã chứ?”
Lục Chinh nhìn ba người đã đi xa, ánh mắt hơi lạnh: “Đi thôi, ăn cơm trước.”
*
Đám người lần lượt lên lầu, chẳng mấy đã quên đi chuyện bên lề vừa nãy.
Đây là nơi bọn họ thường đến, cởi đồng phục cảnh sát, mọi người tụ lại với nhau đều là bạn bè.
Có một số người tuy rằng chỉ gặp qua một hai lần, nhưng Vân Miểu không cảm thấy gò bó và buồn chán gì.
Lưu Vũ thích thịt nướng nhất, cũng hăng hái nhất, từng xâu thịt di chuyển trên lửa. Anh ta gọi bia, con gái cầm ly, con trai cầm lon.
“Chỗ này nướng không đủ ăn, chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi, người thua phải uống bia, người thắng ăn thịt, thế nào?” Lưu Vũ nhìn Lục Chinh ngồi ở bên trong.
Lục Chinh búng tàn thuốc: “Muốn chơi thì chơi, đô rượu của cậu tốt là được, không cần nhìn tôi.”
“Vậy tôi nói quy tắc nhé. Trò chơi tên là mặt trăng mười lăm, mười sáu tròn.” Anh ta nói rồi khua ngón tay: “Ba và bốn phải lộn ngược, bảy chỉ lên, tám chỉ xuống, không nói chuyện, mười lăm nói mặt trăng, mười sáu nói tròn.”
Lưu Vũ nói xong, nhìn sang Vân Miểu như dò hỏi.
Vân Miểu gật đầu, tỏ ý bản thân đã hiểu quy tắc.
Lưu Vũ liếm môi: “Hay là bọn tôi chơi thử một ván cho cô xem nhé?”
Vân Miểu cười: “Không cần.”
Lục Chinh hít một hơi thuốc, khuôn mặt bị bao trùm trong khói thuốc, khóe môi cong lên. Chơi trò này, Miểu Miểu nhà anh thắng chắc.
Quả nhiên, vài phút sau, người trên bàn uống hết một vòng, chỉ có trong chén của Vân Miểu là chất đầy các loại thịt.
Đó đều là thịt vừa được lấy ra khỏi vỉ nướng lúc nãy, Lục Chinh sợ cô bị phỏng tay, bèn thò tay qua, hơi mở ra, lấy hết những thứ cản trở tay của Vân Miểu đi.
Đám người thấy hơi kỳ lạ, ủa, đội trưởng Lục của bọn họ chu đáo như vậy từ khi nào thế?
Sự kỳ lạ trong giây lát đã bị trò chơi vui vẻ nhanh chóng mang đi, nối tiếp hết tràng cười này đến tràng cười khác.
Vân Miểu luôn thắng, Lục Chinh đối diện bỗng nhắc nhở: “Sắp ăn không hết rồi, đừng chơi nữa.”
Vân Miểu nghe theo lời đề nghị của anh, muốn nghỉ chơi.
Lưu Vũ đòi chơi trò chơi lúc này đã uống sáu bảy lon rồi: “Sao có thể không chơi được chứ? Cô Kha còn chưa uống rượu đấy, đâu thể nào mấy người bọn tôi cộng lại vẫn không thể thắng được cô ấy, phải không?”
Lục Chinh muốn nói đúng vậy, nhưng có hơi đả kích bọn họ. Anh phun một hơi thuốc, tay cầm ly giấy đưa qua: “Uống ít chút?”
Vân Miểu: “Được.”
Khi Lục Chinh cúi đầu rót bia có cười trong nháy mắt, tối nay cô gái thật hiếm khi nghe lời.
Trong ly Vân Miểu có bia, đám người lần lượt nâng ly lên.
Lần đầu tiên cô gái uống bia, đôi môi hồng dính nước bia như được tô một lớp men, mặt cũng hơi ửng hồng.
Lục Chinh sợ cô say, lại rót một ly nước mật ong cho cô.
Một bữa ăn kết thúc, Vân Miểu đã ghi nhớ vẻ ngoài, tên và công việc phụ trách thường ngày, thậm chí còn cả sở thích của tất cả mọi người.
Ăn uống no say, mọi người lần lượt ra về.
Vân Miểu đứng bên đường đợi xe, Lục Chinh đút một tay vào túi, đứng chung với cô.
Lưu Vũ uống nhiều rồi, nói chuyện líu lưỡi: “Lão đại… Sao anh còn chưa đi?”
Đầu óc Lưu Vũ mơ hồ, chỉ cảm thấy Vân Miểu và Lục Chinh đứng cạnh nhau, trai xinh gái đẹp, bỗng thấy xứng đôi, chỉ trỏ với Vân Miểu: “Cô Kha, lão đại của bọn tôi- Lục Chinh, người đàn ông tốt trăm phần trăm, bán tận xưởng, cam kết mới hoàn toàn, cô Kha có thể suy nghĩ một chút.”
Hà Tư Nghiên vội vàng chạy lại, bịt miệng anh ta.
Bên đường yên ắng, Lục Chinh châm điếu thuốc, mỉm cười: “Uống nhiều rồi, đừng để ý.”
Vân Miểu: “Ừ.”
Một lúc sau, cô không kìm được mà hỏi: “Đội trưởng Lục, bán tận xưởng, đảm bảo mới hoàn toàn là ý gì.”
Lục Chinh: “Đừng nghe cậu ta nói linh tinh.”
Vân Miểu nhìn sang: “Ồ, vậy anh không mới hoàn toàn à?”
Lục Chinh hút một hơi thuốc, nghẹn cả nửa ngày không thốt lên được.