Sáu giờ rưỡi sáng, trên đường còn rất yên tĩnh.
Ánh sáng ban mai bị rèm cửa sổ che đi phân nửa, ánh sáng trong phòng u ám, cô gái đeo bịt mắt màu đen, đang còn ngái ngủ, trên làn da trắng trẻo phiếm ánh sáng màu xanh đậm, đôi môi đỏ thắm.
Điện thoại dưới gối đột ngột vang lên, Vân Miểu trở mình, bịt mắt cũng không lấy xuống, lục tìm nhấn nút nghe máy.
Lục Chinh gọi video cho cô, ống kính lướt qua quay được xương quai xanh xinh đẹp của cô, sau đó dừng lại dưới chiếc cằm trắng trẻo.
Con ngươi Lục Chinh u ám: “Hôm nay có thể đi gặp Từ Vệ Chung rồi.”
“Được…” Cô gái vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói có phần mềm mại.
“Chỗ đó hơi xa, anh đến đón em, lát nữa là tới rồi.”
“Cũng được.” Điện thoại trượt xuống dưới, ống kính quay đến vành tai hồng hào mềm mại của cô.
Trong giọng nói của Lục Chinh thoảng chút vui vẻ: “Còn chưa dậy à?”
Cùng lúc này, một giọng nữ điện tử vang lên- Đã tới lầu chín.
Vân Miểu bỗng bừng tỉnh: “Anh đã tới trước cửa nhà em rồi?”
Lục Chinh mỉm cười: “Ừ.”
Cô ngồi dậy, kéo bịt mắt ra, tóc con rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp bị ánh mặt trời chiếu vào trở nên phát sáng: “Lục Chinh, sao anh lại mở video?”
Vân Miểu nôn nóng thật rồi, gọi thẳng họ tên anh.
Lục Chinh cụp mắt nhìn đồng hồ: “Không vội, thời gian dư dả, đủ để em đánh răng rửa mặt, thay quần áo.”
Vân Miểu: “...!!!”
Lục Chinh không thích nhất là đợi người khác, khoảng thời gian mới vào ở nhà anh, gần như mỗi sáng cô đều phải trải nghiệm một lần cảm giác “sắp trễ giờ, chạy vội chạy vàng”.
Vân Miệu vội vã mở tủ tìm quần áo, rồi ngay sau đó cô đã chậm lại động tác trong tay…
Trước kia là cô thích anh, nên luôn suy nghĩ cho cảm nhận của anh.
Bây giờ… Căn bản không cần thiết.
Cô việc gì phải quan tâm anh thích hay không, vui hay không chứ?
Vân Miểu ung dung thay quần áo, đánh răng rửa mặt, trang điểm, ăn sáng rồi mới ra cửa.
Trời đã sáng chưng, ánh sáng màu vàng kim lọt vào trong lối đi, gạch men trắng tinh phản quang lại.
Người đàn ông đứng dựa vào tưởng, vẻ mặt thoải mái, ngón tay trái lười nhác treo một túi ni lông, tay phải kẹp điếu thuốc ở bên môi, đang định châm lửa nhưng phát hiện cô gái đi ra rồi.
Vân Miểu tinh tế phát hiện Lục Chinh đang cầm điếu thuốc thứ tư trên tay, ba điếu trước đó đã bị anh giẫm tắt dưới chân rồi.
“Đội trưởng Lục nghiện thuốc dữ nhỉ?”
Lục Chinh xoay bật lửa trong tay một vòng, vứt vào trong túi, đường nét xương hàm rắn chắc lộ trong ánh sáng, làm nổi bật đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm kia: “Rảnh rỗi không có gì làm.”
Giày da giẫm trên đất, bước từng bước lại gần.
Mỗi bước chân đều như giẫm vào trái tim cô vậy.
Cuối cùng đã đến gần.
Lục Chinh dừng bước, cụp mắt nhìn cô: “Ăn diện xong rồi à?”
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mỉm cười: “Đương nhiên.”
Anh đưa túi ni lông vốn dĩ treo ở ngón tay qua: “Bữa sáng mua cho em.”
Vân Miểu cong mày nhưng không nhận: “Cảm ơn, em đã ăn rồi.”
Lục Chinh không nói gì cả, treo lại túi vào tay mình, xoay người nhấn thang máy.
Vân Miểu đi tới, đứng sánh vai với anh đợi thang máy: “Vụ án của Từ Vệ Chung kết án nhanh quá.”
Lục Chinh: “Tình tiết nghiêm trọng, ảnh hưởng ác liệt đến xã hội, cho nên phải nhanh một chút.”
Hai thành phố đều nhanh chóng đưa ra kết quả để dẹp yên cơn tức giận của người dân, vụ án này từ lúc thẩm vấn đến tuyên án, rồi đến chính thức bắt giữ không tốn quá nhiều thời gian.
*
Nhà tù ở Thành Bắc, tường cao uy nghiêm.
Lục Chinh dẫn đầu, quy trình không quá khó khăn, Vân Miểu đi theo anh một đường vào trong.
Vài phút sau, Từ Vệ Chung bị còng tay đi ra, anh ta không nghĩ đến sẽ có người tới thăm mình, hơn nữa người này còn là Vân Miểu.
Đôi mắt hung ác kia lạnh lùng, u ám.
Lục Chinh đứng cách đó vài bước, nhìn anh ta, ý tứ cảnh cáo trong đáy mắt rõ ràng, giám ngục nhấn anh ta ngồi xuống.
Cách tấm kính dày cộp, nối điện thoại, giọng nói Từ Vệ Chung trầm thấp, khàn đặc: “Nhờ phúc của mày, qua vài ngày nữa tao phải biến mất khỏi thế giới này rồi.”
Giọng điệu của Vân Miểu bình thản: “Sẽ có người mãi mãi nhớ đến anh.”
Từ Vệ Chung cười đắc ý: “Đương nhiên rồi.”
Lúc này, điện thoại trong túi Lục Chinh vang lên, anh nhấn nút nghe…
“Đội trưởng Lục, vừa mới nhận được báo án, đập nước ở Quan Vương Miếu phát hiện một xác chết trôi, nghi ngờ là mưu sát.”
Lục Chinh nhìn vào bên trong, cảm xúc của Từ Vệ Chung ổn định: “Tôi đến ngay.”
Rất nhanh, anh cúp điện thoại đi tới hỏi Vân Miểu: “Em biết lái xe sang số bằng tay không?”
Vân Miểu gật đầu.
Lục Chinh đưa chìa khóa vào tay cô: “Lát nữa lái về, muộn chút anh tới chỗ em lấy.”
Sau khi Lục Chinh rời đi, Từ Vệ Chung quay chiếc ghế dưới người, hất cằm ra ngoài: “Bạn trai à?”
Vân Miểu đáp: “Không phải.”
Từ Vệ Chung: “Bây giờ nói đi, tại sao đến gặp tao?”
Vân Miểu: “Tìm anh hỏi chút chuyện.”
Vẻ mặt Từ Vệ Chung lười biếng: “Điều nên nói tao đã nói hết rồi, mày có thể ở đây, chắc có thể nhìn thấy hồ sơ phải không…”
Vân Miểu cắt ngang lời anh ta: “Anh quen biết Kha Nghiêm Hồng và Vưu Dung không?”
Từ Vệ Chung nghe thấy hai cái tên này, con người rõ ràng mở to trong giây lát: “Không quen.”
Vân Miểu: “Trên cánh tay anh có hình xăm giống hệt bọn họ…”
Vẻ mặt Từ Vệ Chung bỗng trở nên sắc lạnh, anh ta đứng phắt dậy, trước khi Vân Miểu phản ứng lại, đụng đầu vào tấm kính trước mặt…
Máu tươi từ kính trong suốt chảy xuống dưới, trở thành cơn mưa máu, quỷ dị lại đẫm máu. Vân Miểu đứng bật dậy, lùi về sau một bước.
Điện thoại vẫn chưa ngắt máy, hệt như giọng nói từ địa ngục vọng lên: “Rồi sẽ có một ngày, sẽ có một ngày, tụi mày sẽ giống như tao, ha ha ha…”
Lập tức có cảnh sát đến áp giải Từ Vệ Chung đi.
Dòng máu còn lưu lại trên tấm kính vẫn chảy xuống, ký ức tương tự cuồn cuộn trong đầu, âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác vang trong màng nhĩ, sắc mặt Vân Miểu trắng bệch, ngồi bệt xuống đất.
Nữ cảnh sát bên cạnh đến đỡ cô dậy: “Không sao chứ.”
Vân Miểu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cô cầm lấy chìa khóa Lục Chinh để lại cho mình, vội vàng ra ngoài.
*
Lục Chinh đã tới đập nước ở Quan Vương Miếu.
Mười mấy năm trước, khi các nhà máy cấp nước chưa sử dụng nước sông Trường Giang trên quy mô lớn, đập nước này vẫn luôn là nguồn nước quan trọng của thành phố N. Hiện giờ chức năng chủ yếu của nó là trữ nước, chỗ này cách khu dân cư rất xa, xung quanh mọc đầy cây cỏ dại.
Khi mưa thuận gió hòa, chỉ có người câu cá hoang dã mới đến đây.
Người phát hiện thi thể và báo cảnh sát chính là người đến câu cá, ông ta đeo gọng kính đen, lưng hơi gù, khoảng năm sáu chục tuổi, tên là Mạnh Vĩ.
Lưu Vũ đang ghi chép…
Người đàn ông nói lèm bèm một đống.
“Đáng sợ quá rồi, đây là ma da gây ra, ma da sẽ tìm người thay thế, tìm không thấy người chết thay, bọn chúng sẽ không thể đi đầu thai…”
Lưu Vũ cười: “Đừng nói linh tinh, thời đại gì rồi, ma da với không ma da cái gì.”
Mạnh Vĩ: “Cảnh sát à, mấy cậu tuổi còn nhỏ không biết đó thôi, bất thường lắm. Buổi sáng lúc tôi đến thì bị cỏ vướng chân ngã một cái, vừa mới ném gậy thì nhìn thấy người này.”
Thi thể đã được vớt lên, che lại bằng khăn trắng, Lục Chinh bước nhanh tới.
“Đội trưởng Lục, vẫn nên đeo bao tay đi.” Lão Trương của bộ phận kỹ thuật đưa một đôi bao tay cho anh: “Người này chết ít nhất phải mười ngày rồi.”
Lục Chinh khom lưng, vén khăn trắng lên, mùi thối ập thẳng vào mặt, một đám ruồi xanh bị hoảng sợ, bay lên rồi lại bay xuống, vui vẻ trên chỗ thịt thối rữa.
Dù lão Trương đã vào ngành nhiều năm, nhìn thấy hình ảnh này vẫn muốn nôn.
Nếu cho người bình thường nhìn thấy, căn bản một tuần không nuốt nổi cơm. Lục Chinh nhìn gần như vậy, ngay cả lông mày cũng không cau lại.
Người chết là một người đàn ông trưởng thành, thân hình cường tráng, nước ngâm khiến thi thể ông ta trở nên sưng vù, trắng nhợt, mặt bị người ta dùng đồ đập vào, máu thịt lẫn lộn, hơn nữa vì thời gian dài, đã thối rữa nặng, căn bản không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Lục Chinh kiểm tra khoang miệng của ông ta, bên trong không có bọt, bùn đất hoặc tảo gì cả. Cổ có một vết siết màu đỏ sẫm, phần ngực không có vết lõm ở xương sườn, không phù hợp với đặc trưng của chết đuối.
Rất rõ ràng, đây là một vụ án giết người vứt xác.
Có thể vận chuyển một người đàn ông cường tráng như vậy ít nhất phải là một người đàn ông, nếu vạm vỡ một chút có thể sẽ lựa chọn vác hoặc cõng, yếu ớt một chút có thể sẽ lựa chọn lôi kéo.
Lục Chinh đi quanh đập nước một vòng, mùa xuân đang tràn ngập, cây lau sậy xung quanh đều mọc vô cùng rậm rạp, cỏ mọc cao.
Khả năng tự phục hồi của thiên nhiên thật đáng kinh ngạc, nước mưa gột rửa mười mấy ngày, đã khiến tất cả vết tích và dấu chân từng tồn tại biến mất hoàn toàn.
Nơi duy nhất có dấu vết chính là chỗ Mạnh Vĩ câu cá này, nhìn từ mức độ phá hoại hiện trường, giá trị tham khảo vô cùng thấp.
Lục Chinh cau chặt mày, một hồi sau bỗng hỏi Mạnh Vĩ: “Lần trước ông đến đây câu cá là khi nào?”
Mạnh Vĩ: “Chỉ cần không mưa thì mỗi ngày tôi đều đến.”
“Vẫn không nhìn thấy ông ta?”
Ánh mắt Lục Chinh rất có cảm giác áp bức, Mạnh Vĩ không dám nói dối: “Không thấy.”
Thi thể có thân hình cao lớn như vậy trôi nổi trên nước rất rõ ràng, không thể nào trôi qua lâu vậy mới bị phát hiện.
Dạo gần đây thành phố N ít mưa, mương bởi vì cơn mưa lớn nửa tháng trước mà tích đầy nước, khoảng thời gian gần đây đập nước không xả nước, cũng không thể nào trôi đi nơi khác được.
Lục Chinh lại ngồi xổm xuống, mở tấm vải trắng trên chân thi thể. Quả nhiên, cổ chân người chết còn một đoạn dây thừng bị đứt.
Hung thủ bị buộc vật nặng trên chân, làm ông ta chìm dưới đáy không bị ai phát hiện. Bởi vì nguyên nhân nào đó, dây thừng đứt ra, thi thể mới nổi lên mặt nước.
Mạnh Vĩ: “Cho nên ban nãy tôi mới nói bất thường, chắc anh ta trách tôi không phát hiện, cố ý làm tôi vấp ngã một cái.
Lưu Vũ cười: “Ông nói cũng huyền ảo thật đó, lỡ đâu ông ta đang nhắc nhở ông vớt ông ta lên thì sao?”
“Cậu đừng không tin, cậu nhìn đi, mặt tôi bị cỏ lau cào xước nè.”
Mạnh Vĩ nói thật, Lục Chinh chú ý đến chỗ cỏ lau ngã xuống có một hố bùn đất lún xuống, trên chân ông ta cũng có bùn.
Chỉ là phần gốc của cỏ lau có vết dầu rõ rệt. Lục Chinh khom người quệt một đường trên đó, hình như là dầu máy. Lục Chinh nhắc nhở bên kỹ thuật thu thập mẫu của dầu máy kia.
“Mỗi lần ông đến bằng cách nào?” Lục Chinh hỏi.
Mạnh Vĩ: “Tôi đều đạp xe đến.”
“Bạn câu cá có đông không?”
“Có mấy người, có điều bọn họ không thích đến đây câu, bên này đều là cá trích, bọn họ thích câu cá lớn.”
Lục Chinh gật đầu: “Bình thường ông mấy giờ đến, mấy giờ về?”
Mạnh Vĩ: “Buổi chiều đến khoảng bốn năm giờ thì đi về.”
Xung quanh nơi này không có camera nào cả, gần đây đều là đường không chính thống, hiển nhiên hung thủ cũng biết điểm này.
Lục Chinh: “Đưa đến trung tâm giám định, để pháp y xác định nguyên nhân chết, rồi so sánh với lịch sử mất tích dạo gần đây, xác định thân phận người chết.”
Lưu Vũ thở một hơi: “Trời ơi, còn phải vận chuyển cha nội này về à? Tôi thật lòng thương mấy người làm pháp y rồi.”
Lục Chinh: “Đau lòng thì sớm phá án.”
Bộ phận kỹ thuật đã đựng thi thể vào trong túi xác, Lưu Vũ ngửi người mình rồi ngửi người Lục Chinh: “Mẹ kiếp, mùi này còn nồng nặc hơn mùi lẩu nữa, cũng may mà tôi có mang thêm một bộ quần áo tới, chính là đề phòng chuyện này. Buổi tối, mẹ tôi sắp xếp cho tôi buổi xem mắt đó…”
Lục Chinh đã lên xe đóng cửa.
Từ đập nước Quan Vương Miếu về đội có hơi xa, phải lái xe nửa tiếng đồng hồ. Lục Chinh lái xe cảnh sát, Lưu Vũ cảm thấy buồn chán, cúi đầu lướt điện thoại một chút.
Một lúc sau, anh ta bỗng nhiên ngồi dậy, mắng một câu: “Mẹ kiếp.”
Lục Chinh nhìn anh ta một cái.
Lưu Vũ: “Lão Hồ nói hôm nay có một cô gái đến thăm Từ Vệ Chung, anh đoán xem có chuyện gì? Tên biến thái này, không ngờ đập đầu chảy máu trước mặt con gái nhà người ta, não suýt thì bắn ra, làm cô gái sợ gần chết…”
Lục Chinh nghe vậy, giẫm chân ga, tăng tốc. Lưu Vũ giật mình kéo tay cầm ở phía trên.
Lục Chinh mím môi: “Hỏi lão Hồ xem người đi chưa?”
Lưu Vũ đầu óc mơ màng: “?”
“Gọi điện thoại cho lão Hồ, mở loa ngoài.”
Lưu Vũ đi theo Lục Chinh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ hoảng loạn và căng thẳng trên mặt anh, đương nhiên không dám chậm trễ.
Cuộc gọi vừa thông, Lưu Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Lục Chinh đã lên tiếng: “Lão Hồ, là tôi, Lục Chinh.”
“Đội trưởng Lục, có chuyện gì sao?”
Lục Chinh nói thẳng vào vấn đề: “Cô gái sáng nay đi với tôi đến thăm Từ Vệ Chung đâu?”
“Đi rồi.” Lão Hồ nhìn xuống dưới, anh ta biết xe của Lục Chinh: “Ồ, không, đợi đã, vẫn chưa đi, xe còn đậu ở bên ngoài chỗ chúng tôi. Cũng hai tiếng rồi thì phải.”
“Coi chừng giúp tôi.”
“Cô gái này gây ra chuyện gì à?”
“Không có, cô ấy bị chứng sợ máu.”
Lục Chinh lái thẳng một đường đến trước cửa nhà tù, máy còn chưa tắt, đã nhảy xuống.
Lưu Vũ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, lúc này Lục Chinh lại quay về: “Đưa quần áo cho tôi.”
Lưu Vũ: “Quần áo gì?”
“Quần áo sạch mà cậu mang theo.”
Lục Chinh cởi đồ trước mặt anh ta, nhanh nhẹn thay quần áo, Lưu Vũ suýt chút thì báo cảnh sát.
Lưu Vũ liếm môi: “Lão đại, anh muốn làm gì thế?”
Lục Chinh không thay đổi sắc mặt: “Dỗ dành cô gái nhà tôi.”
Hả? Cô gái nhà anh?
Nhà anh có cô gái từ khi nào vậy?
Rất nhanh, Lưu Vũ nhìn thấy Lục Chinh mở cửa xe Wrangler thông qua gương chiếu hậu.
Nhìn kỹ, trong xe có một cô gái đẹp. Ừ, vừa hay anh ta quen biết, là Kha Vân Miểu.
Một lúc sau anh ta gửi một chuỗi tin nhắn thoại dài oanh tạc vào wechat của Hà Tư Nghiên.
“Người đàn ông già của chúng ta, cây vạn tuế sắp nở hoa rồi.”