Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 12




Mười hai giờ trưa.

Xe lái vào bệnh viện Hải Bình rồi dừng lại.

Ở nơi công cộng, không chấp hành nhiệm vụ mà mặc đồng phục đi vào thì không thích hợp. Lục Chinh đã cởi đồng phục cảnh sát ra trước khi xuống xe, đổi sang áo khoác mà trước đó Vân Miểu trả lại cho mình.

Anh có thói quen vận động quanh năm, thân hình gìn giữ rất tốt, vai rộng eo hẹp, áo sơ mi bên trong chỉnh tề đóng đến cúc áo trên cùng, da thịt che chắn kỹ càng, nhưng có thể nhìn thấy rõ đường cơ bắp.

Đồng phục quyến rũ, cấm kỵ, kiềm chế, gợi cảm, hoóc-môn…

Khoảnh khắc đó, những từ ngữ hình dung lướt qua trong đầu Vân Miểu đều hơi tình dục.

Thực ra, thứ còn kích thích hơn cả cái này, cô cũng xem qua rồi…

Thời cấp ba, có một lần Lục Chinh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hai ba tháng không ở nhà.

Hôm đó Vân Miểu không được thoải mái, không tới tiết tự học buổi tối mà về nhà sớm. Lúc cô mở cửa ra thì nhìn thấy giày của Lục Chinh ở trước cửa.

Quá lâu không gặp mặt, cô nhớ anh.

Đèn trong nhà mở hết, nhà bếp, phòng khách, ban công đều không thấy người đâu.

Vân Miểu đi đến cửa phòng ngủ của anh, gõ cửa, nhưng không có người hồi âm.

Cửa phòng mở ra, Lục Chinh không ở đó, trên giường vương vãi một đống quần áo, áo khoác, quần dài, tất, còn cả quần ngắn mà anh cởi ra…

Trong phòng ngủ có một phòng tắm, anh đang tắm.

Tiếng nước chảy róc rách như dòng điện kích thích màng nhĩ của cô, trái tim đập thình thịch.

Ma xui quỷ khiến, cô lại gần, đẩy cửa phòng tắm ra một kẽ hở nhỏ…

Hơi nước tạo thành màn sương trên căn phòng thủy tinh, giọt nước chầm chậm lăn từ trên xuống, tầm nhìn không hề rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai bị nước thấm ướt và bắp chân rắn chắc của anh.

Vân Miểu nuốt nước bọt, ngay lập tức chuồn ra ngoài.

Cả buổi tối, màu đỏ trên khuôn mặt cô không hề tan đi…

Lục Chinh thay xong quần áo, nhìn thấy cô gái hướng mặt ra ngoài, vành tai phiếm hồng, bỗng cười một cái, nuông chiều bất lực lại có vài phần dung túng: “Miểu Miểu, đi thôi.”

Vân Miểu nghe vậy, đẩy cửa xuống xe.

Lục Chinh nhanh chóng phát hiện áo khoác đã được giặt qua, túi áo trống rỗng, tờ giấy đó không thấy nữa.

Lục Chinh liếc mắt nhìn Vân Miểu hỏi: “Miểu Miểu, trước khi em mang áo đi giặt có móc túi áo không?”

“Móc rồi.” Giọng điệu Vân Miểu bình thản: “Sao thế? Có đồ quan trọng à?”

Lục Chinh: “Cũng không phải đồ quan trọng gì.”

“Ồ.” Vân Miểu đã vào trong rồi.

Lục Chinh chống hông ở đấy thở một hơi, trong lòng như bị nhét vài kí bọt biển vậy.

Các nhân viên y tế thay ca ăn cơm, mỗi phòng khoa chỉ sắp xếp một bác sĩ trực ca.

Người xếp hàng trong đại sảnh nhiều, người quản lý thì ít, mâu thuẫn cũng nhiều, ồn ào không ngừng.

Người ở phòng cấp cứu ngoại khoa là ít nhất, vào cửa là sẽ được khám ngay. Vết thương của Vân Miểu không hẳn quá nghiêm trọng, không cần khâu lại, sau khi khử trùng xong cũng không băng bó.

“Lấy thuốc, đến phòng truyền nước biển bên kia tìm y tá tiêm phòng uốn ván, tiêm xong có thể về rồi.”

Lục Chinh không yên tâm lắm bèn hỏi: “Về phần ăn uống có cần phải chú ý không?”

“Ăn thanh đạm chút, nếu không sẽ để lại sẹo.” Bác sĩ kia nói xong, Lục Chinh vẫn chưa đi: “Còn chuyện gì không?”

Lục Chinh: “Không có điều gì cần chú ý khác không?”

“Hai hôm nay đừng để vết thương đụng nước, lúc tắm cẩn thận chút.” Nói xong, anh ta thấy Lục Chinh cau mày, lại bổ sung một câu ý tứ sâu xa: “Còn nữa, lúc hôn bạn gái cũng chú ý chút, trong nước bọt có vi khuẩn.”

Vân Miểu đang muốn phản bác, bỗng nghe thấy Lục Chinh trả lời “được” một cách lưu loát.

“...” Được cái gì mà được.

Sau khi tiêm xong, trong đại sảnh còn ồn ào hơn cả trước đó.

Một người đàn ông cao to vạm vỡ đang xắn tay áo kêu la với y tá trực ca, hình xăm con hổ trên cánh tay rất dọa người.

“Chuyện gì thế hả? Bệnh viện Tam Giáp mấy người, tiếng loa phát thanh nhỏ như vậy, căn bản không nghe thấy. Tôi vẫn ngồi ở đó không đi đâu cả, sao lại gọi đến người phía sau rồi!”



“Anh quét mã lại đi, đợi chút nữa sẽ đến anh thôi.”

Bảng phân loại bằng gỗ bị ông ta đập đùng đùng: “Vậy chẳng phải xếp số lại sao? Sáng sớm tôi đã tới đây rồi, từ phòng khám chạy đến phòng cấp cứu, cứ loạn như vậy mà được à?”

Y tá: “Bệnh viện bọn tôi là hệ thống gọi số, qua số rồi chỉ có thể bốc lại thôi.”

“Tôi mặc kệ mấy người là hệ thống giẻ rách gì, vợ tôi số bảy thì phải đi vào theo số sáu, nếu không phía sau ai cũng hòng vào, mọi người cùng nhau đợi ở đây.”

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông khiêng ghế ngồi xuống, cả người và ghế dựa vào phía sau, mũi chân thỉnh thoảng đặt xuống đất, lắc lư, chặn đường đi duy nhất như một kẻ ngang ngược.

Khi đi ngang qua chỗ gọi số, Lục Chinh dừng lại nhìn Vân Miểu: “Đợi anh một chút.”

Vân Miểu đến gần tìm chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn sang.

Lục Chinh đã đi tới trước mặt người đàn ông vạm vỡ kia: “Bỏ chân xuống.”

Người đàn ông vạm vỡ nhìn anh một cái: “Anh là ai? Liên quan gì đến anh?”

Lục Chinh đứng ở đó, đá mạnh vào chiếc ghế, cả người và ghế lập tức ngã xuống đất.

“Con mẹ nó…”

Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát cho ông ta xem.

Người đàn ông vạm vỡ kia bò dậy, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Làm cảnh sát khi gặp phải chuyện này quản một chút cũng rất bình thường, nhưng Vân Miểu cảm thấy cú đá kia của anh ít nhiều có tình nghi cố ý hành động thật ngầu.

Chẳng hạn như cô y tá kia, bây giờ đang nhìn anh với ánh mắt lấp lánh ánh sao.

Hóng chuyện xong rồi, Vân Miểu đứng dậy chỉnh lại tà váy, đang đinh đi thì một giọng nữ đột nhiên vang lên từ phía sau: “Lục Chinh.”

Lục Chinh quay người.

Lý Đồng bước nhanh tới: “Trùng hợp quá, là cậu thật nè.” Cô ta liếc mắt nhanh chóng quan sát Vân Miểu bên cạnh anh và hỏi: “Người này là?”

Trí nhớ quá xuất sắc cũng không phải chuyện tốt gì, Lý Đồng quên cô nhưng Vân Miểu nhớ cô ta.

Khi mười mấy tuổi, cô mê đắm Lục Chinh, bác sĩ Lý này chính là hạt giống số một trong bảng xếp hạng tình địch của cô.

Cô còn dùng một số mánh khóe, đẩy lùi tình địch này.

Hiện giờ nghĩ lại quả thật rất trẻ con.

Vân Miểu duỗi tay, chủ động giới thiệu: “Xin chào, Kha Vân Miểu.”

Con ngươi Lý Đồng cử động rất nhỏ, mỉm cười: “Hóa ra là Miểu Miểu, em về rồi à?”

Sắc mặt Vân Miểu bình thản: “Ừ.”

Lý Đồng nhìn vết thương trên cổ cô: “Cổ em bị sao thế?”

Vân Miểu: “Vết thương nhỏ.”

Lý Đồng bỏ cuốn sổ trong tay vào túi áo, cười: “Hai người ăn cơm chưa? Căn tin của bọn tớ vẫn còn thức ăn đó, ăn chút rồi đi, thuận tiện nói với cậu chuyện của mấy đứa trẻ kia.”

Lục Chinh: “Được.”

Vân Miểu không hề muốn tham gia, cô đang định tìm lý do đi trước, nhưng bỗng nhiên bị Lý Đồng kéo tay: “Lâu quá không gặp, Miểu Miểu đã trở thành cô gái trưởng thành rồi, xinh đẹp thật, có bạn trai chưa?”

Giữa phụ nữ với nhau có một loại ăn ý trời sinh, nhìn nhau một cái là biết tỏng trong lòng.

Lý Đồng đến để thông báo chủ quyền.

Vân Miểu cong môi cười: “Vẫn chưa có, hay là chị giới thiệu cho em một người đi?”

Lý Đồng nhét tay vào túi: “Được chứ, em thích kiểu như thế nào? Chị xem thử bệnh viện bọn chị có không, giúp em làm mai một người.”

Vân Miểu: “Cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, đẹp trai là được.”

Lục Chinh ở bên cạnh siết tay thành nắm đấm, để ở bên miệng khẽ ho một tiếng: “Đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Căn tin dành cho nhân viên của bệnh viện nằm ở lầu hai, giờ này người không nhiều, từng khay thức ăn được bày vô cùng ngăn nắp.

Lý Đồng quẹt thẻ ba lần, chọn xong hai phần rau, đưa một khay lấy đồ cho Vân Miểu: “Miểu Miểu, thích ăn gì em tự chọn đi, chị chỉ biết Lục Chinh thích ăn gì mà thôi, không rõ khẩu vị của em.”

Vân Miểu: “Được.”

Một bữa cơm, Lý Đồng nói hết câu này đến câu khác, nói rất nhiều. Cô ta và Lục Chinh là bạn học cấp ba, ba câu không rời được “chúng ta năm đó”.



Vân Miểu không xen vào được, mà cô cũng không muốn xen vào. Hiện giờ cô đã không còn những tâm tư kia với Lục Chinh nữa.

Lục Chinh đã hơn ba mươi tuổi rồi, tìm một người vợ là chuyện tốt, dù sao năm đó cô ở nhà của anh, thật sự ảnh hưởng đến số đào hoa của anh.

Đậu phụ Mapo rất đậm vị, Vân Miểu ăn liên tục vài miếng. Lục Chinh bỗng nhiên lấy đũa gắp hết đậu phụ trong chén cô đi.

Vân Miểu đưa mắt nhìn anh: “?”

Vẻ mặt Lục Chinh bình thường: “Kha Vân Miểu, bác sĩ bảo em ăn thanh đạm một chút, quên rồi à? Muốn để lại sẹo sao?”

Vân Miểu cảm thấy Lục Chinh hơi buồn cười.

Một người đàn ông làm cảnh sát hình sự, lại đoán không ra tâm tư của phụ nữ.

Lý Đồng đối diện suýt thì viết mấy chữ “tớ thích cậu” lên trán luôn rồi mà anh vẫn còn tâm tư quản cô có ăn món khẩu vị nặng hay không, chẳng trách anh độc thân nhiều năm như vậy.

Lý Đồng cười: “Miểu Miểu cứ im lặng mãi, có phải cảm thấy không hứng thú lắm với chủ đề bọn chị nói hay không?”

Vân Miểu khều cơm trong chén nói: “Xin lỗi nha, lúc bọn chị học lớp mười, em mới lên lớp lá. Không phải em không muốn nói, mà là vì không nhớ lắm.”

“...” Mặt Lý Đồng hết đỏ rồi trắng.

Lục Chinh lặng lẽ cong môi dưới.

Nói chứ, cô gái này quả thật rất biết bỏ thuốc mạnh đó, một chiêu chinh phục kẻ thù.

Thời gian sau đó, Lý Đồng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sau bữa trưa, Lý Đồng hẹn bọn họ cùng đi xem những đứa trẻ kia, nhưng bị Lục Chinh từ chối. Hôm nay Vân Miểu bị hoảng sợ không nhẹ, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, anh không muốn kích thích cô nữa.

Xe lái trên trục đường chính, Vân Miểu quay sang nhìn anh: “Bạn học cấp ba này của anh rất tốt…”

Lục Chinh cắt ngang cô: “Em muốn nói cái gì?”

Vân Miểu: “Chú Lục có thể sắp xếp chuyện lớn trong đời rồi.”

Đầu lưỡi Lục Chinh trượt xuống răng hàm sau, nghiêng đầu nhìn cô: “Kha Vân Miểu, em đang giục kết hôn à?”

Vân Miểu chống cằm dựa vào cửa sổ, giọng điệu rất thờ ơ: “Không giục, em chỉ thấy anh cô đơn đến già rất đáng thương.”

Lục Chinh: “Anh và cô ấy chỉ có thể làm bạn học. Không thích.”

Vân Miểu hừ một tiếng, bĩu môi: “Hơn ba mươi tuổi rồi, còn kén cá chọn canh.”

Tay cầm vô lăng của Lục Chinh run lên vì tức giận: “Anh hơn ba mươi tuổi rồi tại sao không thể kén chọn? Anh là báu vật hay là cái gì?”

Vân Miểu bĩu môi: “Tùy anh, em là vì suy nghĩ cho anh thôi.”

Lục Chinh: “Không cần em bận tâm, Kha Vân Miểu, em quên là lúc trước em ngăn cản anh và cô ấy ở bên nhau như thế nào à?”

Vân Miểu quay đầu đi, không quan tâm anh nữa.

Đến dưới lầu, Lục Chinh cố chấp muốn đưa cô lên trên, Vân Miểu không đấu lại anh, chỉ đành đồng ý.

Từng con số nhảy lên trên thang máy, Vân Miểu bỗng nhớ đến dấu ấn rắn đỏ trên tay của Từ Vệ Chung: “Qua vài hôm, em có thể đi gặp Từ Vệ Chung không?”

Lục Chinh: “Gặp anh ta làm gì?”

Vân Miểu nhìn anh qua tấm gương phản chiếu, trong đôi mắt xinh đẹp là màu sắc u ám: “Anh biết mà, người kia, còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Lục Chinh nhìn cô một cái, một lúc lâu mới nói: “Được, lát nữa anh bảo trong đội làm một thư mời cho em, danh chính ngôn thuận vào trong. Có điều, em phải suy nghĩ cho kỹ, con đường này rất có khả năng sẽ phải đi đến cùng, cô đơn và dài đằng đẵng.”

Anh thà rằng cô buông bỏ những thứ này, sống thật tốt.

Vân Miểu bước nhanh đi ra khỏi thang máy: “Từ khoảnh khắc ông ta giết chết bố mẹ em, em đã định sẵn không có đường về rồi.”

Lục Chinh gọi cô từ phía sau: “Miểu Miểu, anh có một yêu cầu.”

Vân Miểu dừng bước đợi anh nói.

Lục Chinh tiến lại gần, xoa đỉnh đầu cô: “Đừng hành động một mình, nhớ rằng em không phải cảnh sát, anh mới phải.”

Vân Miểu: “...”

Lục Chinh: “Còn nữa, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, em đều không phải không có đường về. Miểu Miểu, anh có thể là đường về của em.”

Vân Miểu đứng im tại chỗ.

Đợi cô quay đầu, Lục Chinh đã đi rồi. Bóng lưng cao lớn kia được ánh đèn chiếu vào, trông sáng bừng lạ thường.