Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khách Dị Giới

Chương 04 Gạo dầu muối củi và câu chuyện về tiền




Chương 04 Gạo dầu muối củi và câu chuyện về tiền

Mà kể cũng lạ, Cương Đại Địa trận chính là trận pháp cấp ba, cảnh giới tương đương với Tích Nội cảnh tại thế giới này. Việc âm thầm phá trận là một điều không thể, đừng nói là hệ thống không phát hiện ra, dù hệ thống không phát hiện ra thì cũng gây nên dị động. Cương Đại Địa trận được dựng trên nguyên tắc cộng hưởng, một phần bị ảnh hưởng tức các phần khác sẽ có dị động theo nhằm phân tán lực. Đã xảy ra dị động thì chắc chắn hắn sẽ phát hiện, thật lạ, có lẽ là do ảnh hưởng của loại phong ấn thuật kia.

Đoạn trận pháp này có thể tạm thời chữa trị lại. Nguyên Xương một ta chống xuống đất, ta kia áp vào phần trận bị tổn thương, lâm râm đọc chú ngữ. Một đoàn linh khí kim sắc từ bàn tay hắn trào ra, từ từ dung hợp vào phần trận bị tổn thương. Mặc dù không phải là chân chính khôi phục, nhưng đoàn linh khí địa mạch này cũng có tác dụng là phần vữa trát vào khe hở, tạm thời có thể chống đỡ một đoạn thời gian.

Nơi này ươc chừng có thể tự lực duy trì trong một thán, sau một tháng thì linh khí sẽ tiêu hao hết, phải tiến hành tu bổ lại. Không đủ thực lực quả nhiên rất nhiều điều bất tiện, việc an nguy của bản thân cũng không thể giải quyết, quả nhiên rất vô năng.

Tạm thời giải quyết xong vấn đề trước mắt, Nguyên Xương lại lấy cái hồ lô bên cạnh mình ra tu mấy ngụm. Đây là linh thủy mà hắn tự ngưng tụ ra từ địa mach linh khí, tuy chưa phải là linh thủy chất lượng cao, nhưng tác dụng áp chế tà thuật cũng rất tốt, hắn dùng rất tiết kiệm, mấy ngụm này có thể áp chế tòa thuật trong một tháng, tu vi cũng khôi phục mạnh hơn, mấy hôm nữa có thể về tới Luyện Thể hậu kì sơ giai.

Một tháng này phải làm rất nhiều việc. Cơm áo gạo tiền, củi dầu muối, một tháng này phải cho Linh nhỉ nghỉ ngơi, không thể để nàng mãi vất vả, hơn nữa phải nhanh chóng kiếm đủ tài liệu trận pháp để tu bổ, tài liệu trong tay hắn không còn nhiều, nếu có một hai đợt công kích nữa e rằng không thể bỏ thêm vào.

Ngồi xuống điều tức, trong cơ thể hắn hiện giờ còn dư một chút chân khí hỗn tạp do lẫn với linh khí địa mạch chưa qua luyện hóa. Điều này hết sức nguy hiểm, vì rằng nếu sử dụng chân khí hỗn tạp do lẫn với linh khí thiên đại chưa luyện hóa, khả năng rất cao sẽ bạo tẩu mà c·hết.

Công pháp mà các đệ tử Trần gia tu luyện có rất nhiều loại. Với những công pháp cho đệ tử cấp thấp là chi thứ như Nguyên Xương thì có cả ngàn loại, cần phải sàng lọc và chọn thứ thích hợp nhất cho mình. Công pháp mà hắn tu luyện là Chân Nguyên công, cấp pháp cấp thấp. Chân Nguyên công không quá mạnh mẽ nhưng đánh sâu vào căn cơ, thứ mà các đệ tử khác ít khi để tâm. Đơn giản vì nếu tu luyện những công pháp như thế này, tu vi sẽ tăng tiến cực kì chậm chạp. Nhưng Nguyên Xương thì không thiếu cách giải quyết. Chân Nguyên công vừa vặn phù hợp với một công pháp từ kiếp trước là Triều Dương Đăng Thiên quyết, tu vi tăng tiến cực nhanh nhưng ít chú trọng căn cơ. Hai thứ này phối hợp, bù đắp các khuyết điểm cho nhau. Cũng chính vì việc phối hợp tu luyện hai loại công pháp cùng một lúc, là việc thuộc loại cấm kị trong giới tu tiên giả nên khiến hắn ăn không ít đau khổ.

Phải cải tạo lại kinh mạch, Nguyên Xương đã thay đổi kết cấu của nó. Kinh mạch vốn thẳng, nay hắn uốn lại thành hình lò xo, vừa để tăng sự chống chịu cường độ linh lực cuồng bạo trong người tới từ Triều Dương Đăng Thiên quyết, vừa để gia tăng lưu lượng chân khí trong người luân chuyển, khi thi triển các chiêu thức sẽ mạnh mẽ hơn.

Cải tạo kinh mạch không phải chuyện dễ dàng, hắn đã phải bỏ cả đống tiền để mua Nhuyễn Thể đan, khi ăn vào thì sẽ khiến toàn thân nhũn ra như bún, triệt để suy yếu trong một khoảng thời gian. Thứ này vốn là độc dược dùng để đối phó với những cao thủ thân thủ cao, không ngờ có ngày lại có thể dùng để cấu lại kinh mạch, tăng cường thực lực.

Triều Dương Đăng Thiên quyết rất chú trọng cường độ, tương tự như vậy thì linh khí khi được luyện hóa thành chân khí trong người cũng hết sức cuồng bạo, tính ổn định khá thấp, hầu như không khác biệt mấy so với linh khí chưa được luyện hóa qua. Vừa vặn thì Chân Nguyên quyết có một đặc điểm là có thể luyện hóa lại chính chân khí mình đã luyện hóa để cải tạo chất lượng, điểm yếu duy nhất của nó là tốc độ hấp thu linh khí quá chậm, nay có Triều Dương Đăng Thiên quyết bù đắp, có thể ra một bộ công pháp hoàn mĩ hơn.

Tất nhiên điều này Nguyên Xương chưa nghĩ tới, hắn cũng chẳng đủ trình độ để làm được việc hợp nhất hai công pháp lại. Kiến thức, kĩ thuật đều có, tuy nhiên cũng chỉ là trên lí thuyết, thứ hắn cần nhất lúc này chính là kinh nghiệm và thực hành. Việc kết hợp hai bộ công pháp đến giờ vẫn còn nhiều khúc mắc, hắn mới chỉ khắc phục được phần nào tính chất cuồng bạo mà chân khí của Triều Dương Đăng Thiên quyết luyện hóa ra, còn việc tốc độ hấp thu chậm có lẽ hông thành vấn đề vì Nguyên Xương dùng Triều Dương Đăng Thiên quyết làm công pháp chủ tu, Chân Nguyên quyết làm phụ trợ.

Nhà vẫn chưa có gì mấy, chút gạo hôm qua Tiểu Linh đổi được có lẽ chỉ đủ nấu cháo vài ngày, hắn tính toán rằng, một tháng này phải chuẩn bị đầy đủ trươc khi tiến vào thời kì suy yếu.

---------------

Cánh rừng nhỏ bên sông Tiền Đường khá dày, người đi vào phải chú ý thú dữ vì nơi này rất nhiều, sơ sẩy một chút thì có thể khiến cho gia đình khóc ròng cả đời.

Chăng ai rõ tên của nó, cũng chẳng biết nó hình thành từ khi nào. Các cụ nói, sông có nguồn, rừng cây có gốc, nói là thế nhưng cũng chẳng biết cái gốc cái nguồn nó ở đâu và khi nào. Sông Tiền Đường thì có lẽ chỉ biết nguồn của nó nằm mãi trên dãy Tần Lĩnh, còn sâu tới bao nhiều thì phải có người lặn xuống tìm hố mà lặn kiểm chứng, không thì dù có cây Định Hải Thần Châm của Long Vương tặng cho Tôn Hành Giả cũng chẳng biết nó tới từ nơi nào.

Khu rừng này tuy hung hiểm, nhưng lại là nguồn sống quý giá của những bần hộ chục dặm quanh đây. Hằng ngày có rất nhiều người tới để đốn củi bán cho các nhà giàu có đối lấy ít kim tệ. Một số khác là thợ săn thì hay đi săn hung thú đổi thưởng trong mấy Trung Phủ của Lạc Tinh Môn đặt tại địa phương, hay cả những lang trung cũng tới đây tìm thuốc, nghe nói mấy chục năm về trước còn có cả Tu tiên giả tới tìm linh dược, tuy nhiên bây giờ không còn nên họ cũng không tới nữa.

Thiếu niên đại gia tộc thường không phải động tay động chân nhiều, những việc lặt vặt thì sẽ có hạ nhân làm, thời gian chủ yếu là tu tâm dưỡng tính, tu luyện để một năm một lần sẽ có một đợt tuyển những người xuất sắc nhất trong lứa tuổi vào ngoại trạch để huấn luyện, sau đó nếu xuất sắc tại ngoại trạch sẽ được tuyển vào nội trạch, rồi ở đó hầu như tới suốt đời.

Nhưng những đệ tử chi thứ sẽ hầu như không có đãi ngộ như thế. Nhà nào khá khẩm sẽ có hạ nhân hầu hạ, còn không thì cha mẹ sẽ giúp một chút, còn lại phải tự thân tự lập. Những người này tu vi thường thấp yếu, tiến triển chậm, không phải vì thiên tư thấp, tất nhiên không phải ai cũng cao mà là do không được tập trung hoàn toàn vào việc tu luyện. Nhà Nguyên Xương trước kia cũng chỉ là một tiểu hộ, tuy rằng là người của Trần gia, là một gia tộc tu tiên nhưng cũng chẳng khác gì mấy so với thường nhân. Cha mẹ hắn từ nhỏ đã đi làm xa, chủ yếu là làm các nhiệm vụ gia tộc, giao hắn lại cho nhũ mẫu chăm sóc, cứ như thế cả mười mấy năm, rốt cục nhận lại tin mất ở hải ngoại, cách đúng một năm với thời điểm Trần gia bị diệt.

Chính vì thế nên Nguyên Xương đã tự lập từ rất sớm. Nhũ mẫu cũng chỉ trông coi vài năm, tới lúc hắn mười tuổi thì thôi, không ở lại làm hạ nhân nữa. Sống dựa vào một chút tiền trợ cấp ít ỏi từ gia tộc, thỉnh thoảng lại có kim tệ mà song thân gửi về thì căn bản không thể đủ để duy trì cuộc sống mà phần lớn tài nguyên đều dồn cho tu luyện như hắn nên buộc Nguyên Xương phải tự làm việc kiếm tiền tự duy trì chính mình, hình thành nên tính cách tự lập, vứt hắn ra đường cũng chẳng lo c·hết đói đầu đường được.

Một thiếu niên người hơi gầy xuất hiện bên đường ven sông, lưng đeo một cái gùi chằng dây, trên vai vác một cây rìu dài ba xích, lưỡi bén lóe ánh sáng. Đó là Nguyên Xương, hắn vào rừng chặt củi.

“Cây rìu này quá nặng, trình độ luyện kim rất thấp, bên trong còn nhiều tạp chất. Nếu như ở nơi trong trí nhớ của mình thì nó chẳng đáng một đồng.”

Tay hắn lúc lắc vài cái cảm nhận sức nặng của cái rìu, lắc đầu thất vọng. Cây rìu này chất sắt thực sự không hề tốt, khi rèn thì tạp chất không hề được bài trừ cẩn thận dẫn tới tuy rìu nặng nhưng rất dễ mẻ, cầm chặt rât tốn sức mà hiểu quả không cao. Đành chịu thôi, ở đây nếu muốn kiếm những món đồ như hậu thế thì có lẽ cần tới những thế lực tu tiên mới đổi được.

Đường mòn vào rừng khá rộng, đủ cho một xe ngựa đi bình thường, tuy nhiên đấy cũng chỉ là đường lớn, mấy đường mòn tỏa nhánh xung quanh thì không được như vậy, thậm chí là khó nhìn, trời sẩm tối mà loạng choạng có khi lạc mất lúc nào không hay.

Bên bìa rừng không có quá nhiều cây lớn, bù lại nhà cửa lác đác cũng có vài căn. Bên đường một tửu lâu dựng bằng nan tre khói bốc nghi ngút, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, mùi rượu đun nóng ngọt lịm. Nguyên Xương ngửi thấy, bụng sôi cồn cào. Nhìn lên trời, bóng nắng đã đứng, hắn cố nhịn thở vượt nhanh qua, một lúc sau mới dựng lại, miệng thở hổn hển mở to như sắp hấp hối đến nơi.

“Phập, phập!”

Vài tiếng kim loại cắt qua gỗ vang lên, sau đó răng rắc vài tiếng. Nguyên Xương tay vung rìu, mồ hôi ướt đẫm áo, lực đạo căn rất chuẩn. Mỗi một nhát chém đều chém trúng một điểm, lần lượt đẽo từ dưới lên trên xuống dưới một góc vuông, không hề chệch một li.