Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khách Dị Giới

Chương 05: Thành Lương Bằng - Chợ nam




Chương 05: Thành Lương Bằng - Chợ nam

Hàng loạt những tiếng kim loại chặt qua gỗ vang lên, bóng khẽ ngả, răng rắc vài tiếng. Nguyên Xương tay vung rìu, mồ hôi ướt đẫm áo, lực đạo căn rất chuẩn. Mỗi một nhát chém đều chém trúng một điểm, lần lượt đẽo từ dưới lên trên xuống dưới một góc vuông, không hề chệch một li.

Cái cây đổ rầm xuống, vang lên một tiếng đinh tai nhức óc khiến mặt đất hơi rung lên nhè nhẹ, Nguyên Xương bỏ cây rìu xuống, xuống tấn ổn định lại thân hình. Nhìn cái cây đã được đốn đổ xuống, hắn hài lòng ngắt một ngọn cỏ đưa lên miệng nhai. Vị cỏ hơi chát, lại mang theo một cỗ hương vị hoang dã mới mẻ, hơn nữa khiến người ta khoán khoái lạ thường.

Dùng chân đá mạnh thân cây lên, cả thân cây đường kính gần nửa xích bị hắn hất một cái nằm gọn lên hai cây khác gác lại thành một đoạn chạc ba nhánh, bắt đầu chặt bỏ những đoạn cành xung quanh.

Làm như thế ước chừng nửa giờ, cái thân cây cao hơn hai trượng đã bị đốn trụ, chặt bỏ ra từng khúc nhỏ. Nguyên Xương không nhanh không chậm nhặt từng khúc đặt lên cái gùi lớn, cứ thế thành một chồng gỗ cao ngất ngưởng. Dây thừng cũng được chằng qua mấy lần, đảm bảo sẽ không bị rơi trên đường đi.

“Năm mươi ngân tệ, thực sự không quá nhiều. Một chuyến này của mình cũng chỉ đủ nuôi hai người trong một tuần, căn bản không thể đủ để dư ra cho việc tu luyện.”

Quả thực mà nói, việc tu luyện cực kì tốn kém. Hắn tính rằng, một viên Tụ Khí đan để trợ giúp hấp thu linh khí giá cũng trên trăm kim tệ, mà tính ra nếu muốn mua được một viên Tụ Khí đan, ít nhất hắn phải chạy năm mươi chuyến củi liên tục thì mới đổi được một viên. Mà trong thời gian đó, còn có rất nhiều thứ phải làm. Việc tu vi có thể khôi phục tạm thời được thì không thể để lộ ra ngoài, việc Nguyên Xương vác nguyên cả một gùi củi nặng tới năm mươi cân đã là quá mức kinh thiên rồi. Với một cơ thể nhỏ yếu như hắn hiện nay, việc tải nổi chỗ này rất đáng nghi ngờ.

Năm mươi cân thì cũng chỉ bằng một phần ba toàn bộ trọng lượng của cây gỗ vừa rồi. Cũng chưa biết được đây là loại gỗ gì mà lại có trọng lượng bất thường như thế. Độ cứng không khác gì so với những cây khác, nhìn qua cũng chẳng chỗ nào đặc biệt, thế mà lại nặng hơn khá nhiều, xem ra lần này có thể kiếm được một khoản khá to.

Nhìn quanh, hắn giơ rìu chặt thử một cây nhỏ khác. Cái cây gục xuống, Nguyên Xương đưa tay ra nhấc thử. Ừm không tệ, nếu hệ số lên thì nặng không kém cây kia. Nơi này còn rất nhiều, xem ra sẽ có một nguồn thu tốt trong một thời gian khá đai, ước chừng đâu đó khoảng hơn một năm.



Còn một việc khác cũng có thể đổi được lượng lớn kim tệ đó chính là nhận treo thưởng săn hung thú ở trong những Trung Phủ của Lạc Tinh môn rải rác khắp vùng Thuận Thanh này, bất cứ châu huyện nào cũng có. Với tu vi Nguyên Xương hiện nay, việc này cũng không tính là khó khăn gì. Tu vi khôi phục tới Luyện Thể trung kì hậu giai như thường lệ dư sức đối phó với ba tráng hán, tất nhiên ba đầu hổ cũng có thể nhẹ hàng vặn cổ chơi. Vấn đề lại là thể hình. Thể hình hắn rât đáng ngờ, một thiếu niên mười sáu mười bảy gầy trơ xương, nhìn qua thì khiến người ta có cảm tưởng rằng một ngọn gió cũng có thể thổi hắn thành từng mảnh nhỏ, chứ đừng nói là đối phó với hổ, thứ hại dân khủng kh·iếp nhất trong trí nhớ của họ.

Không biết Linh nhi ở nhà nếu không thấy mình sẽ như thế nào. Tuy rằng hắn rất tự tin vào mê dược của mình, nhưng không biết đã phối chế đúng chưa. Biết rằng nếu nàng đã ngủ vì thứ mê dược này thì sẽ mất khoảng hai ngày mới tỉnh được, nhưng có thể sẽ tỉnh lại giữa chừng. Đâu thể dự trước biết được thứ đó có thực sự hiệu quả đúng như trong trí nhớ hay không, đơn giản vì trong đầu hắn là một cuốn bách khoa toàn thư khổng lồ chất đầy tri thức kiếp trước, nhưng tất cả cũng chỉ là trên lí thuyết, còn chuyện được hay không thì phải dựa vào thực hành.

Kì thực mà nói, hắn đến giờ vẫn chưa hề rõ những thứ trong đầu mình hiện tại là những thứ gì, kí ức rất lộn xộn, đôi chỗ rất rõ ràng, có chỗ lại không. Có những thứ rõ ràng như công pháp Triều Dương Đăng Thiên quyết kia, nhưng cũng có đoạn lờ mờ như cách phối chế mê dược loại nặng chẳng hạn. Dường như cứ khi động tới một sự kiện nào đó thì trí nhớ mới được khai phá ra, cứ thế dần dần, cứ như một mớ hỗn độn, một đoàn những mảnh tạp chất của kí ức dần theo thời gian được sắp xếp chậm chạp lại.

Thành Lương Bằng ngay gần phia trước, cách một đoạn chừng nửa dặm có thể thấy được. Đi qua một cây cầu gỗ sang tới bờ bên kia, xe cộ nườm nượp, mặc dù đang là giữa ban trưa nhưng không hề khiến nơi này mất đi vẻ phồn thịnh hiếm có của mình.

Gian nan lách khỏi một đàn dê do một mục dân đánh vào, Nguyên Xương thở phào một hơi, đưa mắt nhìn cổng thành. Cổng thành cao hơn hai trượng, hai bên rất rộng, chất gạch lâu năm bám rêu khiến người ta cảm thụ được một tia khí tức cổ xưa, chạm rãi trôi theo năm tháng.

Hai vị hộ vệ Trung Phủ đứng gác ở đầu cổng trấn dựa thương mà gà gật, bên cạnh có hộ vệ tiếp ứng nói lười biếng tán chuyện, còn có người chạy sang bên một tửu quán nhỏ bên cạnh gọi đồ nhậu, say sưa chè chén. Hắn nhìn sang bên không hề để tâm tới cảnh này, trực tiếp bước vào bên trong.

“Này tên nhóc, người là ai? Sao ta chưa gặp bao giờ?”

Một người hộ vệ đang mơ màng đột nhiên thấy một chồng củi cao ngất liền giật mình tỉnh dậy. Quan sát đoàn người thì chỉ thấy một thiếu niên gầy nhom cõng một chồng củi đang từ từ tiến bước, bèn lấy làm lạ quát hỏi.



Nguyên Xương đang một mạch bước vào bên trong, nay thấy một cây thương tứ giác giơ ra chặn đường, trong lòng chút khó chịu. tuy nhiên nhanh chóng trấn tĩnh lại, lễ phép đáp:

“Bẩm đại thúc, tiểu nhân nhà khó khăn, nay muốn qua thành ra chợ bán chút ít củi không được sao?”

“Ngươi là ai, ta chưa từng gặp ngươi bao giờ. Đừng quên rằng hai năm trước, trên tiên gia có lệnh ai không có tịch gia thư thì không được phép qua lại tự do giữa các thành. Ngươi nếu có tịch gia thư thì trình ra, ta tất không ngăn cản."

“Đại thúc, quả thực đến giờ ta cũng không biết thứ gọi là tịch gia thư kia là gì, cũng chỉ là thông quan để thông quan thôi sao? Nhà ta khó khăn, tuy có kính ngưỡng tiên gia, nhưng trenw hết phải nuôi được mấy miệng ăn thì mới có thể kính ngưỡng được.”

Nguyên Xương trong lòng tuy giận dữ, nhưng vì có thể qua được thành Lương Bằng, đành phải hạ thấp giọng xuống, huống hồ trong tình huống này, hắn mới người đuối lí. Người hộ vệ kia bất quá cũng chỉ là phụng mệnh mà làm, không phải cố ý làm khó dễ, âu cũng có thể nghĩ suy.

Nói vài câu, hi vọng đại thúc hộ vệ này cho qua. Hắn không có quá nhiều thì giờ, hai ngày là giới hạn, phải giải quyết xong mọi chuyện. Không có tiền không thể làm được gì, muốn làm Linh nhi đỡ vất vả hơn, kim tiền cũng là một thứ không thể thay thế được.

Giọng điều hắn lễ phép, đúng lễ hết mức có thể, cả người khom xuống như vì nặng quá mà oằn lưng xuống, hết sức thê thảm. Người hộ vệ đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Nguyên Xương, cảm thấy tên nhóc này thật phi thường, một chồng củi này ít nhất cũng trên bốn chục cân, thế mà có thể vác lên vai, hơn nữa lê nghĩ còn đủ, xem ra tuy rằng là thiếu niên bần hộ, nhưng gia giáo cũng không thấp, lại xem sức lực, ít ra cũng là xuất thân từ cổ võ thế gia mà lưu lạc thành bần hộ.

Nghiêm mặt một hồi, rốt cục cũng mềm lòng, Dù sao cũng là một đứa trẻ, cũng chẳng cần phải quá cần thiết nghiêm khắc làm gì, dù sao với thân hình còm nhom kia, nó cũng chẳng thế gây nên nổi sóng gió gì.



Cười một tiếng cho qua, hắn rút thương lại, đáp:

“Xem giọng và khuôn mặt ngươi thì đích thị là người vùng này. Vào đi, ta không tiểu nhân tới mức làm khó dễ một tên nhóc như ngươi.”

Người hộ vệ cười một tiếng, giớ chân đạp phốc vào mông hắn một cái. Thấy chống gỗ như sắp đổ, hắn vội càng đưa tay đỡ lấy. Nguyên Xương cảm tạ một tiếng, ổn định lại chồng củi đi vào bên trong.

Vẫn một khung cảnh quen thuộc không khác gì hai năm về trước khi mà hai người Nguyên Xương và Tiểu Linh trốn qua đây. Thành Lương Bằng vốn là một tòa thành cổ xưa, lịch sử hàng ngàn năm nếu như theo lịch đại hiện lưu hành. Hai bên đường có những tòa nhà cổ kính, mái hiên trích thủy xanh nhạt càng khiến nơi này thêm trang nhã. Trời vừa mưa xong nên đường vẫn ẩm, mái Trích Thủy nước vẫn chảy nhẹ, bên trong liếc nhìn có thể thấy những đứa trẻ đang vui đùa.

Toàn là những nhà phú quý, đình viện rộng lớn. Trước kia Trần gia cũng là một đại tộc, còn là một trong tám gia tộc rất lớn, cho dù là tộc nhân tiểu hộ cũng rất có thể diện, cuộc sống được chu cấp khá đầy đủ, có thể tự duy trì bản thân bữa đói bữa no. Nơi này bất quá cũng chỉ là một tòa thành trọng yếu, không thể so với nơi mà Bát tộc tọa lạc được, bất quá không khí nơi này cũng xem như là tuyệt vời đi.

Chợ buôn bán nằm ở phía nam ngoại ô thành Lương Bằng, đi qua cửa nam là có thể tới nơi được. Vì Lương Bằng thành chinh là một yết hầu cực kì quan trọng khi từ đây có thể tới Yên châu, Kim châu ở phía nam Thuận Thanh chắn ngang giữa một vùng đồng bằng hẹp.

Nguyên Xương chậm rãi đi đến, chọn một chỗ ngồi thích hợp, sau đó dùng dây nhỏ bó từng cây củi lại thành từng bó nhỏ bày bán bên đường. Vì rằng giữa trưa nên cũng chẳng có ai tới, mà có thì chắc cũng là thiếu củi cấp bách mà thôi.

Chợ là một vùng đất trống rộng hơn chục mẫu, bên cạnh có một nhánh sông nhỏ đổ từ sông Tiền Đường vào làm thủy lộ vận chuyển cho những thương nhân từ nơi khác tới. Tất nhiên thì họ cũng có thể lựa chọn vận chuyển hàng hóa bằng xe ngựa hoặc trâu bò kéo, tùy nhu cầu mỗi người, chẳng ai ngăn cấm cả.

Các tiểu thương vào tầm trưa như thế này sẽ không có mặt tại đây. Nguyên một con đường ngoằn nghoèo từ đây l·ên đ·ỉnh núi giờ đây vắng lặng, chỉ có một vài cửa tiệm lớn hiện còn mở, mấy cửa tiệm nhỏ như mấy sạp hàng đều không có ai, hàng hóa đều được những tiểu thương dọn đi, chờ tới chiều tối sẽ ra làm sinh ý.

Ngồi mãi cũng không phải là biện pháp tốt. Nguyên Xương ngồi một lúc, đầu ẩn ẩn có chút mơ hồ, dựa lưng vào bó củi một cái liền muốn ngủ say. Động người một chút liền thấy hư nhược, đầu óc hơi váng, không ổn, cảm nắng rồi.