Chương 31: Ân tình
Lão Tiền thu năm trăm linh thạch trên bàn vào, Nguyên Xương thì nhận lấy bộ Khảo Linh thạch bước ra ngoài cửa thì đột nhiên nghe lão Tiền nói vọng ra:
“À quên mất không nói, ba bộ Khảo Linh thạch này hợp lại mới chân chính là một bộ phát huy ra uy lực mạnh nhất. Bộ thứ nhất năm trăm linh thạch, bộ thứ hai một nghìn, bộ thứ ba.. bao nhiêu nhỉ, à hai nghìn, già rồi nên lú lẫn.”
Nguyên Xương khóe môi run run quay trở lại quăng ba ngàn linh thạch lên bàn, thu lấy nốt hai bộ Khảo Linh châu kia rồi dứt khoát rời đi thì lão Tiền lại nói một lần nữa, bất quá giọng nói trầm trọng hẳn:
“Trần tiểu tử, lão phu có một đại sự muốn nhờ ngươi, không biết có thể được hay không, ta sẵn sàng bỏ ra bất cứ giá nào.”
Nguyên Xương giật mình nhìn lão Tiền. Lão Tiền là một cao thủ chân chính, lại có chuyện gì phải nhờ đến mình?
Xuất phát từ lòng kính ý, hắn nói:
“Tiền tiền bối, tiểu tử tuy rằng không biết tiền bối có ủy thác gì nhưng chỉ cần trong phạm vi thì chắc chắn sẽ không cô phụ.”
Bộ Khảo Linh châu do Luân Thường đại sư chế tác kia lão Tiền bán cho hắn chính là ân tình, Nguyên Xương chợt nhận ra mình vướng vào lúc nào không hay.
Lão Tiền thở dài nặng nhọc, nói:
“Thọ nguyên của ta sắp hết, có thể về với lão phu nhân chủ tử rồi, nhưng đứa Thọ nhi mà lão phu nhân để lại thì lại quá nhỏ, ta không chắc có thể sống qua được hai năm nữa không, bây giờ chỉ mong ngươi có thể bảo vệ nó cùng cái cửa hàng này, lão phu cảm kích bất tận.”
“Tiền bối thọ nguyên sắp hết?”
Nguyên Xương đưa ánh mắt khó tin nhìn lão Tiền, chỉ thấy lão cười khà khà, khí tức suy yếu vừa rồi đã biến mất nói:
“Sinh lão bệnh tử, ai mà chẳng trải qua, ta tuy tới Tích Nội nhưng cũng chẳng thoát. Sống tới giờ cũng là gần bốn trăm năm, xuống lỗ cũng vừa, chỉ vướng bận mỗi Vân Thọ mà lão phu nhân ủy thác lại, nếu không thì ta cũng đã sớm rời đi gặp lão phu nhân mà thôi.”
Bốn người Nguyên Xương âm thần thở dài, không nói gì.
Lão Tiền nói đúng, sinh lão bệnh tử ai mà chẳng trải qua, chỉ là có tiếp nhận được hay không mà thôi. Mà nhìn thái độ lão Tiền thì chắc chắn việc này lão chẳng để vào trong lòng, tất cả vướng bận đều đặt trên người tiểu tử béo tên Vân Thọ kia.
Nguyên Xương vái một cái thật dài, nói:
“Tiểu tử đã nhớ kĩ, nhất định sẽ bảo vệ Vân Thọ.”
Lão Tiền quản gia cười cười đi vào bên trong, không nói gì.
Bốn người Nguyên Xương, Lữ Tiểu Linh, Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ đi ra ngoài, tâm tình hết sức nặng nề.
Ngưu Kiến Vũ ngửa đầu lên trời thở dài:
“Ài, lão nhân tuy vô sỉ thật đấy nhưng đều làm vì chủ nhân của mình, đáng quý.”
Nguyên Xương thì không có tâm tình để mà buồn bã lâu, nhanh chóng xốc lại tinh thần nhìn quanh, nói:
“Về nhà trọ đi, chúng ta sẽ tiến hành khảo hạch linh căn.”
Về đến nhà trọ, Nguyên Xương nói chuyện phiếm với lão Ngụy một chút sau đó đi lên phòng. Đặt ba bộ Khảo Linh châu phảm chất cao lên bàn, mở ra bày ra từng viên.
“Bây giờ mọi người hãy đặt tay lên từng viên Khảo LInh châu, đừng chống cự gì, nó sẽ thâm nhập minh hồn và thân thể để kiếm tra linh căn. Tiểu Linh, muội thử trước đi.”
Lữ Tiểu Linh bước tới, đặt tay lên viên linh châu hỏa hệ, thả lỏng nhưng không có gì khác biệt, chỉ như sờ vào một viên ngọc, không hơn không kém.
Nàng thất vọng, trong lòng tự nhủ:
“Không cần lo, còn sáu viên khác, Nguyên đại ca cũng chỉ thức tỉnh có tam hệ mà thôi.”
Điều này không phải bí mật gì, Nguyên Xương đã nói trước, hắn cũng chỉ kích phát thành công ba viên Khảo Linh châu.
Tất nhiên hắn sẽ không nói tam hệ tu sĩ trong đại gia tộc cũng là loại nổi bật.
Lữ Tiểu Linh đưa tay sờ tới viên Khảo Linh châu thứ hai màu thiên lam, là Khảo Linh châu thủy hệ. Để mặc cho viên linh châu hút lấy, nàng đột ngột cảm nhận được một sức mạnh như hòa chảy vào trong cơ thể mình, nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như tẩy rửa toàn thân thể.
“Tiểu Linh, thật tốt quá, muội có linh căn Thủy hệ thượng phẩm!”
Nguyên Xương vui mừng kêu lên, chính hắn cũng chỉ có Hỏa hệ là thượng phẩm, còn hai hệ Mộc, Phong chỉ là trung phẩm cao giai.
Lữ Tiểu Linh nghe loáng thoáng Nguyên Xương nói vậy thì hạnh phúc cười một tiếng, rốt cục là vẫn có thể sát cánh cùng Nguyên ca, mình có thể tu luyện rồi.
Viên Thủy Khảo Linh châu phát ra ánh sáng thiên lam nhu hòa, Lữ Tiểu Linh không thể để tâm tới xung quanh, toàn bộ bị hút tới viên linh châu này, lát sau mới ngừng lại, lúc đó ý thức nàng mới có thể thoát ra.
Nhìn xung quanh, thấy mọi người đều kinh thán nhìn mình, lại nhớ tới lời Nguyên XƯơng nói loáng thoáng lúc trước, nàng nhào tới bên hắn, hỏi:
“Nguyên đại ca, muội có thể tu luyện đúng?”
Kì thực trong lòng nàng vốn rất sợ việc trước mắt này là hư ảo. Không ít câu chuyện kể về người dùng Khảo Linh châu khảo hạch ra linh căn vô cùng tốt, cuối cùng khi tu luyện phát hiện ra không phải, chỉ là viên Khảo Linh châu đó bị trục trặc, kết quả thành trò cười mấy trăm năm.
Đó là chuyên mà Nguyên Xương kể cho nàng, tất nhiên lúc đó chỉ là muốn cho Lữ Tiểu Linh vui mà thôi, không ngờ với nàng lại sinh ra sợ hãi đến vậy.
Ngưu Kiến Vũ mắt lồi ra, tiểu thư….
Nguyên Xương dịu dàng xoa đầu nàng, đáp:
“Phải, muội có tư chất để tu luyện, hơn nữa còn rất tốt.”
Đơn hệ thì sao, đây chính là đơn hệ thượng phẩm, trong đại tộc cũng chẳng xuất hiện nhiều, hơn nữa khi hắn quan sát còn mơ hồ cảm giác Thủy linh căn của Lữ Tiểu Linh còn mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Cực phẩm?
Không có khả năng, mấy ngàn năm nay tư chất cực phẩm khó tới cỡ nào, đếm ra thì chưa đầy mười ngón tay, mà ai trong số đó không phải là nhân vật quát tháo phong vân một thời?
Hắn không tưởng tượng một ngày nào đó Lữ Tiểu Linh sẽ đứng trên một đỉnh núi cực cao, tay múa trường đao chém g·iết hết tên này tới tên khác, cứ tới là g·iết, thây chất như núi chiến giáp đỏ rực, huyết khí tanh nồng thét lớn: “Có gan thì tới đánh với lão nương!”
Lữ Tiểu Linh lúc này tâm tình vui vẻ kích phát năm viên Khảo Linh châu còn lại, nhưng lại chỉ kích phát được ra Phong linh căn và Kim linh căn, lại trung phẩm. Thế cũng tốt, nếu lại một cái thượng phẩm bất kì nữa chắc chắn khiến Nguyên Xương lên cơn đau tim.
Hai người Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ đằng sau hâm mộ vô cùng, nhìn thái độ của Nguyên Xương thì có thể đoán ra tư chất cùng linh căn của Lữ Tiểu Linh mạnh tới mức nào.
Lữ Tiểu Linh ỉu xìu:
“Ca, sao viên này lại như thế? Muội nhớ viên trước cảm giác mạnh hơn cơ.”
Nguyên Xương, Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ khóe môi co giật. Nàng mà có thêm bất cứ tư chất thượng phẩm nào nữa thì sớm đã b·ị b·ắt đi rồi.
Nguyên Xương thở phào ra một hơi, Thủy linh căn làm chủ, Phong linh căn làm phụ trợ, hai linh căn này rất phù hợp với nhau, lại nhìn theo tỉ lệ thì còn là tỉ lệ vàng, chính là kết hợp lại sẽ tạo ra Băng linh căn!
Còn Kim linh căn thì hiện tại cũng không rõ có thể làm gì, tuy nhiên chỉ tính riêng tăng phúc do loại linh căn này cũng là rõ ràng nhất trong cả bảy hệ, thời gian này cũng có thể giúp Tiểu Linh nâng cao thực lực.
Nguyên Xương bắt đầu lục lọi trong trí nhớ, trong lúc đó thì Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ cũng tiên lên thử linh căn. Ngô Sĩ Liên khảo hạch ra Thổ linh căn và Lôi linh căn, hai hệ cân bằng, đều là trung phẩm cao giai, Ngưu Kiến Vũ khảo hạch ra Phong linh căn và Kim linh căn, Kim làm chủ, Phong phụ trợ.
“Rất tốt, không ngờ huynh và Sĩ Liên lại có tư chất tốt như vậy, chúc mừng.”
Ngưu Kiến Vũ hứng thủ hỏi:
“Ta có thể tu luyện?”
Nguyên Xương gật đầu, sau đó nói:
“Ta nhớ ra có một vài vũ kĩ thích hợp cho mọi người nhưng trước hết phải tu luyện. Hiện tại để củng cố căn cơ thì có thể tu luyện loại công pháp vô hệ như Chân Nguyên công, tuy hơi chậm nhưng căn cơ được tạo ra thì sâu dày vô cùng, đợi cho mọi người tiến vào Luyện Thể kì ta sẽ cung cấp công pháp thích hợp nhất.”
Ba người đều không có phản đối, chỉ nghe theo lời chỉ dẫn của Nguyên Xương mà vận chuyển Chân Nguyên công. Bọn họ là võ giả, cực kì coi trọng căn cơ, lời nói của Nguyên Xương là đạo lí cao nhất của võ giả, bọn họ tất nhiên sẽ không nghi ngờ gì.
Luồng linh khí xung quanh dần hội tụ lại, từ từ trút vào cơ thể ba người. Tiểu Linh khuôn mặt ửng đỏ, hấp thu linh khí được một tuần hương thì hết sức, thở ra một ngụm trọc khí, cơ thể đầm đìa mồ hôi bá·m s·át vào thân thể lộ ra những đường cong mê người.
Hai người Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ cũng không duy trì lâu hơn là bao, chỉ vài chục hơi thở đã hấp thu linh khí tới cực hạn, cũng thở ra một ngụm trọc khí, giải khai Chân Nguyên công.
Ngưu Kiến Vũ ngưng tụ một quyền, đấm một cái, quyền khí phá không mà đi, đánh thẳng lên vách tường phòng. Chỉ nghe ầm một tiếng, quyền khí cực khủng v·a c·hạm với vách tường khiến cho cả căn phòng rung lên nhè nhẹ, khí quyền khí tán đi, còn để lại trên vách một vết lõm mờ nhạt.
“Đây là….”
Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên, Lữ Tiểu Linh kinh hãi nhìn vách tường, trong lòng âm thầm run lên vì sức mạnh đáng sợ của linh khí mang lại.
Nguyên Xương tiến tới bên vách tường, sờ soạng vài cái rồi nghiêm túc nói:
“Kiến Vũ huynh, một quyền vừa rồi của huynh uy lực có thể sánh ngang với Phương Diên thúc.”
Ngưu Kiến Vũ giật mình, sau đó lông mày lại giãn ra, hỏi:
“Ngươi chắc chắn chứ? Là vị Quyền Thánh kia sao?”
Nguyên Xương gật đầu:
“Hoàn toàn xác thực, trước kia đệ từng chứng kiến qua ông ấy chiến đấu, chỉ dựa vào một chút linh lực nhỏ để kích phát thanh đại đao cùng nội lực của mình đã đánh cho Thẩm Ngạo vốn là một ma tu cao cường suýt c·hết. Nếu không phải là thuộc hạ của y đến thì có lẽ mạng của y đã phải để lại ở chợ nam.”