Chương 30: Mua Khảo Linh châu
“Huyền Miêu, liên lạc với “Diêm… ơ gì vậy?”
Màn hư ảnh trước mắt biến mất, trở lại làm một chiếc mặt nạ bình thường. Nhìn ba người cởi mặt nạ ra, Nguyên Xương xấu hổ nói:
“Xin lỗi, ta quên nạp năng lượng.”
Nói rồi, hắn ném cho mỗi người mười viên linh thạch.
“Mỗi một viên linh thạch hạ phẩm có thể duy trì mặt nạ dùng trong một canh giờ, tổng cộng mọi người có thể sử dụng mười canh. Lúc nào thiếu có thể tới tìm ta, giờ thì bóp nát nó rồi thả lên mặt nạ là được.”
Ba người Ngô Sĩ Liên, Lữ Tiểu Linh, Ngưu Kiến Vũ nhanh chóng làm theo lời Nguyên Xương nói, bọp vụn khối linh thạch thả lên mặt nạ. Quả nhiên khi những mảnh vụn linh thạch rơi xuống mặt nạ liền chưa đầy nửa phút sau liền ảm đạm thất sắc, biến thành mấy mảnh đá bình thường.
Nguyên Xương cũng lấy ra một khối linh thạch bóp mạnh một cái, từng mảnh linh thạch nhỏ rơi xuống mặt nạ của hắn nhanh chóng mất đi ánh sáng. Đeo mặt nạ lên, Nguyên Xương nói:
“Đi vào thôi.”
Chợ tu sĩ về bản chất không khác mấy với chợ của phàm nhân, chỉ khác mỗi hàng hóa đem ra buôn bán. Khi bốn người bọn họ đi vào chợ liền thấy một con đường dài hơn nửa dặm bằng phẳng, hai bên đường từng cửa tiệm dựng bằng những thân cây bày bán những mặt hàng kì lạ. Có tiệm bán những khúc xương khô, hình thì kì dị, nơi thì có tiệm đổ thạch, phải là kẻ có tiền mới dám vào đó thử vận may. Đó là phía bên trái, bên phải là những cửa tiệm buôn bán v·ũ k·hí, tài liệu, hắn còn thấy có một dãy tiệm rèn hợp lại hơn mười cái gian làm bằng đá, hơi nóng phá ra khi đi ngang quả thực rất bức người.
Mục đích đầu tiên mà Nguyên Xương tới đây chính là mua Khảo Linh châu. Hắn tiến tới một cái lều phủ vài đỏ thấp bé, ngồi xổm xuống nói vọng vào:
“Ta muốn mua đồ!”
Tiếng vọng vang vào như mất hút, ba người Lữ Tiểu LInh, Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ kinh ngạc nhìn cái lều. Âm thanh nói vào như biến mất trong một hang động, không thể đoán được độ sâu của nó tới đâu.
Một lúc sau, một thằng bé béo vén vài lều lên, thấy bốn người Nguyên Xương thì vui mừng nói:
“Trần đại ca, là huynh à?”
Nguyên Xương cười nói:
“Là ta, nhưng đừng gọi họ Trần. À nãi nãi ngươi đâu, sao không thấy?”
Thằng nhóc năm nay cũng đã 10 tuổi, lúc Nguyên Xương gặp nó đã là ba năm về trước. Nó hơi thương cảm, nói:
“Nãi nãi đệ đã mất, giờ có mỗi lão quản gia còn ở lại trông coi cửa tiệm thôi.”
Nói rồi, một lão già cũng từ bên trong đi ra, tươi cười nói:
“Chư vị thất lễ quá, mời vào. Thiếu chủ nhân, ngài cứ để lão nô lo, sau này sẽ làm việc.”
Thằng bé béo chu mỗi lên hứ một tiếng:
“Lão Tiền, cháu cũng đã lớn, tất nhiên phải gánh vác. Đây là gia sản mà nãi nãi để lại, cháu tất nhiên phải hết sức bảo quản.”
Giọng nói non nớt của nó khiến cho bốn người cười phá lên. Nguyên Xương vỗ vai nó, nói:
“Vân Thọ, đệ có tinh thần thế là tốt, nhưng ngươi còn chưa hiểu hết chuyện kinh doanh, bản thân lại chẳng tiến vào được Luyện Thể kì, sao có thể lo liệu được cho cửa tiệm mà nãi nãi ngươi để lại?”
Lời nói của Nguyên Xương như một gáo nước lạnh đổ xuống khiến cho Vân Thọ ỉu xìu, đành miễn cưỡng theo chân lão Tiền vào bên trong.
“Đệ rất muốn nhưng không cách nào tu luyện được tới Luyện Thể kì cả.”
Vân Thọ nói ngoái lại, Nguyên Xương thấy vậy lắc đầu. Mười tuổi là thời gian tu luyện rất tốt, chằng hiểu sao nãi nãi của nó kiếm đâu ra bộ công pháp Mộc hệ cường đại quá mức, khiến cho tiểu tử này toát cả mồ hôi ra mà vẫn chẳng thể nào tiến vào Luyện Thể kì.
Lão Tiền quản gia cười xuề xòa nói:
“Thất lễ thất lễ, chư vị, mời.”
Bốn người vén lều đi vào bên trong, chợt nhận ra nơi này rất rộng, không thua gì một tiểu viện nhỏ. Nguyên Xương giải thích:
“Căn lều này chính là một kiện pháp khí không gian, bên ngoài nhìn như thấp bé, kì thực cực kì rộng lớn, mọi ngươi cứ tưởng tượng nó như cái nhẫn trữ vật là được.”
Ba người sửng sốt, giới tu sĩ quả nhiên nhiều thủ đoạn thần kì.
Lão Tiền quản gia rót trà mời bốn người, sau đó ngồi xuống ghế, hỏi:
“Không biết lần này tiểu tử ngươi tới mua hay bán đây? Lần trước ngươi chế tác vài thứ rất hữu ích nên cố chủ nhân thích vô cùng.”
Giọng nói của lão tuy bình thản nhưng đượm buồn. Nguyên Xương cũng không tiện khơi lên chuyện cũ, nhẹ nhàng nói:
“Tiền tiền bối, ta lần này tới đích thực có thứ cần mua, không biết tiền bối còn Khảo Linh châu chất lượng cao không?”
Lão Tiền quản gia kinh ngạc nhìn Nguyên Xương, hỏi:
“Ta nhớ ngươi từng khảo hạch linh căn rồi mà, sao còn cần thứ này? Khảo Linh châu tuy là vật dụng thường thấy trong giới tu sĩ nhưng cũng không rẻ, ngươi không định đem về xâu thành vòng rồi hoặc trưng nóc tủ cho đẹp đấy chứ?”
Nguyên Xương cười đáp:
“Tiền bối không cần lo lắng, tiểu tử chỉ là muốn thử linh căn cho mấy bằng hữu của tiểu tử mà thôi.”
“Ừm, vậy chờ một lát.”
Lão Tiền mắt hơi lóe, tuy nhiên rất nhanh biến mất, đứng dậy đi vào trong hậu viện, lát sau bưng ra một chồng những hộp bọc nhưng đủ loại màu sắc.
Lão Tiền đặt xuống bàn, chia làm ba chồng nhỏ khác nhau, nói:
“Cửa tiệm chúng ta có ba bộ Khảo Linh châu phẩm chất cao này, toàn là đồ từ Đinh châu mang lên, chất lượng rất đảm bảo.”
Nguyên Xương mở một hộp khảo linh châu màu đỏ ra, linh lực dao động hừng hực như lửa cháy, rất tốt, viên Khảo Linh châu hỏa hệ này cực kì tinh thuần, độ chịu đựng cao, có thể dùng được.
Ba người Lữ Tiểu Linh, Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ ngồi đằng sau cũng theo dõi động tác Nguyên Xương mở hộp, lại dùng mặt nạ phóng to kích thước viên Khảo Linh châu lên quan sát và cảm thụ sức mạnh từ trong đó truyền ra, không ngừng kinh ngạc, giới tu sĩ có nhiều đồ thật thú vị.
Liên tiếp mở ra mấy hộp khác kiểm tra, tất cả Khảo Linh châu đều có chất lượng rất tốt, Nguyên Xương hài lòng đóng nắp hộp lại, hỏi:
“Tiền bối, một bộ Khảo Linh châu này là bao nhiêu linh thạch?”
Lão Tiền quản gia đáp:
“Không đắt, năm trăm linh thạch một bộ.”
Nguyên Xương trợn trừng mắt:
“Năm trăm linh thạch?”
Đám người Lữ Tiểu Linh đằng sau cũng một vẻ mặt mờ mịt, họ không rõ tỉ giá cùng độ quý hiếm của linh thạch trong giới tu sĩ nên không thể rõ ràng được. Ngô Sĩ Liên tuy rằng rõ ràng hơn về tỉ giá quy đổi linh thạch nhưng cũng chỉ dừng lại tại đó.
Có điều nghe giọng điệu của Nguyên Xương thì bộ Khảo Linh châu này quả thực đắt ép ra mỡ, không khỏi đưa ánh mắt kì dị nhìn về phía lão Tiền cùng mấy cái hộp.
Lão Tiền quản gia chậm rãi đưa trà lên miệng nhấp một cái, chậm nói:
“Không cần phải như thế, trước cũng có nhiều người kinh hãi về cái giá này rồi, thậm chí ta còn lấy giá cao hơn nữa, nể tình tiểu tử ngươi nên chỉ lấy có năm trăm linh thạch thôi, miễn mặc cả.”
Nguyên Xương nghi hoặc nhìn lão Tiền, hỏi:
“Cho dù là Khảo Linh châu chất lượng cao như thế này thì gia tối đa cũng chỉ hai trăm linh thạch hạ phẩm là cùng, sao tiền bối lại lấy đắt thế?”
“Vậy ngươi nghĩ sao đó là tác phẩm của Luân Thường đại sư?”
“Luân Thường đại sư?”
Nguyên Xương ánh mắt co rút, danh tiếng của Luân Thường đại sư không phải là nhỏ. Tại Thuận Thanh này ông ta là người được công nhận là chế tác sư kĩ năng cao nhất, mọi thứ đều được gia công tỉ mỉ, phát huy uy lực cùng tác dụng tới mức tận cùng, nhưng cái khiến cho những tác phẩm của Luân Thường đại sư có giá lên trời mà không phải có tiền mà mua được chính là nhờ vào một lời tương truyền.
Nghe đồn rằng mỗi một tác phẩm mà Luân Thường đại sư tạo ra thường là đi theo bộ ít nhất hai cái, mỗi khi hợp thành sẽ có tác dụng không ngờ. Một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất chính là bộ [Thất Long Kiếm Mạch] lừng danh, uy lực và phẩm cấp đạt tới Thiên giai, là một trong những bộ kiếm cực phẩm từng xuất hiện tại Thuận Thanh, thậm chí trên cả đại lục.
Lão Tiền quản gia đặt chén trà xuống, nói:
“Ngươi thử hợp bảy viên Khảo Linh châu lại đi.”
Nguyên Xương không hề nghi ngờ lời lão Tiền nói, nhanh chóng cầm bảy viên Khảo Linh châu ra xếp trên bàn.
Không có phản ứng gì, hắn thất vọng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng niệm pháp chú:
“Đúng rồi, Khảo Linh châu chính là truyền linh lực hoặc lực lượng linh hồn vào. Dẫn Linh thuật!”
Một dòng khí bạch sắc từ tay hắn tuôn ra, tiến thẳng tới bảy viên Khảo Linh châu. Khảo Linh châu vốn đang bất động thì gặp được linh lực mà Nguyên Xương truyền tới tức thì sống dậy. Tuy nhiên do Nguyên Xương chỉ có linh căn tam hệ là Hỏa, Mộc, Phong nên cũng chỉ có bảy viên sáng lên, bốn viên khác chỉ hơi phản ứng một chút, sau đó lại nằm im lại.
Không ngoài dự đoán, khóe miệng hắn nhếch lên cười khổ, nhanh chóng tập trung lại vào ba viên Khảo Linh châu mình kích phát.
Ba khỏa Khảo Linh châu dưới sự tác động của Nguyên Xương thì liền hợp tạ thành một vòng bay lơ lửng trước lòng bàn tay hắn. Nguyên Xương kinh ngạc, phất tay một cái thi triển pháp thuật hỏa hệ, không ngờ cực kì dễ dàng, hơn nữa uy lực còn được tăng cường.
“Là một kiện pháp khí!”
Nguyên Xương khóe môi co giật, chợt phát hiện ra nếu có người phát hiện ra tác phẩm của Luân Thường đại sư ở chỗ này thì sao không mua lấy, liền hỏi:
“Tiền tiền bối, nếu như trước đó ngài nói cũng có người từng hỏi mua nhưng sau đó liền không mua nữa vì quá đắt. Nếu như ta nhớ không nhầm thì tác phẩm của Luân Thường đại sư chính là có duyên mà không thể cầu, ngàn vàng khó mua, sao giờ vẫn còn ở nơi này?”
Lão Tiền thản nhiên đáp:
“Vì ta không nói, chỉ nói là cửa tiệm chúng ta bán như vậy.”
Có gian, chắc chắn có gian!
Bốn người Nguyên Xương đương nhìn nhìn ra lão có gian, nhưng chất lượng sản phẩm thì không phải nghi ngờ, rốt cục chẳng biết sai chỗ nào, đành nói:
“Được, thành giao, đây là năm trăm linh thạch.”