Chương 29: Minh Nguyệt Trấn
Một nguyên nhân khác chính là sự cường đại của những thế lực trong Bách tộc loạn địa. Họ rất mạnh, ngay cả Vệ gia ở Vương châu này cũng không dám động tới được xưng là đệ thập tứ châu Thuận Thanh, những gia tộc lớn bên ngoài cũng chỉ có thể giao hảo mà kiếm một số lớn, không dám động đến. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà phàm nhân nơi này được thêm một lớp bào hộ, không như bên ngoài, nhìn như hòa bình kì thực cũng c·hiến t·ranh liên miên, nhất là ngũ trấn thường xuyên có người Phi Trí sang q·uấy n·hiễu, Trung Phủ phủ binh cũng nhiều lần tới bảo vệ nhưng cũng không trấn áp nổi.
Phía trước là Minh Nguyệt trấn, một thị trấn nhỏ nằm cạnh biên giới Bách tộc loạn địa. Đi thẳng vào trong, Nguyên Xương tùy tiện kiếm một cái nhà trọ quen biết trước kia vào đó nghỉ ngơi cất đồ đạc. Lão bản năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, đang gà gật theo tiếng kêu lạch cạch của chiếc đồng hồ treo gần bên, nghe thấy tiếng bước chân liền biết khách vào, nhận ra là Nguyên Xương thì hơi kinh ngạc, nói:
“Ồ, tiểu Xương, thế nào mà tiểu tử nhà ngươi lại như đụng trúng phải tên hoàn khố gia cảnh khủng bố nào mà phải chạy vào đây vậy?”
Bộ dáng của hắn quả thực rất thảm hại, quấn băng vài khắp nói. Nguyên Xương cười khổ đáp:
“Ngụy gia gia, ta không đụng phải tên hoàn khố nào cả, ta đụng vào cái tổ vò vẽ Trung Phủ, giờ phải trốn vào trong này đây.”
Lời nói của hắn không phải là giả dối, hắn làm trận này là tát vào mặt Trung Phủ một cái thật mạnh, phải lần trốn vào trong Bách tộc loạn địa một thời gian.
Theo kế hoạch thì cả đoàn sẽ tới thẳng Chung châu, không cách này thì cách khác, nhưng khi Ngô Sĩ Liên nói phía trước không xa là Bách tộc loạn địa nên Nguyên Xương mới nảy ý ghé qua nơi này. Bách tộc loạn địa là một chỗ để tu luyện tốt, có áp lực chiến đấu, có tài nguyên, linh khí sung túc. Hắn còn định ở đây dưỡng thương phục hồi thể trạng, hướng dẫn cho ba người Lữ Tiểu Linh, Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ tu luyện, sau đó tu luyện đột phá tới Luyện Thần kì mới tiếp tục đi.
Cũng coi như hiểu nhau nhiều, Ngụy lão bản ném cho Nguyên Xương một cái chìa khóa. Nguyên Xương vươn tay bắt lấy, chào vài tiếng sau đó đi lên lầu.
Lữ tiểu linh tò mò hỏi:
“Ca, dường như huynh rất quen thuộc với lão bản kia, ông ta là ai vậy?”
Nguyên Xương nhìn xuống dưới, lúc này Ngụy lão cùng Ngưu Kiến Vũ vui vẻ trò chuyện thì nói:
“Là quen nhau thôi, mấy năm trước ta đi lịch luyện qua đây, lại là lần đầu tiên nên không biết tìm nơi nào để nghỉ ngơi, không ngờ gặp được vị lão bản tốt bụng này chỉ đường cho ta.”
Ngô Sĩ Liên hâm mộ nói:
“Tiểu Xương ngươi số thật tốt, ta bị mấy thứ xung quanh trói cho không thể đi được, có điều thế cũng tốt, mấy năm như thế ít nhất ta còn có người thân, ha ha ha!”
Nguyên Xương không để ý tới tên điên họ Ngô kia, hắn dựa theo trí nhớ của mình tìm tới một căn phòng ở cuối dãy, tra chìa khóa mở cửa đi vào bên trong.
Phòng rất rộng, có hai cái giường. Sát tường về phía chân giường có một cái bàn cùng mấy cái ghế mây, nói chung rất đầy đủ. Hắn còn phát hiện ra cái bấc đèn tù mù muôn đời không sửa mấy năm trước đã thay bằng cái bấc đèn mới, nhìn rất có sinh khí, bên trên thân có khắc hình mấy con lợn tượng trưng cho sự phát tài.
Ngô Sĩ liên thoải mái thả mình trên cái nệm rơm vừa được tiểu nhị thay, chốc lát sau liền ngủ mất. Nguyên Xương còn đang nhìn xung quanh thì nghe hắn nói:
“Nguyên Xương, tối ngươi ngủ với Tiểu Linh đi, ta với Kiến Vũ ca ngủ giường này… Á, tẩu tẩu, đừng đánh!”
Hắn con đang lảm nhảm thì bị khúc côn của Tiểu Linh giáng thẳng vào đầu, đau tới mức mắt nổ đom đóm. Nguyên Xương cười lên khá khà, cực kì đắc ý.
“Sĩ Liên, yên phận một chút đi, nếu Tiểu Linh không đánh ngươi thì ta cũng đánh, mấy cái chủ ý đó còn quá sớm để nói.”
Mắt Ngô Sĩ Liên sáng lên, Nguyên Xương nói là còn quá sớm, chứ không phải không được.
“Cút ra ngoài!”
Giọng nói lạnh lùng của Lữ Tiểu Linh vang lên, hỏa nộ cao vạn trượng.
Ngô Sĩ Liên hậm hực ra khỏi phòng, uổng công hắn tác hợp, sao hắn không nhìn ra hai người Lữ Tiểu Linh và Nguyên Xương có tình cảm nhưng không nói?
Một chuyện khác mà Ngô Sĩ Liên không biết là Nguyên Xương sẽ không động tới chuyện nam nữ cho tới khi đủ 20 tuổi. Cái tư tưởng này là ăn sâu từ kiếp trước vào, bản thân hắn cũng biết nếu phát sinh quan hệ khi chưa đủ tuổi sẽ xảy ra những chuyện không hay, vẫn cần tránh để không để lại di chứng sau này. Cộng thêm nữa là Lữ Tiểu Linh bâ giờ cũng chỉ có 14, tại Địa Cầu kiếp trước căn bản chỉ là một nữ sinh cuối cấp sơ trung, hắn thực sự xuống tay không nổi.
Đuổi được Ngô Sĩ Liên ra khỏi phòng, Nguyên Xương nhìn Lữ Tiểu Linh lúc này mặt đỏ dừ, cười nói:
Lời nói rất ác độc, không biết Ngô Sĩ Liên nghe thấy sẽ có cảm xúc như thế nào.
Nguyên Xương biết gần đây có một cái chợ tu sĩ khá lớn nên đã sớm có kế hoạch. Chợ tu sĩ sẽ mở vào sáng sớm, tụ họp ba bốn lần một tháng như những phiên chợ vùng núi. Nơi này có rất nhiều vật có giá trị: đan dược, v·ũ k·hí, tài liệu yêu thú,… nói chung vô số kể, nếu số vận may mắn, còn có thể mua được đồ vật Hoàng giai trở lên.
Cả bốn người Nguyên Xương, Ngô Sĩ Liên, Tiểu Linh, Ngưu Kiến Vũ chỉ ghé qua nhà trọ một lát sau đó liền đi ngay. Nguyên Xương dẫn mọi người đi về hướng tây của Minh Nguyệt trấn tới chợ tu sĩ.
Không hổ danh là Bách tộc loạn địa, nơi phàm nhân không mấy sinh sống, khi bốn người bọn họ đi tới gần chợ tu sĩ thì thấy hàng chục tu sĩ bay qua bay lại trên đầu, có ma tu, có tiên tu. Bên dưới mặt đất từng đoàn ngựa thồ, yêu thú được thuần dưỡng kéo đi những chiếc xe hàng nặng nề, bánh xe nghiến lên những tiếng ken két dưới đường lát đá.
Ngươi đi đường qua lại rất đông. Nguyên XƯơng lấy trong nhẫn trữ vật ra một xấp mặt nạ đưa cho ba người, chọn lấy một cái đeo lên mặt mình, nói:
“Giới tu sĩ mạnh được yếu thua, tốt nhất nên che dấu. Bốn tấm mặt nạ này có tác dụng che đậy sự thăm dò của người khác, chỉ cần cảnh giới không vượt qua Tích Nội cảnh thì cũng không cách nào thăm dò được chúng ta.”
Mặt nạ hắn đeo là một hình con quỷ, khuôn mặt méo mó như phán quan. Tiểu Linh thì khác, nàng chọn lấy mặt nạ một con hồ ly, nhìn qua rất đáng yêu. Hai ngươi Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên cũng chọn cho mình một cái, Ngô Sĩ liên lấy mặt nạ hắc miêu, còn Ngưu Kiến Vũ lấy mặt nạ hình đại hùng.
“Ồ, không tệ nha.”
Ngô Sĩ Liên kinh ngạc kêu lên, khi hắn đeo mặt nạ vào thì trước mặt hiện lên một làn hư ảnh, âm thanh bên tai chợt vang lên cứng ngắc:
[Huyền Miêu kính chào chủ nhân. Đây là mặt nạ che đậy thăm dò thần thức, ngăn lại sự thăm dò của tu sĩ đối với bản thân.].
Hắn nhìn hai người Ngưu Kiến Vũ và Lữ Tiểu Linh, thấy ai cũng ngốc trệ mà đứng ra đó thì biết cũng gặp cảnh này, liền tò mò hỏi:
“Nguyên Xương là người tạo ra ngươi sao?”
Âm thanh cứng nhắc của Huyền Miêu lại xuất hiện:
[Đúng, Nguyên Xương là chủ nhân của Huyền Miêu, cũng là người tạo ra Huyền Miêu, là ngươi duy nhất có quyền kiểm soát mặt nạ chủ “Diêm La”]
Câu trả lời này rất khơi lên hứng thú của Ngô Sĩ Liên, liền hỏi:
“Vậy nếu ta đeo ngươi lên thì ngươi cũng chỉ có thể giúp ta ngăn chặn thăm dò của tu sĩ, không còn chức năng gì khác sao? Nhìn tính cách tên Nguyên Xương đó chắc chắn không làm ra mấy thứ nhảm nhí. À ngươi vừa bảo mặt nạ chủ “Diêm La” có ý nghĩa là gì vậy?”
Huyền Miêu đáp:
[Vì kí chủ là người được cấp quyền hạn mức “A” gần tiếp cận tới quyền tối cao cấp “S” của chủ nhân “Diêm La” nên có thể sử dụng hầu như tất cả các tính năng mà Huyền Miêu có thể cung cấp]
“Ta có thể sử dụng những gì?”
[Kí chủ có thể sử dụng bản đồ do hệ thống cung cấp, liên lạc giữa những kí chủ khác được cấp mặt nạ, đối với những kí chủ quyền hạn cấp thấp hơn có thể nghe lén, chặt đứt liên lạc. Đặc biệt hệ thống còn cung cấp chế độ phân tích trận chiến, có thể hỗ trợ kí chủ nâng cao chiến lực trong chiến đấu….]
Ngô Sĩ Liên nhìn màn hư ảnh màu thiên lam trước mắt, nói:
“Bật chế độ phân tích trận chiến đi.”
[Kí chủ xác nhận?]
“Xác nhận!”
[Hệ thống phân tích trận chiến đang khởi động, vui lòng chờ giây lát…]
Giọng nói cứng ngắc của Huyền Miêu vang lên, sau đó vài giây ngay trước mặt hắn hiện lên một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Góc nhìn được mở rộng tới cực độ, thông qua mặt nạ Ngô Sĩ Liên có thể tùy ý phóng to nhìn tới bất cứ vị trí nào muốn trong phạm vi ba dặm. Lại nhìn người qua đường, hắn phát hiện trên đầu những người đó đều được bao bằng một cái vòng nhỏ, nhìn cực kì tà mị, chỉ cần điều động ý niệm thì liền có thể phân tích ra mọi thông tin về người này trừ tên ra.
“Í…”
Miệng khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, hắn phát hiện ba người Nguyên Xương, Ngưu Kiến Vũ, Lữ Tiểu linh trên đầu đều có dòng chữ nhỏ, hiện ra tên, tuổi, cấp độ quyền hạn đều là cấp “A”.
“Huyền Miêu, tiến hành liên lạc với Ngưu Kiến Vũ.”
[Kí chủ muốn liên lạc với kí chủ Ngưu Kiến Vũ đang sử dụng mặt nạ Thiết Hùng?] Huyền Miêu vô cảm hỏi.
“Phải.”
[Vui lòng chờ giây lát, đang chờ Thiết Hùng xác nhận.]
Giọng nói cứng ngắc của Huyền Miêu lại vang lên, vài giây sau âm thanh bên phía Ngưu Kiến Vũ liền truyền tới:
“Ồ, là Sĩ Liên à, thứ này thú vị phết, có thể nhìn xa cả dặm này.”
Ngô Sĩ Liên cười đáp:
“Kiến Vũ thúc, thứ này có thể nâng cao chiến lực, quả thực quá hữu dụng. Tiểu điệt thấy nếu trong chiến đấu mà có nó liền có thể nhìn rõ đối thủ, phân tích ra từng điểm yếu điểm mạnh, đoán trước được một vài động tác thì cho dù là cấp độ Hóa Kình chân chính cũng có cơ đánh bại.”
Lời nói của Ngô Sĩ Liên không phải là phỏng đoán, mà chính là hiện thực. Hai bên giao đấu, đôi khi chẳng cần võ học mạnh mẽ, miễn là tu vi không chênh lệch quá lớn thì để đối phương nhìn ra một sơ hở hoặc nhìn thấu chiêu thức của mình liền có thể phân thắng bại ngay.