Chương 28: Bách tộc loạn địa
Một chi tiểu đội truy bắt chạy tới, liền thấy tràng chiến đấu trước mắt liền kinh hãi không thôi, liền nhảy xuống khỏi chiến mã, lại thấy một lão già khô gầy đứng giữa chiến trường thì ngay lập tức nhận ra, cung kính cúi người, nói:
“Tham kiến Lý tổng quản.”
Lão già nhìn một lượt đám phủ binh đang chào mình, nói:
“Các ngươi là đội truy bắt sao?”
“Bẩm tổng quản, đúng vậy.”
Lão già gật đầu, đáp:
“Chỗ này lão phu sẽ phụ trách, trở về đi, cứ nói với Dương phủ chủ như thế là được.”
Giọng nói lão già tuy ổn hòa, nhưng ẩn chứa ý tứ uy h·iếp rõ ràng. Tên phủ binh dẫn đầu hơi khó xử, nói:
“Tổng quản, thực không dám giấu, là chúng ta phụng mệnh đi bắt bốn kẻ tặc nhân, là chính lệnh từ miệng Dương đại nhân nói thế, nếu ngài có thể giao tặc nhân cho tiểu nhân, bọn tiểu nhân chắc chắn sẽ rời đi không chút lưu luyến.”
“Hửm?”
Không khí xung quanh đột nhiên ngưng trọng lại, tên phủ binh đi đầu cố gắng không làm cho mình lộ ra sợ hãi, vẫn cứng cỏi cúi người.
“Ngươi dám kháng lệnh ta?” Lão già lạnh lùng nhìn tên phủ binh lúc này mồ hôi đã ướt đẫm lưng, giọng nói lạnh băng rành rọt cất lên:
“Đó là hậu bối người quen của ta, chỉ là lịch luyện một chút, chỗ linh thạch mất kia tiểu tử họ Dương muốn đòi bao nhiêu, lão phu sẽ đền hết, nhưng phải cảnh báo hắn trước nếu dám dùng công phu sư tử ngoạm thì ta sẽ không ngại ngoạm lấy cái mạng chó của hắn trước đâu.”
“Tổng quản, ngài…”
Ánh sáng lạnh băng lóe lên, một thanh trường kiếm lưỡi uốn quỷ dị nhanh như chớp đã gác lên cổ tên phủ binh. Không khí xung quanh như ngưng động lại, kèm theo đó vài tiếng kêu khe khẽ hoảng sợ.
“Tổng… Lý tổng quản, ngài….”
“Cút về, nói lại nguyên lời lão phu cho y, số linh thạch kia ta sẽ đền, ngươi còn dám ở lại, lão phu cũng không ngại lấy đầu ngươi tới làm lễ vật bái phỏng hắn.”
“Dạ dạ, bọn tiểu nhân biết tội, tiểu nhân đi ngay….”
Đám phủ binh hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy tên phủ binh đi đầu giờ đã sợ vỡ mật, đứng không nổi ngã xuống đất lên ngựa, sau đó vội vàng giục ngựa đi.
“Phải đến tìm tiểu tử Phương Diên kia mới được, nhờ hắn trông coi thằng bé, hắn mà gây ra họa gì nữa thì ta cũng lực bất tòng tâm.”
Lão già lẩm bẩm vài tiếng, lắc người biến mất khỏi chiến trường.
----------------------------------------
Nguyên Xương dần dần mở mắt, bên cạnh là Lữ Tiểu Linh đang khóc thút thít, Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ liên ngồi bên đống lửa trầm mặc không nói.
Hắn đang nằm trong một sơn động nhỏ, không khí ẩm ướt, đống lửa nhạt nhòa. Khẽ kêu lên một tiếng, cả ba người đều bật dậy, tới bên chỗ Nguyên Xương.
“Nguyên ca, huynh tỉnh rồi.”
Lữ Tiểu Linh khóc lớn, nữ hài khóc rất mệt, Nguyên Xươn dịu dàng xoa đầu tiểu cô nương, ôm nàng vào lòng.
“Đừng sợ, đại ca mạng cứng, cục tạ họ Ngô kia bám còn không gãy, mấy trăm cái quang kiếm kia không làm gì nổi ta đâu.”
Giọng hắn tuy suy yếu, nhưng cực kì vô lễ. Ngô Sĩ Liên nhăn mặt, từ khi nào mình lại biến thành cục tạ rồi.
“Uổng công lão tử cõng ngươi về, biết thế thả dọc đường xem mạng ngươi có cứng được không.” Ngô Sĩ Liên nghĩ thế.
Ngưu Kiến Vũ bước tới, bê một cốc nước đưa cho Nguyên Xương, chờ hắn uống xong, nói:
“Nguyên Xương lão đệ pháp lực quả thực thực cao cường, nếu không phải những quang kiếm trên mặt đất kia là ám chiêu của bọn phủ binh thì đã có thể chiến thắng rồi.”
Nguyên Xương lắc đầu đáp:
“Kiến Vũ huynh, không phải đệ cố gắng hạ thấp bản thân mà thực sự đệ thua quá nhiều so với kẻ tập kích kia. Khi đệ toàn lực thi triển Hỏa Giới Hàng Lâm, thậm chí bất chấp việc hấp thu linh khí luyện hóa không tốt sẽ bị bạo tẩu mới có thể miễn cưỡng đối kháng được với quang kiếm của kẻ đó, mà lúc đệ lao lên thì nhận ra hắn nhàn nhã vô cùng, dường như loạt oanh kích kia chỉ là phẩy tay.”
Ngưu Kiến Vũ ánh mắt ngưng trọng, nghe lời kể của Nguyên Xương, lại nghi hoặc:
“Vậy… sao hắn lại dễ dàng để chúng ta đi như vậy? Rõ ràng có thể dễ dàng bắt lấy?”
Nguyên Xương lắc đầu:
“Đệ cũng không rõ, bất quá như thế cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, có lẽ là một vị cường giả nào đó đi qua thuận tay đánh chúng ta một chút, cũng không hẳn là có ác ý gì.”
Ngưu Kiến Vũ không nói nữa, vấn đề này không thể ngày một ngày hai mà làm rõ được.
Lữ Tiểu Linh ân cần thay băng cho Nguyên Xương, động tác thuần thục. Hắn lúc này mới để ý toàn thân mình quấn băng trắng, vài chỗ còn đau nhức khó tả. Phần bụng b·ị t·hương nhiều nhất, tuy nhiên không ảnh hưởng tính mạng. Vừa nãy bị tập kích hắn tưởng là bịt trúng vào mấy chỗ hiểm, không ngờ chỉ sượt qua đâm vào phần mềm, gân cốt vẫn bình yên, dưỡng thương nửa tháng là khỏi.
Nguyên Xương lặng lẽ để cho nàng thay băng, nhận lấy cục lương khô hắn đặc chế cắn mấy miếng. Lương khô đặc chế rất đặc, ăn một cục bé bằng ngón trở mà no nứt bụng, là đồ ăn đặc chế kiếp trước chuyên dành cho q·uân đ·ội hành quân đi xa.
Qua một đêm dài, sáng hôm sau, bốn người lại lên đường. Nguyên Xương dù gì cũng là tu tiên giả, v·ết t·hương phục hồi rất nhanh, có thể đi lại bình thường được, ước chừng nửa tháng nữa là có thể sinh long hoạt hổ trở lại.
Ngưu Kiến Vũ đi ra một bờ suối gần đó kiếm được ít rau dại với cá nhỏ. Cũng tốt, ăn lương khô nhiều dễ nghẹn, hắn giờ nhìn thấy lương khô hận không thể uống một thùng nước cho trôi khỏi cổ.
Ngưu Kiến Vũ rất thuần thục mổ cá, rắc them ít muối cùng ớt rừng, chẳng hiểu hắn kiếm từ đâu ra cho vào bụng cá cho hết mùi tanh rồi gác lên bếp nướng. Cá suối tuy nhỏ, nhưng khá nhiều, đủ cho mỗi người ăn thỏa mãn.
Lữ Tiểu Linh ríu rít bên hắn, miệng cắn con cá ngon lành, Ngô Sĩ Liên lau lau thanh Bàn Nham, lau tới mức Nguyên Xương không nỡ nhìn, chói quá, thứ này còn phản chiếu ánh sáng hơn cả gương bạc.
Ngưu Kiến Vũ kì dị nhìn ba người, thở dài:
“Tuổi trẻ thật tốt.”
Nguyên Xương hỏi:
“Huynh năm nay bao nhiêu?”
“36.”
“Phụt!”
Nguyên Xương đang uống nước nghe vậy đột nhiên phun ra, Ngưu Kiến Vũ nhìn thấy cực kì bất mãn nhìn hắn, có 36 tuổi mà thôi, có cần phải như vậy không?
Nguyên Xương nhận ra mình hơi thất thố, vội vàng lau miệng cười nói:
“Không có gì, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi, nhìn qua thì huynh chỉ chừng 26 tuổi, không nghĩ đã gần tứ tuần, phải gọi là đại thúc, thất lễ quá.”
Ngưu Kiên Vũ phất tay đáp:
“Không cần, ta còn muốn trẻ, ba sáu thì ba sáu, được người khác nhìn ra mình trẻ hẳn 10 tuổi là sự tình đáng mừng, xưng huynh đệ cho thân mật.”
Nguyên Xương cũng gật đầu, xưng hô như thế nào cũng được, tuổi tác tuy đáng hàng thúc điệt, nhưng nếu làm vong niên chí hữu cũng không tệ.
Ngô Sĩ Liên trải bản đồ nhìn, chợt nói:
“Năm mươi dặm phía trước là Bách tộc loạn địa, là một vùng đất lớn nằm sát với cổ đạo Mai Linh này, ta nghe nói trong đó có binh khí tốt, có thể qua đó xem thử.”
Nguyên Xương cũng nhớ ra tại vùng đất này có một cái chợ tu sĩ khá lớn, có cả v·ũ k·hí, vũ kĩ, đan dược cấp độ Hoàng giai, cũng có tài liệu chế tạo nên cũng không phản đối, qua đó có thể tiện đường mua Khảo Linh châu thử linh căn cho mấy người bọn họ.
Bốn người Nguyên Xương đi liên tục hai ngày thì tới Bách tộc loạn địa.
Bách tộc loạn địa chính là vùng đất kẹp giữa cổ đạo Mai Lĩnh và Vương châu, diện tích trên ngàn dặm vuông. Nơi này tình hình cực kì phức tạp, phàm nhân không có mấy, đa phần là các tu sĩ, có cả ma đạo lẫn chính đạo. Người nơi này toàn là những kẻ có máu mặt, không có thực lực mạnh, tuyệt đối không nên tiến vào.
Nguyên Xương không định tiến vào bên trong, chỉ dạo qua mấy chợ tu sĩ nằm sát biên giới, tiện tay làm một vài vật. Bây giờ trời đã tảng sáng, biên giới Bách tộc loạn địa không có vắng lặng như một vùng đất của những kẻ trốn tránh, trái lại rất nhộn nhịp: Từng đoàn xe ngựa lóc cóc chở theo hàng hóa cao ngất vào, rất có trật tự, mỗi một đoàn thương nhân đi tới biên giới thì rẽ sang hướng cần đi, tiến về địa điểm mình buôn bán.
Con đường vào Bách tộc loạn địa không có định hướng, kể cả lối mòn cũng không. Nguyên Xương thấy thấp thoáng một vài tu sĩ ngự không mà đi, có cưỡi kiếm, đao, thậm chí yêu thú khiến hắn hâm mộ vô cùng. Chỉ có tới cảnh giới Tích Nội mới có thể ngự không phi hành, hoặc dùng một vài thứ như v·ũ k·hí sẽ tiết kiệm hơn.
Cả ba ngươi Ngô Sĩ Liên, Lữ Tiểu Linh, Ngưu Kiến Vũ đều theo sát chân Nguyên Xương, họ không am hiểu về vùng đất này, trước đó Nguyên Xương có nói mình đi lịch luyện có qua đấy vài lần, chắc chắn sẽ thông thạo hơn ba bọn họ.
Lữ Tiểu Linh đưa tay chỉ một nhóm người rất động trên trăm người đang tụ hợp bên sườn núi, hỏi:
“Nguyên ca, bọn họ là ai?”
Nguyên Xương đưa mắt nhìn sang, đám người này tu vi rất khá, toàn là Luyện Thể sơ kì, một vài kẻ có tu vi cỡ Luyện Thể trung kì, tầm năm, sáu đoạn, đều trang bị v·ũ k·hí đầy đủ thì nói:
“Bọn họ là dong binh, thường sẽ nhận các nhiệm vụ chém g·iết, hộ tống, săn bắt, nói chung là cứ có ủy thác liên quan tới vũ lực thì họ sẽ làm.”
Ngưu Kiến Vũ nói:
“Ta cũng có nghe qua những dong binh này, bọn chúng là một thế lực không nhỏ, nghe đâu là đều chịu sự chi phối của hiệp hội dong binh đoàn đóng trong Bách tộc loạn địa này.”
Đường đi một đường thuận lợi không gặp khó khăn, kì thực mà nói, phàm nhân sống trong Bách tộc loạn địa chính là sung sướng hơn so với phàm nhân bên ngoài thập tam châu ngũ trấn. Nguyên nhân chủ yếu là người phàm nơi này không nhiều, đâu đó trên vạn người, lại nguồn duy trì cho cái Bách tộc loạn địa này hoạt động không đến từ thuế thu từ phàm nhân mà là các tài liệu, khoáng sản trong các sơn lâm lớn, nên phàm nhân ở đây hầu như làm ra bao nhiêu thì lại hưởng bấy nhiêu, không có phải đóng thuế.