Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khách Dị Giới

Chương 15: Tôn Dương ám sát - Bằng hữu trong tù




Chương 15: Tôn Dương ám sát - Bằng hữu trong tù

Thực ra mà nói, cánh cửa chấn song này không thể làm khó được Nguyên Xương, chỉ cần sử dụng đến Thu Diệp Bách Biến pháp, liền có thể dễ dàng thoát thân khỏi đây vì Thu Diệp Bách Biến pháp ngoài là một bí pháp ẩn thân lừa dối, q·uấy n·hiễu kẻ địch còn là một bí pháp thời không, có thể thoát khỏi cánh cửa chấn song sắt dày này, cần một chiếc lá là được.

Chẳng hiểu vị tổ tông nào sáng chế ra bí pháp này không lấy tùy tiện vật nào đó mà lại lấy cái lá làm vật dẫn, kiểu như đóng một cái ấn chú lên một vật rồi tùy thời có thể dịch chuyển và hoán đổi như Phi Lôi Thần Thuật sẽ có nhiều cách sử dựng khác nhau. Đem cố định ấn chú bắt buộc phải là một chiếc lá, hắn cảm thấy nhiều lúc cũng khó ứng phó kịp.

Nhà lao không được phép trồng cây, Nguyên Xương biết rất rõ điều này, mà không trồng cây thì lấy đâu ra lá để thi triển Thu Diệp Bách Biến pháp. Ngay từ khi vừa mới vào đã cảm thấy không khí đại lao ngột ngạt khó tả, dường như hít thở một cái cũng khiến người ta cảm thấy sụp đổ. Đây có lẽ cũng là một lí do khiến cho những người ở phòng giam chữ Tứ này mệt mỏi như thế, phòng giam này hơn tám mươi người, đông nhất trong tám phòng giam của tầng hai.

Tên bạn tù bên cạnh hắn thở kéo bễ, cách thở hầu như tên nào cũng thở khiến đại lao nhìn như yên tĩnh, kì thực không khác gì hàng trăm cái máy cày cùng khởi động. Nguyên Xương đau đầu vô cùng, phong bế tai lại, rốt cục mới được một chút yên tĩnh.

Ngồi dậy xếp bằng, lợi dụng đám tù nhân phía trước nằm lăn lóc che đi một phần cơ thể, Nguyên Xương hơi ngả người ra, bắt đầu tu luyện.

Đi một tiểu chu thiên, tâm cảnh dần bình lặng, tiến vào trạng thái thiền định. Chăm chú quán tức, Nguyên Xương từ từ điều khiển nội lực từ trong đan điền tỏa ra khắp cơ thể rồi lại thu về, đi dọc xương sống mà tỏa ra, hai ngón tay cái chạm vào nhau nhìn như vô ý mềm mại, kì thực cứng rẵn hơn sắt đá, không thứ gì có thể tách ra nổi.

Nội lực thăng tiến rất chậm, loại tu luyện này phải dựa vào tích lũy qua năm tháng, không thể vừa làm một cái liền thâm hậu như hàng bao nhiêu cao thủ. Nguyên Xương cũng mới chỉ nhập môn được mấy ngày, chưa thể sử ra để chiến đấu toàn diện được, tối đa cũng để cường kiện thân thể cùng hỗ trợ một chút.

Cảm khái trong lòng một cái, Nguyên Xương nhớ lại cảnh chiến đấu với Tôn Dương.

Một thế kia, cũng không hẳn là hắn tạo ra, đó là một thế phản đòn được kết hợp giữa nhiều động tác khác nhau của võ đặc công đời trước cùng một vài thức luân chuyển khí huyết nhỏ của Trấn Phong quyền pháp mà thành. Mà rất không ngờ, đến ngay cả hắn cũng không ngờ được là hiệu quả của nó lại lớn tới vậy, vận dụng lực lượng cơ bắp cùng một chút nội lực gia trì liền có thể dễ dàng trấn trụ Tôn Dương vốn là một cao thủ võ học không tồi, tuy rằng chưa tới mức được như Phương Diên nhưng ít nhất cũng được năm thành.

Nguyên Xương đang chăm chú quan tưởng về trận chiến kia, hoàn toàn không có phát giác ra một bóng đen đang lầm lũi tiến tới, lúc này vẫn một mực gục người xuống, đang tìm cách cải biên cho chiêu thức hắn sử dụng ban chiều.

Tôn Dương liếc mắt nhìn hai tên ngục binh, y biết rõ hai tên này nhìn như chăm chú, kỳ thực chẳng hề quan tâm tới bọn tù binh chút nào.

Trong đại lao này, đây là lần đầu tiên Tôn Dương cảm thấy kiêng kị một người, kẻ mới đến này trầm mặc như một tảng đá, một khi xuất thủ thì nhanh như chớp, không hề lưu tình chút nào. Nếu không phải nhận ra kẻ này không có chút tu vi võ học nào, y còn cho ràng đây là một cao thủ ẩn thế bị Trung Phủ bắt giam.

Trước đó trong đại lao không thiếu những kẻ tu vi cao, có người đã đạt tới Hóa Kình cảnh, sức mạnh ngang với Thẩm công tử ở thành nam. Nhưng những kẻ đó phần lớn đều đ·ã c·hết, c·hết bệnh, b·ị c·hém đầu, bị g·iết, vv… Những người còn lại không nhiều lắm, cũng không đủ sức đương đầu lại với đám ngục binh nên đám tù trước đã khổ, nay càng khổ hơn.

Thu liễm suy nghĩ, Tôn Dương chậm rãi rút từ trong tay áo ra một mảnh kim loại mỏng như cánh ve, động ngột cắt hưởng thẳng yết hầu Nguyên Xương đang thiền định.

Vụt…

Đột nhiên, cánh tay Nguyên Xương đột ngột đưa lên bắt lấy cánh tay Tôn Dương, chặn lại bàn tay của y đang cắt tới chỗ mình.

Nhếch miệng cười, hắn khẽ nói:

“Xem ra ngồi ngủ cũng không tệ…”

Tôn Dương khóe miệng hơi nhíu, bàn tay vừa b·ị b·ắt lấy liền giật lại, lưỡi dao mỏng như cánh ve trực tiếp bắn về phía Nguyên Xương, tựa hồ như không hề để ý tới việc mình có thể gây ra động tĩnh lớn.

Tách…

Ngay khi lưỡi dao sắp đánh trúng Nguyên Xương, hắn lách người một cái, lưỡi dao bắn không trúng đích, vụt qua mang tai hắn, đóng thật mạnh lên trên bức tường đá, gãy vụn.

Lúc này, Nguyên Xương cố ý trêu tức Tô Dương, dùng vẻ mặt nhàn nhạt nhìn y, tay trái vừa băt lấy tay phải khẽ lỏng, tụt nhanh xuống khuỷu tay bấm mạnh một cái khiến y t·ê l·iệt, “ah!” lên một tiếng đau đớn:

Nhặt lên một mảnh dao gãy, Nguyên Xương hài hước nói ra: “Đồ này, ta nhận.”

Đưa lên mảnh dao, mặc kệ cho Tôn Dương đang nằm dưới chân đau không nói lên lời, hắn búng bùng lên mảnh dao, tiếng kêu thành thúy, dễ chịu, như chuông ngọc được gõ. Vật này làm từ Ngọc Thiết, tuy cứng rắn khó phá vỡ, nhưng khó chế tác, khó sử dụng, sử dụng không đúng, không thành thục có thể vỡ vụn như chơi.

Ngọc Thiết không rẻ, Nguyên Xương hít một hơi sâu, chép miệng tiếc nuối nói:

“Haiz, đúng là bại gia tử, Ngọc Thiết này là loại cực tinh khiết, nếu dung nhập vào đao kiếm, chỉ cần một mảnh vừa rồi ngươi ám toàn ta đủ khiến cho thanh đó thành đồ tinh phẩm, cao thủ tranh mua.”

Lại cười cười nhìn Tôn Dương, hắn nói tiếp:



“… Ám toán bất thành, ta cũng chẳng muốn kết thù, thôi thì nhận tạm thứ này vậy.”

Dứt lời, tay Nguyên Xương nhoáng một cái đã thu gọn mấy mảnh Ngọc Thiết vỡ trên sàn vào trong áo, dùng nhẫn trữ vật cất vào bên trong, toàn bộ quá trình, từ lúc hắn phá giải ám toán của Tôn Dương đến giờ, kéo dài chưa đầy nửa phút.

Thấy Nguyên Xương có thể dễ dàng phá giải chiêu thức của mình, lại nhanh như chớp điểm huyệt trên cánh tay khiến khí huyết không thể vận tới, tên liệt toàn bộ, lại có xu thế ảnh hưởng toàn thân, Tôn Dương lắp bắp kinh hãi, thực sự chuyện này quá quỷ dị, mơ hồ nói ra: “Ngươi là ai?”

Nguyên Xương hơi cúi người xuống, ngồi xếp bằng trở lại, nói: “Không quan trọng chuyện này, at cũng chỉ muốn nói, ta không phạm ngươi, tức chẳng có gì liên quan giữa hai ta, ngươi là kẻ t·ấn c·ông trước thì cho dù ta có g·iết ngươi, cai ngục cũng chẳng quản.”

Luật đại lao này, hắn nắm rất rõ. Tôn Dương nghe một bên lòng nguội lạnh tám phần, lại nghe giọng nói dửng dưng của Nguyên Xương, rất rõ ràng không thể nghi ngờ việc hắn dám ra tay là giả.

Lúc này, đã có mấy tên tù nhân tỉnh giấc, nhìn thấy Tôn Dương một màn thê thảm, còn tên ma mới đến vẫn ngồi điềm nhiên, còn nói vào câu như g·iết ngươi, cai ngục cũng chẳng quản thì đã hiểu ra tám phần sự việc, khẽ đập đập gọi nhau dậy, phút chốc liền có hàng trăm con mắt đổ vào hai người Nguyên Xương và Tôn Dương.

Mấy tên tù nhân bên phòng giam chữ Bát lúc này xì xầm vài câu, có tên còn huýt sáo, cười cợt. Tôn Dương nóng mặt, nhưng dù có thể nhưng vẫn không thể cử động thân thể quá nhiều, một đòn điểm huyệt kia của Nguyên Xương quả thực hiểm ác, cánh tay y đã tái nhợt ra rồi.

Không thể khu động nội lực, Tôn Dương hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn Nguyên Xương, lúc này đang mỉm cười nhìn mình. Nguyên Xương khẽ cười, đáp:

“Không phải ta không có tu nội công, nhưng ra tay với ngươi quả thực không cần nhiều.”

Một câu nói này triệt để khiến cho Tôn Dương cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc, tên ma mới trước mặt căn bản chẳng phải kẻ non tơ gì, hơn nữa thực lực vô cùng khủng bố, dùng một chút nội lực thôi liền có thể dễ dàng không chế y, đủ khiến cho trong lòng Tôn Dương gào thét: “Các ngươi có giỏi thì vào đánh với hắn, các ngươi vẫn chưa rõ hết sự khủng bố của hắn đâu!”

Mặc kệ trong lòng gào thét, Tôn Dương vẫn một mực không nói ra miệng. Hai tên ngục binh đang ở đầu dãy, ai cũng ý thức điều này, chỉ dám cười một vài tiếng nhỏ rồi ngận miệng, không nói thêm lời nào.

------------------

Sáng hôm sau.

Nguyên Xương chậm rãi mở mắt, vươn người một cái. Người xung quanh đã sớm dậy tất cả, hiện giờ ngồi yên tĩnh một chỗ, thất thần.

“Thật lạ…”

Lẩm bẩm một câu, Nguyên Xương chú ý nghe tiếng kẻng bên ngoài. Kẻng kêu liền ba tiếng, là bảy giờ. Kẻng vừa vang lên, tức thì bên ngoài mấy phòng giam khác vang lên tiếng rục rịch đứng dậy, y phục sột soạt kèm theo thanh âm chửi rủa không ngớt của vài tên không nguyện ý lắm.

“Lạch cạch…” Hai tên ngục binh ngáp ngắn ngáp dài đi trước thay phiên mở cửa cho đám tù nhân đi ra, theo sau là tên cai ngục hôm qua, mắt hẹp dài tạo cho người ta cảm giác âm lãnh. Nguyên Xương lúc này mới tỉnh lại, đứng dậy, sau đó chỉnh lại y phục, mái tóc hôm qua ngủ bị vắt sang một bên thả rối xuống phủ kín khuôn mặt.

Ngục binh mở cửa cho phòng giam chữ Tứ, đứng sang một bên, nhường đường cho cai ngục đi vào. Trường tiên dài lúc lắc ánh lên sắc xanh của kim loại bất giác khiến cho Nguyên Xương kiêng kị vài phần, cây roi này nếu không phải bảo vật hắn chắc chắn không bao giờ tin.

Trong lòng hắn rất rõ, hôm qua chính mình đã làm ra động tĩnh lớn, không tính lúc mới vào buổi chiều, chỉ buổi tối thôi đã khiến người ta đứng tim. Tên bạn tù bên cạnh hắn hôm qua trước khi đi ngủ lại đã giải thích rõ ràng một số quy tắc ngầm tại đại lao này. Nếu không có hắn nhắc nhở, Nguyên Xương chỉ sợ còn đến mức tạo ra động tĩnh lớn hơn nhiều.

Vào lúc hắn đang âm thầm sợ hãi vì hành vi của mình, tên cai ngục đột nhiên quất roi tới. Trường tiên nhanh như thiểm điện, lục quang phóng thích như độc xà phóng ra, trong nháy mắt đã tiếp cận Nguyên Xương. Khiến cho hắn không kịp làm ra phản ứng gì quá thích hợp, nghiêng người theo bản năng tránh né một roi kia. Trường tiên không đánh trúng hắn, đâm mạnh vào bức tường đằng sau ầm một tiếng, vách tường đã bình thường cứng rắn khó có thể phá, nay dưới sức công phá của trường tiên lục sắc liền b·ốc k·hói bụi mịt mù, trên tường bị thủng một cái lỗ to bằng miệng bát, không to không nhỏ.

Trường tiên đánh vào tường, tức thì gây sự chú ý của những kẻ xung quanh. Nguyên Xương nghiêng người né tránh, thân hình lướt đi một đoạn, cuối cùng ngẩng đầu nhìn tên cai ngục.

“Cho tại hạ biết lí do tại sao ngài xuất thủ với tại hạ.” Giọng nói khàn khàn của Nguyên Xương vang lên. Tên cai ngục nghe vậy cười rộ, đáp:

“Chỉ là có chút hứng thú.”

Nói rồi, không thêm một lời nào nữa liền bước ra ngoài hương phòng giam chữ Bát, cả phòng giam chữ Tứ liền như trầm mặc lại, hồi lâu sau mới có người lên tiếng:

‘Võ công của vị huynh đài này không tệ, thân pháp cũng rất nhanh.”

Nhìn ra điểm này, hiển nhiên cũng là một cao thủ không kém. Nguyên Xương xoay người nhìn sang, cười đáp:



“Đa tạ vị huynh đài này đã khen ngợi, ta cũng chỉ là học chút ít công phu phòng thân nhỏ bé mà thôi, cũng không tính là cao siêu gì.”

Quả thực vậy, võ đặc chủng tại thế giới này còn được coi là thô thiển vì tính chất không hoa mĩ, đồng thời khá hạn chế về mặt vận chuyển nội lực của nó. Xét theo tiêu chuẩn nơi đây, tối đa cũng chỉ là là công phu phòng thân.

Người vừa khen ngợi Nguyên Xương là một thiếu niên trạc 15 tuổi, tuy rằng nhìn còn ít tuổi hơn Nguyên Xương, nhưng quy củ giang hồ vẫn phải giữ, chưa biết họ tên tuổi tác quê quán chớ tính xưng huynh gọi đệ, nếu không sẽ tính là bất kính và khinh thường. Ta và tại hạ, vị huynh đài là những câu từ phép tắc cơ bản, Nguyên Xương hắn vẫn nắm được điều đó.

Nếu không phải hai tên ngục binh đi vào trong phòng giam thúc giục tất cả tù nhân đi ra ngaoif, thì chắc chắn Nguyên Xương còn ngồi mãi bên trong. Tên ngục binh rút đao cầm lăm lăm trên tay, miệng không ngừng lẩm nhẩm đếm từng người, khi Nguyên Xương đi qua, chỉ thấy y có chút ý cười, tuy nhiên khoảng khắc đó chỉ thoáng qua chốc lát, đến ngay Nguyên Xương thần thức mạnh mẽ cũng không phát giác ra. Hai tên ngục binh đi áp giải tù nhân từ cuối dãy ra đầu dãy, báo cáo cho tên cai một hồi, thấy y gật đầu mới cho đoàn tù nhân đi tiếp.

Áp giải ra ngoài sân, chỉ thấy đã đông nghịt, chỉ sợ cũng không ít hơn hai ngàn tù nhân. Ngục binh đứng xung quanh áp giải ước chừng khoảng trăm tên, v·ũ k·hí sáng choang, lại thêm hôi bào khoác rất tạo cảm giác áp lực.

Lão già hôm qua tra xét đám tù nhân nhìn qua một lượt, nói:

“Đã tập hợp đủ rồi chứ?”

Một tên cai mặc hôi bào tay áo viền vàng vội vang tiến đến nói: “Đã đông đủ, thưa Mai tổng quản.”

Nguyên Xương đứng bên cạnh thiếu niên vừa quen mặt trong phòng giam, nhỏ giọng hỏi:

“Ngô Sĩ Liên, chúng ta đi đâu vậy?”

Thiếu niên tên Ngô Sĩ Liên hơi co rụt người lại, buồn buồn đáp:

“Khai khoáng.”

“Khai khoáng?” Nguyên Xương mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng khi nghe tới chuyện khai khoáng thì ngẩn người.

Trấn Kim Dương là một trấn rộng lớn, là trấn duy nhất trong năm trấn giáp với sông Vị Thủy. Nơi này giảu có trù phù, có thể nói là vựa lúa của toàn Thuận Thanh, nhưng nơi này tuyệt đối không thể có khoáng quặng, bất kì một cái mỏ nào, trừ mỏ than nhỏ ra, nơi này hầu như chỉ tập trung phát triển giao thương và nông nghiệ, chưa hề nghe tới phát triển khai khoáng bao giờ.

“Trấn Kim Dương tuy rộng lớn trù phú, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện mỏ khoáng sản quá lớn, cùng lắm chỉ xuất hiện vài cái mỏ than nhỏ, cớ sao lại xuất động nhiều người như thế này?

Không nhịn được tò mò, hắn hỏi lại. Dù sao tuổi như Nguyên Xương mà nói, vẫn chỉ là mười sáu tuổi, tính khí thiếu niên vẫn còn đấy, cho dù đã sống qua hai đời.

Ngô Sĩ Liên cười bất đắc dĩ, há mồm ra nhưng không nói được gì. Nguyên XƯơng nhìn vào, chợt rùng mình. Dưới con mắt của hắn, lưỡi của Ngô Sĩ Liên như bị khắc một loại cấm chế nào đó, hoàn toàn đem cái lưỡi bị tê cứng lại, không thể nói ra. Đoán đây là thủ đoạn mà người tu hành mới có thể thi triển khắc xuống, hắn thở dài:

“Nói chuyện khác đi.”

Ngô Sĩ Liên rốt cục cũng đã được giải cấm chế, cười cười đáp:

“Đây là cấm chế của tiên gia do Trung Phủ khắc để cho bọn tù nhân chúng ta giữ bí mật, chỉ cần đề cập đến thứ đó, lưỡi sẽ tự động bị phong ấn, không thể nói ra, viết thì chứ sẽ tự động xóa, không lưu lại bất cứ giấu vết gì.”

“Thật đủ cao minh a.” Trong lòng Nguyên Xương âm thầm run lên một cái, chợt nghĩ tới nếu sau này không có đủ thực lực bị kiểm soát như này, quả thực là một trải nghiệm không mấy dễ chịu.

Đối với loại phòng bị này, kì thực Nguyên Xương cũng không bài xích, bất cứ ai đặt trong trường hợp kia đều sẽ làm như vậy, chỉ là tự dưng có một cỗ lực lượng không hiểu từ đâu tới trú ở trong thân thể, mà lại không cách nào đuổi đi, thật có cảm như như bị phản khách thành chủ.

Nghĩ tới sắp tới sẽ bị hạ cấm chế, hắn bắt đầu suy nghĩ xem có cách nào phòng bị hoặc phá vỡ được không.

Bất quá hắn vừa mới suy tới vấn đề này, thì công đại lao liền ầm ầm nặng nề mở ra, hàng trăm cỗ sẽ ngựa tiến vào, mỗi xe là bốn con hắc mã kéo, trên xe có tán đinh sắc nhọn, cửa vào chấn song. Một tên xa phu vận lam y nhanh nhẹ nhảy xuống xe bước vào, đưa mắt nhìn đám tù nhân, một lát sai phân phó nói:

“Cứ y như đại nhân căn dặn là được, chúng ta chỉ có nghĩa vụ đưa đi mà thôi.”

Y lại nói thêm:

“Bỏ mấy tên tù già yếu lại, bọn chúng đến đấy chỉ tổ tốn cỏ ngựa ăn.”

Ngục binh cung kính cúi đầu với tên xa phu. Nguyên Xương tò mò nhìn tên này, cảm thấy hắn chẳng có gì lạ thì đột ngột bị Ngô Sĩ Liên kéo cả người xuống, nhỏ giọng nói:



“Nguyên Xương, đừng để tên tổng quản đó chú ý tới chúng ta, cứ như một tù nhân bình thường là được.”

Nguyên Xương tuy trong lòng rất muốn hỏi thêm vài câu, lại nghe Ngô Sĩ Liên Khuyên bảo nên thôi, chỉ đưa ánh mắt chăm chú nhìn toán ngục binh phân nhóm tù nhân vào từng xe.

Tên xa phu mà Ngô Sĩ Liên nói là tổng quan kia lúc này lại đưa ánh mắt nhìn sang đám tù nhân, hắn hỏi:

“Trong đây có những ai tu vi từ Nhập Vi trở lên đứng ra.”

Ngô Sĩ Liên hưng phấn giơ tay lên, định bước ra:

“Có phạm…”

Nguyên Xương bất chợt điểm một chiêu lên lưng hắn khiến Ngô Sĩ Liên điếng người. Keo vội hắn xuống, Nguyên Xương nói:

“Chớ vội vàng, quan sát trước đi.”

Ngô Sĩ Liên tuy không hiểu Nguyên Xương làm thế là có ý gì, tuy nhiên với vị bằng hữu mới quen này vẫn rất tin tưởng, trong lòng hiểu rằng một người tiết kiệm năng lượng như Nguyên Xương sẽ không làm ra điều gì thừa thãi, hỏi:

“Có chuyện gì vậy….”

Nguyên Xương lắc đầu:

“Ngươi quá vội vàng, nếu đã có tu vi mạnh mẽ, triển lộ ra không khác gì vạch lưng cho người xem. Tu vi có là điều tốt, nhưng ý nghĩa đầu tiên của việc tu luyện là tự vệ chứ không phải là lập uy.”

Lại nói thêm vài câu:

“Ta khuyên ngươi nên ẩn nhẫn, kẻ có tu vi mạnh hơn ta và ngươi nhiều lắm, nghĩ đi nghĩ lại ta thấy vẫn có vài tên mang phu muốn được trọng dụng.”

Hắn nháy nháy mắt vài cái, hai từ cuối “trọng dụng” như muốn kéo dài ra

Ngô Sĩ Liên chung quy vẫn chỉ là vũ sĩ giang hồ, tư tưởng triển lộ tài năng lập uy danh vẫn còn rất sâu đậm. Tuy nhiên tên này được cái rất có đầu óc, tuy rằng không hiểu hết ý trong lời nói của mình nhưng vẫn đại khái đoán ra một chút, Nguyên Xương nghĩ thầm.

Kẻ sống qua hai đời, mặc dù kiếp trước hắn cũng chỉ sống tới mười sau tuổi liền đ·ã c·hết, bằng thời gian so với bây giờ, nhưng nếu đã có kí ức kiếp trước, chung quy vẫn là nhiều hơn trải nghiệm với một kẻ với xuất sư ra như Ngô Sĩ Liên.

Cười cười một tiếng, Nguyên Xương cũng không giải thích thêm, chỉ lặng im chờ ngục binh tới chia tù nhân.

Cũng không phải chờ lâu, toán tù nhân phòng chữ Tứ được phân thành bốn nhóm. Hắn chung xe với Ngô Sĩ Liên. Bước lên sàn sắt lạnh lẽo, tìm một chỗ ngồi ổn định, Nguyên Xương lắc lắc cái cùm ở chân, khẽ nhìn Ngô Sĩ Liên đầy thâm ý.

Ngô Sĩ Liên hiển nhiên cũng nhìn ra ý của Nguyên Xương, tức thì cảm kích vô tận.

Trong xe, mười tám ngươi còn lại có tới năm tên nhận mình là cao thủ Nhập Vi, kết quả vừa bước ra, liền bị tên tổng quản đó hạ lệnh cho ngục binh cùm chân lại. Nhìn qua cục tạ đằng sau xích vào chân năm người này không có gì đặc biệt, màu sắc hay ngoại hình không khác mấy so với đám tù nhân bình thường, tuy nhiên Nguyên Xương biết rõ, thứ này không nặng trên trăm cân thì trời có cho thiên lôi đ·ánh c·hết hắn cũng không tin. Cứ nhìn dáng đi của bọn chúng thì biết, tuy bên ngoài khá nhanh nhẹn, nhưng khuôn mặt đỏ bừng mướt mồ hôi cho biết những thứ này đã tạo ra áp lực không nhỏ với đám võ nhân này.

Thùng xe khá dài và rộng, ba tên ngục binh đi lên khóa tay phải Nguyên Xương và đám người này vào một cái chốt đã chuẩn bị sẵn, triệt để cắt đứt hi vọng trốn thoát của đám tù nhân. Cứ nhìn vẻ mặt tuyệt vọng thì biết, tên nào tên nấy mặt xám như tro.

Hắn nhìn sang bên Ngô Sĩ Liên, đưa một ánh mắt truyền tin:

“Đừng làm ra vọng động, trốn thoát từ trước tới nay vẫn là điều gần như không thể.”

Ngô Sĩ Liên khó hiểu nhìn lại Nguyên Xương, miệng hơi mấp máy, ánh mắt có chút không tin tưởng:

“Tại sao? Ta nghe nói có khá nhiều người trốn được qua con đường này rồi mà?”

Nguyên Xương nhếch miệng, chợt cảm khái nói:

“Hư hư thực thực… Khó bề xác thực được.”