Chương 16: Mỏ Linh Thạch
Đoàn xe bắt đi rời đi đại lao. Qua phỏng đoán của hắn, lần này đi khai khoáng không đi hướng cửa thành chính mà là đi cửa bắc. Bên trong xe tối giơ tay ra không nhìn rõ, giáp mặt nhau tưởng gối ngủ, chỉ có một vài tia sáng le lói từ những kẽ hở trên thùng xe rọi vào.
Âm thầm vận chuyển chân khí một lượt, Nguyên Xương cực kì hoảng sợ, trong bất tri bất giác hắn đã bị hạ cấm chế lúc nào không hay, hiện giờ đang có một cỗ lực lượng nhỏ bé đang tồn tại ngay bên trong não hải hắn, liên kết với lưỡi, nếu đúng như lời nói của Ngô Sĩ Liên, chỉ cần có bất kì một hành động nào đề cập tới cái mỏ kia, cấm chế sẽ được kích phát.
Hạ cấm chế vào trong não hải, xem ra lần trước cấm chế trên lưỡi của Ngô Sĩ Liên chỉ là hình thức bề ngoài, chân chính cấm chế lại nằm trong não hải. Điều này khiến cho Nguyên XƯơng không khỏi lo ngại về việc thứ này sẽ đe dọa đến chính bản thân mình.
Não hải gần như là cấm địa của người tu hành, kể cả Ma giả hay Tu Tiên giả đều không muốn bất cứ thì gì chạm tới nơi này, dù có c·hết cũng không cho. Não hải chính là nơi gần như yếu hại nhất trong cơ thể của người tu hành, là thế giới uẩn dưỡng linh hồn bản thân, bất cứ vật gì lọt vào đều có khả năng gây ra nguy hại không nhỏ tới tình mạng của người bị xâm nhập.
“Ta bị hạ cấm chế lúc nào cơ chứ… Chẳng lẽ…”
Đột ngột quay đầu lại nhìn sợi xích trói tay hắn trên thành xe, Nguyên Xương ánh mắt đông cứng, hơi thất thần.
“Ấn chú thụ động à.”
Dù sao sự tình cũng đã không thể tránh khỏi, tự đắm mình lâu quá trong một vấn đề không cần thiết để giải quyết của phải tác phong của Nguyên Xương nên hắn nhanh chóng bình phục tâm cảnh, lặng yên ghi nhớ quãng đường nhờ những khúc ngoặt.
Ước chừng nửa canh giờ sau, đoàn xe bắt đầu đi chậm lại. Lọc cọc qua một quãng đường gập ghềnh khó đi, rốt cục cũng tiếp cận khu mỏ. Nguyên Xương cẩn thận cảm giác xung quanh, lại không có có dùng tới thần thức để quan sát, chỉ là thông qua chất lượng linh khí cùng dao động truyền tới mà phán đoán.
“Đây là…”
Nguyên Xương hơi giật mình, một tia linh khí phiêu đãng lướt qua chợt bị hắn bắt được. Tia linh khí này rất đồng dạng với linh khí đại mạch ở nhà, có tác dụng áp chế lực lượng nguyền rủa kia.
“Chân Nguyên công, khai!”
Âm thầm vận chuyển Chân Nguyên công, Nguyên Xương hấp thu linh khí xung quanh, xác nhận một lượt đây chính là linh khí địa mạch kì lạ có tính chất áp chế lực lượng nguyền rủa của cốt đao mới chủ động giải khai Chân Nguyên công hấp thu linh khí.
“Nơi này linh khí còn nồng đậm hơn một chút so với bên ngoài, chẳng lẽ là…”
Trong đầu lóe lên một tia sáng, hắn lặng lẽ hướng mắt nhìn ra ngoài chờ đám nguc binh mở của.
Nơi này tuy linh khí nồng đậm, nhưng loại linh khí xuất phát từ địa mạch kì lạ có thể áp chế nguyền rủa lại phi thường phiêu tán, âm thầm hấp thu một hồi gần một nén hương, hắn mới thu được chưa được một phần trăm lượng cần thiết cho một giờ. Cho dù là ở nhà, nồng độ linh khí có thấp hơn nơi đây nhưng linh khí địa mạch kia ở nhà lại nhiều hơn gấp ngàn lần chỗ này, chỉ cần chăm chỉ hấp thu mỗi ngày bốn canh giờ liền có thể sau canh tiếp theo hoàn toàn khỏe mạnh.
Cánh cửa chấn song lạch cạch mấy tiếng mở ra, Nguyên Xương cùng Ngô Sĩ Liên im lặng đi theo ngục binh dẫn độ. Trước mặt bọn họ là một mảnh sâm lâm rậm rạp, cây cối um tùm tươi tốt, xung quanh đây tuyệt không có bất cứ một dấu hiệu gì cho thấy có dấu vết của nhân loại, thậm chí vài đầu hoẵng vốn nhát gan này còn mở to mắt nhìn đoàn tù nhân đông tới gần hai ngàn người mà không hề có chút cố kị gì.
Vị tổng quản mặc thanh y giả làm xa phu kia đi ra trước đám tù nhân, tiến về phía trước đối diện với đoạn thiên nhai dựng đứng, miệng lẩm nhẩm vài câu, cánh tay hiện lên một đoàn quang mang, chợt quát lớn:
“Kỉ! Phương! Trùng! Diễn Nguyên Hóa thuật, khai!”
Tức thì, đoạn thiên nhai phía trước ầm ầm rung lên, đại địa như như rung chuyển, đám động vật nhỏ yếu sợ hãi chạy biến. Phía trên thiên nhai, cây cối rậm rạp lúc này kêu lên răng rắc rồi đổ xuống, dây leo quăng quật tứ tán, từng đoạn như vậy tp như bắp tay trẻ con quăng trúng tù nhân khiến hắn ngã lắn ra đất, mặt mũi đầy máu.
“Thực sự là thủ bút lớn nha, một cái mỏ thôi mà phải dùng đến chướng pháp cao cấp cùng cơ quan thuật khổng lồ để che dấu, quả nhiên đúng như ta suy nghĩ.”
Nguyên Xương kinh ngạc một hồi, lại nhìn theo phương hướng tổng quản lúc này tiến tới một cửa sơn động cực kì rộng lớn mà trước đó bị đoạn thiên nhai che dấu. Hắn ngưng tụ trên tay một đoàn linh lực nhỏ bắn vào bên trong, tức thì bên trong liền lóe lên hàng vạn tia như thế tiếp, trực tiếp bắn về phía đoàn tù nhân.
“Đây là…”
Chuyện này quá mức quỷ dị, những tia quang mang kia bắn tới, chỉ thấy trước mặt lóe lên ánh sang chói lòa rồi biến mất, ngay chốc lát liền đem y phục mỗi người đổi thành bộ y phục vải thô màu nâu, y phuc trước đó đã xếp gọn bên cạnh, đồng thời mỗi người còn có một cái cuốc chim lớn phù hợp với thân thể mỗi tù nhân.
Không thể không nói là thủ đoạn thần kì, Nguyên Xương cảm giác tới nhẫn không gian trữ vật, thấy nó không hề tổn hao gì mới yên tâm.
Nhẫn trữ vật không gian của Nguyên Xương không dùng thủ pháp của thế giới này chế tác mà là thủ pháp của Địa Cầu, tất nhiên sê tồn tại to lớn khác biệt. Điểm lớn nhất nằm ở kĩ thuật, khi mà kĩ thuật của Địa Cầu là khoa kĩ tu tiên, hướng tới việc phàm nhân cũng có thể dùng, như vậy cái nhân trữ vật của hắn cũng đồng dạng không dùng linh lực để kích phát mà dùng một loaaij linh lực dưới hình thái khác kích hoạt, sẽ không phản ứng với đoàn quang mang kia.
Vừa rồi hắn cảm thấy đoàn quang mang kia bắn tới không chỉ là đem thay đổi y phục của bọn họ, mà còn dò xét qua thân thể một lượt, bất cứ dị vật gì có phản ứng khác thường liền bị đem ra để xếp bên cạnh đống quần áo.
Quả nhiên một đám ngục binh sau khi thấy đoàn tù nhân ổn định trở lại liền chia nhau ra soát đồ đạc trên những đống quần áo xếp gọn của tù nhân. Có vài tên mặt cát không ra giọt máu, nhưng chân thì cứ đứng chôn xuống, bất lực nhìn ngục binh soát đồ của mình.
Vị tổng quản đi trước dẫn đoàn tù nhân vào trong sơn động, cả đoàn ầm ầm di chuyển theo. Đi không lâu lắm thì nhìn thấy ánh sáng ở đằng trước, đó là cuối thông đạo của sơn động.
Đột ngột từ trong bóng tối ra không gian ánh sáng lớn, Nguyên Xương có chút không thích ứng kịp với hoàn cảnh, vội vàng đưa tay lên che lấy hai mắt, lúc đó thử dùng thần thức tản ra xung quanh.
Rất rộng – đây chính là suy nghĩ của Nguyên Xương khi thần thức của hắn tản ra đạt tới giới hạn mà vẫn không thấy điểm cuối. Thêm tiếng đinh đang kim loại v·a c·hạm với đất đá vang lên suốt trong không gian này cũng khiến hắn ước chừng đại khái ra diện tích.
Mất chừng mười mấy giây sau, sau khi thích ứng được với ánh sang này, một màn trước mắt khiến hắn và cả những tù nhân xung quanh đều phải mở to mắt kinh ngạc.
Đây chính là một cái động cực độ to lớn, có thể nói là viên siểu tưởng tượng của mỗi người: Phía trên trần động cao tới hơn trăm trượng, một khoảng cách khủng kh·iếp, tựa như địa đối thiên, lại có những vỉa khoáng sản kì lạ phát ra bạch sắc nhàn nhạt chiếu sáng cả không gian thạch động. Phóng tầm mắt ra xung quanh, nơi này rộng lơn cực độ, càng khiến người ta hãi hùng hơn là lúc nhìn lên trên khi một thông đạo sáng trưng kéo dài từ lỗi vào sâu hút về phía bên trong, xa xa không thấy điểm cuối, lại một vài gấp khúc chia thêm ra các thông đạo như mạng nhện.
“Đây… đây là đâu…?”
Một tên tù nhân quỳ sụp xuống đất, bàn tay chạm phải một mảnh khoảng sản bạch sắc kia liền cầm lên, giơ ra trước mặt run run quan sát.
Đám tù nhân xung quanh cũng đồng loạt rơi vào ngốc trệ, hiển nhiên trong trí tưởng tượng của bọn hắn, khai khoáng thì phải ở trong hầm mỏ, mà hầm mỏ thì từ cha sinh mẹ để ra đến giờ cũng chỉ được nhìn thấy những thông đạo chằng chịt đen ngòm, tối tăm và ẩm ướt. Một màn trước mặt này xuất hiện đã khiến cho bọn chúng như muốn nổ tung ra.
Nguyên Xương tuy trong lòng cũng dậy sóng muôn phần, nhưng rất nhanh mau chóng bình phục tâm cảnh. Dù sao thì trước kia hắn cũng từng chạy trốn qua sông Vị Thủy, cái khủng kh·iếp đó còn đáng ghi nhớ hơn cái mỏ linh thạch này nhiều.
Một cái mỏ linh thạch, tương đương với một phần căn cơ cực kì quan trọng của mỗi thế lực. Phải biết rằng tuy trong dân gian lưu hành chủ yếu là kim tệ, ngân tệ, đồng tệ cùng trao đổi vàng bạc khối, nhưng trong giới tu sĩ những vật này tuy vẫn có giá trị, tuy nhiên chỉ đóng vai trò như ngoại vật, tùy tiện phất tay cái thì một tu tiên giả Tích Nội cảnh có thể dễ dàng có vạn kim tệ. Vì thế, loại tiền tệ lưu thông chính thức trong giới tu sĩ sẽ không phải mấy vật phàm như vàng bạc châu báu, mà chính thức chính là linh thạch.
Linh thạch trong tu sĩ giới thường phân làm năm đẳng cấp. Cấp thấp nhất chính là hạ phẩm, tiếp theo là trung phầm, thượng phẩm, cực phẩm. Còn loại hình thứ năm tương đối đặc thù, gọi là linh ngọc chi tâm, về thứ này Nguyên Xương cũng chỉ được nghe qua thôi chứ chưa hề có nhiều hiểu biết về thứ này.
Quy đổi linh thạch giữa các tu sĩ với nhau được thống nhất trên toàn giới tu sĩ, lấy một trăm linh thạch hạ phẩm sẽ đổi được một linh thạch trung phẩm, một trăm linh thạc trung phẩm sẽ đổi được một viên linh thạch thượng phẩm, còn về linh thạch cực phẩm thì không mấy xuất hiện, theo tỉ giá chính thức thì một vạn linh thạch thượng phẩm mới đổi được một viên linh thạch cực phẩm.
Nhưng kì thực mà nói, không ai nguyện ý đem linh thạch cấp cao hơn đổi lấy linh thạch cấp thấp cả, thứ nhất là chất lượng linh khí ẩn chưa bên trong linh thạch cấp cao hoàn toàn không phải là thứ mà linh thạch cấp thấp có thể với đến, hơn nữa nói là mười viên quy đổi, nhưng lượng linh khí ẩn chứa bên trong mỗi viên không giống nhau, sẽ chênh lệch một chút tuy rằng không đáng nhắc đến, nhưng nếu quy đổi trên lượng lớn sẽ lộ ra chênh lệch rõ rệt.
Cái thứ hai là mang nhiều linh thạch cấp thấp sẽ tốn rất nhiều không gian trữ vật, không phải ai cũng có thể tùy tiện chế tạo ban chỉ như Nguyên Xương, hắn quả thực về mảng này là đại gia. Giới chỉ trữ vật hay nhẫn không gian tại giới tu sĩ không phải vật phàm, thường thì một giới chỉ khoảng 10 mét vuông đã đâu đó khoảng một ngàn linh thạch hạ phẩm hay một viên linh thạch thượng phẩm, điểm này không phải bất kì một tu sĩ nào cũng chịu nguyện ý bỏ ra, đệ tử các gia tộc tầm trung cũng khó là có được lấy, huống chi đa số tu sĩ đều là tán tu, hoặc đệ tử tông môn, gia tộc nhỏ, nhứng thứ này căn bản đều là nằm mơ.
Chát…!
Một tiếng roi chát chúa vang lên trong không gian ồn ào, tên tù nhân vừa nhặt một mảnh linh thạch lên tự lúc nào đã nằm lăn quay dưới mặt đất, ôm mặt rên rỉ, từ trong bàn tay túa ra máu tươi đỏ sậm. Nguyên Xương đưa mắt nhìn, trước mặt là một đại hán mặt mày hung ác, đôi mắt nhỏ như diều hâu toát ra một vẻ ác độc. Y đập đập cây roi trên tay, tiêng vang như độc xà trườn nhẹ.
“Phàm nhân mà dám mơ tưởng tói đồ vật tiên gia, thật sự ngươi chán sống rồi!”
Một người tù nhân to gan khác phản bác lên tiếng:
“Nhưng hắn mới chỉ chạm vào và cầm lên xem, không hề có ý ă·n c·ắp lấy, ngươi cớ gì lại ra tay với hắn?”
“Đúng đó, huynh ấy chỉ vì kinh kh·iếp mà không nhịn được, ngươi còn nhân tình không vậy?”
Tên đại hán nhe răng, một roi quất tới đáp rạp đoàn tù nhân ngã xuống đất, lạnh lùng nói:
“Đồ vật tiên gia, cho dù là một mảnh cũng là chí cao vô thượng, phàm phu lại còn mang tội trên thân càng không có tư cách được cầm, ta đánh, có ý kiến gì sao?”
Nguyên Xương một bên cười nhạt, chỉ là một mảnh linh thạch tàn thứ phẩm, còn không đạt tới hạ phẩm, hắn căn bản không để vào trong mắt, dù sao Nguyên Xương từng phục dụng qua linh thủy, một giọt ẩn chứa linh khí hơn nhiều so với một viên linh thạch hạ phẩm.
Tay áo hắn khẽ rung lên một cái, tia sáng nhàn nhạt vụt qua, hoàn toàn không gây bất cứ tiếng động nào cắt qua gân chân của đại hán, tức thì y rống lên như một con bò b·ị t·hương, thân hình đồ sộ ấy đổ sầm xuống đất, rung chuyển một hồi.
“Tên nào, tên nào, tên nào dám ám toán lão tử! Phủ binh đâu, phủ binh dâu, lũ phế vật các ngươi ra bắt hết đám tù nhân này nhốt vào Hạp Xà cốc chuẩn bị thẩm vấn!”
Phủ binh bị kinh động, ngay cả lượng lớn tù phạm đến trước đang khai thác cũng kinh động theo, toàn bộ dừng việc lại nhìn đồng loạt về nơi xảy ra án.
“Lưu ma bị ám toán, dường như là do tù phạm mới tới.”
“Lưu quản sự không phải cũng có võ công cực kì cao cường sao? Sao lại bị ám toán rồi?” Một tù nhân dường như khá rõ về đại hán kêu Lưu quản sự kia nhíu mày hỏi.
“Ta cũng không rõ, bất quá cứ chờ xem đi.” Tên tù nhân bên cạnh chép miệng, ánh mắt hứng thú nhìn sự việc, hiển nhiên oán khí với vị Lưu tiểu tổng quản kia không ít, nếu không sẽ không có một cỗ khoái khí cùng hả hê như thế này:
“Ha ha, tên chó họ Lưu kia rốt cục cũng gặp báo ứng, lão tử mà gặp được người nào ra tay, nhất định phải kết giao một hồi.” Một tù nhân vóc người cao to vạm vỡ, trên vai vác một giỏ đầy đất đá chuyên ra ngoài cười hảo sảng lớn.
“Ha ha…”
Phủ binh hoảng hồn một hồi, rốt cục “a” lên một tiếng nhào tới đám tù nhân. Bọn chúng đè đám tù nhân xuống, dây thừng dắt bên hông xuất quỷ nhập thần trong chưa đầy mười dây liền trói chặt hai tay lại, không có sức bứt sắt, tuyệt không thể thoát ra. Nguyên Xương cố dãy thoát, âm thần sử dụng nội lực nhưng nội lực tích lũy quá ít, tuyệt đối không đủ, trừ phi vận dụng cả chân khí trong người nữa,nếu không tuyệt không thể thoát khỏi sợi dây thừng to dày này.
Lưu tiểu tổng quản vùng ngay dậy, cái chân bị phế lết đằng dau không ngờ không hề ảnh hưởng tới tốc độ cùng sức mạnh của con quái thú này. Y gào lên, chồm dậy lao tới chỗ đám tù nhân tung một cước từ chân trái còn chưa tàn phế vào đám tù nhân, đá văng một mảng lớn, đồng thời đám tù nhân cũng b·ị t·hương nặng, có người còn hộc ra máu, nằm dưới đất bất động.
Lưu tiểu tổng quản như một con thú dữ, mặc kệ cho v·ết t·hương sau chân nhảy liên tục tới tùng nơi đánh đấm, sự tàn bạo khiến ngay cả phủ binh cũng phải nhíu mày, tuy đã đứng tránh sang một bên nhưng cũng không khỏi rùng mình, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho đám tù nhân..
Y nhảy tới chỗ Nguyên Xương, lần tay vung một lúc cả hai quyền, kình khí dạt dào đầy hung mãnh đánh tới. Nguyên Xương nghiêng nhẹ người tránh né khiến cho hai quả đấm tung vào hư không.
Vành môi hắn hơi nhếch thành nụ cười khinh bạc, đồng thời cất lên giọng nói lành lạnh:
“Bắt nạt, đánh đấm xả giận vào một đám người tay không tấc sắt, thậm chí bị trói tay buộc chân, ta thực không biết nên miêu tả ngươi như thế nào…”
“Con chó ngươi là thằng nào, hay chính là kẻ đã ám toán ta.” Lưu tiểu tổng quản lúc này đã tỉnh táo lại đôi chút, con ngươi ngút ngàn lửa thiêu đốt hiện lên một tia lí trí, gầm ghè nhìn Nguyên Xương, tất nhiên bị giọng điệu cùng lời nói khiêu khích lúc trước của Nguyên Xương chọc giận.
Chậm chạp đứng dậy, Nguyên Xương gầm lớn một tiếng, cánh tay căng phồng lên, từng đoặn mạch máu trương phù tím đỏ, rắc một tiếng liền bứt được sợi trói. Xoay xoay cổ tay tên dại, hắn nhẹ nhàng nói:
“Ai ám toán ngươi ta không quan tâm, cũng chẳng quản, nhưng nếu ngươi đã có ý động đến ta, cũng không phải dễ dàng như vậy.”
Ngô Sĩ Liên một bên hoảng sợ nhìn Nguyên Xương, lết nhanh tới đẩy hắn lại, nói:
“Đừng, đừng, kẻ này là Nhập Vi cảnh cao thủ, ngươi không phải đối thủ, hơn nữa y ra tay cực kì hung tàn, trong chỗ này y còn có biệt hiệu là Lưu quỷ diện hay Lưu ma!”
Nguyên Xương cảm kích, hương Ngô Sĩ Liên, đáp:
“Không cần lo, ta tự có chừng mực.”
Một vị bằng hữu cho thân bị trói buộc, đủ loại nguy hiểm vẫn cố hết sức tới cứu bạn bè, lần này, ha ha, đáng kết giao!
Ngô Sĩ Liên trước đây đã từng tới mỏ linh thạch khai thác một vài lần, hắn là một tù nhân lâu năm, mười hai tuổi đã ngồi nhìn mặt trời lặn dần sau chấn song sắt, nguyên nhân chỉ vì ă·n c·ắp một ổ bánh cho muội muội. Nhà nghèo không có đủ tiền mua lương thực, đi làm Ngô Sĩ Liên còn bị chủ công quịt tiền, cơ hồ trước đó toàn bộ sức lực bị rút đi, về đến nhà thấy muội tử kêu khóc vì đói mà đánh liều mạng ă·n c·ắp về một ổ.
Đói quá hóa liều, chính là tình cả của Ngô Sĩ Liên bốn năm về trước. Ngày hắn bị phủ binh bắt đi, cũng chính là ngày nhìn muội tử mình gào khóc đuổi theo nhưn bị giữ lại bới mấy người họ hàng, nhìn là biết không phải chuyện tốt lành gì, dù sao trước khi cha mẹ hắn mất cũng để lại một phần sản nghiệp nhỏ, tuy nhiên vẫn không đủ. Ánh mắt những người đó như những con sói đói, họ giữ tiểu muội lại, không bằng giữ cục vàng không bay đi thì đúng hơn.
Ngươi thân mất, cha mẹ mất, muội tử cũng dần biến mấy sau cánh cổng làng, từ lúc đó Ngô Sĩ Liên đã triệt để tuyệt vọng, trầm luân trong tu luyện, trong ngục cũng là một người danh tiếng không nhỏ, ngay cả Tôn Dương cũng không nguyệ ý chọc đến hắn.
Mượn tu luyện để áp chế chuyện đau thương, tuy nhiên về đêm hắn vẫn một mình ngồi thẫn thờ. Cảm giác cô độc không phải ai cũng hiểu được, tựa như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn không lối về, đôi khi chỉ có một mảnh gỗ nhỏ khác trôi tới nhưng rồi tất cả đều hóa hư vô, rạn nứt giữa những cơn sóng chập trùng.
Lạnh lắm, tù lúc đó, hắn cực kì trân trọng những gì mình có được, cho dù phải đem cả tính mạng ra để giữ lấy, hắn vẫn sẽ đem ra không chút do dự, cả mạng sống, cả linh hồn, cả cái thể xác chai sạn này chỉ bấu víu vào một niềm tin duy nhất là giữ lại những thứ mình có để sống,nếu không Ngô Sĩ Liên cũng đã tự mình đập đầu t·ự s·át từ lâu.
Bốn năm, Ngô Sĩ Liên cũng có bằng hữu, tuy nhiên cũng từng người ra đi, có kẻ ra tù, có kẻ bị đem ra hành quyết, cũng có kẻ chế trong khi tranh đấu, minh tranh ám đấu mà c·hết. Thực sự nhìn từng người mình trân trọng ra đi đều là một điều t·ra t·ấn, một sự t·ra t·ấn mà không thể phát tiết ra được, âm ỉ như một u linh tới từ sâu trong địa ngục.
Mắt thấy vị bằng hữu mới quen này kiến cường đứng lên, hắn bất giác thấy được hình bóng vài người, có người cũng đã từng cứu hắn, cảnh tượng lại hiện lên trước mặt rõ mồn một, như xảy ra ngay trước mặt tại ngày đó, nơi đó, mà nhìn trong bất lực.
“Ta không muốn mất ngươi… Ta cũng cô độc, tuy nhiên hai kẻ cô độc mà đi với nhau thì buồn cười lắm, ha ha…”
“Liên tử, phải sống, ta dưới âm ti mà thấy ngươi không đủ trăm tuổi đã xuống thì dù có hồn phi phách tán cũng không tha cho ngươi…”
“Nhớ đó, mặc kệ ta, ngươi quên đi cũng được, sống sẽ tốt hơn….”
Người bằng hữu đó như đứng ngay trước mặt hắn đánh xuống mấy đạo điểm huyệt rối quăng hắn vào trong một ngách của mỏ linh thạch, người hắn nhiễm toàn máu tươi, trên ngục cắm một cây chông sắt phòng thủ dài hơn một trượng. Ngô Sĩ Liên bị hắn điểm huyệt, không có cách nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn loạng choạng rời đi ngăn cản không cho đám dã thú tiến vào.
P/s: tuần này bận nên không ra đúng hạn được, mong các bạn thông cảm
Mình sẽ up T2- T4 - T6, không up chủ nhật nữa né, vì thời gian đó để nghỉ ngơi, lập kế hoạch.