Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khách Dị Giới

Chương 14: Ma mới cường đại




Chương 14: Ma mới cường đại

Bất chấp tiếng bình phẩm cùng chửi rủa thô lỗ bên tai, tên cai ngục mở khóa một lượt tất cả các phòng giam và làm xong phần việc của mình, sau đó ra lệnh cho đám ngục binh phân chia đoàn người Nguyên Xương về các xà lim đã định trước.

Nhìn cánh cửa chấn song to như bắp chân, khóe miệng hắn khẽ giật, cay đắng nhủ thầm: “Giờ thì hết rồi, có thần mới bẻ được cái cửa chấn song này!”

Cánh cửa chấn song to, dày, kéo dài tới hết chiều dài buồng giam khoảng bảy trượng, bên trong tối om, mịt mờ có thể thấy một vài tia ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài truyền vào qua cái cửa sổ chấn song phía trên buồng giam. Khẽ đưa mắt nhìn, bên trong hoàn toàn không thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề cùng vài tiếng kêu rên cựa mình. Bên cánh cửa có một chuỗi những tù nhân đang dựa nằm ngủ, dường như chẳng thèm quan tâm tới sự hiện diện của đám người mới như Nguyên Xương.

Hai tên ngục binh áp giải phía sau bọn Nguyên Xương gầm gừ, quát nạt, dùng tay kéo cảnh cửa ra rồi đá phốc vào, miệng cười lên hô hố:

“Mấy tên khốn mới, lương dân không làm, cứ muốn đi đường cường đạo, giờ thì ngồi trong đây mà mọt gông.”

Lời nói dường như cũng không nhằm vào Nguyên Xương, chỉ hướng tới mấy tên đi sau là những tên d·u c·ôn cùng người mấy bang hội lớn nhỏ.

Buồng giam đối diện bên trên đề chữ Bát, hắn lại để ý tới những buồng giam khác phía bên kia, lại thấy lần lượt là Ngũ – Lục –Thất, hình như là phân theo hay dãy, bên kia là bốn chữ sau, bên mình là bốn chữ trước thì phải.

Phòng giam hắn có lẽ là chữ Tứ, c·hết bầm thằng cha nào phân mình vào cái phòng này, tứ là tử, lại nhìn đám tù nhân cùng phòng, tên nào tên nấy mỏi mệt chẳng chút sinh cơ, chẳng phải muốn hại c·hết lão tử à?

Trong lòng thầm gào thét một hồi không thôi, lại âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông tên xếp phòng, hắn bắt đầu để tâm hơn tới phòng giam của mình. Âm thầm vận công đưa lên linh khí một chút, đôi mắt hắn trong bóng tối ngay lập tức nhìn rõ như ban ngày.

Nền buồng giam nứt nẻ bong tróc và trống trơn, in chi chít dấu chân bùn đã đông cứng. Tường ba phía làm bằng đá, chiều ngang hai trượng, chiều dài hơn bảy trượng. Hai bờ tường in nhơ nhớp vết mồ hôi đen kịt, dinh dính như một đống nước mũi đậm đặc, dẻo quẹo như thạch. Phía cuối buông giam có một cái gờ cao độn lên để cho tù nhân ngồi, bất quá bây giờ toàn là những thân hình to lớn nhưng gầy giơ xương đang nằm vật vờ quanh cái gờ cao đó, tạo cho người ta cảm giác như một đống những cây củi khổng lồ xiên xiên vẹo vẹo đăng được chất đống một cách không hề có một chút trật tự nào.

Đám người Nguyên Xương bước vào lại không hề khiến cho bọn họ bị kinh động, chỉ có vài người khẽ mở mắt, ngồi dậy mệt mỏi ngáp mấy cái, lại dường như nhận ra người quen thế là hỏi đôi ba câu, sau đó lại nằm xuống, dường như thời gian của đa số đám người trong phòng giam chữ Tứ này đều dùng để ngủ vậy.

Vài lão già bị đám người trẻ khỏe hơn chèn ép phải dạt vào tận trong vách tường nằm co quắp. Bọn họ âm trầm như xác ướp, đôi mắt trũng sâu, gầy tới mức khiến người ta còn cảm thấy kinh hãi. Vách tường vốn không phải là thứ gì tốt, tràn ngập những thứ “đen kịt và nhớp nháp” nhất của phòng giam. Thứ mùi quai quái này lại càng khiến cho Nguyên Xương nghi ngờ có tên nào sở thích quái đản cho tiểu đệ nhổ bọt lên đây hay không.

Tóm lại, vách tường không phải nơi tốt để ở, tuy nhiên phòng giam lúc này nhìn diện tích có lẽ không hề bé, nhưng lượng tù nhân quá đông nằm chen chúc lên nhau, nếu tâm hồn mặn mà đôi chút có thể liên tưởng tới một đám sâu nằm trong hộc mồi đem đi câu cá của cần thủ. Hắn vừa rồi mải quan sát nên có một vài chỗ tốt nơi trung tâm buồng giam đã bị chiếm hết, nhìn quanh lại chẳng có chỗ nào đỡ hơn nên đành thở dài, ngồi xếp bằng xuống, đôi mắt nhắm nghiền, kiểm soát hơi thở, định thần và tịnh tâm.

Hắn hạn chế hết mức việc tiêu hao linh lực trong người vì chỉ có linh khí địa mạch hắn đã hấp thu ở nhà mới có thể áp chế nguyền rủa. Nhưng nội lực thì không thành vấn đề, phương pháp thiền tọa Liên Hoa vẫn là một phương pháp rèn luyện nội lực tốt, có tác dụng trấn định tinh thần, áp chế hỏa khí, tăng cường nội công.

Điều chỉnh tư thế trong chốc lát, hai tay Nguyên Xương đặt dưới phần bụng, ngay trên vùng hay chân xếp bằng lên nhau. Hai bàn tay hắn đặt lên nhau, tay phải đè lên tay trái, hai ngón cái chạm vào. Sổ tức quán được mấy hơi, tinh thần Nguyên Xương dần tập trung, bỏ quên đi mọi thứ bên ngoài.

Hơi thở đếm từ một tới mười coi như là hoàn thành một vòng chu thiên, mười lần như thế sẽ hoàn thành một tiểu chu thiên, còn đếm trăm lần, nội tâm an tĩnh không gợn sõng sẽ là một đại chu thiên. Nôi lực khẽ vận chuyển khắp thân thể hắn, thông suốt một lượt các kinh mạch, đồng thời kiểm tra nội thương.

Ba lần vận chuyển xong đại chu thiên, Nguyên Xương bắt đầu xả thiền. Hơi thở hơi chậm, chậm dần, người hơi cúi xuống một chút, lâu dần, khí tức như ẩn như hiện, rốt cục cũng biến mất hoàn toàn. Lúc này hắn cực kì tập trung, các đại kì kinh mạch trong cơ thể cũng nương theo xu hướng xả thiền mà bắt đầu co lại, hạn chế dòng chảy nội lực trong người.

Qua chừng hơn ba phút, hắn mở mắt nhìn xung quanh, hơi thở đều đặn không gấp rút. Lại nằm xuống, dường như Nguyên Xương đã hiểu ra đám người này tại sao thích nằm rồi.

Cứ như thế, tiếng thở xung quanh trong tai hắn cũng nhỏ dần, mí mắt cũng dần sụp xuống, nặng trịch. Nguyên Xương không kháng cự lại cảm giác này, nhẹ nhàng đưa tay lên gối chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong giấc mơ, hắn mơ thấy Tiểu Linh đang ở nhà vừa tỉnh dậy hoảng hốt khi không thấy hắn, chạy loạn lên tìm, gào lên trong vô vọng. Miệng Nguyên Xương khô khốc, cảm giác đau nhói trong tim khiến hắn không khỏi loạng choạng, miệng há to nhưng cái lưỡi cứng đơ, không tài nào cử động một chút nào được.

Há miệng ra cố gắng kêu lên “Linh nhi!” nhưng dường như mọi sự xung quanh luôn chống lại hắn. Cố gắng kêu lên nhưng không thể nói, hắn muốn tới bên Tiểu Linh để an ủi nàng nhưng không thể dịch chuyển thân thể dù một li, đôi chân cứng như đá, cái đầu nặng như chì, rồi ầm một tiếng cực lớn, ảo cảnh trước mắt vỡ tan…

Nguyên Xương giật mình tỉnh giấc, lúc này trước mặt hắn không phải cảnh tượng căn nhà mình quen thuộc, mà là căn phòng giam đầy hôi hám và ngột ngạt. Lúc này toàn bộ tám phòng giam đều nhộn nhạo hết cả lên như lúc đoàn tù nhân của Nguyên Xương mới vào.

“Cơm, cơm, cơm!”



Tiếng hò hét như ong vỡ tổ, ngay cả những người già trong phòng hắn vốn như mấy cái xác ướp cũng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt trung sâu lờ đờ đưa ra ngoài cửa, miệng thều thào mấy tiếng:”Cơm, cơm…”

Mấy tiếng kêu vô cùng quái dị, bất giác khiến Nguyên Xương rụt người lại. Thuận theo tầm mắt nhìn ra ngoài phòng giam, hắn thấy hai tên ngục binh mặt mày nhăn nhó, đầu quấn chặt vải bịt lại đôi tai của chính mình đang xách hai thùng cơm lớn đi từ đầu dãy tới cuối dãy, mỗi phòng giam thì mở một cái cửa nhỏ bên trên cùng vứt một túi cơm nắm vào, ngay lập tức cảnh tượng trở nên hỗn loạn cực độ, tiếng gào thét đánh nhau cùng thanh âm bịch bịch khiến hắn có chút không nỡ xem tiếp.

Đám tù nhân phòng nào được nhận cơm ngay lập tức thành một lũ sói quần chiến, tranh nhau sống c·hết từng vắt cơm. Hắn nhận ra một tên là người của Thiên Vương bang lúc trước hiện đang ở phòng giam chữ Thất, tên này bị đấm cho mặt biến dạng, máu mũi chảy ròng ròng, trên tay giơ lên nửa vắt cơm dở dở lui vội vào trong góc, tận lực che dấu vắt cơm nhét vội vào miệng, nhìn bộ dáng chỉ sợ như sợ có người khác tới lôi vắt cơm từ trong mồm hắn mà đoạt đi vậy.

“Aaa, ngươi dám đoạt của lão tử?”

“Ta đ·ánh c·hết ngươi! Mau giao ra cơm!”

“Đại ca, đại ca tha mạng, tiểu đệ gia.. giao…”

Âm thanh hỗn tạp khiến cho Nguyên Xương nhắm nghiền mắt, sự khắc nghiệt trong nơi tù đày như thế này khiến hắn chưa thể thích ứng nổi, tâm tình vừa tĩnh xuống lại bị khuấy lên thành một cái vũng nước đục ngầu…

Dựa lưng vách tường, mặc kệ cho thứ mồ hôi dính nhớp nháp như nước mũi kia bám lên y phục, hắn cố gắng bình phục cảm xúc, áp chế cỗ cảm xúc muốn phá tan nơi này xuống, một lúc sau mới có thể bình thưởng trở lại. Hai tên ngục binh kia vừa vặn đến phòng giam của Nguyên Xương, cánh tay dài lêu nghêu lấy từ trong thùng ra một bọc cơm lớn rồi quăng vào bên trong bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi đóng sầm cửa nhỏ lại.

Đám lão già không ngờ tốc độ nhanh không kém những người trẻ tuổi, nằm trong góc phòng xa xôi thế mà chỉ thoáng một cái đã bò tới chỗ túi cơm bốc vừa một cái lấy một nắm, có người tay to bốc liền được hai vắt liền. Đám người trẻ lúc này mới kịp làm ra phản ứng, rục rịch một hồi, tuy nhiên lại chờ nhịn những người già kia một chút, chờ họ lấy xong mới nhảy tới tranh đoạt.

Nguyên Xương vừa ngủ dậy xong,hể lực sung mãn, thân hình gầy gò lách một cái, dùng lực đạo nhẹ nhất đẩy đám người ra, nhanh tay bốc lấy một nắm cơm, ban chỉ không hề bắt mắt trên tay khé lóe lên, thu vào thêm mấy vắt nữa ngay trước mặt đám người mà không hề ai biết.

“Nhóc con, giao ra nửa vắt cơm thì đại gia ta tha cho một mạng.”

Vừa lách khỏi đám người đang tranh cơm, trước người Nguyên Xương bất chợt bị một bóng đen cao lớn bao phủ. Ngước nhìn lên, chỉ thấy một tên thanh niên lực lưỡng mặt chi chít sẹo, đôi môi dày dâm đãng nhìn hắn đầy khiêu khích.

Không khí phòng giam bất chợt căng thẳng, một vài người mà tù cũ đang tranh đoạt cơm cũng ngừng tranh cơm lại, hướng mắt to thao láo nhìn hai người trẻ tuổi đang xung đột.

Tên này dường như không phải tù mới, là kẻ đã ở đây lâu năm, Nguyên Xương khẽ nhếch môi:

“Ồ, tại sao ta phải giao?” Hít sâu một hơi, Nguyên Xương chợt cười rộ đứng thẳng người, bất giác cao lên không ít, khí thế dâng trào.

“Hừ, tại sao ư? Hỏi nắm đấm của ta thì rõ!” Tên thanh niên hừ lạnh một tiếng, mắt lóe hàn quang, nhanh như chớp tung một cú đấm thẳng vào bụng Nguyên Xương.

“Hự!” Nguyên Xương không kịp làm ra phản ứng, ôm bụng gập người xuống hự ra một tiếng, cổ họng khẽ dâng tên một tia ngòn ngọt. Tên này hạ thủ không nhẹ, một quyền vừa rồi, hắn cảm nhận rõ được quyền kình xuyên thấu thân thể hắn, nếu không phải là một người tu hành, nhục thân cường hãn hơn người thường rất nhiêu, e rằng hắn đã bị nội thương không nhẹ.

Lúc này không phải là lúc có thể xung đột với đám người điên này, Nguyên Xương áp chế khí huyết trong cơ thể đang nhộn nhạo xuống, chuyển tầm mắt lên trên.

“Một quyền này, ta nhớ rõ.”

Chậm rãi nói vài câu, hắn đứng dậy. Tên thanh niên kia thấy một quyên của mình không thể triệt hạ được đối phương, bất giác lùi lại vài bước, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ bất an không hiểu.

Không hề để ý tới hành động của tên thanh niên kia, Nguyên Xương chậm rãi bước về chỗ của mình, giở vắt cơm ra ăn. Vắt cơm cứng đơ, khê khó ăn vô cùng. Tuy nhiên hắn cũng không kêu lấy một câu, đôi môi nhợt nhạt hé ra gặm lấy một miếng từ từ nhai nuốt trong im lặng.

Nhìn cảnh tên ma mới đến bình tâm ăn cơm mà không hề sợ hãi trước mình, tên thanh niên sừng sộ lên, chút sợ hãi vừa mới dâng lên từ trong lòng chớp mắt bị cơn giận nhấn chìm. Y sấn tới chỗ Nguyên Xương, quát:



“Tên khốn nhà ngươi mới đến xem ra vẫn chưa biết sợ là gì, vậy xem lão tử đây!”

Không biết có nghe thấy lời đó không mà Nguyên Xương vẫn điềm nhiên ngồi gặm từng miếng cơm nhỏ. Tên thanh niên nóng mặt, y là kẻ mạnh nhất tại phòng giam chứ Tứ này, chỉ cần nhìn qua thái độ ngông nghênh là có thể thấy rõ như ban ngày. Không chỉ trong phòng giam chữ Tứ, cả những tầng trên dưới đều biết y là ai, một kẻ có máu mặt tới từng chân tóc.

Khi Nguyên Xương ăn hết miếng cơm cuối cùng, tên thanh niên đạp một chân vụt qua mang tai hắn, rung cả bức tường đá nhớp nháp, y cất giọng trầm trầm.



“Một kẻ mới đến, ta vốn không chấp vặt, nhưng thái độ của ngươi thực sự khiến ta không tìm ra được một lí do nào để tha nổi…”

Giọng nói của tên thanh niên tuy đã giảm âm điệu đi nhưng y phẫn phả vào đấy tới năm thành nội lực. Âm thanh chứa đựng kình lực khủng bố này trong không gian chật hẹp như phòng giam lại như được khuếch trương sức mạnh lên mấy phần, khiến người ta không khỏi giật mình. Nguyên Xương vẫn im lìm ngồi. Mái tóc đen dài phủ kín mặt, y phục vài thô rách rưới không mấy bắt mắt, lấm tấm những mảng bụi, chân đi trần, vết chai dạn to và dày, bộ dạng ngồi như mặc sự đời khiến hắn trong xa lạ và lạc loài.

“Bạo Quyền Tôn Dương ta nếu hôm nay không làm thịt ngươi, chỉ sợ đám lục lâm sẽ cười thối mặt…”

Có lẽ vì thái độ ngông nghênh của Nguyên Xương cùng sự thách thức quyền uy của tên tù mới tới khiến cho Tôn Dương giận tới mức chỉ biết cười lên ha hả. Quyền uy vủa một tên chúa tù bị một con kiến phớt lờ chính là một loại xúc phạm kẻ đó, bất cứ ai cũng không muốn làm điều này, trừ phi ngươi có đủ thực lực để phớt lờ tất cả.

Ánh mắt lạnh băng của Nguyên Xương chiếu lên người Tôn Dương, đồng thời cất giọng nói lạnh lùng và vô cảm:

“Ta đã nói, một quyền kia ta nhớ, lúc này chớ quấy rầy, rất bất lịch sự…”

“Hơn nữa, cơm ai đoạt được là thuộc về người đấy, các hạ không bỏ công tranh đoạt, chỉ chờ ta, một kẻ nhỏ yếu mới đến lấy được cơm rồi ra tay hớt tay trên, đây là thái độ và liêm sỉ của một vũ sĩ giang hồ sao?”

“Ài, lục lâm cũng không phải cái gì cũng tốt nha…”

Tay nắm lại thành song quyền, gân xanh nổi lên, Tôn Dương nhếch môi cười nhạt:

“Ngươi đã nói tới lục lâm, vậy cũng biết tới Hồng Trần hội chứ?”

“Ta không phải là người lục lâm, chỉ có chút ít quan hệ nhỏ.”

Nguyên Xương đáp cộc lốc, ngắn gọn. Ánh mắt Tôn Dương như bị hỏa ngục thiêu cháy, sát quang lóe liên hồi. Bàn tay y nắm chặt lại, kêu lên những tiếng răng rắc của xương khớp v·a c·hạm vào nhau.

“Ngươi muốn nhìn thấy ông bà theo cách nào?”

Nguyên Xương cười khẽ lắc đầu:

“Ta chưa gặp ông bà được…”

“Ồ, cho ta một lí do?”

Tôn Dương cất giọng, trong lời nói chất chứa hàn ý thấu xương.

“Thử thì biết.”

Những thớ thịt trên mặt Tôn Dương giật, gân xanh trên thái dương in hằn. Nguyên Xương một bên lười biến ngồi xếp bằng lại, hơi thở chậm dần, dường như cũng không thèm để ý tới phản ứng của Tôn Dương.

“Thử xem nhà ngươi có bao nhiêu quan hệ nhỏ lẻ mà có thể phách lối…”



Chữ cuối chưa buông trọn, Tôn Dương đã ra chiêu. Song quyền y đồng loạt đánh về phía Nguyên Xương, v·út một cái đã cách đầu chưa đầy một xích. Tôn Dương ra đòn cực hiểm, chuẩn và kình lực khủng kh·iếp. Chớp mắt tiếng gió rít nổi lên khắp phòng, cự li khiến người ta như ngừng thở.

Trước liên tiếp hai chiêu của Tôn Dương, Nguyên Xương mở mắt, người ngả nhẹ về sau, giọng nói lạnh nhạt cất lên:

‘Được…”

Gào lớn một tiếng “c·hết đi!” Tôn Dương không hề dừng quyền lại, cánh tay đấm hụt xuống bên dưới không ngờ xoay ngoắt lại, như được một cỗ sức mạnh nào đó đẩy mạnh lên trên thành một cú đấm móc lên thành thế “Điếu Ngư” bám đuổi lấy đầu của Nguyên Xương, hướng thẳng tới đỉnh đầu hắn. Nguyên Xương lại nghiêng người né một chiêu.

“Đừng rườm rà, ta cũng không phải là sợ ngươi.”

Bàn tay Nguyên Xương hất lên trên chộp lấy cánh tay của Tôn Dương đẩy sang bên trái, giật mạnh về sau một cái, cả thân hình vốn đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa đột ngột bật dậy, tay phải ra một chưởng cực nhanh khiến cho Tôn Dương cũng sững sờ không kịp làm ra phản ứng, chớp mắt đập thẳng vào lưng nghe rắc một tiếng buốt thịt da. Chân trái nương thế bật dầy, khụy gối đè Tôn Dương xuống, tay phải giật ngược cánh tay của y về, khóa chặt.

Vẻ mặt của người xung quanh sững sờ, ngay cả Tôn Dương cũng sững sờ không kém. Y không thể ngờ rằng tên tù mới trước mặt chỉ dùng một chiêu nhỏ gọn liền có thể trấn trụ được y, trong quá trình hoàn toàn là mượn lực của bản thân, y có thể cảm nhận được tên tù mới trước mặt này không hề dùng tới tí sức mạnh quá lớn nào, nội lực còn không có vận lấy một tia.

Cúi nhìn Tôn Dương đang bị khống chế lạnh lùng lên lên tiếng. Giọng nói hắn vô cảm, dường như việc đánh bại Tôn Dương chỉ là việc thoảng qua tai, lại mang theo một chút thương hại và giễu cợt:

“Ta đã nói rồi mà các hạ không nghe, việc các hạ đấm ta một quyền kia, ta ghi nhớ, nhưng cũng không định báo thù, dù sao quyền uy cũng phải có, ta cũng chẳng quan tâm tới thứ này. Kể từ khi ta luyện võ tới giờ, đây là chiêu duy nhất ta sáng tạo ra, các hạ cũng là người đầu tiên ta thử nghiệm…”

----------------------

Trời nhập nhoạng tối, bên ngoài cửa sổ ánh đèn từ những vọng gác trên tường thành đại lao khẽ rọi, phối hợp với không khí âm u trong phòng giam càng khiến cho người ta cảm thấy buồn thảm. Tuy rằng các phòng khác vẫn nhộn nhịp tiếng cái nhau cùng nói chuyện của đám tud nhân, nhưng phòng giam chữ Tứ vẫn một bầu không khí n·gười c·hết mặc kệ sự đời, ai nấy đều nằm ngủ, ngủ suốt từ chiều tới giờ, dường như chỉ sợ không có thời gian để ngủ nữa.

Nghe tiếng kẻng kêu bên ngoài đại lao vọng vào, Nguyên Xương thở dài. Đã quá sáu giờ, sắp tới giờ giới nghiêm, tất cả đều phải đi ngủ. Nếu không có gì bất trắc, khoảng 3 tháng nữa hắn sẽ phải tới Chung châu đi đày. Một tên lính canh đi trên tường thành, tay xách một cái đèn nhỏ, ánh sáng le lói khẽ rọi vào mặt khiến cho Nguyên Xương bừng tỉnh, thoát khỏi cơn trầm tư. Nếu bị đày tới Chung châu, cùng lắm tìm một đường trốn là được, dù sao lần này có khá nhiều người sẽ đi cùng hắn, Trung Phủ phái ra phủ binh đi áp giải khả năng cũng sẽ không quá nhiều, nhưng sẽ là cao thủ.

Mặc dù là cao thủ nhưng cũng sẽ không thể ba đầu sáu tay quan sát tất cả, nếu nhân một cơ hội hỗn loạn nào đó mà trốn đi, suy nghĩ việc đào tẩu cũng không phải là trăng trong nước hoa trong gương.

Một tên bạn tù nằm bên cạnh hắn lật người, xô vào người hắn. Nguyên Xương cũng lười làm ra nhiều động tác, tùy tiện dịch ra một chút, nằm hơi co người lại hướng mặt về phía cửa sổ nhìn ngắm cảnh.

“Trong tù không rượu cũng không hoa

Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ

Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ

Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.”

(Hồ Chí Minh – Nhật kí trong tù)

Ngẩn ngơ nhìn ngắm vầng trăng ngoài cửa, vầng trăng tròn vành vạnh, đầy đặn như thiếu nữ mới lớn, bất giác khiến hắn nhớ về một bài thơ của một nhà lãnh tụ vĩ đại kiếp trước, một nhà lãnh tụ có lẽ là vĩ đại bậc nhất mà dân tộc Việt Nam đã từng sản sinh ra, người này đã khiến cho ba đế quốc phải chịu phục trước tài năng lãnh đạo của mình, một người đã vận dụng tư tưởng Mác – Lenin tới một tầm cao mới, xứng với danh danh nhân thế giới.

Nguyệt, một chữ nguyệt gắn với rất nhiều thứ.Truyền thuyết về Bạch Ngọc Kinh tuyết thế nhân gian, tiên nữ như mây, cổ tích chú Cuội nhẹ nhàng đầy thú vị, hay chuyện đối đáp giữa các đại nhân vật, lấy trăng là cung, sao là tiễn, giương vầng khuyết nguyệt bắn rụng thái dương rực rỡ…

Nhìn bên ngoài cửa phòng giam, không khí bắt đầu trầm xuống, tiếng xì xầm cũng không còn mấy, chỉ còn tiếng thở hỗn loạn từ hàng trăm con người chen chúc trong tám cái phòng giam. Đầu dãy hai tên ngục binh đứng nói chuyện phiến, cây roi gân bò dài ngoẵng, vất vưởng như độc xà lúc này đã được thu lại quấn gọn bên hông cùng một thanh đoản đao.

Thực ra mà nói, cánh cửa chấn song này không thể làm khó được Nguyên Xương, chỉ cần sử dụng đến Thu Diệp Bách Biến pháp, liền có thể dễ dàng thoát thân khỏi đây vì Thu Diệp Bách Biến pháp ngoài là một bí pháp ẩn thân lừa dối, q·uấy n·hiễu kẻ địch còn là một bí pháp thời không, có thể thoát khỏi cánh cửa chấn song sắt dày này, cần một chiếc lá là được.

Chẳng hiểu vị tổ tông nào sáng chế ra bí pháp này không lấy tùy tiện vật nào đó mà lại lấy cái lá làm vật dẫn, kiểu như đóng một cái ấn chú lên một vật rồi tùy thời có thể dịch chuyển và hoán đổi như Phi Lôi Thần Thuật có phải hơn không, ai lại cố định tất cả vào chiếc lá, làm nhiều thi thuật giả nhiều khi cũng dở người vì thứ này.