Chương 13: Đại lao
Vừa nghe vậy, tên kị sĩ râu đỏ trầm mặc rồi đột ngột quát một tiếng:
“Bắt hắn lại, mang về đại lao, báo với phía trên rằng ta nghi ngờ hắn là kẻ trốn tập nã!”
Nguyên Xương lập tức biến sắc mặt, chưa kịp làm ra phản ứng gì, đám phủ binh kia đã hò nhau lao tới đè sấp hắn xuống trói gô lại như một đòn bánh tét. Theo bản năng, Nguyên Xương hơi hạ trọng tâm quét người một cái, ý định đánh bay đám phủ binh, nhưng vừa bùng lên ý nghĩ đó liền lập tức dừng lại, không hề làm ra chút phản kháng, mặc kệ cho đám phủ binh muốn làm gig thì làm.
Không nghĩ tới thế mà hắn không làm ra bất cứ một sự phản kháng, tên kị sĩ râu đỏ ngạc nhiên, nhưng sau đó cất giọng không nhanh không chậm, nói:
“Tiểu tử ngươi là ai, ta nhìn qua rất nghi ngờ, nếu không liên quan tới hai bang hội kia, ta quả thực rất nghi ngờ ngươi là một kẻ bị tập nã đang trốn tránh Trung Phủ truy bắt.”
Nguyên Xương một bên không ngừng kêu oan:
“Oan cho tiểu nhân quá, tiểu nhân chỉ là một người qua đường, mang theo củi tới chợ nam bán ai ngờ bị cuộc chiến của hai cái bang hội nào đó cuốn vào, hàng hóa bị đốt sạch, cố lắm mới có thể ra được chứ có gì là kẻ bị tập nã trong lời nói của đại nhân đâu?”
Đám người này không thấy hắn trình ra tịch gia thư liền cho rằng Nguyên Xươnglà kẻ bị tập nã, thật khiến người ta dở khóc dở cười. Nguyên Xương biết lần này khó có cơ hội mà thoát đi mà không gây ra động tĩnh lớn liền kêu lớn lên đánh lạc chủ ý của đám người, bàn tay đằng sau lén ngưng tụ một đoàn chân khí mỏng như cánh ve, bắt đầu cắt dây thừng.
“Nếu không phải là kẻ bị tập nã, cớ sao không trình ra tịch gia thư? Nếu ngươi giao ra tịch gia thư cho ta kiểm chứng, ta sẽ thả ngươi đi, đồng thời cho ngươi một công đạo thỏa đáng, chút ít hành động này, Trung Phủ chúng ta chưa bao giờ thiếu.” Tên kị sĩ râu đỏ lặng im quan sát Nguyên Xương, giọng nói vẫn lạnh lùng như thế.
Nguyên Xương biết mình kiên quyết không thể giao ra tịch gia thư, bất đắc dĩ mở giọng nịnh nọt:
“Tiểu… tiểu nhân sao không biết lệnh tiên gia, chỉ là trước đây đã bị thất lạc mất, lại không có ai hỏi đến nên mới không làm.”
“Hừ, nhãi con cãi cùn, không cần nói nhảm với hắn làm gì hết, trói lại đem về đại lao!”
“Ơ này, đại nhân, ta vô tội, ta vô….” Nguyên Xương kinh hô lên, chưa kịp dứt lời, đám phủ binh xung quanh đã quăng hắn lên trên mình ngựa, trực tiếp phóng về phía thành Lương Bằng.
-----------------
Đại lao trong lời nói của tên kị sĩ râu đỏ kia nằm không xa mấy so với phủ thành chủ. Qua tầm mắt có thể thấy Trung Phủ nằm ngay kế bên lỗi vào. Đi tới nơi, mới biết được chữ đại nói cũng không quá: vòm cổng làm bằng đá cao hơn hai trượng, bên trên không hề có chút màu sắc hoa mĩ nào, chỉ một mực xám xịt, bên trên khắc hai chữ “ĐẠI LAO” lớn tới nửa người, uy thế cực thịnh. Cánh cổng là hai tảng đồng khổng lồ, bên ngoài tán đinh lớn nhọn hoắt.
Đi qua cổng liền tiến vào một cái sân lớn, nơi này là một cái sân cực rộng rải cát mỏng, phía bên dưới là nền đất cứng như đá, đi một bước thử dùng lực nhấn chân xuống, tê rần. Phía trước hắn là một dãy nhà đá cao ba tầng, hai cánh cửa chấn song như là dấu chấm hết cho sự tự do: những thanh gang đỏ au, to dày bọc lấy lim bên trong đan xen với nhau, phía trên là những sợi xích to như cổ tay người lớn đang lạch cạnh kéo cửa chấn song lên.
Nguyên Xương phát hiện không chỉ riêng hắn b·ị b·ắt, ngay đằng sau chừng trăm bước cũng có những kẻ khác bị dẫn vào, hầu hết đều là d·u c·ôn trong thành lạ mặt, cũng có vài gương mặt hắn nhớ rõ, là một vài nhân vật của hai bang Thiên Vương và Long Hổ.
Việc bọn chúng b·ị b·ắt cũng không có gì quá ngạc nhiên, dù sao sự tình lần này oanh động quá lớn, mà theo Nguyên Xương suy đoán, tại nam thành có lẽ hai bang này thế lực là lớn nhất nên chuyện bị Trung Phủ tra xét cũng không phải quá khó hiểu, lại bắt đi vài người cũng là chuyện hợp tình hợp lí.
Những người của hai bang Thiên Vương và Long Hổ chắc chắn sẽ nhớ rõ mặt của Nguyên Xương, dù sao hành động của hắn cũng quá nổi bật, không bị ghi nhớ cũng khó nên hắn phải tận lực che dấu không để cho bọn họ phát hiện ra. Tay đang bị trói, Nguyên Xương hơi cúi đầu rũ nhẹ vài cái, mái tóc dài bù xù được buộc lỏng lẻo liền bung ra che kín khuôn mặt hắn, chỉ cần không vén lên quá cao, chắc chắn ngay cả Phương Diên đứng đây cũng không thể nhận ra được. Tiểu Linh có lẽ việc nhận ra hắn có lẽ không quá khó khăn, những những người khác muốn nhìn ra được, chắc chắn nằm mơ.
Hắn hiện tại chỉ gánh tội danh không có tịch gia thư cùng nghi ngờ là t·ội p·hạm tránh tập nã, nếu bị phát hiện liên quan tới nam thành thì lại gánh thêm tội ẩ·u đ·ả cùng p·há h·oại đúng là không đáng, tự kê đá đập chân mình. Chuyện tịch gia thư chắc chắn không tránh khỏi, bị đày Chung châu cách đây cả ngàn dặm, nghĩ lại cũng không phải là chuyện lớn gì, còn về t·ội p·hạm tránh tập nã thì hắn tin tưởng mình sẽ dễ dàng vượt qua, nếu có kẻ nào nhân cơ hội vu oan thì náo loạn nơi này một hồi rồi đem Tiểu Linh đi trốn cũng không muộn.
Những tên phủ binh dẫn đoàn người Nguyên Xương tới rồi bàn giao cho mấy tên ngục binh đã đứng chờ sẵn. Bọn chúng tháo trói cho đoàn tù nhân, lại dùng một đoạn thừng dài khác trói cả hai tay vào nối thành một hàng dài bắt đầu đi vào bên trong.
“Lục soát cho kĩ vào, đến lúc phát hiện ra đám tù nhân này mà mang theo v·ũ k·hí hay vật gì vào trong đại lao, ta sẽ lấy đầu đám quỷ các ngươi ra khai đao đầu tiên!”
Một lão nhân gầy gò khắc khổ, người cao lêu nghêu, toàn thân phát ra khí tức âm lãnh quỷ dị. Lão mặc một bôi hôi y rộng thùng thình, bên hông đeo một thanh trường kiếm dài nửa trượng, không hề có bao kiếm bọc lấy, để lộ ra phần lưỡi kiếm hình zic zac góc 2 độ. Đôi mắt lao sâu hoắm, bên trong cái hố ấy lộ ra con mắt sáng như sao bất giác khiến người tasinh cảm giác rờn rợn khó hiểu
Nguyên Xương cố gắng trấn tĩnh. Qua góc nhìn của hắn cùng cảm nhận, lão già này chắc chắn là một người tu luyện, là một Tu Tiên giả. Thanh kiếm kia là một pháp khí, hắn cảm thấy có dao động linh lực nhẹ phát ra từ thanh kiếm này.
Một tên ngục binh đi tới, hắn cẩn thận lục soát Nguyên Xương từ đầu cho tới chân. Nguyên Xương nhanh tay lận ban chỉ vào trong nếp gấp cổ tay, ngón tay dài thon cử động lén lút vài cái, ngay lập tức ban chỉ biến mất, tựa hồ như bốc hơi, chưa từng xuất hiện.
Tên ngục binh sau khí kiểm tra toàn thân Nguyên Xương không thấy gì, lại để ý tới cánh tay của Nguyên Xương, thế là liền đập đập mấy cái.
Nguyên Xương thấy được cảnh này, toàn thân như ngừng thở, chỉ có ánh mắt là còn chăm chú nhìn theo động tác của tên ngục binh, chỉ cần tên ngục binh có chút động tác khiến cho sự tình biến hóa, hắn lập tức động thủ, chạy khỏi nơi này.
Không gian như ngừng chuyển lại, thời gian như ngừng trôi, ánh mắt hắn chăm chú nhìn tên ngục binh, trong khoảnh khắc đó liền như một t·ên s·át n·hân ẩn mình, chỉ chờ con mồi lộ ra một động tác kích phát sát ý vốn đang tích lũy quá lâu trong người.
Tên ngục binh sau khí kiểm tra lại mấy lượt, thấy không có gì khả nghi thì lùi ra, tiến tới chỗ lão già báo cáo. Mấy tù nhân khác lúc này cũng đã được lục soát xong, một vài người bị phát hiện, ngay lập tức ngục binh lôi ra ngoài sân, tiếng chan chát của gậy cùng tiếng gào thét đau đớn ngay lập tức vang lên khiến cho những tù nhân ở đây trong bất giác lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh đã tuôn ra lúc nào không hay, chỉ thầm kêu may mắn vì trên thân mình không có gì
Ánh mắt của lão già đảo qua, lại là ánh mắt lóe tinh quang ấy, nó mang tới cảm giác như bị lột trần tất cả, như trước mặt lão già, mọi thứ giấu diếm hay bí mật đều không có giá trị, cho dù ngươi có cố gắng ngụy trang tới đâu đi chăng nữa.
Ánh mắt lão lướt tới trên người Nguyên Xương, lập tức khiến hắn có một loại cảm giác áp bách cùng căng thẳng khó hiểu, đâu đó lại có một chút như đã gặp đâu đó, một loại khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ. Loại cảm giác này cứ bám đuổi mãi, mãi tới khi ánh mắt lão đưa tới một tù nhân rất xa đằng sau, loại cảm giác kì lạ này mới biến mất.
Mồ hôi lạnh đằng sau lưng đã ướt đẫm cả lưng áo, Nguyên Xương run lên một hồi thầm kêu may mắn. Nhìn lại mấy tên tù nhân khác, có ngươi đã sợ hãi tới mức ngã ra, miệng nói mớ, phải có ngục binh tới đỡ dậy mới đi được.
Vượt qua được một màn này là coi như thành công một nửa. Hắn cảm giác rất rõ ràng, con mắt của lão sáng như lưu tinh chắc chắn không phải là cảm nhận giả.
Theo chân ngục binh đi vào bên trong tòa nhà đá, vượt qua cánh cửa chấn song sắt là một dãy hành lang âm u lạnh lẽo, tiếng nước nhỏ giọt như điểm thêm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối của nhà tù. Đáp lại những âm thanh đó chỉ là những tiếng lẹt xẹt từ bước chân của đoàn tù nhân, tiếng leng keng của xích sắt cùng thanh âm sột soạt của y phục v·a c·hạm. Vượt qua dãy hành lang là tới chỗ giam tù nhân. Tên ngục binh giao Nguyên Xương cùng đoàn tù nhân cho tên trưởng ngục, tên này khác với lão già kia, toàn thân to lớn, cao tới tám xích (~2m4) bên hông giắt một đoạn trường tiên đen nhánh, y phục cũng không khác mấy so với lão già kia, chỉ là nhìn qua khiến người ta có cảm tưởng bộ y phục này có phần hơi đuối so với thân hình của y.
Đằng sau tên trưởng ngục là mấy tên cai ngục khác, bộ dáng xun xoe nịnh nọt. Cả đoàn bắt đầu chia ra làm ba, theo mấy tên cai ngục khác sau đi về chỗ xà lim của mình. Một tên tiến tới giơ đao lên chặt đứt đoan dây từng, tách đoàn của Nguyên Xương khỏi cả đoàn tù nhân rồi đưa về chỗ giam
Xà lim nơi giam Nguyên Xương nằm trên tầng hai của tòa ngục, không khí âm u và ẩm thấp. Hai bên hành lang chỉ rộng bằng một sải tay người tạo ho người ta cảm giác chật chội cùng nghẹt thở khó hiểu. Hai bên hành lang mịt mùng, chỉ có ảnh sáng từ những bó đuốc treo hai bên hành lang, giữa một bầu không khí như thế này lại giống như ngọn lửa u linh tới từ địa ngục
Tên cai ngục dẫn đoàn Nguyên Xương tới dãy xà lim hắn phụ trách, rút chìa khá từ bên hông lần lượt tháo khóa những xà lim này vang lên những tiếng lách cách, mấy tên ngục binh theo sau bắt đầu cởi trói cho đoàn tù nhân. Không lâu sau, tiếng ồn ào liền vang lên khắp dãy, tựa như ong vỡ tổ.
“Có lính mới.” Một giọng nói khàn khàn xen chút hưng phấn từ xà lim gần nhất chỗ hắn đang đứng vang lên, ngay sau đó là hàng tá tiếng ồn ào, những lời bình phẩm khó chịu và thô tục.
“Con mẹ nó, ha ha, rốt cục cũng có ma mới để lão tử luyện tay!”
“Toàn là người ở nam thành, cực phẩm!"
"Ủa, tên tiểu tử kia là ai, nhìn có vẻ thảm, lại khá lạ mặt.”
“Chắc hắn không phải trọng phạm gì đâu, nhìn cái dáng ngơ ngơ kia là biết, ha ha, lão tử thích nhất là loại này.”
Nguyên Xương dưới lớp tóc dày bao phủ khuôn mặt đưa ánh mắt lạnh lẽo tới chõ vừa phát ra thanh âm, tiếc rằng trong xà lim tôi om, chỉ có nhưng cặp mắt sáng rực, đành ghi nhớ lại giọng nói lại, sau này tính sổ sau.
“….”