Chương 12: Phủ binh tra xét
Có những thứ chẳng cần phải che dấu, Phương Diên đương nhiên cũng đã nghe ra chuyện một vài gia tộc khác trong Bát tộc bị diệt, ít nhất xung quanh trấn Kim Dương tin tức đều linh thông, nhưng không ngờ Trần gia cũng ngã xuống, hơn nữa không riêng gì Trần gia và mấy gia tộc kia, mà ngay cả toàn bộ Bát tộc cũng không thoát khỏi vòng xoáy, trong lòng khẽ dâng lên một chút cảm giác thất lạc.
“Ài, hai mươi năm, không ngờ cơ hội gặp lại lão nhân gia nay khó càng khó hơn.”
Phương Diên có chút thương cảm hướng mắt sang rìa bắc thành Lương Bằng, ánh mắt xa xăm nhìn qua sông Tiền Đường.
“Phương thúc có quen biết người nào trong tộc chăng?”
Nguyên Xương nghe Phương Diên nói, xem chừng là có quen biết với một người Trần gia trong quá khứ, hơn nữa nghe qua ba từ “lão nhân gia” xem chừng quan hệ cũng không cạn, lại nói qua âm điệu, tuổi tác của vị lão nhân gia này cũng thuộc hàng thập cổ lai hi.
Phương Diên thu hồi tầm mắt, chỉ hơi cười nhẹ, đáp:
“Đó là một người vĩ đại, một người đáng kính trọng, tiểu tử ngươi sau này có lẽ sẽ gặp thôi.”
“Cho hỏi, là vị nào trong tộc vậy?”
“Cứ chờ đi, ngươi là tộc nhân Trần gia, sau này, chắc chắn sẽ gặp…”
Nguyên Xương hơi có chút hứng thú hỏi lại, người có bản lĩnh như thế, chắc chắn không vô danh, hơn nữa là đào tạo ra một cao thủ võ học như Phương Diên, chắc chắn thực lực vô cùng mạnh mẽ, lại xét về tuổi, phải là những trưởng lão trong tộc, là người thuộc về cao tầng. Đừng quên Bát tộc tuy rất cường đại, là thế gia tu hành, lực lượng nắm trong tay là vô cùng khủng bố, nhưng xét trên sử dụng thân thể và kĩ xảo chiến đấu lại kém xa so với giới giang hồ hay các thế gia võ học, mặc dù có thể trên cơ, nhưng về cơ bản, không gia tộc nào phủ nhận sự hiệu quả mà nó mang lại trong chiến đấu, chỉ là nếu phân tâm ra tu luyện thêm loại này, tu vi sẽ tiến triển vô cùng chậm chạp, không ai muốn bỏ đại đạo theo tiểu đạo cả, vì thế mặc dù hiểu rõ hiệu quả, nhưng người có thể sử dụng được kĩ xảo, ít nhất như hắn lại không có là bao.
Nếu so sánh cùng với nhiều người khác, hắn lại thuộc một kiểu tu luyện khác biệt trong đám trang cùng lứa trong tộc. Tất cả những thiếu niên cùng tuổi, đa phần một là bỏ không tu luyện, chỉ học ít quyền cước cơ bản, một chút tu vi là đủ, hoặc chuyên tu công pháp gia tộc, mấy thứ xung quanh cũng chỉ là điểm cần chú ý cùng những vũ kĩ, hắn vừa tu luyện công pháp gia tộc, lại luyện cả võ thuật sử dụng kĩ xảo, hơn nữa là kiêm tu hai công pháp khác nhau là Chân Nguyên xông và Triều Dương Đăng Thiên quyết bù trừ điểm yếu cho nhau, nên có một thân tu vi và thực lực hơn xa đám trang cùng lứa ở chi thứ là điều dễ hiểu.
Thở hắt ra một hơi, Nguyên Xương nghĩ thầm:
“Nơi này hỗn loạn quá, hôm nay coi như hỏng cả một ngày.”
Một ngày với người khác thì cũng chỉ là một ngày, nhưng với Nguyên Xương thì khác, hỏng hôm nay tức không có tiền, mặc dù nhà lần trước Tiểu Linh chuẩn bị cũng đủ vài ngày ăn, nhưng nếu cứ tiêu hao mãi, lâu rồi cũng sẽ xảy chuyện bữa đói bữa no.
Mang theo tâm tình không mấy tốt đẹp, hắn nhìn quanh nhặt nhạnh mấy thứ. Chiến trường biến thành một bãi đất đá lộn xộn, căn bản không có nhà cửa nên chỉ có đất đá bù đắp.
Phương Diên lúc này đã rời đi, Nguyên Xương lắc đầu cười khổ. Nhìn đống củi bị thiêu thành than đang b·ốc c·háy rừng rực, hắn không khỏi ngao ngán.
“Thật tai vạ, đã mắt hai canh họa hai ngày.” Nhổ nước bọt vào đống củi cháy, tiếng nước bốc hơi xèo xèo. Nhìn quanh, nơi này đã triệt để biến thành một đ·ống đ·ổ n·át, khắp nơi khói lửa, mặt đất nứt vỡ lan rộng, xa xa mấy căn nhà im lìm, bên ngoài đổ xiên xiên vẹo vẹo, rõ ràng cũng chịu tác động không nhỏ.
Chuyện đã xảy ra, cũng chẳng thể vãn hồi được, đống củi cho dù không cháy, e rằng để đấy hai hôm cũng chẳng ma nào ngó qua. Nguyên xương vác rìu lên định đi về. Vừa đi được mấy bước, đột nhiên từ phía sau vang lên mấy tiếng kêu gọi giật lại.
“Thiếu hiệp, thiếu hiệp, xin dừng bước, bang chủ có đồ vật cùng lời nói muốn chuyển.”
Một tên đệ tử Thiên Vương bang hớt ha hớt hải từ đằng sau chạy đến, lưng đeo một cái bao nhỏ. Nguyên Xương nghe đằng sau gọi tới thì dừng lại quay người nhìn, hơi hơi nghi hoặc nhìn hắn.
“Ngươi là thủ hạ Phương thúc thúc?”
“Dạ phải, tiểu nhân phụng mệnh bang chủ, đem vật này cho thiếu hiệp, mong ngài nhận lấy cho.”
Nguyên Xương chưa vội đưa tay ra tiếp nhận, chỉ đứng lại cười mỉm một cái, nói:
“Là Phương thúc chuyển cho ta?”
“Dạ đúng, lão đại có lệnh này, lại bảo tiểu nhân chuyển thêm lời nói cho thiếu hiệp, rằng sau này nếu có việc gì khó khăn cần trợ giúp, cứ tới nam thành tìm chúng ta, ắt sẽ được tiếp đãi như thượng khách.”
Tên đệ tử Thiên Vương bang cười cười nịnh nọt, người trước mặt thực lực cực kì mạnh mẽ, là một người của Tiên gia, mạnh không kém mấy so với bang chủ nên càng phải cẩn thận.
Nguyên Xương cười cười, lại hỏi han vài câu, tên đệ tử Thiên Vương bang kính cẩn đưa cái bao cho Nguyên Xương, giọng lấy lòng cùng sùng bái:
“Đúng vậy thưa thiếu hiệp, bang chủ chúng ta là người có ân tất báo, thiếu hiệp lần này giúp ngài một cái ân tình rất lớn lớn, sau này ắt có hậu tạ, bất quá lại đang có việc lớn nên chưa thể cảm ơn ngay, chỉ kịp chuyển cho ngài mấy vật, mong thiếu hiệp thứ lỗi, lần sau nếu có cơ tương phùng sẽ nói chuyện sau.”
Nguyên Xương gật gật đầu đáp lời, tay tiếp lấy cái bao, ước tính trọng lượng, nặng trịch, lại nghe bên trong mấy tiếng loảng xoảng như có kim loại va vào nhau thì mỉm cười, thu vào trong ban chỉ, nói:
“Chuyển lời ta đến cho bang chủ các ngươi, Nguyên Xương lần này thành thật cảm ơn thúc thúc tương trợ, sau có dịp nhất định phải ra tệ xá uống chén trà, tiểu tử sẽ tiếp đãi nồng hậu.”
-------------------------------------
Khu chợ đã triệt để hỗn loạn. Một lúc sau, từ trong thành, phủ quân Trung Phủ từ trong thành cũng chạy tới. Một kị sĩ đang cưỡi con ngựa đen dẫn đầu đoàn phủ quân nhanh tiến tới. Tới nơi, y nhảy xuống, quan sát xung quanh, bực bội nói:
“Bọn chúng trốn hết rồi.”
Một tên phủ binh đằng sau tiến tới gần kị sĩ đội trưởng, chỉ tay vào mấy vết tích chiến đấu, khẽ nói:
“Đội trưởng, trận chiến này, ít nhất là có cường giả Nhập Vi trở lên tham chiến, e rằng, quy mô không nhỏ”
Khắp nơi đổ nát, mặt đất bị xới tung, chỗ nứt ra như mạng nhện. Lại có mấy chỗ còn đang b·ốc c·háy, mấy căn nhà phía xa xiên xiên vẹo vẹo, tên kị sĩ đội trưởng cũng nheo mày quan sát, sau cùng nói:
“Tại nam thành, cũng chỉ có Thiên Vương bang cùng Long Hổ bang là có thực lực nhường này, nhất là hai vị Quyền Thánh và Thẩm công tử kia, lại rằng, trận chiến này có lẽ cũng tham gia”
Mấy tên thuộc hạ sau lưng y cũng gật đầu.
Tên kị sĩ đội trưởng nói:
“Dọn dẹp nơi này chút, phái thêm người ra canh giữ, chúng ta trở về bẩm bảo phủ chủ, tiện qua phía thành chủ nói chút ít, bọn hạ là Tiên gia, ắt sẽ có thủ đoạn. Chú ý theo dõi sát hai bang kia một chút, có gì đó rất đáng ngờ.”
“Vâng.” Mấy tên kị sĩ thuộc hạ tuân lệnh một tiếng, y theo lệnh của kị sĩ đội trưởng mà làm.
--------------------
Ra khỏi khu chợ, Nguyên Xương nhẹ nhàng vác trên vai cái gùi đựng mấy thanh binh khí, chủ yếu về nhà tập qua cách sử dụng. Dù sao hắn trước giờ tạp tu khá nhiều loại v·ũ k·hí, lại thiên về quyền pháp nhiều hơn, nay có ngay hai thứ là đao kiếm phẩm chất khá tốt, là sắt tinh luyện nên có thể tận dụng, hơn nữa trong tay hắn cũng không có v·ũ k·hí thuận tay, mua sẽ tốn khá nhiều, những thứ này vừa vặn giúp hắn bớt đi một khoản tiền.
Trận chiến vừa rồi khiến cho Nguyên Xương nhận ra những sơ hở trong cách chiến đấu của mình: rườm rà, phức tạp, không tinh thông bất cứ thứ gì, tiêu hao lại rất nhiều, thủ đoạn phòng thân cũng lộ ra. Đây toàn là những điều đại kị, tất nhiên chuyện đã xảy, chỉ có thể dùng con mắt mà nhìn lại để rút kinh nghiệm.
Nếu không nhờ Thu Diệp Bách Biến pháp, những chiêu thức bất ngờ cùng số v·ũ k·hí cực mạnh mà hắn đã chế tạo sẵn, chỉ sợ hôm nay hắn nhất định phải bỏ mạng. Chiến lực mạnh nhất hiện tại Nguyên Xương có chính là chỗ v·ũ k·hí h·ạt nhân đã chế tạo sẵn. Tuy rằng nói là nhiều, nhưng hắn cũng không dám vung tay, cứ như thế này thì như tằm gặm lá dâu, sớm muộn gì cũng hao hết, lúc đó khốn cảnh mới thực sự hiện ra.
Không phải hắn không thể chế tạo được thêm mà là hắn muốn thoát khỏi sự lệ thuộc vào v·ũ k·hí, dù sao nơi này thừa nguyên liệu, Nguyên Xương mới chỉ mười sáu tuổi, chỉ dựa vào trí nhớ trong đầu mà mày mò ra loại bom h·ạt n·hân thô sơ nhất, lại có thể dễ dàng chế tạo ra hàng chục viên như vậy, tức chiến lực hắn chỉ cần tích lũy thì trong khoảnh khắc có thể nói là gần như là vô tận. Có điều, chính thứ này lại khiến cho thực lực Thanh Phong luôn phụ thuộc vào ngoại vật, chân chính bản lĩnh thì lại kém xa, nên qua trận chiến này đã bổ sung cho hắn một lượng lớn kinh nghiệm.
Trấn Phong quyền pháp lần này không thể dùng tới vì nó hoàn toàn bị áp chế. Hắn có Huyền Ngọc Thủ, có thể so sánh độ cứng với cốt đao của đệ Ngũ quỷ, nhưng nếu chỉ dựa vào nó, chắc chắn không thể so lâu dài với thanh cốt đao kia, lại thêm Trấn Phong quyền pháp cảnh giới thấp luôn bị áp chế thì hoàn toàn không đủ, chẳng phải tự kê đá đập chân? Tuy rằng có chút tiếc nuối, cơ hội như thế này không có nhiều, nếu trận này có thể đem Trấn Phong quyền pháp ra, không chừng có thể có chút đột phá.
Bất quá cái mạng vẫn là quan trọng, có tên nào đó trong mấy tiểu thuyết não tàn mới chọn cửa tử…
Trên đường vào thành phủ binh đi lại rầm rập, một thiếu niên nghèo khổ như Nguyên Xương quả thực không có gì đáng để vào mắt, nên chỉ cần hơi cúi người, đi sát mép đường, bộ dạng sợ hãi cùng tò mò một chút liền có thể dễ dàng qua mặt những phủ bình này.
Một toán phủ binh đi qua, Nguyên Xương thở phào bỏ cái nón tre xuống. Chưa kịp định hình gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng quát:
“Tiểu tử! Đi đâu, về đâu, là ai, mau khai ra!”
Trước mặt bụi mù lại bốc lên, từ đằng sau toán phủ binh kia cũng rầm rập chạy lại, tám tên phủ binh cưỡi ngựa tỏa ra bao vây lấy hắn. Nguyên Xương hơi hơi cúi người, bàn tay giả bộ đưa lên ngực làm thế chào che lấy mết vết rách của y phục, giả bộ sợ hãi đáp:
“Các… các vị đại nhân, ta chỉ là người qua đường, có điều gì đắc tội các ngài?”
Người dẫn đầu đám phủ binh này là một kị sĩ râu đỏ, bên hông giắt loan đao có kí hiệu Trung Phủ nhìn Nguyên Xương một lượt, giọng nói lạnh băng cất lên:
“Không cần phải giải thích nhiều, mau nói ngươi là ai, có liên quan gì tới hai bang Thiên Vương và Long Hổ, chúng ta là phủ binh Trung Phủ, có lệnh tra xét tất cả những người chúng ta nghi ngờ. Nếu cần, có thể bắt giam bất luận!”
Mấy tên thuộc hạ theo sau nghe tên kị sĩ râu đỏ nói vậy cũng rục rịch một chút, tay lăm lăm dây thừng, sẵn sàng nhảy xuống trói gô Nguyên Xương lôi về đại lao.
Vừa nghe vậy, Nguyên Xương đoán chừng là do sự việc đánh nhau ở chợ gây ra liền thở phào một hơi, lại nhìn đám phủ binh cưỡi ngựa đang bao vây, miệng hiện lên chút ý cười. Đứng thẳng người, dù sao đối phó với đám người thuộc dạng chó săn như phủ binh, tốt nhất cứ làm vẻ đường chính một chút:
“Tiểu nhân tên Nguyên Xương, năm nay mười sáu, nhà khá xa thành Lương Bằng này, là người của trấn Kim Dương, các vị đại nhân còn có gì nghi hoặc, có thể cho tiểu nhân đi được chứ?”
“Ngươi có gì để chứng minh lời nói của mình, mấy năm trước tiên gia có lệnh kẻ nào không có tịch gia thứ, sung làm hạ binh, đày tới Chung châu.”
Nụ cười trên miệng Nguyên Xương dần biến mất. Hắn không phải không có tịch gia thư, nhưng nếu đưa ra, chắc chắn tung tích sẽ bị lộ.
Lựa chọn giữa hai cái, thật khó.
Bất quá không lâu lắm, hắn cười hì hì, đáp:
“Tịch gia thư…. Là gì vậy, tiểu nhân chưa nghe bao giờ…”
Nháy mắt một cái, Nguyên Xương bí ẩn tiếp lời:
“… Hay là… các vị đại nhân cần “lộ phí” chăng?”
Điều này nói ra cũng dễ hiểu, đám phủ quân này nói rằng rất có uy trong đám người thường, nhưng xét theo một khía cạnh khác, cũng là bất đắc dĩ. Lấy tiền tài ra nói, có lẽ sẽ tìm được cách thoát thân, dù sao chế độ phủ binh cũng như nhân viên an ninh hay công an trong trí nhớ, lỗ thủng lớn tuy không có, nhưng loại nhỏ nhỏ như thế này lại như phù sa, lách cái có thể qua được, miễn là khiến cho họ thỏa mãn.