Chương 11: Đồ Đằng giả - Lại là cố sự.
Nguyên Xương hét lên, tay lại cầm ra mấy viên cầu sắt, lần này chỉ là mấy viên bom khói. Ném mạnh ra, khói trắng mù mịt lập tức bao phủ, lại thêm khói từ v·ụ n·ổ vừa rồi càng khiến mảng không gian này bỗng chốc như tối lại, khí bay vào mắt, cay xè, mắt khẽ hé một chút liền như có ớt xát vào, cay tới chảy nước mắt.
Nguyên Xương đã sớm dự phòng, mắt hắn đeo một cặp kính nhỏ, vừa vặn bịt kín hai mắt. Tiện tay ném sang cho Phương Diên một cái, hắn cầm đoản kiếm cẩn thận tiền về phía trước, không quên ra hiệu cho Phương Diên lo liệu những người đằng sau.
Động tác tay tuy hơi lạ, nhưng ý nghĩa đại khái có thể đoán ra. Phương Diên hiểu ý, lặng lẽ tách khỏi Nguyên Xương tới gần chỗ một bộ hạ của mình nói nhỏ vài câu. Tên bộ hạ nghe xong cũng không nói gì nhiều, im lặng ghé tay đánh động đồng bạn của mình rồi nhanh chóng rời đi.
Phía bên Nguyên Xương nghe được thanh âm này cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đám người kia mặc dù rất có tinh thần nhưng trong hiện tại căn bản lại là một gánh nặng. Trăm người hợp sức không đỡ nổi một chiêu của một tên trong Ngũ Quỷ, nếu là chiêu thứ hai, chỉ s·ợ c·hết sạch không còn một ai.
Tiếng xé gió đột ngột lao tới, Nguyên Xương nín họng, người ngả về phía sau, chỉ thấy một làn khí mát lạnh xẹt qua, cùng lúc đó là một tiếng “hự” thảm phát từ sau lưng hắn. Không kịp quay đầu xác định người bị trúng chiêu là ai, hắn bật người dậy, chân co một cái tụ lực bắn người về phía trước, đoản kiếm hướng vật kim loại bay đâm mạnh.
Keng!
Một tiếng động lớn vang lên,là kim loại v·a c·hạm, khi nghe chỉ một tiếng keng rồi xoẹt một cái, hai vật kim loại sắc bén xẹt qua nhau để lại một chuỗi tia lửa bắn tứ phía.
“Tiểu hữu cẩn thận!”
Phương Diên từ phía sau hô lên, thanh đại kiếm đại khái cũng là một loại pháp khí nào đó, có lẽ là hắn nhặt được giờ đây hóa lại trở thành thanh kiếm.
Nguyên Xương cũng biết đằng sau mình đã có Phương Diên yểm trợ thì yên tâm, thân thể trượt dài trên đất, kiếm khí tung hoành lại phá ra chém về phía kẻ định, xé toang bức màn khói mùi mịt trước mặt. Kẻ trước mắt không ngờ lại chính là đệ Ngũ quỷ, trong tay cầm cốt đao cự lại kiếm khí, cười gằn:
“Hảo tiểu tử, Ngũ Quỷ chúng ta tuy rằng dựa vào phối hợp mà thành danh, nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện để một tiểu bối như ngươi bắt nạt!”
“Nhiều lời, đánh đi!” Nguyên Xương căn bản không hề để tâm những lời nói của đệ Ngũ quỷ vào trong mắt, bàn tay ném mạnh năm viên đá nhỏ về phía đệ Ngũ quỷ, thân hình thoáng động cái lướt đi, lưỡi kiếm phảng phất như hóa hư ảnh, đồng loạt đâm ra hàng trăm đường kiếm, thực thực hư hú, khó bề phân biệt.
Keng! Một tiếng lớn, hai thanh kiếm v·a c·hạm. Đệ Ngũ quỷ chung quy cũng là một kẻ dạn dày kinh nghiệm, khác hẳn với Nguyên Xương chỉ có thể dựa vào một số chiến thuật trong trí nhớ mà đánh, phối hợp thêm những chiêu thức kì dị chưa từng xuất hiện để gây bất ngờ hòng lấy lợi thế. Trong chớp mắt, đệ Ngũ quỷ đã phân biệt được đâu là hư ảnh, đâu là thực ảnh mà đưa cốt kiếm lên đỡ. Chỉ thấy cốt kiếm đột nhiên như dài ra, nhanh như chớp quấn chặt lấy đoản kiếm của Nguyên Xương, đồng thời quỷ dị như một đầu độc xà cuốn nhanh lướt tới Nguyên Xương, ý đồ nhất kích tất sát rất rõ ràng.
Trần gia đã là một trong Bát tộc, tất nhiên sẽ có vô vàn nội tình, cho dù là ở cấp độ thấp như những thuật pháp mà Nguyên Xương học được từ Trần gia. Chỉ thấy hắn tay hóa quang mang, bỗng chốc lóa mắt như cương ngọc bắt trọn lấy lưỡi kiếm giật mạnh, đồng thời đôi chân thoắt một cái hóa liền ba cước đá thẳng bụng đệ Ngũ quỷ
“Lưu Đạo Cước!”
“Huyền Ngọc Thủ!”
Lạnh lùng thốt lên một tiếng, tay trái hắn nhanh như chớp đâm lên, tay trái cũng như tay phải, cũng là sử dụng Huyền Ngọc Thủ, chân đang đá giữa chừng hóa thành ba đạo tàn ảnh đột nhiên ngừng lại đạp mạnh xuống đất khiến cho thân thể mượn lực vọt về phía trước. Một kích này, công phu Huyền Ngọc Thủ Nguyên Xương luyện được do Lữ Tiểu Linh dạy cho đã phát huy tới cực hạn, thêm vào linh khí gia trì, chắc chắn sánh ngang một bộ vũ kĩ tam giai, hơn nữa phối hợp với Lưu Đạo Cước, chắc chắn sẽ gây cực kì nhiều bất ngờ.
Vù vù…
Ngọc thủ như lưu tinh xẹt qua, mãnh liệt xuất kích, vẻn vẹn một kích như vậy đã ẩn ẩn hàm chứa cực kì nhiều biến hóa, cũng đủ để khiến cho đệ Ngũ quỷ phải biến sắc mặt mà ra chiêu mới miễn cưỡng chống lại.
“Thiết Môn!”
Từng đạo quang mang to lớn lóe lên, Huyền Ngọc Thủ v·a c·hạm với Thiết Môn bạo phát từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ khiến cho không gian xung quanh như lung lay, khói mù bỗng chốc cuốn thành một cơn lốc rồi bành một tiếng tán sạch, ngọc thủ đâm vào khối cự thạch thì dễ như trở bàn tay xuyên qua. Cự thạch hư hư ảo ảo một chút thì tiêu tán, đệ Ngũ quỷ cũng không thấy bóng dáng đâu.
“Vũ kĩ tên Thiết Môn, sao lại là một tảng đá?”
Mà Nguyên Xương đang dùng Huyền Ngọc Thủ đâm vào đệ Ngũ quỷ lúc này con ngươi hơi co rụt lại, bàn tay liền giải trừ Huyền Ngọc Thủ, nhảy ra một đoạn xa, trầm giọng nói:
“Phương thúc chú ý, nơi này rất kì quái…”
Phương Diên một bên cũng đang chiến đấu đột nhiên nghe vậy cũng cảnh giác, trước mặt hắn là đệ Tam quỷ và đệ Tứ quỷ, vung kiếm mạnh một cái, hai thân ảnh phía trước không ngờ không kịp phản ứng liền bị Phương diên chém trúng, đổ gục xuống đất.
Một lần liền đắc thủ, cảm giác này liền khiến cho Phương diên cảm thấy vô cùng kì quái, hắn cẩn thận thu kiếm lại bên hông, song quyền đưa thủ thế.
“Tiểu hữu, phải cẩn thận, ta cũng cảm thấy nơi này vô cùng kì lạ.”
Hai người không nhanh không chậm, thận trọng xác định phương hướng âm thanh mà tiến lại nhau. Nguyên Xương nhìn hai cỗ t·hi t·hể trước mặt, dường như cảm nhận được gì đó, thở dài nói:
“Không cần dây dưa nữa, đây là huyễn trận, bọn chúng bỏ đi rồi.”
“Thật lạ, mặt mũi không phải thứ dễ kiếm được, lí nào Ngũ Quỷ lại dễ bỏ qua?”
Phương Diên một mặt nghi hoặc quan sát xung quanh, cẩn thận chạm xuống đất vào cái rồi đứng dậy tay chống đại kiếm quẹt quẹt vài đường liền trúng vào một vật kim loại nào đó, nghe rắc một tiếng như gang nứt, sau đó hai cỗ t·hi t·hể trước mặt cũng dần hư ảo rồi tán đi.
“Thúc biết phá trận? Là Tu tiên giả, trận pháp sư?”
Nguyên Xương kinh ngặc nhìn vị đại thúc trước mặt, hiển nhiên sẽ không tin vào sự việc trước mặt. Dù sao thì trân pháp do người tu hành bố trí, chắc chắn phải sử dựng tới linh lực. Mà nhìn trước mắt, Phương Diên cũng chỉ lợi hại nhất ở tu vi võ học, bên Tu tiên giả cũng chỉ là có chút tu vi, căn bản là dùng để phụ trợ, nếu dùng để phá trận, e rằng ngay cả thăm dò cũng có phần quá sức.
Phương Diên hơi xấu hổ, đại kiếm tra vỏ sau lưng, đáp:
“Ta là Đồ Đằng giả, do tính chất loại hình tu luyện này mà sự mẫn cảm với trận pháp xa xa hơn người thường có thể cảm giác được. Cái huyễn trận này chỉ là loại đơn giản, chỉ cần thăm dò một chút liền phát hiện ra mắt trận ngay.”
Cái tên Đồ Đằng giả là Nguyên Xương lần đầu ngeh đến. Tuy rất tò mò, nhưng nhìn dáng vẻ Phương Diên sẽ không chịu nói thể gì, đành nói:
“Phương thúc thật lợi hại, tiểu điệt tuy rằng là Tu tiên giả, trận pháp có tiếp xúc qua nhiều nhưng lại chỉ là trận pháp phòng ngự, lần n ày nếu không có thúc ra tay, chỉ sợ sẽ gặp chuyện không may.”
“Không có gì, à tiểu hữu, có thể cho ta biết tính danh?”
“Thúc hơn ta phải ba mươi tuổi mà cứ gọi tiểu hữu, thật khiến tiểu điệt khó xử thật. Tiểu điệt tên Nguyên Xương, vốn trước mang họ Trần nhưng vì tránh t·ruy s·át nên đã bỏ đi, chỉ để hai chữ Nguyên Xương.”
Nguyên Xương khá tin tưởng người trước mắt nên không ngại ngần nói ra cái họ của mình.
Phương Diên ánh mắt hơi kinh ngạc, hỏi:
“Họ Trần, là Trần gia Bát tộc?”
“Thúc cũng biết?” Nguyên Xương cũng hỏi lại. Tuy rằng Bát tộc rất nổi danh, nhưng do sự ngăn cách địa lí của các vùng trong Thuận Thanh nên hai chữ Bát tộc rất ít khi xuất hiện trong giới giang hồ hay dân gian, cụ thể là các võ nhân như Phương Diên. Tuy Phương Diên cũng không hẳn được tính là võ nhân, có một chút tu vi Đồ Đằng giả để khu động thanh đại kiếm, nhưng nếu biết tới hai chữ Bát tộc, khẳng định cũng có điều không đơn giản.
“Trần gia là thế gia tu hành, nổi tiếng với Thu Diệp Bách Biến pháp, ngươi có thể tu thành, vậy nhất định cũng là một tộc nhân trực hệ?”
Phương Diên đương nhiên sẽ không đáp lại câu hỏi của Nguyên Xương, chỉ nhớ lại cảnh tưởng hắn trước mặt hăc y nhân đệ Tứ quỷ sử dụng một chiêu mà không ngờ lại thoát được sát cảnh ngay trong gang tấc. Lúc đầu Phương Diên chỉ nghĩ đó là thuấn thân, nhưng khi thấy mấy chiếc lá rơi ra thì biết đó là Thu DIệp Bách Biến pháp của Trần gia.
Chuyện Trần gia nổi danh với Thu Diệp Bách Biến pháp cũng không phải bí mật gì, chủ yếu vì nó khá phổ biến trên chiến trường, trong quá khứ chính là thứ làm lên uy danh của Trần gia. Nguyên Xương cũng không để tâm mấy, chỉ cười nói:
“Phương thúc thật lợi hại, chưa gì đã có thể nhìn ra thủ đoạn của ta. Không giấu gì ngài, Trần gia ta hai năm trước đã bị hủy diệt cùng với Bát tộc, ta may mắn có thể chạy trốn được, trong lúc chạy trốn lại nhặt được loại vũ kĩ này, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh. Ta cũng không phải là trực hệ Trần gia gì, chỉ là một tộc nhân chi thứ, nếu không tu vi cũng không chỉ dừng mãi ở Luyện Thể hậu kì.”
Bát tộc bị hủy diệt trong một đêm cũng không phải bí mật gì, trong dân gian cũng lưu truyền, chỉ là dưới mỗi cái tên khác nhau, tùy theo từng vùng, như Trần gia hắn, nơi đó gọi là Trần thị tai ương sự.