Chương 8: Đường phía trước, ta phải tự đi
"Ta sẽ lần nữa c·hết sao?" Glein tự hỏi, nhưng trong lòng thật ra đã có sẵn câu trả lời, lưỡi kiếm bạc chĩa thẳng trời cao, Glein trong lòng có chút không cam tâm, mới sống được thêm một đoạn mà bây giờ phải bỏ mạng, thực sự là rất không cam tâm.
Nhưng lúc này thời không bỗng dưng đứng lại, con ngươi Glein căn tròn ra, khung cảnh hiện tại vô cùng phi khoa học, dù Glein hắn đã tự hiểu rằng thế giới này có rất nhiều sự kỳ bí cùng quỷ dị. Nhưng mà có c·hết hắn cũng không thể ngờ được một điều đó là thời gian lẫn không gian đều dừng lại.
Cơ thể Glein đang chĩa thẳng xuống dưới, khoảng cách giữa mũi thanh kiếm kia và cơ thể hắn chỉ cách nhau vài phân, nếu theo lục hấp dẫn ở thế giới bình thường có lẽ hắn đã bỏ mạng.
Nhưng mà bây giờ hắn chẳng biết làm thể nào, tuy thời không dừng lại nhưng mà cơ thể hắn vẫn đang lao xuống, nếu một giây sau nó mà tiếp tục thì mệnh hắn cũng đi mà thôi.
Glein thử cử động ngón tay, kết quả là nó cứ động, tuy chậm chạp và khó khăn vô cùng nhưng mà nó vẫn là một tia hắn vọng sống của hắn. Tuy mong manh nhưng hắn vẫn phải cố gắng, hắn gắng gượng cơ thể, cơ thể hắn khó khăn lăn đi một đoạn trên không trung.
Hắn có ý định đứng dậy, dưới người hắn không khí bây giờ cứ như là một cái sàn trong suốt cứng rắn vô cùng. Hắn gắn người đứng dậy, đôi chân dậm lên cái sàn trong suốt kia. Ngay khi hắn lom khom bò dậy, thì một áp lực vô hình đè lên người hắn, khiến cơ thể hắn nặng nề vô cùng, là trọng lực!
Tuy thời gian lẫn không gian dừng lại nhưng mà trọng lực vẫn còn đó, nó không hề biến mất, hắn cắn chặt răn đứng dậy, hai tay chống lên tấm sàn trong suốt kia, ở dưới người hắn là mấy thanh kiếm đang chĩa lên.
Hắn trong lòng ý chí đang sục sôi, nếu bây giờ không cố gắng thì không biết khi nào mới có thể cố gắng lần nữa. Từng giây bây giờ đối với hắn đều trân quý, cây kim dài nhất kia đang treo lên sinh mệnh của hắn.
Cơ thể hắn nặng trĩu, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, hàm răn cắn chặt, cơ thể mệt mỏi vô cùng, các búi cơ lẫn các dây thần kinh đều đang căng lên đến cức điểm.
Hắn trong đầu chỉ nghĩ đến một thứ đó chính là Mana trong Tâm cầu, nếu đây thật sự là một trong các loại kỹ năng của Ma năng hình tam giác kia thì chắc chắn phải cần dùng Mana để thôi động.
Vì lần trước hắn sử dụng Mana để thôi động Thấu Thị, và theo các thuyết Ma năng của người trước để lại. Rằng, khi một người rót Mana vào một Ma năng bất kỳ của bản thân, các Ma năng còn lại cũng sẽ được rót Mana, vào nhưng lượng này không đáng kể. Để các Ma năng không được sử dụng luôn nằm ở trạng thái chuẩn bị.
Thế nên cái Ma năng hình tam giác của hắn khi gặp một điều kiện phù hợp với một lượng Mana vừa đủ cho nó thì nó tự thôi động. Nhưng hình như Ma năng tam giác kia khi thôi động hình như phải cần một thứ gì đó xúc tác. Và nếu lần trước là cơ thể của ông hắn thì lần này là khoảnh khắc sinh tử nhỉ?
Mana trong Tâm cầu dần dần rung chuyển, các giọt nước màu xám sáng li ti di chuyển len lói qua lớp màng của Tâm cầu, nó qua cái dây vận chuyển máu đi lên não hải. Vì não hải là nơi lưu trữ Ma năng nên khi thôi động, Mana đều phải đi lên đó.
Cơ thể hắn dần trở nên nhẹ nhõm hơn, tầng áp lực vô hình từ trọng lực kia dần dần biến mất đi, Mana trong Tâm hệ dần giảm xuống, từ 1 phần 5 thể tích của Tâm hệ xuống còn 1 phần 10 thể tích. Hắn đứng dậy thoải mái hơn, hắn quay quay người ra bốn phía bắt đầu quan sát, hắn vốn định bước đi, nhưng bị một thứ gì đó chặng lại.
Cứ như là hắn đang bị nhốt trong một bức tường vô hình, hắn thứ đưa tay về phía trước kết quả là tay hắn bị chặn lại. Tình cảnh bây giờ hết sức không thoải mái, tuy đã đứng lên được nhưng hắn không thể di chuyển xung quanh.
Hắn vẫn cứ nghĩ về phương pháp dùng Mana đi, quả thực khi sử dụng, bàn tay xuyên qua bức màng kia, Mana trong tâm hệ đang tụt xuống rất nhanh. Hắn phải nhanh hơn, hắn dồn lực vào chân định chạy nhưng dường như có thứ gì đó dính lấy chân hắn, các bước chân hắn nặng trĩu.
Cứ như là bản thân đang kẹt trong vũng lầy, càng bước, càng thấy nặng, Mana lúc này đang tiêu hao kịch liệt, nhưng hắn chỉ tiến lên thêm được một bước, cho đến lúc thể tích Mana trong Tâm hệ giảm còn 1 phần 20.
Một cái cánh cổng hình tròn hiện lên trước mặt hắn, bên trong nó không có gì ngoài một màu trắng sáng. Nhưng không hiểu sao lòng cầu sinh của hắn đnag gào rít lên, nó bảo với hắn rằng phải chạy vào đó.
Hắn vô cùng tin tưởng lý trí của bản thân, hắn biết lần này, nếu không vào đó thì hắn sẽ c·hết chắc, hắn bước thêm một bước, cánh cổng lại gần thêm, ước chừng còn bảy bước nữa là hắn sẽ đến đó.
Hắn bước thêm một bước, một đoạn hồi ức hiện lên trước mặt hắn. Đó là khi hắn bốn tuổi, lúc hắn vẫn còn cha mẹ và chưa đến cái phòng thí nghiệm kia.
Ở trong một căn phòng hơi nghèo nàn và bẩn thỉu, cha hắn, một cái tên bợm rượu kia, một người đàn ông thảm hại của xã hội, thảm hại đến mức được cho là cặn bã, ông ta chuyên đ·ánh đ·ập hai mẹ con hắn.
Mỗi khi ông ta say cũng là lúc mà mẹ con hắn phải đau khổ, và hôm nay khi ông ta vừa đi nhậu về, bộ dạng thảm hại và rách rưới, râu riu lởm chởm nhìn rất dơ bẩn, ông ta cầm trên tay một cái chai rượu bằng thủy tinh.
Ông ta đi vào nhà hống hách bảo, giọng nói ông ta khàn khàn hơi đứt đoạn: "Hừm, cơm đã nấu xong.... chưa. Hả?" Điệu bộ lẫn giọng nói đều vô cùng hung tợn và hống hách.
Mẹ hắn vẫn đang ôm hắn ngồi trong một góc tương, vẻ mặt hai người run run lên vì lo sợ, chỉ biết nương tựa vào nhau và hi vọng cuộc b·ạo h·ành này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Cha hắn, có thể gọi là vậy theo quan hệ máu mủ, nhưng trong thâm tâm hắn đã xem bản thân là một kẻ không cha, và người thân duy nhất của hắn thì chỉ có mẹ hắn mà thôi.
Ông ta đứng một hồi kêu hả? hả vì chưa nghe được câu trả lời. Tất nhiên là không có câu trả lời cho câu hỏi này, tất cả tiền trong nhà đều đã bị ông ta lấy đi uống rượu và đ·ánh b·ạc, cái gì trong nhà có thể bán ông ta đều đã bán sạch.
Nên hắn và mẹ hắn phải sang nhà người khác phụ giúp vài việc sau đó ăn nhờ, nhưng ăn nhờ cũng chỉ lâu lâu mới có được. Bình thường cả hai đều chia nhau một chủ khoai lang nướng, cuộc sống thiếu thốn và khó khăn khiến cơ thể hai người trông khá gầy yếu.
Còn tên cha hắn, ăn uống nhậu nhẹt, có khi còn hút chích nên da người xanh ngắt cả ra, ông ta vẻ mặt tức giận, hai hàng chân mày nhau lại, ông ta đi đến trước mặt hai mẹ con hắn.
Mẹ con hắn chỉ chút ngồi co lại trong góc phòng, cả người mẹ hắn đều co lại ở phía trước để che chắn cho hắn, hắn có thể cảm thấy sự sợ hãi trong thâm tâm của mẹ. Trước kia hắn vẫn thường hay hỏi mẹ hắn: "Vì sao mẹ lại lấy một cái người như cha làm chồng vậy mẹ, không phải vẫn còn nhiều người tốt hơn sao. Hay mẹ l·y d·ị với cha được không? Cả hai còn có thể sống tốt hơn mà."
Ánh mắt ngây ngô của một đứa trẻ ba bốn tuổi đã phần nào đâm thẳng vào tim nàng, mẹ của Chu Minh Hạo. Thật sự trước kia nàng không nghĩ trượng phu của nàng sẽ biến thành như vậy. Từ một người chăm chỉ, ân cần, biết lo và thương yêu gia đình hết mực lại biến chất trở thành một kẻ nghiện ngập thích đ·ánh đ·ập vợ con như vậy.
Nàng không hề nghĩ đến, và câu hỏi của Chu Minh Hạo cứ như xát muối vào tim nàng, nàng nhìn Chu Minh Hạo, nàng nở một nụ cười hiền dịu, và ân cần của một người mẹ hướng đến đứa con, nàng xoa đầu Chu Minh Hạo và nói: "Là do yêu đó con."
Cũng vì câu trả lời này mà Chu Minh Hạo đã tự đặt thêm trong lòng mình một câu hỏi, vì yêu có thể tha thứ hết như vậy sao? Rốt cuộc yêu là gì mà khiến người ta trở nên ngu ngốc đến như thế. Bây giờ hắn chưa biết nhưng tương lai thì có lẽ.
Cha hắn đi đến trước hai mẹ con, ông ta đưa tay vào trong góc, cầm cái tay và kéo cái cơ thể của Chu Minh Hạo ra, mẹ hắn khóc lóc dữ dội đồng thời kéo Chu Minh Hạo lại, còn van xin cha hắn rằng: "Anh tha cho con đi, làm ơn tha cho con đi, muốn đánh thì đánh em này!" Nước mắt mẹ hắn chảy ra xuống đôi má hồng có chút gầy gò kia, nàng bây giờ thật tâm hối hận rồi, nàng đã hối hận vì yêu phải người đàn ông như này, suốt ba năm ròng bị h·ành h·ạ. Tình yêu của nàng đã chuyển thành thù hận hết rồi.
Cơ thể Chu Minh Hạo bị hai người kéo liên tục, hắn đau đớn mà rên rỉ lên một tiếng a nhỏ. Bông nhiên cha hắn giật thật mạnh, thơ thể hắn đau đớn vô cùng, cánh tay bị cha hắn cầm vô cùng đau đớn. Nhưng hắn lần này không có rên rỉ qua, mà là quay người lấy tay còn lại, cầm tay cha hắn cắn một phát thật mạnh.
Cha hắn rên lên một tiếng nhỏ, quăng hắn đi, cơ thể hắn bay đập vào tường, hắn kêu lên một cách đau khổ:"A!" Sau đó hắn có gắng kéo lết cái thân thể mình dậy, định bò đến chỗ mẹ hắn.
Cha hắn cầm trên tay chai rượu trống không kia, hắn ta vung lên cao, đạp xuống đầu của mẹ hắn, may thay mẹ hắn đã kịp lấy tay đỡ, các mảnh vụn lớn nhỏ đều vỡ ra. Chai rượu lúc này chỉ còn phần trên miệng chai, và nửa phần dưới đã vỡ thành các mảnh sắc nhọn.
Cha hắn tặc lưỡi: "Chật, con điếm này!"
Tay mẹ hắn chảy đầy máu, lúc này mẹ hắn trong mắt chỉ còn lại thù hận, nàng ta vơ lấy một cái mảnh vụ to bằng năm tay Chu Minh Hạo, nàng ta lấy hết sức của cơ thể bật lên và lao đến. Cha hắn vẫn hơi đơ người vì không ngờ mẹ hắn có ngày phản kháng, mảnh thủy tinh đâm thẳng vào cuống họng ông ta.
Máu tươi bắn ra đầy mặt mẹ hắn, hai mắt ông ta trợn tròn, con ngươi co thành mũi kim, cơ thể ông ta ngã rật xuống sàng nhà, bàng tay mẹ hắn dính đầy máu.
Hắn lúc này chạy đến chỗ mẹ hắn, trong lòng vẫn không oán hận mẹ mình vì g·iết cha, mà hơn nữa là ủng hộ mẹ mình, từ lâu hắn đã sinh ra ác cảm với ông ta, chỉ hận mình không thể làm gì, bây giờ thì, kẻ này đ·ã c·hết rồi. Hai mẹ con hắn cuối cùng cũng được giải thoát.
Hắn cười cười và vội vã nói với mẹ hắn: "Chúng ta đã được giải thoát rồi, mau chạy thôi mẹ ơi, cuộc sống mới đang chờ đợi chú....."
Hắn chưa kịp nói hết câu, bàn tay run run nhuốm đầy máu của mẹ hắn dần đưa lên gần cổ, mẹ hắn cứa mạnh một cái vào cuốn họng của mình, cơ thể mẹ hắn ngã xuống đất.
Trước khi nàng ta t·ự v·ẫn còn nói một câu "Xin lỗi" rất nhỏ, nàng ta vẫn giữ trên môi một nụ cười, nhưng không biết đó là nụ cười của sự yêu thương hay là của sự giải thoát.
Chỉ có Chu Minh Hạo đứa trẻ này phải chịu rất nhiều tổn thương, cơ mặt hắn đơ ra, miệng vẫn không khép vào được lúc này nhịp thở cũng r·ối l·oạn, con ngươi hắn căn tròn ra nhìn đến tình cảnh trước mắt.
Con đường trước mắt e là hắn phải tự đi!