Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khắc Kim Ám Ma Thuật

Chương 9: Bánh răn dừng lại, hồi ức kia




Chương 9: Bánh răn dừng lại, hồi ức kia

Glein cơ thể nặng nề, hắn cố gắn dùng hết lực mà nhấc chân bước lên, Mana trong Tâm cầu còn không nhiều chỉ khoảng hơn 1 phần 50, nhưng cánh cổng kia đã ở trước mặt hắn.

Khoảng cách lúc này chỉ còn một bước hơn, sinh mệnh có thể tồn tại hay không, đều do ý chí hắn quyết định. Hai con ngươi đang trợn tròn ra, các dây gân trong cơ thể đnag căng hết công suất.

Hắn nhấc chân lên, đã nhấc được, hắn trong lòng đang cười khà khà, chương bao giờ hắn đấu tranh cho sự sống mà phải kịch liệt về ý chí và tinh thần như này, có rất nhiều sự mệt mỏi, nhưng tất cả đều đáng, chỉ cần sống, tất cả bỏ ra đều đáng.

Hắn bước lên, cánh cổng kia ở trước mặt, Mana đang kịch liệt hao tổn, hắn đưa cánh tay ra, chạm vào cánh cổng, sau đó đút vào vào trong, cánh cổng như hút lấy tay hắn và cả người hắn khiến hắn chui tọt vào trong đó. Cánh cửa đóng lại.

...

Chu Minh Hạo nhìn hai cái t·hi t·hể của cha mẹ hắn, ánh mặt trợn tròn vô hồn kia vừa trải qua một đoạn thời gian bi kịch, cha hắn c·hết rất đáng, nhưng tại sao mẹ hắn cũng bỏ hắn mà đi, hắn đã làm sai thứ gì kia chứ.

Máu chảy từ hai cái t·hi t·hể kia đã thấm đẫm cả sàn nhà, nó bắt đầu chảy loan lỗ ra những khu vực khác, và chảy đến dưới chân của Chu Minh Hạo, cơ thể hắn vô lực mà quỵ xuống, đôi mắt vẫn như cũ chú ý vào nơi cha mẹ hắn nằm.

Hàng xóm bên cạnh sau một thời gian thì họ đã chạy qua, biểu ai nấy khi thấy cảnh này cũng há hốc mỗm mà choáng ngộp, một vị nào đó mà hắn không để ý đã gọi cảnh sát và cả cứu thương đến.

Tiếng còi xe inh ỏi, hai cái t·hi t·hể của cha mẹ hắn, bị đưa lên những cái băng gạc và bị đem lên xe, một viên bác sĩ mới ôm lấy người hắn, viên bác sĩ đó nhìn sơ qua hắn.

Khuôn mặt đỡ đần, ánh mắt vô hồn như chưa tin vào những gì xảy ra trước mắt, viên bác sĩ chỉ biết thở dài, đứa trẻ này e là đã chịu một cú sốc tâm lý lớn, sau này muốn hồi phục cũng rất khó.

Mấy cái người hàng xóm kia mới xì xầm bán tán, hắn nghe được vài câu trong đó là: "Haiz, tội đứa trẻ Minh Hạo, nó vừa hoạt bát, thông minh lại còn hiểu chuyện nhưng thật đen đủi vì sinh ra vào ngôi nhà này."

Và thêm một câu nói khác: "Cũng chỉ tại mẹ nó, nếu chịu l·y h·ôn tên bợm rượu này và dẫn nó đi thì đâu có chuyện này sảy ra. Cũng chỉ do nàng ta quá ngốc đi."

Đó là những âm thanh mà hắn nghe được vào cái ngày mà người thân của hắn q·ua đ·ời, âm thanh của tiếng còi xe, tiếng nói của các viên chức, và tiếng thương hại và oán trách của các người hàng xóm.



...

Năm tuổi, một khoản thời gian dài sau những chuyến điều trị về cú sốc tinh thần kia, các viên bác sĩ cũng phải bất ngờ vì tốc độ hồi phục của Chu Minh Hạo. Và hôm nay hắn đã được đưa đi vào trại trẻ mồ côi.

Trại trẻ mồ côi mà hắn đến rất là to lớn, hiện đại, và được xây trên núi cao, và nơi đây cũng là nơi mà bi kịch của đời hắn sẽ xảy ra lần thứ hai.

...

Khi chuyển vào trại trẻ mồ côi này, có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi hắn, và nhỏ hơn, cùng lớn hơn, nhưng lớn nhất vẫn là gần sáu tuổi.

Hắn là một đứa trẻ trầm tính, khá sợ đám đông, vì c·hấn t·hương tâm lý lúc nhỏ mà cơ thể lẫn nào bộ của hắn đều tự lập ra một cái màng bọc bảo vệ. Hắn ngại giao tiếp, và cũng không muốn giao tiếp với những đứa trẻ kia, mỗi ngày hắn đều chỉ ở trong góc phòng đọc sách.

Các quyển sách là bạn của hắn, là người bạn duy nhất của hắn, hắn phải đắm mình vào những câu chuyện trong sách để quên đi câu chuyện bi kịch của đời mình.

Và vào một ngày nọ, một cô bé đến trước mặt hắn, chào hỏi và muốn làm bạn với hắn, hắn vẫn nhớ như in khuôn mặt, cử chỉ lẫn điệu bộ của cô bé này.

Không biết lý do vì sao trí nhớ của hắn phi thường tốt, kể cả trước và sau khi tiêm thứ thuốc kia, và cũng chính vì thế mà hắn luôn ghi nhớ mọi thứ một cách rõ ràng, điều này có thể là một thiên phú lớn nhưng nó cũng là một thứ đáng sợ, vì hắn không thể nào quên cái đoạn quá khứ kinh dị kia.

Cô bé kia có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi bầu bĩnh, mái tóc ngắn cột thành hai chùm nhỏ trên hai bên đầu, đặc biệt thứ khiến hắn nhớ rõ ràng nhất chính là nụ cười, một nụ cười toả nắng và một hàm răng trắng sáng có thiếu đi một chiếc ở gần răng cửa.

Cô bé cười nói với hắn, giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe và cuống hút vô cùng: "Này, tại sao ngươi không ra chơi với mọi người đi, vui lắm đấy."

Điệu bộ ngây thơ và đơn thuần của cô bé hiện lên rõ mồn một trong mắt hắn, nhưng lúc đó hắn vẫn không thèm để ý, chỉ lạnh nhạt trả lời lại một câu: "Không thích!"

Cô bé hai má phồng lên, nàng có hơi tức giận vì mấy tháng trước đây chưa có một người nào từng từ chối qua lời mời chào của nàng, nếu có thì cũng từ chối kéo léo như là 'ta tạm thời không rảnh, để lần sau được không' hay đại loại vậy.



Nhưng mà cái tên trước mặt nàng ta dám từ chối thẳng thừng như vầy, thật sự là chẳng tôn trọng nàng ta chút nào, nàng ta nổi máu lên, đến kéo kéo tay Chu Minh Hạo, vừa kéo vừa nói: "Này ngươi biết không, mọi người chơi vui lắm đó, ngươi cũng ra chơi cùng đi, ngươi không muốn đi chơi sao. Nếu mà bây giờ không đi chơi thì về già ngươi sẽ hối hận lắm đấy." Liên tục các câu nói câu dẫn đấm vào tai Chu Minh Hạo.

"Đời ta còn dài, đi chơi sau này sẽ nghĩ, nhưng bây giờ ta không thích." Chu Minh Hạo vẫn ngồi im một chỗ lạnh lùng trả lời, mặt cho nàng ta câu dẫn và lôi kéo.

Nàng ta bĩu môi, giọng điệu lúc này có chýt nhõng nhẽo: "Này, này, này, ngươi thật sự cứ muốn ngồi đọc sách như này sao, không thấy nhàm chán, ngươi còn nhỏ mà cư xử như người già vậy. Ngươi nhỏ mà không đi chơi thì về già sẽ đổ đốn đấy."

"Nít quỷ!" Chu Minh Hạo tặc lưỡi nói.

"Cái gì, cái gì, ngươi vừa mới nói cái gì cơ?" Nàng ta trong lòng đang cực kỳ bực nhọc, nghe thêm câu này lại càng bực thêm, sau đó nàng phát tiết ra bằng một câu nói: "Xì, ta mà là nít quỷ thì ngươi chính là ông cụ non đấy."

"Nít quỷ!" Chu Minh Hạo như muốn chọc nàng ta tức thêm.

"Đồ cụ non." Nàng ta hừ nhẹ một tiếng đáp trả.

Chu Minh Hạo liên tục lặp lại câu "Nít quỷ." Còn nàng ta liên tục nói câu "Đồ cụ non."

Cuộc nói chuyện đầu tiên của hai đứa trẻ và cũng là cuộc nói chuyện đầu tiên của Chu Minh Hạo đối với một người cùng lứa, vì trước kia hắn chưa từng đi học qua, tất cả kiến thức hắn biết như đọc, viết,... đều là do mẹ hắn chỉ dạy.

Và bà cũng rất bất ngờ và tiếc nuối vì hắn, bất ngờ vì tốc độ ghi nhớ của hắn, tiếc nuối vì không thể cho hắn ăn học khi tài năng của hắn vô cùng là vượt trội đi.

Sau đó hai đứa trẻ cứ như thế mà nói chuyện thường xuyên hơn, dần dần hiểu nhau và trở thành bạn, Chu Minh Hạo trong lòng khá vui vẻ, vì đây là lần đầu tiên hắn có bạn. Hắn mỉm cười nhẹ một cái, đây là lần đầu tiên hắn cười sau đoạn bi kịch kia. Và cũng là lần đầu cô bé kia thấy hắn cười, một nụ cười nhẹ nhàng, điềm đạm nhưng vô cùng cuốn hút.

...

Nhưng kể từ sau đoạn sự kiện khi sáu tuổi kia, bọn hắn chưa gặp qua bất kỳ một lần nào, và làn gặp đầu tiên sau năm sáu tuổi là lúc bọn hắn gặp nhau lần cuối cùng.



Cả hai cùng nhiều đứa trẻ khác cùng tuổi, đều bị nhốt ở trong phòng, và theo âm thanh của chiếc loa kia, bọn hắn phải đi đến phía trước có năm cánh cửa to lớn kia.

Tất cả các đứa trẻ đều lựa chọn cánh cửa cho mình, chỉ riêng có hắn và cô bé kia vẫn cố gắng ngán lại, rõ ràng cả hai đang cố gắng chờ đợi để nhìn mặt nhau.

Cô bé đơn thuần và năng động mà hắn từng gặp đã không còn như trước, nàng ta đã trở nên điềm đạm và bình tĩnh hơn, nhưng khi thấy hắn nàng ta vẫn nở nụ cười như cũ, vẫn là nụ cười toả nắng và thân thiết kia, nhưng có chút thay đổi là nàng ta đã có đủ răng.

Cậu bé trầm tính và điềm đạm kia bây giờ vẫn chẳng có gì thay đổi, nếu có thì đó chính là lạnh lùng, lẫn bí ẩn và lý tính hơn, nàng ta thở dài nhìn hắn, vốn cứ tưởng hắn sẽ mừng rỡ mà chào hỏi mình nhưng nàng ta đã sai.

Cái tên khốn này, nàng ta chửi thầm trong lòng, cái tên cụ non đầu đất này vẫn chẳng để ý đến nàng ta, nàng ta bực tức đi lên, các bước chân nhấc cao dậm bịch bịch xuống đất. Nàng ta chọn lấy một cánh cửa cho mình, đi vào, khi cơ thể qua gần một nửa nàng ta quay đầu hướng Chu Minh Hạo nói nhỏ.

Chu Minh Hạo nhìn nàng ta, xét theo khẩu hình miệng thì chính là "Đồ cụ non, tự chọn cánh cửa cho mình đi." Chu Minh Hạo nhẹ cười một cái sau đó chọn một cánh cửa cho mình, cả hai đều chọn hai cánh cửa khác nhau, Chu Minh Hạo nụ cười mỉm kia vẫn giữ trên môi, sau đó nói: "Hẹn gặp lại, nít quỷ."

Cô bé kia nhìn thấy Chu Minh Hạo cười thì tự nhiên mặt lại đỏ lên, đây là lần thứ hai mà hắn nhìn nàng cười, không biết là do bất ngờ hay là sự soái ca của Chu Minh Hạo mà khuôn mặt nàng đã đỏ phừng lên, nàng thật sự đã thích hắn.

Nhưng mà sau khi thấy cái khẩu hình miệng thì lại bực tức trong lòng, cả người nàng ta đã tiến vào hết cảnh cửa, và Chu Minh Hạo cũng vậy, sau khi đi vào cánh cửa nàng ta mới lấy hai tay sờ lên ngực của mình tự nhủ, vẫn còn chưa phát triển!

....

Tại nơi u tối và sâu thẳm, bánh răn thời không đang chuyển động chậm dần sau đó dừng lại, ai cái bóng ảnh màu u lam hiện lên, màng đêm sắp sửa buôn xuống, Đại thời đại đã đến gần.

Khi bị hút vào cánh cổng kia, Glein lúc này mới cười trong lòng, cười này không phải là vì hắn tháot c·hết mà là do nhớ lại, hắn tự nói: "Ta đã chọn được cánh cửa rồi, không biết ngươi bây giờ ra sao, Mễ Mễ." Trong mắt hắn chỉ thấy một khoảng không trắng xoá, ngoài nhưng làn k·hói m·ù m·ịt thì chẳng còn cái gì khác cả.

Đột nhiên chẳng biết từ đâu, một cái bàn hiện lên trước mặt hắn, cái bàn gỗ được vét sơn trắng nhìn vô cùng tinh xảo. Ở trên bàn có năm chiếc chìa khoá riêng biệt đặt ở trên đó, cùng một chiếc phong thư.

Hắn đi lại cái bàn trắng, lấy mở chiếc phong thư ra, bên trong nội dung khá đơn giản và mơ hồ: "Xin chào người được chọn, hãy lấy một chiếc chìa khoá và đi mở một cánh cửa cho con đường tương lai phủ đầy ánh sáng và hoa đi."

Hắn không hiểu nhiều cho lắm, cứ chọn đại một chiếc chìa khoá ở trên bàn, ngay khi hắn cầm chiếc chìa khoá lên, một hiện tượng vĩ mô xảy ra trước mắt hắn. Cái bàn đã biến mất đi cùng bốn chiếc chìa khoá và phong thư. Một cảnh cửa to lớn hiên ra trước mặt hắn.

'Chọn lấy chìa chìa khoá và mở cánh cửa' hắn đã hiểu, còn 'cho con đường tương lai phủ đầy ánh sáng và hoa' là gì? Nhưng sau đó hắn lại gạt đi suy nghĩ, hắn đi lên đút chiếc chìa khoá vào ổ, hắn vặn một cái. Một tiếng cạch vang lên, cái ổ khoá đã bị mở, sau đó nó cùng chìa khoá biến mất.

Glein cũng chẳng để tâm, hắn mở cánh cửa phòng ra, tiến vào đó. Ngay lúc cơ thể hắn đi vào gần hơn một nửa, một âm thanh vang vọng lên: "Đếm ngược trở về, 2 năm."