Chương 7: Ngưỡng cửa
"Hừm, một nơi như này tại sao còn có người đến nhỉ?" Glein hơi nghi hoặc. Để chắc ăn hắn sử dụng Thấu Thị để nhìn ra bên kia cửa.
Trước cửa nhà, một nam tử khoác lên mình một bộ đồ trong khá sang trọng, nhan sắc của tên đó cũng khá là anh tuấn đi. Qua thấu thị Glein nhìn thấy tên này đang cười, một nụ cười mỉm trên đôi môi mỏng như một kẻ s·át n·hân kia, phía sau lưng hắn chính là một năm tên kỵ sĩ mặt trong giáp.
Mấy cái bảng thông tin lần lượt hiện lên.
Tên: Phenaris Volcha
Tuổi: 28
Chức nghiệp: Khảo Kim Học đồ Lv1
Cấp độ: Cao cấp Ma năng giả (1000/2000)
Ma năng: Khảo cổ (A) Tìm kiếm (B).
"Phenaris Volcha có lẽ là tên đứng trước cửa." Glein thầm chắc chắn sau đó quan sát đến những tên kia.
Tên: Davis Bakam
Tuổi: 45
Chức nghiệp: Kỵ Sĩ Lv1
Cấp độ: Ma năng sư cấp 1 (2000/2500)
Ma năng: Cường hoá (A)
..
Tên: Maris Vali
Tuổi: 26
Chức nghiệp: Kỵ Sĩ Lv1
Cấp độ: Cao cấp Ma năng giả (1000/2000)
...
Glein tiếp tục nhìn những tên còn lại, xem ra người có cấp độ cao nhất là vị trung niên kỵ sĩ đang mặt trọng giáp kia, Davis Bakam. Nhưng nó gì thì nói những người này đều có cấp độ cao hơn hắn, nếu đánh nhau thì đừng nói là quân số hơn, ngay cả sức mạnh cũng hơn nốt vì kẻ thấp nhất là Trung cấp Ma năng giả.
Nếu bọn họ có sát ý thì e là mạng sống của hắn khó giữ, Glein tring lòng không biết tại sao lại hiện lên chút dự cảm không lành.
Phenaris ngoài kia vẫn đang chờ đợi Glein mở cửa, dù sao thì cuộc tìm kiếm này có thể sẽ thay đổi rất nhiều thứ đi, nên đâu thể nào mà để một con cò ngơ ngác nẫn tay trên được, cho dù là một đứa trẻ hay lão già cũng phải đề phòng.
Tuyệt không để bất kỳ kẻ nào nẫng tay trên, với lại nơi này cái tiểu quốc này đã bỏ xứ không quan tâm từ lâu nên g·iết hết cũng chẳng có người xuống kiểm tra, nên Phenaris cũng không sợ.
Theo thông tin hắn biết thì trưởng làng đã bị mắc bệnh và đã c·ách l·y khỏi làng từ lâu nên hắn đoán ông ta cũng không còn sống nữa, dù sao thì với cái điều kiện nghèo nàn như ở đây, sống qua lần một của dịch hạch đã là kỳ tích rồi!
Glein nỗi bất an ngày càng nhiều, hắn trong lòng lần này cũng biết bản thân mình khó sống, vì đơn giản đối với một ngôi làng nhiều người ăn mày như này mà khi có khách ngoại đến mà không có động tĩnh gì thì thật sự hơi vô lý.
Trừ khi, tất cả bọn họ đều đã bị g·iết!
Từ phía bên ngoài làng đi vào, một cái vùng hoang tàng xơ xác, chó gà đều không tồn tại. Gió nam thổi qua thoang thoảng, mùi tanh hôi nồng đến cực điểm, tính từ ngoài đi vào xác c·hết rời rạc nhiều vô cùng.
Các cái xác c·hết ốm tong teo, biểu hiện của sự nghèo đói ở nơi đây, nhưng cái đói cũng không thể nào khiến sinh mệnh mất đi dễ dàng như vậy. Mà là một cuộc t·hảm s·át, một cuộc t·hảm s·át tàn nhẫn đến cực điểm, tất cả trừ Glein, từ trẻ nhỏ đến người già đều bỏ mạng, cơ thể dù c·hết cũng không lành lặng.
Glein lúc này dây cung trong lòng đang căng lên đến cùng cực, lý trí của hắn chỉ nói cho hắn một chữ đó là 'Chạy!'. Nhưng mà chạy đi đâu bây giờ, cái tên Phenaris kia có Ma năng tìm kiếm thì sớm muộn gì Glein cũng bỏ mạng.
Nhưng mà bây giờ nếu hắn không kịp chạy thì cũng sẽ c·hết thôi, nhưng nếu chạy thì có thể kéo dài hơi tàn không? Trong lòng Glein đang đặt câu hỏi, c·hết qua một lần không khiến hắn kinh thường sinh mạng, mà khiến hắn trân quý nó đi, từng phút từng giây đều đáng quý. Theo cả nghĩa đen lẫn bóng vào tình cảnh bây giờ.
Glein vội xoay người đi hướng phìa nhà sau mà chạy, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa gỗ đã bị vỡ vụn. Mấy cái kỵ sĩ kia tiến vào rượt đuổi Glein, riêng Phenaris vẫn đứng thẳng lưng, hai tay chắp ra sau, đôi mắt hơi híp lại và nụ cười đầy sát khí vẫn nở trên môi.
Hắn đứng bàng quan, tring lòng khen Glein một câu: "Đứa trẻ này thông minh thật. Nhưng tiếc là nó sinh ra nhầm nơi." Hắn thở dài một cái, tiếc thương cũng như là tạm biệt Glein, đáng lẽ nó không nên sinh ra ở nơi đây, dù sao thì Phenaris vẫn rất thích thưởng thức những người thông minh. Và trên cả thưởng thức đó chính là.... Bóp nát!
Glein chạy thật nhanh, hắn trong lòng tự nhiên đnag rít gào, hắn muốn chạy nhanh hơn. Phía sau hắn, mấy tên kỵ sĩ kia đi qua nơi nào đều chém vụn gỗ tường và đồ vật ở nơi đó ra.
Glein trong lòng thầm biết tình cảnh hiện tại không ổn, hắn quay người hướng đến trước mặt đám người kỵ sĩ kia mà lao tới. Tên kỵ sĩ trẻ đi đầu vẻ mặt hơi non so với nhưng người còn lại mừng như được mùa, hắn vung cây cự kiếm lên, bổ xuống một nhát với ham muống cái cơ thể của Glein cũng bị cắt đôi ra.
Glein dây thần kinh căng lên đến tột đỉnh, hắn nhẹ nhàng lách qua thanh kiếm, thanh kiếm bổ thẳng xuống sàn nhà khiến sàn nhà thủng đi một lỗ, các vãn gỗ vụn bay lên. Tên kỵ sĩ non nớt kia tức giận trong lòng vì không ngờ hắn thế mà bị một đứa trẻ 'chơi'.
Hắn bừng bừng tức giận rút kiếm lên, quẹt ngang dưới thấp một cái, Glein lúc này nhẹ nhàng ngã người xuống phía sau, thanh kiếm kia vừa hay quẹt qua một đoạn cách hắn vài centimet. Mấy tình cảnh này kiếp trước chưa phải là chưa thấy qua, có khi còn kinh khủng hơn thế này.
....
"Hehe, đứa nhóc này qua hai tháng vẫn còn sống kìa, nhanh chung tiền cho bố." Một tên áo trắng đứng phía trên nói với tên bên cạnh, vẻ mặt hơi bất ngờ và đắc thắng.
"Xùy, vận cức chó, xíu nữa tan ca ta chuyển khoảng." Tên bên kia vẻ mặt có chút bất ngờ và không cam tâm, nhưng mà trong lòng tương đối vui vẻ, vì món tiền cược cũng không lớn, vì số tiền này mất so với số tiền mà hắn được thưởng khi 'vật mẫu' của hắn sống hơn nửa năm thì chẳng đáng là bao.
Chu Minh Hạo vẫn nằm trong căn phòng to lớn kia nhưng hắn cũng không thèm giả bộ đau đớn nữa. Vì hắn đoán qua hai tháng hì đa phần thuốc nào cũng hết hiệu lực đi.
....
Bốn tháng sau.
"Ồ, ngươi có thiên phú đấy." Tên áo trắng quản lý 'vật mẫu' là Chu Minh Hạo nhìn Chu Minh Hạo nói. Hắn thật sự rất bất ngờ vì tốc độ tháo lắp súng của tên nhóc này.
Hắn trong lòng lại vui sướng thêm một chút, vì vật mẫu mình quảng lý có thiên phú thì giao nộp cho ông chủ sau đó bán cho các tổ chức ngầm thì rất được tiền.
Dù sao thì đây cũng là nhóm 'Tân nhân loại' đầu tiên.
Chu Minh Hạo cầm khẩu súng nhỏ trên tay, khẩu súng này không lớn lắm khá đồng dạng với G18 nhưng bán súng có ít đạn hơn và cũng nhẹ hơn. Hắn không hiểu tại sao khi cầm súng vào lại có cảm giác rất thân quen.
....
Bốn tháng tiếp.
"Haha, có lẽ ta thật sự rất may mắn đấy." Tên áo trắng quản lý Chu Minh Hạo cười rõ to. Hắn vừa thấy một sự kiện hết sức vượt ngoài tầm hiểu biết của mình.
Một đứa trẻ sáu tuổi gần bảy tuổi có thể bắn ở khoảng cách hơn năm mươi mét sáu viên liên tục trúng hồng tâm, hắn nghe nói thuốc tiêm vào cơ thể bọn trẻ này trước kia có thể kích thích các tế bào trong cơ thể phát triển nhanh vượt bật.
Vì thế vài tháng trước hắn còn thấy một đứa trẻ sáu tuổi đấm vỡ khối đá nặng hơn năm trăm cân, thật sự thì 'Tân nhân loại' sức phát triển vượt xa tần hiểu biết của hắn.
Bây giờ trong lòng hắn rất cảm phục và tò mò đối với vị tối cao của tổ chức, không biết bộ não của người đó như thế nào mà có thể làm ra được thứ thuốc kia. Nhưng sau đó hắn lại đè sự tò mò xuống đáy, vì hắn hiểu đoạ lý, biết nhiều ắt tử sớm.
Chu Minh Hạo vẫn cầm khẩu súng trên tay, khẩu síng này của hắn có tổng cộng bảy viên, hắn đã bắn sáu viên. Hiện tại vẫn còn một viên trong súng, hắn đầu tiên là nghĩ đến việc kết liễu tên này.
Sát khí trong mắt hắn tăng cao nhưng sau đó mất, hắn vẫn nên là thôi đi, dù sao thì g·iết tên này cũng chả giúp hắn thoát ra, chỉ tổ thêm phiền phức.
Hắn cầm chắc khẩu súng lại, giữ tư thế, tấm bia kia hồng tâm đỏ thẫm. Dù cách xa 50m nhưng hắn vẫn nhìn vô cùng rõ, có lẽ là do thứ thuốc kia. Hắn bóp cò một cái, đùng một tiếng nhỏ, viên đạn từ trong súng bay ra, thuốc súng bay lất phất.
Vẫn trúng hồng tâm.
....
Hơn một năm sau.
Chu Minh Hạo hôm nay cùng rất nhiều đứa đứa trẻ tụ tập tại một căn phòng lớn. Đã hai năm trôi qua nhưng hắn vẫn chưa tìm thấy cơ hội rời khỏi đây, cho dù có thì cũng rời không nổi đi.
Nhưng mà hắn trong lòng vẫn nung nấu quyết tâm rời đi, tuyệt không thể bỏ mạng tại một nơi như này, Chu Minh Hạo liền tập trung quan sát xung quanh, rất nhiều đứa trẻ giống hắn cũng ở tại nơi này. Vì cải cách 'Tân nhân loại' nên mấy đứa này cũng rất bình tĩnh, không có chuyện khóc hay van xin như trước kia.
Dù sao thì ở đây bọn hắn được ăn ngon, ngủ kỹ không giống ngoài kia, còn về bọn hắn may mắn cải tạo được thân thể thì thật sự là một điều vô cùng đáng mừng, tuy có chút đau đớn nhưng bọn hắn cũng cảm nhận được một sức mạnh phi thường về thể chất và trí tuệ.
Còn về những đứa trẻ khác kém may mắn hơn bọn hắn mà bỏ mạng? Tất nhiên là bọn hắn không quan tâm, c·hết thì cũng c·hết, luyến tiếc làm gì, mệnh của bọn hắn lo chưa xong đâu dư sức mà lo cho người khác.
Một cái âm thanh vang vọng ở trong phòng, tất cả bọn hắn đều đoán được là từ những cái loa ẩn trong các bức tường. Âm thanh ồ ồ có chút trầm vang lên: "Từ nay, các ngươi được ra ngoài, và đi đến trường học, các giáo viên đã phân sẵn, nhưng các ngươi phải nhớ. Tuyệt không tiết lộ những gì ở đây ra ngoài, nếu không..... C·hết!" Từ cuối cùng nhấn mạnh làm cho bọn hắn ghi nhớ rất sâu.
Bọn hắn đi ra khỏi cánh cửa trắng phía trước, ánh sáng bây giờ là ảnh sáng của mặt trời chứ không phải là các bóng đèn điện. Cánh cửa đến với thế giới của họ đã mở ra.
......
Glein né qua thanh kiếm, lách người chạy qua tên kỵ sĩ non nớt này, hắn luồn qua, chạy lên lầu, bước chân có chút nặng nhọc, hắn chạy thẳng lên gác mái. Vì bộ giáp và thân hình cồng kềnh nên lũ kỵ sĩ kia không thể nào lên lầu nhanh được, tất cả đều phải đi lên lần lượt hắn chạy lên gác mái.
Mở cánh cửa phòng của ông hắn ra, hắn nín thở, chạy vào thật nhanh, hắn bước qua cái xác của ông hắn, đạp cái thùng chứa chất thải kia, thùng chất thải h·ôi t·hối đổ đầy ra sàn.
Các tiếng vang vọng hò hét của lũ kỵ sĩ kia, khiến hắn càng vội thêm, hắn mở toang cánh cửa sổ, cánh cửa vừa lớn để hắn nhảy qua. 'Vẫn là cánh cửa nhỉ'. Cơ thể hắn rơi tự do xuống, đúng lúc này hắn tỉnh người ra, là bẫy!
Ở phía dưới kia, năm sáu tên mặc giáp vải nhẹ cầm kiếm chĩa thẳng lên trời, hắn trong lòng nghĩ bản thân hắn sẽ c·hết. Cũng là do tiếng hò hét và mùi hôi khiến hắn hơi chảng mảng việc suy nghĩ, kết quả là bị kéo theo cái sự dàn xếp của tên kia.
Hắn trong lòng than thở: "Ta phải c·hết ở đây sao."