Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khắc Kim Ám Ma Thuật

Chương 3: Ma năng, ký ức của Glein




Chương 3: Ma năng, ký ức của Glein

Bầu trời đã chuyển sắc, ánh thái dương đỏ rực cũng từ từ mà len lói đi xuống ngọn núi phía Tây, mặt trời đã lặng, màng đêm đã buôn xuống.

Và khi màng đêm buôn xuống cũng là lúc mà t·rộm c·ắp, đạo tặc hoành hành đặc biệt là trong làng Waris, một ngôi làng đói nghèo, người ở đây hằng ngày đều đấu tranh vì miếng ăn, có ngày mấy người xô xác đánh nhau đến sức đầu mẻ tráng chỉ vì vụn củ khoai.

Glein lúc này đã từ bỏ cuộc tìm kiếm và đi về nhà, hôm này là ngày hắn chính thức mười tuổi. Và trong cuộc đời của mỗi người hai mốc thời gian quan trọng đó là lúc năm tuổi và mười tuổi.

Khi năm tuổi, con người sẽ khai mở Tâm cầu và thức tỉnh Ma năng đầu tiên, và khi mười tuổi họ sẽ thức tỉnh Ma năng thứ hai cùng một cái bảng trạng thái. Vì thế nên tất cả những Ma năng giả bình thường đều có hai Ma năng và độ hiểu biết đối với Ma năng của bản thân lại vô cùng cao, tất nhiên vẫn có một số người không thức tỉnh được Ma năng thứ hai, nhưng nếu thức tỉnh được Tâm cầu thì chắc chắn lần hai sẽ có bản trạng thái.

Về phần thức tỉnh đầu tiên của Glein thì phải nói là hơi chán, tuy thức tỉnh được ba cái Ma năng cùng một lúc nhưng chúng nó đều không có chút khả năng gì về t·ấn c·ông hay phòng thủ.

Và Ma năng của hắn đó là Quan Sát, Suy Đoán và Mở Rộng, chắc chắn là ông trời muốn đưa đẩy hắn làm thám tử đây mà. Và ba cái Ma năng này đều là cấp R, một cấp độ mà không có trong bảng xếp hạng, đồng thời Tâm hệ (Lõi Mana) của hắn bên trong Mana có màu xám pha chút ánh kim, nên hắn cũng không biết thiên phú hắn như thế nào.

Đặc biệt là đối với Ma năng Mở Rộng kia, có thể giúp mở rộng Tâm hệ của hắn, khiến Mana trong Tâm hệ của hắn có thể nhiều gấp mấy lần người bình thường.

Tất nhiên nó cũng có khuyết điểm, vì tu luyện là phải hấp thu Ma lực từ không khí, sau đó chuyển hoá chúng thành Mana trong Tâm hệ và khi Mana đầy thì nó sẽ phát ra một v·ụ n·ổ và Ma năng giả thăng cấp.

(Nó cũng giống như một cái game mà bạn phải ngồi hấp thụ exp, và sau khi thanh exp đầy thì bạn sẽ thăng cấp.)

Nhưng mà cũng vì Tâm hệ quá lớn nên hắn không thể nào mà làm đầy Tâm hệ để thăng cấp được. Nên tu vi vẫn ở cấp Bán chuyên Ma năng giả.

Còn cái Ma năng Quan Sát kia, khiến tư duy quan sát của hắn tốt hơn người thường vô số lần và hắn thường xuyên chú ý đến những chi tiế vô cùng nhỏ mà người ta ít để tâm, nhưng cũng vì thế mà não bộ hắn thường hay bị đầy thông tin và mắt của hắn mỏi mệt vì nhìn quá nhiều nên cứ quan sát cỡ hơn hai giờ thì hắn phải nằm ngủ vài giờ để mắt và não bộ được nghỉ ngơi.

Cuối cùng là Ma năng Suy Đoán, khiến các tế bào não hoạt động không ngừng nghỉ, luôn luôn đặt câu hỏi và các suy nghĩ của hắn sẽ quyết đoán đến vô cùng. Nhưng mà cũng vì đặt câu hỏi quá nhiều luôn khiến não bộ hắn đầy thông tin, suy nghĩ quá nhiều khiến hắn bị stress và mệt mỏi về tinh thần. Và tác dụng chính của Suy Đoán là khiến hắn đưa ra các suy tính dựa trên manh mối đúng đến 90% nhưng tác dụng phụ là đôi khi não hắn sẽ hết hoạt động khiến hắn thường cư xử như một tên thiểu năng.

Nói chung là bất kỳ Ma năng nào cũng có tác dụng phụ, quan trong là ảnh hưởng ít hay nhiều thôi. Và một Ma năng giả tài ba sẽ biết cách làm giảm tác dụng phụ đó đến mức ít như không có.

Hôm nay là ngày hắn thức tỉnh lần thứ hai, hắn hi vọng Ma năng hắn có sẽ thuộc loại t·ấn c·ông hay bảo vệ nào đó chứ đừng kiểu tăng cường trí óc hay là mở mang 'nội thể'.

Đấy là hắn hi vọng thôi chứ sự thật thì có vẫn hơn không, hắn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay thả lỏng, đôi mắt bắt đầu nhắm nghiền lại.

Ma lực trong không khí dần dần vận chuyển, các hạt năng lượng nhỏ li ti đa màu sắc đi vào người của Glein. Nó len lói qua các sợi dây máu đi lên não hải, Glein cảm thấy một sự thoải mái đến khó tả.



Nhưng sau đó một cơn ngứa ngáy dần đi đến, một cảm giác không thoải mái dữ dội, cảm giác này đối với Glein cứ như là đang bị mấy trăm con kiến bò lên xuống trên cơ thể mình. Sau đó cảm giác này lại biến mất đột ngột.

Hắn tiến vào một cái không gian riêng biệt khác, chính xác là không gian trong linh hồn, một màng đêm đen tối bao trùm tất cả, cơ thể Glein lúc này ở dạng linh thể, nhan sắc tuy không khác mấy nhưng cơ thể hắn lại màu lam trắng.

Glein đã trải qua một lần nên lần này cũng không có gì làm lạ. Vô số tấm thẻ bài đủ màu sắc bay lên, đỏ xanh vàng tím... đều có đủ. Đây là các tấm thẻ Ma năng, nếu chọn trúng tấm thẻ nào sẽ sở hữu cấp độ và Ma năng tương ứng với tấm thẻ đó.

Và cấp độ thường thấy đó chia theo màu sắc đỏ là F, vàng là E, cam là D, hồng là C, tím là B, xanh lam A, xanh lục S, trắng là SS, đen là SSS. Nhưng ba tấm trước của hắn không thuộc bất kỳ màu nào trong này mà nó có màu Xám, cấp R. Ba cái đầu là hạ cấp, ba cái giữa là trung cấp, ba cái cuối là cao cấp, còn cái của Glein thì thuộc loại đặt biệt.

Các tấm thẻ Ma năng bay quanh hắn, quỹ đạo vô cùng hỗn loạn, trong đó các thẻ cấp thấp là nhiều nhất, sau đó là các cấp trung, rồi thẻ cấp cao thì vô cùng vô cùng ít. Màu sắc các thẻ cấp cao tong mắt Glein đều không tồn tại vì đơn giản các tấm thẻ cấp thấp đã che khuất hoàn toàn.

Glein bước lên phía trước, một tấm thẻ bay đến tiến vào đầu hắn làm hắn không kịp phản ứng, sau đó một tên của một Ma năng truyền vào não hắn. Ma năng đó là Tìm Kiếm, vẫn là cấp R.

Sau đó một thẻ khác lại bay đến, vẫn là thẻ xám vẫn là cấp R, nhưng Ma năng này là Tồn Trữ. Hắn mừng rỡ trong lòng: "Đúng lúc ta đang cần." Vì các ma năng trước đều khiến não hắn 'đầy' nên bây giờ có Ma năng Tồn Trữ chẳng khác não đang khát mà gặp cây dừa cả.

Ngay lúc tinh thần hắn vẫn đang vui sướng, thì một cái thẻ khác bắn tới, lần này tốc độ của nó rất nhanh khiến đầu của Glein có chút choáng váng.

Hắn thở dài trong lòng: "Haiz, vẫn là là thẻ Xám và cấp R." Vì thẻ Xám và cấp R vẫn không có ghi chép nên hắn không thể viết nó mạnh hay tốt không, và lần trước hắn được ba cái liên tiếp nên bây giờ có chút khinh thường nó.

Nhưng sau đó vẻ mặt lại bất ngờ, vui sướng và mừng rỡ, Ma năng này là Thấu Thị. Tuy vẫn chưa biết nó là gì nhưng nghe thấu thị thì chắc chắn là kiểu nhìn xuyên rồi, không biết nó là gì, hắn đang vô cùng hồ hởi.

Hắn định điều tra thử rằng cái Ma năng Thấu Thị này là gì ngay, cái buổi lễ này đã hết vì thường thường thì một đứa trẻ nhiều lắm thức tỉnh cao nhất cũng chỉ là ba cái cùng lúc mà thôi.

Nhưng ngay lúc hắn không kịp chú ý thì một tấm thẻ bắn thẳng vào đầu hắn khiến hắn b·ất t·ỉnh. Nhưng trước khi b·ất t·ỉnh thì hắn đã thấy được màu sắc của tấm thẻ, hắn thấy được rất nhiều, rất nhiều màu sắc. Cơ thể hắn từ trạng thái ngồi xếp bằng mà ngã dài xuống giường, hắn chìm vào giấc ngủ.

...

Trong mộng.

"Đứa trẻ này tốt đấy, IQ trên 110, cũng không có gia đình, là vật mẫu thử nghiệm tốt nhất." Một âm thanh vừa lạ lại vừa quen vang lên trong đầu hắn.



Theo những gì hắn còn nhớ được thì, hắn kiếp trước khi còn là Chu Minh Hạo, sinh ra đã là một đứa cô nhi không nơi nương tựa. Đến năm sáu tuổi được hắn nhận vào một cô nhi viện.

Nhưng tuyệt vọng hơn cái cô nhi viện này là một cái phòng thí nghiệm tiêm các c·hất k·ích t·hích vào tế bào não của những đứa trẻ khiến chúng nó sống không bằng c·hết.

...

"Đây là đâu."

"Ta, sợ quá."

"Hic, hic, hic, ta muốn về lại cô nhi viện."

Trong một cái phòng sáng trống không, có một trăm đứa trẻ sáu tuổi, chúng nó đều mặc một bộ đồ vải màu trắng trên ngực có đánh số từ một đến một trăm. Chúng nó đứa nào đứa nấy đều vô cùng hoảng sợ.

Có đứa thì khóc lóc đòi về, có đứa thì sợ hãi, có đứa thì ôm nhau khóc, vẫn có đứa hồn nhiên như không biết chuyện gì đang sảy ra.

Riêng Chu Minh Hạo thì mặt vẫn không đổi sắc, hắn chỉ cười khổ trong lòng: "Cuối cùng cũng đến ngày ta phải c·hết à." Sau đó lại cúi gầm mặt xuống, khuôn mặt của đứa trẻ sau tuổi Chu Minh Hạo này trầm lắng dần.

Hắn tự thừa nhận c·ái c·hết, dù sao thì ở trong đây bị h·ành h·ạ nhưng vẫn có cái ăn, cái mặc, chỗ ngủ. Không giống ngoài kia, không xác định được mình hôm nay ăn hay là nhịn, cứ mãi mềnh trời chiếu đất, có lúc thì mẩu bánh mì, có lúc thì ít cơm hẩm, có ngày ngủ trên ghế đá, có đêm thì nằm ở con hẻm, cuộc sống khốn khổ đến vô cùng.

...

Một đứa trẻ được một tên áo trắng bị mặt trắng dẫn đi vào trong một căn phòng, nó sợ hãi, nó muốn phản khán, nhưng sau đó lại bất lực mà từ bỏ. Khi được dẫn vào phòng, một khoảng không tĩnh lặng hiện ra.

Sau đó vài phút tên áo trắng kia lại dẫn thêm một người vào, đến người có số trước ngực là '2'.

Tiếp đến là số 3, vẫn là vùng không tĩnh lặng, vẫn là sự trầm lắng đến đáng sợ, khoảng không như tử thần áo trắng muốn dùng chiếc lưỡi hái sắc nhọn mà lấy đi sinh mệnh của mỗi đứa trẻ ở đây.

Các đứa trẻ đi vào lần lượt, cứ mỗi năm phút là lại người áo trắng kia lại ra đưa thêm một đứa trẻ khác vào. Hơn một giờ sau thì cũng đã đến lượt của Chu Minh Hạo, số 26.

...

Chu Minh Hạo bị người áo trắng dẫn vào một căn phòng khá giống phòng mổ, có điều lại hiện đại và sáng sủa hơn, hắn bị khoá hai tay và hai chân trên một cái bàn hơi cong lên ở phần lưng đến đầu.



Hắn cố gắn nhìn rõ mặt những tên có trong này, có ba tên và tất cả đều mặt áo trắng khá giống bác sĩ và đeo bịt mặt và mũ trùm trắng. Hắn đang nheo mắt lại, gắn sức nhìn rõ đôi mắt không bị che, nhưng sau đó một cơn đau nhẹ đến từ vai, cứ như là hắn bị một cây kim tiêm đâm vào.

Hai giây sau hắn b·ất t·ỉnh.

...

Vài tuần sau khi cuộc tiêm chủng (hắn tạm gọi) xảy ra. Hắn bị nhốt trong một căn phòng cực kì lớn, chiều cao các bề tường khoảng hơn mười mét, rộng thì hơn hai mươi mét.

Ở khoảng chiều cao tám mét thì bức tường được thay bằng kính trong suốt và mấy tên áo trắng thường xuyên đến đứng ở đó và nhìn xuống hắn sau đó lại ghi ghi gì đó vào sổ tay.

...

Một tháng tính từ ngày diễn ra cuộc tiêm chủng, đầu hắn đau nhức đến cực điểm, các cơn đau đầu xảy ra vô cùng dữ dội. Nhiều lúc đau đến mức khó diễn tả khiến cho hắn phải lăn lốc trên sàn nhà, răng hắn ngậm chặc lại, các gân xanh trên mặt lộ ra, nước bọt từ trong khoảng miệng rỉ ra từ từ.

Mỗi lần cơn đau diễn ra khoảng hơn ba mươi phút, và mỗi lần nó diễn ra đều khiến đầu óc của hắn quay cuồng, hắn thấy được rất nhiều thứ nhảm nhí, có lúc thì hắn thấy cầu vồng, lúc thì đầu trâu mặt ngựa, lúc thì thấy Phật, lúc thì thấy thần c·hết.... Có khi còn có hình ảnh của một tiên nữ từ trong truyện tranh, có đoạn thì hắn thấy lợn đang nhảy disco.

Nhưng sau mỗi lần đó các giác quan trong cơ thể hắn đều tăng trưởng đến vượt bật, đặc biệt là hệ thần kinh, tai và mắt. Hắn có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh nhỏ mà lúc trước hắn không thể nghe, nhìn đưicj những chi tiết nhỏ mà mắt thường không chú ý đến.

....

Hai tháng tính từ ngày tiêm chủng trôi qua, các cuộc kiểm tra và ghi chép của mấy tên áo trắng lại thường xuyên hơn. Các cơn đau đầu diễn ra cũng thường xuyên nhưng nó yếu ớt vô cùng chỉ như cái choáng nhẹ đối với Chu Minh Hạo nhưng hắn vẫn phải cố diễn xuất như bản thân mình rất đau khổ.

Hắn lăn qua lăn lại liên tục nhưng đôi tai vẫn chú ý đến hai kẻ đứng trên kia, bỗng nhiên hắn nghe được một tên nói: "Hừm, đứa trẻ này là đứa duy nhất sống sót ở đợt trong năm nay, nhưng triệu chứng đau đầu vẫn tiếp diễn đối với nó, không biết nó có thể sống được bao lâu nhỉ."

"Cược không, ta đoán nó sống thêm được hai tháng." Tên bênh cạnh cười ha hả nói.

"Ta thì đoán một tháng." Tên kia đáp lại.

Chu Minh Hoạ khi nghe xong thì trong lòng hắn lại trào lên một tầng sợ hãi nhưng hơn hết vẫn là cảm thấy bản thân mình vô dụng.

Xem ra nếu hắn cứ ở đây thêm vài tháng nữa thì kiểu gì cũng sẽ diễn ra hai trường hợp, một là hắn b·ị b·ắt đi thử thuốc tiếp tục. Hai là được bọn họ đem đi nghiên cứu mổ xẻ, tất nhiên đó chỉ là suy đoán của hắn, tương lai thì đâu ai mà biết được.

Chu Minh Hạo chỉ biết cười khổ trong lòng.