Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khắc Kim Ám Ma Thuật

Chương 2: Thế giới mới, cuộc đời mới




Chương 2: Thế giới mới, cuộc đời mới



Carl·es đại lục địa, một cái lục địa trù phú về khoáng sản và đất đai ở đây con người khi sinh ra sẽ xuất hiện cho mình một cái Tâm cầu.

Tâm cầu là một cái quả cầu rỗng ẩn chứa sâu bên trong mỗi con người, nó thường xuất hiện ở chỗ hai quả thận. Nó cực kì huyền bí và quỷ dị, có thể nói nó lớn vô cùng, cũng bé vô cùng.

Nó xuất hiện khi con người thức tỉnh Ma Năng và khi nó xuất hiện sẽ kèm theo một dòng nước được gọi là Ma Lực hay nghĩ theo kiểu Phương Tây gọi là Mana.

Mana là nguồn năng lượng của mỗi Ma Năng giả, không có nó thì dường như không thể thi triển được Ma Năng nên dường như bất kỳ Ma Năng giả nào cũng sẽ không bao giờ để cho Mana cạn kiệt.

Và nói đến Ma Năng có thể hiểu như là dị năng, nó vô cùng đa dạng có người có ma năng này có người lại có ma năng kia, nhưng nhưng loại ma năng thường thấy và thông dụng nhất người ta chia làm bốn loại.

Thứ nhất là ma năng phụ trợ, một loại ma năng không có quá nhiều ưu điểm về mặt t·ấn c·ông hay phòng thủ mà đơn giản chỉ có các loại kỹ năng tác động lên cơ thể như chữa trị, chúc phúc hay là chế tạo Ma dược cũng có thể là một loại đức tin.

Thứ hai là ma năng cường hoá, một loại ma năng chuyên về đánh gần là quân tiên phong trong các cuộc chiến, có các loại kỹ năng như là biến thành các con thú hay là các loại cường hoá như biến cơ thể thành thép,.....

Thứ ba là loại ma năng nhiều người sở hữu nhất cứ mười ma năng giả thì hết bảy người sỡ hữu và nó cũng là ma năng đa dạng về cách sử dụng nhất là ma năng thuật pháp là điều khiển các nguyên tố hoả, thủy, kim,.... Hay là nhiều lực lượng khác.

Cuối cùng là ma năng siêu linh thuật phương diện tinh thần, loại ma năng này là loại hiếm nhất có thể nói nó vừa dễ vừa khó sử dụng. Vì chỉ cần nghĩ là có thể sử dụng được nhưng nó vô cùng khó ở việc tập trung tinh thần và ma lực để duy trì Ma năng đó. Ví dụ: Ma năng Tàn hình cũg thuộc hệ này, khi kích hoạt sẽ khiến Ma năng giả vô hình trong một thời gian, nếu ngươi dùng ma năng đó đi điều tra và vào một nơi nào đó nếu ngươi không tập trung thì tỉ lệ ngươi t·ử v·ong là chín mười phần.

Và ma năng chia làm chín cấp từ thấp đến cao là F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS.

Và thiên phú về ma năng giả chia làm chín cấp bậc theo màu sắc Mana, từ thấp đến cao là đỏ, vàng, cam, hồng, tím, xanh lam, xanh lục, trắng, đen.



Kari quốc, một quốc gia nhỏ bé bật nhất, nó nằm ở phía nam ở phần cuối rìa đại lục vì nằm ở vị trí đó nên tài nguyên vô cùng cằn cỗi, đói rét xảy ra liên miên, nên các quốc gia lớn cũng chẳng thèm ngó ngàng đến quốc gia này. Đánh thì cũng chỉ tốn công tốn sức mà thôi.

Làng Waris, một cái làng nhỏ nằm ở cuối quốc gia Kari, cũng là cuối đại lục. Tại một cánh rừng phía nam ngôi làng này, à cái này cũng không thể gọi là khu rừng được nó vô cùng héo úa và cằng cỗi.

Đến cỏ dại còn không mọc nổi thì còn trồng được cái gì, nó chỉ có vài chục cái cây gỗ gà to lớn cố gắng cắm rễ vào đất để hút chút dinh dưỡng mà thôi.

Một cái đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi, thân hình cao lớn, nó cao hơn một mét sáu, mái tóc đen cắt ngắn, khuôn mặt phải nói là vô cùng tuấn mỹ, đặt biệt tạo điểm nhấn trên khuôn mặt nó phải là đôi mắt.

Hai con ngươi hai màu, một con màu u lam bên trái và một con màu tím bên phải. Hai con ngươi đều ánh lên sắc thái u buồn và thất vọng, khuôn mặt u buồn và trầm lắng này có chút không hợp với độ tuổi.

Đứa trẻ này là Chu Minh Hạo, à không, bây giờ là Glein Waris, mười tuổi. Cơ thể của hắn, đặc biệt là chiều cao và các cơ đều vô cùng phát triển, sự phát triển này dường như có chút không đúng với độ tuổi. Với lại ở nơi cằn cỗi như này, các đứa trẻ thường không ăn đủ chất, đi vào làng Waris, trong mười đứa trẻ thì có hết tám chín đứa đã suy dinh dưỡng.

Không nói về vấn đề cơ thể nữa, Glein trong lòng lúc này có chút thất vọng, hắn thở dài một tiếng sau đó lấy ra một cái tấm bản đồ rách to khoảng bằng nắm tay.

Theo độ lớn của mảnh rách này thì có lẽ nó là một phần tư hay một phần năm của tấm bản đồ hoàn chỉnh, nó là một tấm da dê khá cũ, màu sắc ngả vàng nâu, trên tấm bản đồ có đánh một dấu X lớn.

Hắn đoán là ở nơi nào đó ở khu rừng này sẽ có một cái kho tàng gì đó, nhưng mà đấy chỉ là theo suy đoán của hắn mà thôi, nhưng nếu có thật thì e là cũng bị lấy mất. Vì hắn nhìn tấm da dê này thì cũng quá cũ kỹ, dấu X màu đỏ to lớn kia có chút nhạt dần, có lẽ tuổi thọ của tấm da này cũng hơn 500 năm.

Đã mười năm kể từ lúc hắn chuyển sinh đến thế giới này. Lúc đầu hắn vẫn cứ tưởng đây chỉ là một thế giới bình thường cổ xưa theo kiểu thời Âu cổ thôi nhưng không ngờ nó lại vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Con người có thể dùng Ma năng, ma năng dù sao cũng chỉ là cái tên gọi. Và theo các quyển tiểu thuyết hắn từng đọc thì nó hoàn toàn tương đồng với dị năng, cũng là một loại năng lực kì lạ.



Và sau sáu năm thích nghi và tìm hiểu với thế giới thì hắn biết được một điều rằng con người chỉ cần sở hữu Tâm cầu thì có thể thức tỉnh dị năng, nhưng có điều không phải ai cũng có, cũng tùy thuộc vào vận khí và sự chăm sóc từ gia đình.

Ví dụ một cái người con của quý tộc sinh ra không có Tâm cầu, nhưng gia đình hắn có thể thông qua các ma dược bồi bổ cơ thể và tinh thần, sau này cũng sẽ tự nhiên mà có Tâm cầu thôi. Tuy khởi đầu tất nhiên là không tốt bằng Tâm cầu tự có, nhưng sau này nếu uống Ma dược liên tục và hằn ngày tu dưỡng thì có khi hiệu quả còn hơn cả Tâm cầu tự thức tỉnh.

Nhưng đấy là chỉ đối với người giàu, con người nghèo như ở làng này thì nếu không thức tỉnh được thì cũng sẽ mãi mãi là người bình thường mà thôi.

Nên ở làng này Ma năng giả phải nói là vô cùng vô cùng ít, cho dù thức tỉnh được thì cũng chỉ để đó lâu lâu sử dụng thôi chứ cũng chẳng tu hành chuyên tâm vào nó.

Vì sao ư? Tu hành không tốn tiền à? Tất nhiên là có, tốn vô cùng, vô cùng nhiều, ví dụ một bình ma dược cấp thấp nhất cũng có giá là mười ngân tệ, đủ để một gia đình bình thường ở làng này sống tốt trong nửa năm. Nên dường như ở đây chẳng có ai tu hành cả, vì ai ai trong làng này đều có chung một suy nghĩ là kiếm tiền bằng cách nào và ngày mai sẽ ăn gì? Nói chung là đều ăn bữa hôm lo bữa mai.

Tất nhiên sẽ có một số người vẫn nung nấu ý chí trở thành một Ma năng giả tài ba. Dù gì Ma năng giả cũng là một chức nghiệp được ưu tiên, khi cấp độ của ngươi cao thì ngươi có thể rời tiểu quốc, đi đến đế quốc và tham gia các công hội. Khi đó thì cuộc đời ngươi sẽ một bước lên mây.

Glein trong lòng cũng khá là kì vọng, nhưng mà cũng là lực bất tòng tâm. Đơn giản vì hắn quá nghèo, nghèo đến vô cùng luôn. Cơm còn không đủ ăn hằng ngày thì nói gì đến việc rời làng này, nhưng trời quả không tuyệt đường người, khiến hắn vô tình nhặt được một mẩu bản đồ.

Và tất nhiên nhặt được cái bản đồ này, ai mà chả ôm hi vọng rằng tìm được kho báu kia, chứ đừng nói là hắn, một kẻ một nghèo hai trắng.

Glein từ rừng đi về ngôi làng, làng Waris, vốn dĩ có cái tên này là do người trong làng hết bảy tám phần đều mang họ Waris. Ngôi làng này không lớn, chỉ khoảng hơn hai trăm hộ dân, các ngôi nhà tranh lộp xộp vô cùng, cứ đi qua một đoạn đường làng thì ít nhiều cũng thấy vài người ăn xin.

Dáng vẻ bọn họ vô cùng gầy gò, nét mặt xay xao, quầng mắt thâm đen, hai con mắt sâu hoắm, nhìn thoạt qua vô cùng đáng sợ. Thi thoảng lại có vài đứa trẻ dáng người gầy gò, quần áo rách rưới ngồi ở một góc tường nhà nào đó, đôi khi lại chạy ra xin người đi đường.

Sự nghèo khó và khổ cực của nơi đây sớm đã khắc sâu vào ký ức của Glein, hắn vẻ mặt vẫn không đổi sắc tiếp tục đi, hắn đi đến một cái ngôi nhà hai tầng, tường vôi màu trắng nhưng đã ngả xám vì thời gian.

Đây là nhà của trưởng làng, cũng là nhà của hắn. Hắn mở cái cánh cửa gỗ nâu có phần mục nát kia ra, bước đi vào, tiếng két két của hai khớp xoay cửa kêu lên vì quá cũ kĩ.

Ngôi nhà bên trong, phòng đầu tiên chính là phòng khách, phòng này không lớn lắm, bài bố cũng thô sơ và đơn giản, hay nói đúng hơn là nghèo nàn. Chính giữa phòng này có một cái bàn gỗ và bốn cái ghế là hết.



Glein đi qua khỏi phòng này, hắn đi vào phòng bếp ở sau phòng này, gian bếp này không lớn lắm. Chỉ có một cái bệ bếp bằng đá xám cao khoảng hơn một mét nằm ở bìa tường.

Hắn đi lại cái bệ bếp, mở cái nắp vung bằng gỗ xám lên, một làng khói trắng bay ra, mùi thơm của cơm xộc vào khoang mũi. Mỗi buổi sáng trước khi ra ngoài, hắn đều cho gạo vào nồi, chuẩn bị đủ củi, chờ hắn khi trở về, cháo đã chín.

Hắn cầm lấy một cái muôi, nhẹ nhàng múc cháo để ra một cái tô lớn bằng sứ có hơi mẻ một chút ở phía miệng tô. Màu cháo không được trắng lắm mà hơi ngả màu vàng vì nó được trộn chung với cả khoai.

Hắn cầm bưng lấy cái tô đi ra khỏi phòng bếp, nhẹ nhàng đi vào phòng khách rồi bước đi lên cái cầu thang gỗ ở góc trái phòng.

Hắn đi lên đến một cái phòng ngủ, cảnh cửa phòng bằng gỗ hơi cũ kĩ, nói chung là trong căng nhà này tất cả nhưng thứ bằng gỗ đều rất cũ kỹ, nhưng nếu xét ở ngôi làng này thì ngôi nhà này có thể coi là tốt nhất nhì.

Hắn gõ cửa ba cái, tiếng cốc cốc cốc vang lên, sau đó hắn gọi: "Ông ơi, ra lấy thức ăn này."

Vài phút sau hắn vẫn không nghe thấy lời hồi đáp, hắn thở dài một tiếng, sau đó đặt tô cháo ở trước cửa rồi lại đi xuống dưới phòng bếp.

Hắn trong lòng than thở, ông hắn vẫn như vậy, kể từ ba năm trước, lúc một cơn dịch sốt rét không biết từ đâu đến khiến người nhiễm bệnh đều sốt cao, kèm theo các triệu chứng đau đầu và khó thơ khiến người ở làng này c·hết rất nhiều.

Ba mẹ hắn cũng vì cái d·ịch b·ệnh này mà q·ua đ·ời, lúc d·ịch b·ệnh này bùng phát, cái đám ôn thần trong triều kể cả vị hoàng đế ngu dốt đến tột đỉnh kia đều đề nghị thanh trừng khu làng này.

Cũng may có ông hắn đứng ra xin xỏ, sau đó cả làng nghiên cứu phương thuốc đẩy lùi d·ịch b·ệnh nên may mắn thoát được một kiếp.

Nhưng có một điều không ngờ là ông hắn lại bị nhiễm bệnh, và căn bệnh này lại biến chuyển còn nhanh hơn trước gấp mấy lần, mặc dù thuốc đã sử dụng rất nhiều nhưng vẫn không khỏi.

Nên ông hắn quyết định c·ách l·y khỏi ngôi làng, suốt ba năm ông hắn vẫn luôn nhốt mình trong phòng để khỏi l·ây l·an d·ịch b·ệnh, và cũng từ đó hắn không thấy được khuôn mặt của ông hắn nữa. Và mỗi bữa ăn hằng ngày hắn đều đem lên để trước cửa phòng để ông hắn ăn.

Hắn đi vào phòng bếp, lấy muôi múc cháo ra ăn vội, sau đó đi vào phòng của mình.