Quyển 1, Chương 1: Nhân sinh ý nghĩa
Quyển 1: Sự Khởi Đầu
Thành phố R, tại một trường tiểu học Thiên Mỹ phía đông bắc thành phố, tiếng còi xe cảnh sát cơ động kêu inh ỏi, khoảng hơn năm chiếc xe nữa đã đến.
Khung cảnh dần dần trở nên hỗn loạn, các quân sĩ cảnh sát mặt áo giáp chống bom màu xanh nước đen liên tục s·ơ t·án người dân xung quanh.
Mười tám đồng chí cảnh sát chia thành hai tốp chia ra hướng đến jai phía của trường tiểu học này. Một trận khủng bố đang diễn ra.
Bên trong phòng thể dục của trường, hơn hai trăm đứa trẻ cùng rất nhiều giáo viên đang ngồi im trong một góc, tất cả bọn họ đều bị bịt mắt, miệng và bị trói tay ở sau.
Bao vây bọn họ là hơn mười tên mặt áo giáp chống đạn, đeo mũ đen trùm cả mặt, trên tay đều lăm lăm khẩu súng.
Tít tít tít tít!
Tít tít tít tít!
Chuông điện thoại vang lên, và một tên trong số chung nghe máy, cầm điện thoại ghé sát vào tai, hắn nói: "Cớm à, cuối cùng cũng đến, mau chuẩn bị hai mươi triệu đô để ở hành lang trường học này."
"Ngươi đừng có chậm chạp, cứ mỗi một phút trôi qua thì ta sẽ xử một người, nên đừng có hòng mà nghĩ kế. Haha." Giọng nói của hắn trầm trầm, pha thêm chút khàn khàn, nụ cười cuối cuộc gói của hắn như tiếng gầm của một con hổ dữ vừa ăn xong.
Bên phía đầu dây bên kia, một viên sĩ cảnh sát nói vơi người bên cạnh: "Nhanh gọi cho người chuẩn bị tiền nhanh đi, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian. Vị trí bom trong trường này đều đã tìm ra, tất cả đều đã sẵn sàng để tiến hành quá trình gỡ."
"Rõ, thưa ngài." Viên sĩ kia đáp, giọng nói có chút hồi hộp, lo lắng và bất an. Sau đó nhanh nhảu gọi điện.
Viên sĩ được gọi là ngài kia trong lòng bất an vô cùng, anh ta chỉ biết hi vọng là bọn chúng không manh động và sau đó gọi lại số của bọn khủng bố kia.
Đầu dây bên kia vẫn ngay lập tức bắt máy, hắn làm bộ bất ngờ: "Ồ, chuẩn bị xong rồi à, còn nhanh hơn dự đoạn của ta đấy haha. Mau đem đặt ở hành lang đi và tất cả mọi con tin đều sẽ an toàn."
"Ngươi đừng có mà giả ngu, làm thế quái nào mà có thể chuẩn bị được hai mươi triệu đô ngay lập tức được. Nhưng ngươi tuyệt đối không được manh động, tiền bọn ta sẽ chuẩn bị sớm nhất cod thể. Và ngươi phải bảo đảm rằng tất cả con tin an toàn." Viên sĩ kia nói.
Tên khủng bố kia ngay lập tức nói lại: "Ta cho ngươi năm phút nữa, sau năm phút bọn ta sẽ thử đạn với con tin đầu tiên." Sau đó ngắt máy.
Viên sĩ kia bỏ diện thoại khỏi tai, quay sang hỏi người bên cạnh, người bên cạnh vẫn đang nghe máy nhưng sau khi nghe viên sĩ nói thì liền trả lời: "Thưa ngài, bom ở vị trí số 1, 2, 3, 5, 6, 8 đều đã gỡ thành công."
Bên trong điện thoại của viên sĩ vừa trả lời phát ra một âm thanh: "Bom vị trí số 4 đã gỡ xong."
"Bom ở vị trí số 9 đã gỡ xong."
"Bom ở vị trí số 10 đã gỡ xong."
Âm thanh đó tiếp cụ vang lên, sau đó ngắt.
Viên sĩ trong lòng lại nặng thêm một tầng, theo máy dò bom thì tổng cộng có mười quả nhưng quá số 4 vẫn chưa được gỡ thành công. Rốt cuộc thì ai đang gỡ nó.
Một thành viên trong đội dò bom từ trong xe chạy ra, hoảng hốt nói: "Báo cáo, quả số 4 đang liên tục di chuyển khắp trường. Dự đoán là có kẻ đang ôm nó chạy."
"Cái gì?" Viên sĩ kia vẻ mặt khó hiểu, có lẽ nào là có người định ôm bom cảm tử hay không.
Nhưng tên trong đội dò nhìn vừa báo cáo xong liền quay người vào xe, hắn miệng nở một nụ cười mỉm, hắn chính là gián điệp thuộc phe khủng bố kia và cái máy dò bom kia đã bị hắn làm loạn nên thấy nó chạy khắp trường nhưng thực tế nó vẫn đang tít tít ở một chỗ.
Máy điện thoại của viên sĩ cấp trên kia tiếp tục kêu, thanh âm quen thuộc lại vang lên: "Chuẩn bị đủ chưa, nhanh để ở hành lang nếu không ta cho đàn em thử súng đấy." Sau đó lại ngắt đột ngột.
Viên sĩ kia hơi hoảng quy hỏi người bên cạnh: "Đã chuẩn bị xong chưa."
"Thưa ngài, chỉ mới được có mười triệu thôi." Viên sĩ kia trả lời ngay sau đó một cái tên mặt vest vẻ mặt mệt mỏi, trên tráng đầy mồ hôi nhưng vẫn cố sức chạy đến. Hắn ta cầm trên tay hai cái túi bằng túi đánh golf bên trong có rất nhiều đồng hai trăm đô.
Viên sĩ ngay lập tức gọi cho tên khủng bố: "Chỉ mới chuẩn bị được mười triệu mong ngươi đừng manh động chờ thêm một lúc được không."
Âm thanh bên kia trả lời: "Thôi được, mười triệu cũng đủ mau đem để trên hanh lang, nhớ không được mang theo v·ũ k·hí. Sau khi lấy tiền ba mươi phút, hãy vào và giải thoát cho các con tin. Nhớ ba mươi phút." Tên đó nhấn mạnh.
Một người viên sĩ khác cầm hai túi tiền, chậm rãi đi vào trường học, hắn tiến vào hanh lang để túi tiền xuống sau đó quay đi.
Một tên đeo mặt nạ đen tay cầm khư khư khẩu súng ngay lập tức ra lấy, sau đó chạy đi mất, nhưng vị trí hắn chạy vào không phải là phòng thể dục mà là sau lưng trường học.
Lúc này mấy tên khủng bố kia mới gọi mười người giáo viên nam đứng ra, bọn họ chỉ biết nghe lời mà đứng dậy.
Bên trong mười người đó có một cái tên mặt áo khác tất cả các giáo viên, hắn mặt một cái áo sơ mi ngắn màu xanh da trời, đây là y phục thường thấy của bảo vệ.
Hắn tên Chu Minh Hạo, một tên thất bại nhưng may mắn xin được một chân bảo vệ ở trường này. Vốn theo giờ bình thường là hắn được tan ca và hắn sẽ đi ăn nhưng đúng lúc đó lại buồn tiểu nên phải vào nhà vệ sinh trường xử lý.
Nào ngờ vừa tiểu xong đi ra thì bị dí súng vào đầu và đi vào đây ngồi. Hắn bị bịt mắt nhưng vẫn cảm nhận được sơ sơ khung cảnh xung quanh vì lúc trước hắn có làm từ thiện trong một trại khiếm thị nên cũng học được vài thứ.
Hắn cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó đụng chạm sau đó lại nặng thêm một phần. Cứ như là vừa đeo lên một thứ gì đo vậy, hắn trong đầu bắt đầu suy nghĩ nếu có một thứ gì đó nặng đeo lên người thì có thể là giáp chống đạn mà thôi.
Nhưng mà đeo giáp chống đạn cho hắn làm gì nhỉ. Đầu hắn lại loé lên một tia sáng, lúc nãy hắn nghe được trong máy rằng có quả bom nào đó đang chạy.
Có thể là một tên nào đó đang ôm bom cảm tử, và sau đó, khoan, nãy giờ bọn khủng bố này vẫn chưa chia tiền, lúc nãy hắn hình như có nghe là mười triệu đô được để ở hành lang nhỉ.
Nếu theo lẽ thường khi một tên lấy thì tám chín phần bọn kia sẽ chuồn đi bằng một đường nào đó. Chứ không thể có chuyện còn rảnh rang mà đứng đây mặc giáp chống đạn cho bọn Chu Minh Hạo làm gì.
Trừ khi bọn chúng không có ý định nhắm đến tiền chuộc, Chu Minh Hạo trong lòng chắc chắn, nếu không thì bọn họ chẳng dễ dàng gì mà từ bỏ một nửa số tiền.
Thứ bọn chúng nhắm đến là tiền của trường học này, vừa hay một tháng trước Chu Minh Hạo có nghe phông phanh được rằng trường này được đầu tư một số tiền lớn hơn năm mươi triệu đô.
Theo suy nghĩ của hắn thì mấy bọn này mặc áo giáp chống đạn cho bọn hắn, sau đó giả làm con tin, và kẻ cầm bom chạy kia và kẻ đi lấy tiền là một, và kẻ đó sẽ đưa bom cho đám người bọn hắn.
Khi bom vừa nổ xong sẽ khiến số tiền và mảnh vụn thịt của mười người bọn họ lẫn lộn với tiền. Tạo nên một hiện trường giả rằng người ôm bom cảm tử kia đồng quy vu tận với đám người khủng bố.
Chu Minh Hạo trong lòng thầm rủa, mẹ nó cái tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết thế mẹ nào lại xảy ra ở đây. Nhưng sau đó hắn lại bình tĩnh hết sức, dù gì thì một kẻ thất bại như hắn khi c·hết cũng chả có ảnh hưởng gì đến xã hội.
Nhưng mà mấy giáo viên này, có khi còn là mấy đứa trẻ này tương lai vẫn rất rộng mở. Nên hắn bắt buộc phải bình tĩnh, phải chờ, hắn bắt buộc phải chờ, chờ cái tên đồng bọn cuối cùng của lũ khủng bố kia đưa bom cho bọn hắn.
Theo như hắn đoán thì tên đó sẽ để bom còn khoảng vài phút để đưa cho bọn hắn thì sẽ vừa đủ thời gian để giả làm con tin, và năm phút đó có thể hắn sẽ đem bom chạy được, phải chờ, phải chờ.
Chu Minh Hạo đã đoán đúng được tám phần, lũ khủng bố kia bỏ súng vắc lên vai của người Chu Minh Hạo, sau đó dán keo lên miệng, cột tay lại và dán keo lên mắt, sau đó luồn hai tay ra sau lưng và lẫn vào đám con tin.
Cái tên lấy hai túi tiền kia đã chạy ra nhà vệ sinh nữ của trường, lấy quả bom đnag tít tít bên trong ra và cất vào bên trong túi tiền. Quả bom hiện tại vẫn đnag tít tít, thời gian nổ còn mười phút.
Tên đó bắt đầu chạy đi vào phòng thể dục, ba phút sau hắn đã tới phòng thể dục, hắn bình tĩnh dán keo ở mép miệng và nó: "Cầm hộ ta túi tiền và đi ra khỏi cánh cửa đang mở kia."
Chu Minh Hạo trong lòng mừng thầm, hắn đã đoán đúng và đi lên hắn cầm lấy túi tiền, hắn nghe được âm thanh tít tít vô cùng nhỏ.
Hiện tại đồng hồ trên quả bom còn năm phút hơn, hắn lấy túi tiền bình tĩnh đi ra, các giáo viên bị chọn đa phần là trung niên nên có lẽ tai hơi khó nghe được âm thanh nhỏ nên vẫn chưa biết gì.
Chu Minh Hạo nhẹ nhàng bước đi ra khỏi cửa, theo các vị trí trên bản đồ của trường thì muốn đến hồ bơi thì phải đi qua hành lang và đi quẹo trái đi thẳng thêm một đoạn.
Không biết kiến thức hắn học lúc trước có đúng không nhưng mà hình như hắn nhớ mang máng rằng áp suất nước có thể giảm sát thương của bom đạn.
Hắn định hướng cho bản thân sau đó chạy điên cuồng về phía trước, đôi tay bị cột ở sau và bị đeo thêm một túi đầy tiền khiến cơ thể hắn nhiều lúc mất thăng bằng dẫn đến việc hắn suýt ngã rất nhiều lần.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chạy nhanh nhâts có thể, chạy được một lúc thi hắn đã hoàn toàn mất định hướng nhưng hắn biết, chỉ cần chạy thẳng mãi sau đó hắn té cắm đầu xuống đất rồi chỉ cần quay sang trái chạy tiếp là tới hồ bơi.
Hi vọng là kịp, hắn trong lòng đang gào thét, lỗ mũi lúc này đang dang rộng ra hết sức để hắn có thể lấy hơi, chạy chạy chạy.
Hắn chỉ nghĩ như thế, hắn trong lòng đnag cười, cười rất sảng khoái, cơ mặt lúc này đang dãn ra một cách hạnh phúc nhưng sau đó lại căng lại.
Hắn ngã xuống đất, khiến khuôn mặt bị trầy đi, cái đầu va thẳng xuống đất, máu tươi từ trên đầu chảy xuống trán, chiều cao từ bậc thang đầu đến cuối là khoảng hơn hai mét.
Hắn ngay lập tức đứng dậy, động tác có chút khó khắn nhưng vẫn rất nhanh, tay phải hắn lúc này đang dần dần mất đi cảm giác. "Gãy rồi sao." Hắn đơ người vài giây để thở dài trong lòng sau đó tiếp tục chạy. Dù sao cũng sắp c·hết rồi thì gãy tay cũng chẳng phải vấn đề lớn.
Lúc này phía cảnh sát cũng đã lao vao đến, bọn họ đã bắt được tên gián điệp làm nhiễu loạn rada dò bom kia. Nếu rada dò bom hiện đúng hơn thì có lẽ bọn họ đã xong vào từ lâu.
Không biết Chu Minh Hạo đây là quá đen đủi hay là thượng thiên muốn để hắn làm anh hùng đây nhỉ.
Nhưng hắn vẫn không hay biết gì chỉ biết tiến thẳng về phía trước, trong đôi mắt hắn bây giờ chỉ là một màu đen kịt, ảm đạm và u tối như cuộc đời của hắn.
Biết đầu khi quả bom này nổ thì hắn sẽ được đi sang một thế giới khác như các quyển tiểu thuyết xuyên không thường gặp thì sao.
Tít, tít, tít!
Âm thanh quả bom lúc này to dần lên, bên trong túi tiền chiếc đồng hồ điểm thời gian còn mươi giây.
Tiếng tít tít tít lại to dần lên, lúc này Chu Minh Hạo trong lòng mới dấy lên ý chí mãnh liệt, ý chí cầu sinh của mỗi người, dù có ẩn giấu sâu đến cỡ nào thì khi sắp c·hết cũng sẽ bộc phát ra thôi.
Tự nhiên trong lòng Chu Minh Hạo lại muốn sống hơn bao giờ hết, hắn lấy đà quay quay người liên tục, khiến cơ thể hắn xoay tròn 360 độ.
Đầu óc lúc này cũng đang quay cuồng, sau đó hắn buông tay ra, để túi tiền bay đi thật xa. Nhưng mà sự thật lại tàng khống, cái dây xách của túi tiền lại bị dính với dây trói tay của hắn khiến hắn bay theo nó.
Cả hai cùng rơi xuống hồ bơi, một tiếng tít dài vang lên, đồng hồ kia đã hết giờ, bùm một tiếng, nước trong hồ cùng các mảnh vụn cơ thể của Chu Minh Hạo bay lên trên bờ hồ.
Khung cảnh vẫn yên bình và tĩnh lặng vô cùng, tất cả mọi vật trừ tính mạng của Chu Minh Hạo và năm triệu đô ra vẫn an toàn.
Không biết Chu Minh Hạo như thế có gọi là quá đen hay không?
Nhưng mà đám khủng bố kia đã b·ị b·ắt, và sau đó Chu Minh Hạo cũng được vinh danh. Cái vinh danh này cũng coi như là món quà của ngày hắn tạm biệt thế giới đi.
....
Một kẻ may mắn sống sót.
Ta từng vô cảm, vô xúc ta thấy nhân sinh bình đạm. Nhưng sau đó ta lại cảm thấy thế giới đầy màu sắc, ta tự muốn tìm ý nghĩa nhân sinh.
Ta từng khóc qua, nhưng sau đó lệ ta cũng không còn.
Ta từng bi thương qua, nhưng sau đó bi cũng chẳng thể.
Ta từng oán thán qua, nhưng sau đó ta chỉ thấy mình vô dụng.
Ta từng hò hét qua, nhưng sau đó âm thanh đối với ta cũng dần mất.
Ta từng nhìn ngắm qua, nhưng sau đó màu sắc đối với ta cũng dần mất.
Ta từng vui sướng qua, nhưng sau đó ta lại thấy cuộc sống bình đạm.
Mà hiện tại,
Ta, một kẻ tầm thường muốn đi tìm ý nghĩa nhân sinh.
Đến cùng,
Ta tự hiểu, nhân sinh này vốn đã vô cùng ý nghĩa, được sống chẳng phải rất ý nghĩa sao.
Chỉ cần ta hạnh phúc, ta vui vẻ chẳng phải nhân sinh này vô cùng ý nghĩa sao.
Làm việc thiện, nhân sinh lại càng ý nghĩa thêm.
Việc ý nghĩa vốn do 'Tâm' ta cảm nhận, chỉ cần ta không thất đức, ta sẽ cảm thấy nhân sinh ý nghĩa.
Ta từng hẹp hòi, ích kỷ, lại tư lợi nhân sinh đối với ta lại vô sắc.
Ta vui vẻ, ta giúp đỡ, ta hi sinh, nhân sinh này màu sắc vô cùng.
...
Đến cuối cùng,
Ta có thể tìm thấy ý nghĩa nhân sinh không?
Nhưng mà c·ái c·hết này, thật sự có chút ý nghĩa.