Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khắc Kim Ám Ma Thuật

Chương 11: Vụ án, nhiệm vụ




Chương 11: Vụ án, nhiệm vụ

Glein vẫn loay hoay trong phòng đó, rốt cuộc thì lục tung cả căn phòng này lên cũng chẳng thấy chút vết tích gì liên quan đến cái thân chủ bị hắn thay thế này.

Ngoài rất nhiều quyển sách về lịch sử t·ội p·hạm, các dấu chân, hay mẩu đất thì hoàn toàn chẳng có thứ gì có giá trị đối với hắn hiện tại. Quá mức không an toàn, nếu bây giờ lỡ gặp một người nào đó quen biết với thân chủ này thì Glein toi là cái chắc.

Lúc này, ở ngoài cửa phòng phát ra tiếng gõ cốc cốc cốc. Glein trong lòng đang run run lên: "Có người đến, là ai?" Nhưng sau đó cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ chỉ còn cách tùy cơ ứng biến mà thôi.

Hắn đi lại ghế sô pha ngồi lên, giả bộ cầm tờ báo đọc sau đó nói ra ngoài: "Cửa không khoá, cứ vào tự nhiên."

Một nam tử trung niên cao hơn một mét tám, vẻ mặt hơi nghiêm nghị, dáng đứng thẳng tắp, các bước đi tràng đầy sinh lực và đồng đều đến kỳ lạ, Glein đánh giá người này, từ trên xuống đều toát ra một khí chất lãnh đạo, thêm chút nghiêm nghị từ khuôn mặt nữa thì hắn đoán người này là một người trong q·uân đ·ội, và có chức vị khá cao.

Người này chính là Lestrade, viên cảnh sát giữ vụ điều tra c·ái c·hết của ông Basall ở Smint, và căn nhà số sáu ở Kent chính là nhà của thân chủ mà Glein vừa thay thế.

Glein ngay lập tức đưa tay đến phía trước mời ông ta ngồi, ông ta lấy cái mũ len xuống, móc lên cây móc mũ và áo khoác ngoài ở góc phòng gần cửa vào.

Ông ta tiến đến ngồi xuống một cái ghế sô pha đối diện Glein, ông ta lúc này mới thở phào ra một hơi sau đó hít để lấy giọng, ông ta vẻ mặt hơi đắc chí nói: "Ngài Waris, không biết ngài đã đọc tin trên báo chưa?"

Các giác quan của Glein cho hắn biết, người này chính là Lestrade, viên cảnh sát giải quyết vụ án trên báo, "Tất nhiên là rồi, Lestrade à, vụ án đó anh đã bắt được thủ phạm chưa nhỉ? Hai anh em nhà Bates Ham ấy." Vì chẳng ai hỏi người đối diện rằng họ đã đọc báo chưa khi tin trên đó chẳng đủ nổi bật cả và làm gì có ai đi đến tìm người nào đó ở một ngày lạnh giá như này mà không phải thông báo hay nhờ vả gì đó quan trọng.

Glein ngay sau đó liền pha cho Lesteade một tách cà phê.

"Ngài Waris à, tôi vừa trải qua một vụ án khá khó nhằn đấy, nhưng tất cả đều đã sáng tỏ, hai anh em nhà Bates Ham, hai kẻ đó sẽ phải chịu tội trước phiên toà mà thôi. Lưới đã giăng sẵn chỉ chờ con mồi đi vào thôi, ngài Waris à." Lestrade lúc này hơi khom khom người xuống, ông ta lấy cái muỗng nhỏ, quậy tròn trong tách cà phê, sau đó nhẹ nhàng bưng lên uống một ngụm.

Điện thoại bàn trong nhà đột nhiên kêu lên tiếng leng keng liên tục, Glein vội đi lại đó nhấc máy, kiểu điện thoại có dây, nó có màu đen bóng, thuộc kiểu điện thoại bàn quay số. Hắn nhấc máy lên, một giọng nói của nam, và người đó khá trẻ vang lên: "Có phải người nghe là ngài không, ngài Waris."



Glein trầm giọng xuống: "Ừ, tôi đây có việc gì cần nói à, trông giọng cậu có vẻ gấp." Glein gọi cậu vì từ giọng nói hắn đoán tuổi tác hai người không chênh lệch lắm.

"Không biết ngài thanh tra Lestrade của chúng tôi có ở chỗ ngài không? Ngài Waris." Giọng nói của cậu thanh niên bên kia có chút gấp, Glein đoán là đã có chuyện quan trọng xảy ra và cậy thanh niên kia là cấp dưới của Lestrade.

Glein trả lời, "Lestrade đang ở đây đợi tôi chuyển máy." Sau đó hắn giơ cái điện thoại lên, hướng Lestrade vẫn đang ngồi đắc chí và nhâm nhi tách cà phê kia nói, "Này Lestrade, anh có điện thoại này, cấp dưới của anh đang khá gấp vì có việc muốn thông báo cho anh đây này."

Lestrade bỏ tách cà phê xuống bàn, ông ta đứng dậy đi lại chỗ của Glein, Glein đưa máy cho ông ta, sau đó đi về cái ghê sô pha của mình ngồi, đi được nửa đường hắn có nghe được một câu nói của Lestrade là: "Tôi đây có việc gì à." Hắn đoạn vị thanh tra này khá là lãnh đạm.

Năm phút sau.

Vẻ mặt đắc chí của vị thanh tra này đã biến mất, thay vào đó là một vẻ đờ đẫn và pha thêm chút ngại ngùng, ông ta đi lại cái ghế sô pha và ngồi xuống,

Glein lúc này mới mở lời hỏi ông ta: "Có việc gì mà khiến anh trông đờ đẫn thế Lestrade." Hắn đoán là một việc gì đó có liên quan đến vụ án kia, có lẽ vị thanh tra này đã thất bại chăng.

Lestrade thờ dài một hơi, chán nản nói: "Tôi thất bại rồi ngài Waris ạ, thật đáng xấu hổ khi tôi vừa khoe khoang với ngài." Glein lúc này mới an ủi nói, "Nào hãy kể cho tôi nghe cùng đi, biết đâu tôi có thể giúp gì được."

Ông ta thở dài thêm lần nữa, sau đó nói: "Haiz, bây giờ chỉ còn duy nhất mình ngài có thể giúp tôi thôi ngài Waris ạ, tôi không hiểu lý do tại sao mà bộ não của một người kém tôi hơn nửa số tuổi lại có thể vĩ đại đến như vậy."

Cái này là có ý gì? Glein tự hỏi, hắn nhìn tên này cũng hơn khoảng bốn lăm vì mái tóc hoa râm cùng các nếp nhăng trên mặt, nhưng mà người kém hắn hơn nửa số tuổi chẳng phải là hắn sao?

Lestrade sau đó ủ rũ và nói tiếp: "Thật khó tin rằng một bộ não vĩ đại như ngài lại an an ổn ổn ở đây, hằng ngày quanh phòng và tìm hiểu về các vụ lịch sử t·ội p·hạm."



Tên này đang nói gì vậy? Glein hơi mơ hồ một chút, hắn biết vị thanh tra này đang có ý định chuyển chủ đề để che lấp đi sự xấu hổ trong việc ông ta vừa mới thất bại. Glein vội ngăn chặn: "Lestrade à, vẫn nên nói về vụ án kia."

"À xin lỗi, tôi vừa quên mất." Ông ta hơi ngại ngùng nói: "Henry, cái cậu bạn mà ngài vừa mới nói chuyện điện thoại là cấp dưới của tôi, anh ta vừa gọi nói với tôi rằng hai anh em nhà Bates Ham vừa mới b·ị b·ắt ở Vegast, nhưng mà với hơn nửa ngày thời gian thì không thể nào từ Lestray đi đến đó được. Nên tôi đã thất bại ngài Waris ạ."

"Anh có muốn tôi giúp không." Glein lcs này mới ngỏ lời,

Ông ta vẻ mặt mừng rỡ, sau đó hào hứng nói: "Tất nhiên, nếu ngài có thời gian, hãy giúp tôi."

"Bây giờ tôi đang có thời gian, chúng ta nên đi ngay luôn chứ." Glein nói,

"Ồ, tất nhiên là được." Lestrade hơi bất ngờ vì trước đây vị này rất kiêu ngạo, và chỉ ra ngoài khi thật sự cần thiết, lẽ nào vụ án này có nhiều điểm khiến vị này thích thú hay sao nhỉ?

Lestrade tự hỏi trong lòng, sau đó các nếp mặt của ông ta giãn ra, ông ta trong lòng chắc chắn, vụ án này sẽ được giải quyết nhanh thôi. Vì vị này chưa từng thất bại trong bất kỳ vụ án nào.

Lestrade lại chỗ điện thoại, gọi đến công ty xe ngựa,

Glein đứng dậy, hắn đi lại cái giá móc mũ áo kia, khoác lấy tấm áo khoác dài ngoài màu đen, sau đó chụp cái mũ nhỏ lên đầu.

Cả hai người cùng đi ra ngoài.

Vừa đi ra, xe ngựa cũng đã vừa kịp tới, cả hai đi vào buồng xe, Glein tựa lưng vào sau ghế, bắt chéo chân, và ngồi khom người xuống, sau đó châm một điếu xì gà và hướng bên cạnh mời Lestrade, ông ta chặn tay từ chối.

Glein thu hộp xì gà lại để trong túi áo khoác, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Lestrade cũng tựa vào cánh bên phải và cũng nghỉ ngơi. Chiếc xe ngựa bên trong tĩnh lặng đến vô cùng, cả hai ai cũng tự hiểu rằng trước khi làm việc thì não bộ phải nghỉ ngơi một thời gian để không bị mệt mỏi và thiếu năng suất.

Trời ngoài kia, gió đông buốt rét, ngọn gió lạnh thổi vù vù nhẹ đung đưa những cây thông trồng ven đường, vài cục tuyết ở trên cây bị gió thổi rơi xuống.



Bịch nhẹ một tiếng, nó rơi xuống, tụ tập với những mảng tuyết khác dưới cây. Trời đông, con đường tĩnh lặng, trong màng trời trắng xoá chỉ có tiếng xe ngựa của hai người hành giả.

...

Ngày 30 tháng 6 năm 2053, Chu Minh Hạo sau khi rời khỏi cái phòng thí nghiệm kia thì được một viên sĩ quan nhận nuôi.

Hằng ngày, hắn đều đi vào quân doanh và tập những bài tập vừa sức đối với bản thân, cứ tưởng thời gian đó sẽ là quãng thời gian yên bình đối với hắn.

Nhưng hai tháng sau, các cuộc chiến diễn ra liên miên, bom đạn oanh tạc khắp quân doanh mà hắn ở, tất cả mọi người đều bỏ mạng kể cả viên sĩ quan nhận nuôi hắn. Còn hắn thì may mắn trốn được trong một cái hầm nhỏ, nó nằm ở dưới mặt đất, cái hầm này vô cùng chật hẹp chỉ đủ cho mình hắn xoay chuyển ở bên trong.

Theo lời viên sĩ quan kia nói thì nơi đây từng có một cái địa đạo ở bên dưới nhưng đã bị lấp từ c·hiến t·ranh mấy chục năm trước.

Chu Minh Hạo núp ở trong đó với nguồn thức ăn dự trữ đủ để hắn ăn tiết kiệm trong vài tháng.

Mấy tháng sau, vì ở trong hầm quá lâu nên hắn đã quên luôn thời gian nhưng theo biểu hiện của cơ thể lúc đói khi đến các bữa ăn thì hắn đoán là không dưới ba tháng.

Cuối cùng, quân chi viện đã đến, hắn được những người đó cứu ra ngoài, bọn họ đều tiên hỏi lai lịch của hắn, hắn nói bản thân mình là con nuôi của vị sĩ quan kia. Sau đó đưa cho họ một di vật mà viên sĩ quan đưa cho hắn khi chiến trận xảy ra và nói: "Nếu sau trận chiến này ta c·hết nhưng ngươi sống thì hãy đưa cái này cho viện binh, bọn họ sẽ nuôi ngươi."

Sau đó hắn được chuyển từ chiến trường đến trường học quân sự cách xa chiến trường vô cùng, suốt năm năm liền hắn sống và luyện tập ở trong đó. Tất cả các loại súng hắn đều đã thông thạo, và khả năng quan sát lẫn chiến đấu của hắn không thua kém gì một viên sĩ tinh nhuệ.

Năm hắn mười bốn tuổi, được nhận một cái nhiệm vụ là truy diệt một đoàn dư binh chạy trốn sau một cuộc chiến nào đó, và đây cũng là nhiệm vụ thăng chức cho hắn. Từ một lính tập sự đi vào binh nhì vì cấp trên đã thấy được tiềm năng của hắn, nhưng tiềm năng chỉ là một phần, thứ quan trọng là họ biết quá khứ của hắn và định nuôi dưỡng hắn trở thành một cái chó săn đệ nhất đi.

Nhiệm vụ tất nhiên là dễ dàng hoàn thành, và không chỉ nhiệm vụ này mà còn rất nhiều, rất nhiều nhiệm vụ khác, bao gồm lùng diệt, điều tra và bắt giữ. Năm hắn mười tám tuổi hắn đã được phong cấp Trung úy, và ngày đó hắn được phong cho nhiệm vụ là đầu nhập và điều tra ở một đoàn lính đánh thuê.

Và cũng từ ngày hắn đầu nhập vào đó, cuộc sống của hắn đã đi sang một trang mới, trang sách của sự g·iết chóc và âm mưu đen tối của t·hế g·iới n·gầm.