Chương 10: Kent thứ 6
Cơ thể hắn đi qua cánh cửa đó, nó bắt đầu tăng trưởng một cách nhanh chóng, các búi cơ và khối xương đều phát triển vô cùng nhanh, tốc độ này có thể thấy được bằng mắt thường, từ một đứa trẻ mười tuổi cơ thể hơi phát triển so với đồng lứa. Thì bây giờ đã phát triển thành một người trên hai mươi tuổi, cao hơn một mét tám, quần áo trên người hắn cũng tự nhiên mà biến mất đi.
Glein đi qua cánh cổng, cơ thể hắn lúc này cứ như trải qua một lần thoát thai hoán cốt, một luồn năng lượng tràng trề chưa từng có đang chảy trong cơ thể hắn.
Cánh cổng sau khi hắn đi qua đã biến mất, trước mắt hắn bây giờ là một căn phòng nhỏ, ấm cúng với chiếc lò sưởi mà ngọn lửa bên trong vẫn đang thiêu đốt, các đốm lửa li ti, nhưng hắn sựt đơ người, các đốm lửa này thế mà không di chuyển.
Có lẽ thời gian ở chỗ này cũng bị dừng lại, hắn nhìn xung quanh, ở bên cạnh lò sưởi, một cái người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, hắn ngồi trên cái ghế sô pha kia, miệng ngậm một điếu xì gà. Hai chân bắt chéo lại, đầu hắn hơi cúi xuống để đọc tờ báo lớn được hắn cầm bung trên tay kia.
Hắn ta mặc trên mình một bộ vest âu đen, mái tóc đen cắt ngắn có chút rối, ở trên bộ đồ có kèm thêm một cái cà vạt màu đỏ, ánh mắt nhìn vào tờ báo đang tỏ ra vô cùng hứng thú.
Điều khiến Glein bất ngờ đó chính là nhan sắc, giống hắn một cách vô lý, từ đôi mắt hai màu, đến cái hàn lông mi dài dài kia, và cả cái mũi nữa. Cứ như là đúc ra từ một khuôn, nếu nói hai người là song sinh thì chắc chắn ai cũng tin.
Hắn đi lại gần nhẹ nhàng chạm vào cơ thể người đó, một điều kỳ lại đã xảy ra, cơ thể người đó bắt đầu tan biến dần đi, ngay sau đó, cơ thể Glein lại rung lên một cách điên cuồng.
Vài giây sau, hắn đã ngồi lên ghế sô pha mà người đó ngồi, khoác bộ đồ mà người đó mặc, ngậm điếu xì gà mà người đó hút, trên tay hắn vẫn cầm tờ báo, ngồi bắt tréo chân lại, cứ như là cả hai vừa hoán đổi vị tria cho nhau.
Nhưng mà người đó đâu? Glein tự hỏi, lẽ nào, người đó đ·ã c·hết rồi sao, theo thuyết duy vật ở Carl·es lục địa, cùng một thế giới không thể nào có hai người giống nhau nhưng không cùng một giòng máu. Nếu có, thì một trong hai phải c·hết.
Xem ra lần này là một người đến một người đi nhỉ, anh bạn kia, mệnh này của ngươi để ta tiếp nối đi, Glein trong lòng cảm thán, hắn là một kẻ ích kỷ vô cùng, vì quá khứ của hắn, khiến hắn không thể nào tiếc thương bất cứ ai, với lại lần này hắn cũng chả cố ý g·iết người đó, nếu có thì xem như người đó đen đủi đi.
Hắn bắt đầu đi lại xung quanh phòng, thời gian đã bắt đầu tiếp diễn trở lại, trời mùa đông, tuyết rơi trắng xoá các con đường, bên trong căng phòng, đốm lửa trong lò sưởi thiêu đốt nổ lách tách.
Hắn cần tìm thêm thông tin, về tất cả, về thế giới này, con người này, dù sao hắn là người thay thế nên không thể nào có được ký ức của chủ thế.
Hắn bỏ điếu xì gà xuống cái gạc tàn thuốc ở trên bàn gỗ tròn nhỏ nằm bên cạnh ghế sô pha kia, hắn bưng tách cà phê trên bàn lên uống lấy một ngụm cho tỉnh người lại.
Hắn bắt đầu lục lọi, trên kệ sách ở trong phòng, có rất nhiều rất nhiều sách, thật sự vô cùng nhiều, số lượng sách đã chật kín cả cái kệ, hắn đoán kẻ này là một nhà sưu tầm sách đi.
Nhưng ngay khi mở quyển đầu ra, hắn đã sai, trong sách này chỉ toàn là lịch sử về t·ội p·hạm ở thế giới này, có lẽ nào tên này là cảnh sát. Nhưng hắn lại sai khi mở quyển thứ hai ra, một quyển sách chụp ảnh các bộ phận cơ thể người khi b·ị đ·âm vào bụng, vật cứng đập vào đầu, và thời gian đông cứng của xác c·hết, tên này làm k·hám n·ghiệm t·ử t·hi à! Trong lòng hắn thốt lên.
Nhưng hắn lại sai tiếp tục, lần này quyển thứ ba, là màu các loại đất ở khắp nơi trên thế giới, Glein rủa một câu, mẹ nó tên này rốt cuộc là làm nghề gì, sau đó hắn tìm kiếm tiếp tục. Quyển thứ tư, là các tàn thuốc của các mẩu thuốc lá có trên thế giới, quyển thứ năm là tất cả các triệu chứng khi sử dụng các loại cây độc và t·huốc p·hiện.
Đến quyển thứ sáu, là các vết chai thường thấy trên tay của các ngươi làm ngành nghề khác nhau, càng ngày Glein càng rối não với cái nghề của tên này. Quyển thứ bảy, lại là rất nhiều các vụ lịch sử t·ội p·hạm khác, trên từng trang vụ án có ghi đầy đủ ngày tháng và năm. Glein từ bỏ, không tìm nghề nghiệp của tên này nữa.
Hắn đi đến cái ghế sô pha kia, ngồi ình lên đó, thở dài một cái, sau đó trường cái cơ thể xuống, cầm tờ báo lên,
Trên báo có ghi, tạp chí Time, ngày 30 tháng 6 năm 1888, Glein đọc qua lần lượt các thông tin trên báo, khi đọc được một đoạn thì hắn thở dài lần nữa, hắn trong lòng cảm thán, toàn là nhưng tin giật gân nhảm nhí, thêm một số thông tin về các sự kiện và lễ hội diễn ra, còn có thêm cả vài vụ đăng tìm thú cưng và tìm người.
Hắn đang dần dần mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố gắng đọc thêm một đoạn nữa, vài giây sau, mắt hắt loé lên sự hứng thú, hắn ngồi thẳng dậy trên ghế, bắt đầu đọc.
Có một vụ án đã xảy ra, nguyên văn đưicj ghi trên báo là:
"Ngày 29 cùng tháng, tức 1 ngày trước, một vụ án mạng kinh hoàn đã xảy ra tại Lestray một thành phố thuộc tỉnh Smint, ông Basall, n·ạn n·hân của vụ ác đã bị h·ung t·hủ dùng cây cời lò sưởi đập thẳng vào đầu khiến n·ạn n·hân c·hết ngay tức khắc.
Nghi phạm chính là hai anh em nhà Bates Ham, hai ông trùm trong việc đột nhập trái phép và c·ướp c·ủa, và ở nhà n·ạn n·hân đã bị mất khá nhiều ấm chén đĩa làm bằng bạc.
Và thật kỳ lạ, hai tên này đã thực hiện một vụ c·ướp bất thành ở nửa tháng trước và đang đào tẩu, thật khó tin khi bọn chúng dám làm thêm một vụ nữa.
Nhưng tất cả đều đã có cách giải quyết, Lestrade thanh tra tài ba của của tỉnh Smint sẽ giải quyết vụ này, và tôi nghe nói vị thanh tra này chưa từng thất bại ở một vụ án nào."
Glein hơi chau mày, thở nhẹ một hơi, cuối cùng vẫn là đi quảng cáo cho vị thanh tra, hắn ném tờ báo sang một bên, vì tất cả những điều còn lại ghi trong báo dường như rất vô nghĩa.
Hắn bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh n·ạn n·hân bị hai tên kia t·ấn c·ông, nếu theo lẽ thường của các v·ụ t·rộm c·ướp mà hắn từng thấy. Thì hai anh em kia đầu tiên là lẻn vào nhà n·ạn n·hân, và tìm kiếm các đồ có giá trị, nhưng bị n·ạn n·hân bắt gặp và đã nổi sát khí lên và g·iết ông ta, sau đó hai tên đó đã bị người nhà n·ạn n·hân phát hiện nên đã trốn thoát đi.
Glein lại tiếp tục cau mày, nếu thế thì có chút không hợp lý, rốt cuộc là ở đâu nhỉ? Glein liên tục suy nghĩ, hắn đang đắm mình vào viễn cảnh vụ án.
Một lát sau, hắn tỉnh người lại, hắn thầm chắc chắn, quả thực vụ án này còn quá nhiều điểm khuất và vô lý nếu kết tội cho hai anh em kia, hắn trong lòng thật sự rất muốn đi đến h·iện t·rường v·ụ á·n.
Không biết sự háo hức này là do tâm hắn hay là chức nghiệp chỉ dẫn và mời gọi, nhưng hắn đang có một dự cảm rất tốt đẹp rằng nếu đi đến đó thì hắn sẽ có một thu hoạch rất lớn.
...
Thành phố Han, vỉa hè của các con đường đều phủ đầy tuyết trắng, các đứa trẻ ra những bãi tuyết nghịch đùa trông rất vui vẻ, nhưng với cái thời tiết lạnh giá như thế này thì ngoài những đứa trẻ nhỏ muốn đùa nghịch và một số người có công việc thì chẳng có ai muốn ra ngoài.
Tại đường Haker, một chiếc xe ngựa đen chạy khá nhanh trên làn đường bên trái, tiếng lộc cộc lộc cộc của các móng chân ngựa tiếp xúc với mặt đất và sự ma sát của bánh xe với mặt đường phát ra những âm hưởng kỳ lạ.
Bên trong cỗ xe, một vị nam tử trung niên đang ngồi dựa vào bên cửa xe ngựa, vẻ mặt hơi thất thần, ông ta mặc trên mình một tấm áo khoác lông thú màu đen rất ấm áp, đội trên mình một cái mũ len dày, quần ông ta mặc trùm xuống đến chân, giày bốt cao cổ, cả người ông ta trừ khuôn mặt đều được phủ kín.
Khuôn mặt có chút cau có, ông ta có vẻ ngoài khá lãnh đạm và nghiêm túc, ông ta có cái m ũi cao, một cái môi không dày không mỏng, râu ria được cắt tỉa ngắn ngủn và lởm chởm quanh miệng và cằm, khuôn mặt góc cạnh, ông ta là Lestrade, Tothit Lestrade, viên thanh tra tài ba mà trên báo đã nói.
Khuôn mặt ông ta hơi chau lại, ông ta đang rất đau đầu vì vụ án kia, h·ung t·hủ là hai anh em nhà Bates Ham kia vẫn chưa bị ông ta tóm cổ, nhưng sau khi nghĩ lại khá nhiều lần thì ông ta vẫn thấy có khá nhiều điểm hơi vô lý.
Khuôn mặt ông ta giãn ra như một nụ cười nhẹ, nhưng mà tất cả những điểm đó sẽ được giải đáp ngay khi mà ông ta bắt được hai anh em kia, vì ông ta đã liên lạc với các cục cảnh sát và bọn họ đã bao vây khắp các thành phố mà hai anh em kia sẽ đến.
Ông ta trong lòng hơi đắc chí, và sự đắc chí này sẽ còn cao hơn khi ông ta khoe chiến tích cho một người. Ông ta hướng đến người đánh xe ngựa nói: "Đưa tôi đến Kent, ngôi nhà thứ sáu khi vừa vào."
"Đã hiểu, hãy đợi thêm một chút." Người đánh xe trả lời lại.
Lestrade nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một chút, vì từ đường Haker đến Kent phải tốn ít nhất là ba mươi phút nếu đi bình thường và hai mươi phút nếu đi nhanh. Nên thời gian này cứ cho cơ thể nghỉ ngơi là tốt nhất.
Tiếng xe ngựa lộc cộc đi trên con đường tuyết trắng, mùa đông tuyết rơi lãnh lẽo nhưng vẫn không lạnh bằng lòng người khi đi s·át h·ại nhưng đồng loại của mình chút chút tiền bạc. Những hành vi phạm pháp như đang phỉ báng nhân tâm, tất cả, tất cả đều sẽ bị tóm hết toàn bộ