Chương 12: Bí ẩn nối bí ẩn
Chiếc xe ngựa len lói trên những con đường hẹp vì tuyết chặng, Glein vẫn ngồi nhắm mắt an thần như cũ, những đầu hắn lúc này nặng trĩu, không biết vì lý do gì những ký ức kiếp trước của hắn cứ liên tục chiếu lại như những đoạn nhân sinh hẵng còn mới, có lẽ nào là do Ma năng Tồn trữ không?
Đấy chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, nhưng khat năng cao là như vậy. Xe ngựa đã dừng lại, Lestrade cũng đã tỉnh dậy, hai bọn họ đi xuống xe và đi bộ thêm một đoạn nữa để đến nhà ga. Suốt đoạn đường hơn một trăm mét cả hai cũng chẳng nói bất kỳ lời nào.
Đi lên chuyến tàu hoả, cả hai vẫn như cũ im lặng.
Hơn một giờ sau, cả hai đã xuống ga Lestray, và bắt xe ngựa để đi đến nhà của n·ạn n·hân.
Xuống xe ngựa, một chiếc cổng nhà to lớn hiện lên trước mắt bọn họ, Lestrade đi lại bên thành cửa, bấm chuông.
Hai phút sau,
Một vị quản gia lớn tuổi với thân hình cao gầy, để râu dê màu xám trắng ra mở cửa cho bọn họ, ông ta khoác lên mình một bộ vest đen trông rất lịch lãm, nhưng khuôn mặt ông ta có hơi ảm đạm vì thảm hoạ vừa mới xảy ra tối qua.
Ông ta dẫn Glein và Lestrade vào, con đường rộng chạy giữa hai hàng cây cổ thụ phủ đầy tuyết trắng, đưa bọn họ tới trước cổng một toà nhà lớn có phong cách khá cổ kính và kiến trúc theo kiểu đền đài.
Trung tâm toà nhà khá rộng, phủ đầy những cây thường xuân rậm rịt và bám đầy tuyết trắng, các cửa sổ lớn đóng kín nhưng nhìn trông như mới tu sửa vì nó có vẻ khá hiện đại.
Một viên cảnh sát sau khi thấy hai người bọn họ liền đi đến với vẻ mặt mừng rỡ nói: "Ngài Lestrade, ngài Waris, tôi biết là thanh tra của tôi sẽ đưa ngài đến mà ngài Waris, nào ngài có muốn nghe câu chuyện của phu nhân Basall trước hay là xem h·iện t·rường v·ụ á·n trước?"
Giọng nói của anh chàng này khá giống với người trong điện thoại,
Viên cảnh sát liền nói tiếp: "Vì biết ngài Lestrade sẽ đưa ngài Waris đến vì sự sai lầm kia nên chúng tôi đã cố ý để lại hiện trường."
Câu chuyện gì cơ, Glein hơi đơ người ra, vậy là trên báo ghi không đầy đủ, và mẹ nó tên Lestrade này cũng không thèm kể cho hắn.
Glein liếc mắt nhìn Lestrade, ông ta ngó ngang qua một bên để tránh ánh mắt của Glein, viên cảnh sát thấy thế liền đưa tay mời Glein đi xem h·iện t·rường v·ụ á·n và phu nhân để thanh tra của hắn không phải xấu hổ. Dù sao vị thanh tra này của hắn rất ghét việc chấp nhận thất bại.
Viên cảnh sát nói: "Lúc vụ án xảy ra vào 11 giờ tối hôm qua đến giờ đã được 12 tiếng, phu nhân đang ở trong phòng thư giãn. Thật tội nghiệp! Bà ấy phải chứng kiến một cảnh tượng quá hãi hùng. Lúc chúng tôi tìm thấy bày ấy bà ấy đ·ã c·hết nửa người."
"Tốt hơn là ngài vẫn nên đến phòng ăn để gặp và nghe bà ấy kể lại câu chuyện." Viên cảnh sát lại nói tiếp.
Phu nhân Basall có lẽ không phải một người phụ nữ bình thường, thân hình bà ấy duyên dáng, khuôn mặt khả ái vô cùng. Mái tóc vùng sáng đến mát xanh ướt át, nổi bật trên làn da trắng mịn màng. Nhưng nhân sắc ấy hôm nay đã quá suy kiệt bởi những áp lực tinh thần. Một bên mắt của phu nhân sưng húp, thâm tím.
Trong lúc bà chủ đan người trên trường kỷ, một cô hầu gái đang nhẹ nhàng chườm v·ết t·hương bằng giấm pha nước. Thấy bọn Glein vào, phu nhân kín đáo liếc mắt một cách cảnh giác, đủ thấy tai họa kia không làm bà mất đi sự thông minh và can đảm. Phu nhân mặc một chiếc áo rộng màu xanh nhạt, bên cạnh là một chiếc áo khoác màu đen có gắn nhiều hạt đá trang trí.
Phu nhân thủng thẳng nói: "Ông Lestrade, tôi đã nói mọi chuyện cho ông rồi Ông không kể lại cho quý ông đây giúp tôi được sao? Thôi được, nếu cần thiết, tôi sẽ tiếp chuyện với ông ấy. Ông đã qua gian bếp chưa nhỉ?"
"Tôi nghĩ ngài Waris muốn nghe phu nhân thuật lại." Ông Lestrade nói.
"Mong rằng các ông có thể sớm thu xếp được mọi sự điều tra. Cứ nghĩ đến cảnh ông ấy đang nằm ở đây mà tôi lại cảm thấy sởn gai ốc." Nói đến đoạn này bà ấy lại nấc lên, bà ấy úp mặt vào hai lòng bàn tay và thổn thức. Hai cánh tay áo trôi ngược xuống, để lộ những vết tấy đỏ, sưng phồng trên hai cánh tay tròn lẳng, trắng xanh.
Glein vội chú ý đến điểm này, xem ra cuộc sống hôn nhân của hai người này cũng chẳng hề tốt đẹp cho lắm, và giả thiết bây giờ là vị phu nhân này có tình nhân ở bên ngoài và bị n·ạn n·hân phát hiện nên đã thủ tiêu n·ạn n·hân. Nghe như vậy có lẽ là hợp lý nhất.
Phu nhân lúc này lại nói tiếp: "Thưa thanh tra, vừa nãy ngài đã nói thủ phạm là hai anh em nhà Bates Ham đi, và ngài nói ngài sẽ bắt được bọn chúng. Không biết ngài đã bắt được chưa."
Thanh tra Lestrade lúc này mới trầm mặt xuống, sau đó lại nói: "Manh mối đó đã thất bại, hai anh em nhà Bates Ham đã b·ị b·ắt ở Vegast nhưng với hơn nửa ngày thời gian thì bọn chúng không thể nào từ Lestray đến Vegast được."
Sau đó lại nói tiếp: "Thế nên chúng tôi phải điều tra lại từ đầu."
Phu nhân nghe tin này mới nấc lên một cái sau đó trầm mặt xuống, điều này càng khiến bà ta trở nên đáng nghi hơn.
Nhưng nhiêu đó vẫn chưa chứng minh được gì, Glein lúc này mới cười nói: "Thưa phu nhân, nhìn bà có vẻ không được khoẻ lắm nên tôi không làm phiền bà thuật lại sự việc hôm qua nữa."
"Mà tôi sẽ đi xuống phòng ăn ngay bây giờ luôn và câu chuyện đó tôi sẽ nghe thanh tra kể. Được chứ!"
Phu nhân nghe xong vẫn giữ vẻ mặt mệt mỏi như cũ nói: "Rất cảm ơn ông."
Glein lúc này hơi cúi đầu xuống, chào phu nhân Basall sau đó đi xuống phòng ăn, vừa đi vừa nghe Lestrade tường thuật lại câu chuyện, câu chuyện này cũng chẳng mấy là hợp lý.
Phòng ăn của ngôi nhà, hay nói đúng hơn là lâu đài này, rất rộng rãi, cao ráo, trần gỗ sồi, tường cũng được ốp gỗ sồi nốt.
Trên tường treo nhiều đầu hươu khô và các loại v·ũ k·hí cổ, phía cuối phòng là một cái cửa sổ kiểu Pháp. Phía bên phải có ba cửa sổ nhỏ hơn, được đóng chặt.
Đối diện là một cái lò sưởi lớn, sâu hút, bên cạnh là một chiếc ghế bành lớn có tay, đáy là những thanh nan chéo, cũng làm bằng gỗ sồi.
Những chi tiết này cũng chẳng thu hút Glein, mắt hắn cứ dán chặt vào n·ạn n·hân đang nằm xoài trên tấm thảm da hổ ngay ở trước lò sưởi.
Đó là xác của một người đàn ông cao lớn, cân đối khoảng trên dưới năm mươi tuổi, còn phu nhân thì còn dưới ba mươi tuổi, quả nhiên chỉ cần đủ giàu thì vợ ngươi e là vẫn chưa được sinh ra.
Không nói đến vẫn đề đó, n·ạn n·hân, ông ta nằm ngửa trên trên tấm da hổ, mặt hếch lên, hàm răng trắng nhe ra dưới bộ râu đen được cắt tỉa gọn gàng. Hai tay n·ạn n·hân nắm chặt, đưa lên quá đầu.
Cái dùi cui đen nặng nằm vắt chéo hai tay, khuôn mặt đẹp, mũi khoằm, đen sạm nay rúm ró, biến dạng trông đầy hận thù và man dại.
Đôi chân trần phơi ra ngoài ống quần, bên trên là một cái áo ngủ được thêu banqgf vải mỏng khá mát mẻ.
Đầu của n·ạn n·hân bị đập một cú rất mạnh, làm máu me tung toé khắp phòng, bên cạnh xác ông ta là cây cời lò nặng trịch, cong queo và dính đầy máu. Glein cuối xuống xem xét cả cây gậy sắt và v·ết t·hương do nó gây ra. Hắn đưa ra diễn biến của vụ án hôm qua.
Đầu tiên là n·ạn n·hân ngồi ở trong phòng đọc sách lúc mười giờ rưỡi, lúc đó tất cả các gia nhân trong nhà đều đi ngủ ở chái nhà mới xây.
Còn phu nhân thì vẫn ngồi trong phòng nghỉ ngơi, sau nửa tiếng đồng hồ thì n·ạn n·hân quyết định đi ngủ. Nhưng sau đó là n·ạn n·hân và phu nhân nghe được tiếng động lạ ở phòng ăn.
Sau đó n·ạn n·hân b·ị đ·ánh thức, thế nên vội cầm cây dùi cui kia và liền đi đến phòng ăn, đến nơi thì n·ạn n·hân thấy được h·ung t·hủ đang trộm hay làm gì đó?
Và h·ung t·hủ thấy bản thân bị phát hiện liền nổi lên sát ý và cầm lấy cây cời lò và đập n·ạn n·hân một cú.
Lestrade vẫn đăm chăm nhìn liên tục vào h·iện t·rường v·ụ á·n này, trong đầu ông ta đang cố gắng tìm soát xem rằng có một nhóm t·ội p·hạm nào khác có hai người hay không. Vụ việc điều tra dường như đang rất trắc trở.
Glein lúc này nhìn thanh tra sau đó cười nhẹ, dù sao thì câu chuyện của quý bà kia kể quá chi tiết và quá thuyết phục đi, nên bị lừa là hợp lý.
Nhưng không hiểu vì sao lúc này lông mi của Glein đang giật liên tục và khiến hắn phải thôi động Thấu thị, qua con ngươi hắn thấy một dòng chảy Mana vô cùng nhỏ.
Và nó tạo thành một cái hình xăm, phát ánh lam có ghi chữ 'Hoàn thành'. Glein trong lòng hơi run lên, quả nhiên linh cảm của hắn là đúng.
Thật đúng đắn khi bản thân hắn đã đi đến đây, nhưng mà vụ án này phải xoay sang một chiều hướng khác. Có lẽ giả thiết rằng phu nhân cùng tình nhân g·iết ông Basall, n·ạn n·hân là sai đi.
Glein đi quanh khắp khu phòng, lúc thì nhìn chỗ này, lúc lại nhìn chỗ khác, có khi còn khom xuống sàn nhà để nhìn, sau đó lại trèo lên cái bệ lò sưởi.
Lestrade nhìn qua cảnh này cũng không lấy làm lạ, vì vị thám tử này đặc biệt dị thường khi bắt đầu điều tra phá án.
Glein đi lại gần cái ghế bành thì phát hiện ra một sợi dây màu đỏ, được thắt nút theo một cách khá kỳ lạ. Glein mới ngơ ngác nhìn vị thanh tra kia, nói: "Sợi dây này là như thế nào."
"À, sợi dây đó là cái dây chuông mà tên trộm đã cắt xuống, và sau khi bà Basall đến căn phòng này và phát hiện bọn chúng thì bà ấy đã b·ị đ·ánh ngất và bị trói ở trên ghế."
Mẹ nó tên đồng đội heo,
Kể thì cũng kể cho đàng hoàng đi chứ, mẹ nhà ngươi.
Glein dường như đã hiểu tất cả, hắn vội đi lại nói với thanh tra: "Thưa thanh tra, tôi sẽ cho ngài một gợi ý, rằng hãy tìm kiếm ở con sông gần đây nhất, tôi chắc chắn rằng sẽ có điều bất ngờ đấy."
Nói xong Glein vội đi ra ngoài vừa, đi khắp nơi ở ngoài nhà,
Còn thanh tra đã vội đi ra ngoài và tìm kiếm ở con sông gần nhất, vì ông ta tin rằng gợi ý của Glein không bao giờ sai.