Nghiêm Cẩn đưa Trần Thanh Lan về biệt thự, nhưng mà Hàn Duy Thái cũng không có ở đây.
Gần tơi cuối năm, trong công ty có rất nhiều chuyện, nên anh cũng rất bận.
Ăn cơm tối xong, đi tắm, Trần Thanh Lan tự mình bò lên giường ngủ, ban đêm cô cảm giác được là có người ôm mình, nhưng mà do quá buồn ngủ nên không có mở mắt.
Buổi sáng tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô.
Hàn Duy Thái đã đi rồi.
Sau khi thức dậy, cô hẹn Mộ Ngôn gặp mặt, đưa chứng cứ mà mình nắm được giao cho Mộ Ngôn, rồi thảo luận thật lâu về vụ án này.
Hai ngày nay Hàn Duy Thái không có về biệt thự, về phần bận rộn chuyện gì, Trần Thanh Lan không biết cũng không có tâm tư đi tìm hiểu.
Cô một lòng dồn sức vào vụ án, cảm thấy Hàn Duy Thái không có ở đây, cô còn rất tự do.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Mộ Ngôn, nhắc nhở cô vài thứ để chuẩn bị, vì sắp tới sẽ mở phiên toà.
"Làm sao lại nhanh như vậy?"
Mộ Ngôn mới vừa đưa vụ kiện lên không bao lâu, làm sao có thể thụ lý nhanh như vậy.
Trước đó vẫn không có thẩm tra thụ lý, hình như là vì có người cản trở từ bên trong, mà dường như lần này cũng là do có người nhúng tay mới có thể đẩy vụ án nhanh chóng như vậy." Mộ Ngôn nói.
Lúc trước Lương Tử Bạc vẫn luôn muốn mượn chuyện này để kéo Hàn Duy Thái xuống nước, không biết làm sao lại truyền ra chuyện anh và Trần Thanh Vi hủy bỏ hôn ước.
Biết rõ chuyện kéo chân Hàn Duy Thái là không có hy vọng, Lương Tử Bạc đổi sang sử dụng ám chiêu, để cho nhân viên liên quan mở rộng vụ án ra, khiến cho nó không dễ dàng kết thúc.
Dù sao lấy quan hệ của nhà họ Trần và nhà họ Hàn, vụ án không kết thúc, tất cả mọi người đều bị liên lụy, lúc đó cũng sẽ kéo theo cả nhà họ Hàn vào.
Dính vào vụ án liên quan đến mạng người, đương nhiên là không có lời gì dễ nghe, hơn nữa Lương Tử Bạc còn đổ thêm dầu vào lửa, lôi kéo việc này sang dính cả nhà họ Hàn.
Khiến cho không ít người cũng mắng ngay cả nhà họ Hàn.
Đương nhiên Hàn Duy Thái sẽ không thể nào mặc kệ cho tin tức xấu lan ra.
Anh hoặc là không ra tay, một khi đã ra tay là phải đúng chỗ hiểm.
Vụ án của Trần Thanh Hoàng nhanh chóng được thẩm tra xử lý như vậy, chính là do thủ đoạn mà anh làm ra.
Vụ án dưới sự thúc đẩy của anh, đã kết án vào tháng trước, qua hết năm nay, còn ai sẽ nhớ đến chuyện đã xảy ra trước đây chứ?
Cái đó gọi là không khí năm mới đến.
Cộng thêm việc anh xóa đi những lời bàn luận về quan hệ của nhà họ Trần và nhà họ Hàn.
Cũng sẽ giải quyết xong trong năm nay.
Trần Thanh Lan cũng không biết là chuyện này có Hàn Duy Thái đứng sau lưng thúc đẩy, lập tức gật đầu, nói: "Được."
Cô cũng đã sẵn sàng, mặc quần áo gọn gàng, cầm theo những thứ cần thiết ra khỏi cửa.
Ra khỏi nhà rồi cô mới chợt nhớ tới ở đây không dễ gọi xe, suy nghĩ một chút, cô quyết định gọi điện thoại cho Lâm Vũ Phong, bảo anh ta đến đón mình.
Trái với Mộ Ngôn, cô cảm thấy mối quan hệ với Lâm Vũ Phong thân thiết hơn một chút.
Bọn họ làm việc với nhau, chung đụng lâu, tự nhiên là quen thuộc.
Hợp tác với Mộ Ngôn, Mộ Ngôn có mục đích của mình, mà cô cũng có nhu cầu của mình.
Bọn họ là theo nhu cầu.
Cho nên người đầu tiên mà cô nghĩ đến là Lâm Vũ Phong, lúc mà cuộc gọi sắp kết nối được, Nghiêm Cẩn đi tới trước mặt cô, "Cô muốn đi ra ngoài sao, tôi đưa cô đi."
Trần Thanh Lan ngẩng đầu, đã nhìn thấy Nghiêm Cẩn đứng ở cách đó không xa, cùng với một chiếc Land Rover đỗ sau lưng.
Không biết có phải là do liên quan tới việc đi theo Hàn Duy Thái hay không, xe của anh ta cũng không có nhỏ, tất cả đều là loại xe việt dã.
Mấy cái xe hơi của Hàn Duy Thái đều là xe địa hình cỡ lớn, Mercedes-Benz G500, Bentley Bentayga, còn có chiếc xe mà anh thích lái nhất, Lamborghini Urus, mẫu xe duy nhất không phải SUV chính là Mirage.
Nhưng mà anh lại không lái xe nhiều, có lẽ đàn ông đều thích sưu tầm xe.
Đặc biệt là người đàn ông thành công.
Nghĩ đến việc Nghiêm Cẩn là người của Hàn Duy Thái, tới nơi này cũng bình thường, có thể đi nhờ xe cũng tốt.
Khỏi phải làm phiền Lâm Vũ Phong đi một chuyến.
"Tôi đến tòa án, làm phiền anh."
Trần Thanh Lan mở cửa sau của xe rồi ngồi vào.
Nghiêm Cẩn khởi động xe. Nhìn cô qua gương chiếu hậu, có vẻ muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì sao?" Trần Thanh Lan nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, hỏi.
"Cũng không có gì." Vốn là Nghiêm Cẩn muốn nói, anh ta tới đây không phải do tình cờ, không phải là trùng hợp, mà là Hàn Duy Thái đặc biệt sai anh ta tới đón cô.
Lần trước ở bệnh viện, sau khi Nghiêm Cẩn gọi điện thoại cho Hàn Duy Thái, Hàn Duy Thái lập tức đoán được là Trần Thanh Lan muốn làm gì.
Cho nên, vụ án lần này, chẳng những có Mộ Ngôn dồn sức vào làm, phía sau màn còn có Hàn Duy Thái đẩy tay.
Nghiêm Cẩn suy nghĩ một chút, vẫn là không nói, ông chủ nhà anh ta thật là tốt, vẫn nên để cho cô từ từ phát hiện ra đi.
Đến tòa án, Mộ Ngôn đã chờ ở cửa, anh ta mặc một bộ tây trang màu đen, vừa người, nghiêm chỉnh.
Cầm trong tay một tập tài liệu, đang chờ cô tới.
Trần Thanh Lan xuống xe đi về phía anh ta, quay đầu lại lên tiếng chào hỏi với Nghiêm Cẩn, "Cảm ơn anh, tôi đi trước."
Nghiêm Cẩn gật đầu một cái, cũng không có xuống xe, anh ta còn có việc.
Mộ Ngôn dặn dò một số việc cần chú ý ở trên tòa án với Trần Thanh Lan, "Đợi lát nữa mở phiên toà, cho dù đối phương nói gì, cô đều phải cố gắng giữ bình tĩnh, không thể bị đối phương chọc giận, cái gì cũng không cần phải để ý tới, chúng ta có chuẩn bị, chắc chắn đối phương cũng đã có chuẩn bị đầy đủ, nhưng mà tôi tự tin chúng ta sẽ thắng."
Câu nói cuối cùng giống như là để Trần Thanh Lan yên lòng, giúp cô có lòng tin.
Trần Thanh Lan gật đầu một cái, "Tôi biết rồi."
Trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị, đây không phải là lần đầu tiên cô tới toà án.
Cô sẽ không giống như lần đầu tiên tới đây nữa, hoảng loạn, sợ sệt lại không có sự giúp đỡ.
Bây giờ đứng ở đây cô rất bình tĩnh.
Lúc này có một chiếc xe khác dừng lại, Lưu Ngọc Tuyết, Trần Hùng cùng với Trần Thanh Vi và luật sư biện hộ.
Nhìn thấy Trần Thanh Lan ở đây, vẻ mặt của Lưu Ngọc Tuyết và Trần Thanh Vi cũng thay đổi.
Đặc biệt là Trần Thanh Vi, hận không thể đi qua bóp chết kẻ còn sống như cô.
Không phải do cô ta, Hàn Duy Thái làm sao có thể dứt khoát hủy bỏ hôn uớc như vậy.
Đều do cô ta, cô ta đáng chết!!
Nghĩ đến việc nhận được giấy gọi từ tòa án, Trần Hùng lập tức nổi nóng, giơ tay lên muốn đánh cô, "Mày, cái đứa con gái ngỗ nghịch này, làm sao không chết ở trong tù luôn đi!"
Lưu Ngọc Tuyết thấy Trần Hùng muốn ra tay với Trần Thanh Lan, bà ta chỉ còn kém vỗ tay hoan hô hay lắm.
Mộ Ngôn bắt được tay của Trần Hùng, "Đây là chỗ nào, mà ông còn dám ra tay."
"Nó là con gái của tôi, tôi muốn đánh thì đánh!" Trần Hùng tức giận, cơ thể run rẩy từng đợt, ánh mắt nhìn Trần Thanh Lan như hận không thể ăn thịt cô.
Vẻ mặt Trần Thanh Lan lạnh lùng, không có bởi vì sự mắng chửi và tuyệt tình của Trần Hùng mà thay đổi vẻ mặt khác.
"Cho dù mấy người có quan hệ như thế nào, nhưng nếu động tay ở chỗ này chính là động vào luật pháp!" Mộ Ngôn không nhượng bộ một chút nào.
Lúc điều tra về Trần Thanh Hoàng, anh ta cũng có tra xét nhà họ Trần, biết bộ mặt đáng ghê tởm của bọn họ, nên khi nói chuyện anh ta cũng không khách khí chút nào.
Nhà họ Trần mời luật sư tới bào chữa cho Trần Thanh Hoàng, lúc này cũng lên tiếng khuyên Trần Hùng, "Bây giờ gây chuyện ở chỗ này, chút nữa lên phản bác ý kiến sẽ không ổn lắm đâu."
Nghĩ đến con trai, Trần Hùng lại tức giận, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Hân hạnh được gặp mặt." La Văn Kiệt đưa tay về phía Mộ Ngôn.
Bọn họ đều là luật sư, đương nhiên là biết mặt nhau, cho dù lát nữa ở trên nơi xử án, anh lừa tôi gạt như thế nào, không ai nhường ai, giờ phút này cũng đều dùng gương mặt tươi cười chào hỏi, bắt tay thể hiện hòa bình.
"Khi nói đến văn phòng luật sư Đại Thành, ai cũng nói luật sư Mộ có năng lực mạnh nhất, vụ án qua tay anh chưa từng thất bại, hôm nay tôi là đối thủ của anh, đó là bất hạnh của tôi, cũng là sự vinh hạnh của tôi." La Văn Kiệt nghĩ một đằng nói một nẻo, mặc dù ngoài miệng thì thừa nhận năng lực và danh tiếng của Mộ Ngôn.
Nhưng mà trong lòng vẫn là không phục.
Thời gian anh ta ra hành nghề cũng không ngắn, nhưng danh tiếng lại không đuổi kịp thế hệ sau như Mộ Ngôn, đương nhiên trong lòng sẽ thấy khó chịu.
May mắn chính là, lần này làm đối thủ, anh ta chỉ cần thắng Mộ Ngôn, vậy thì danh tiếng của anh ta sẽ càng ngày càng lớn.
Vụ án này của Trần Thanh Hoàng vừa nhìn là biết ngay sẽ không có ai nhận, tỷ lệ phần thắng không Iớn, nhưng mà sau khi biết người tố cáo Trần Thanh Hoàng là Mộ Ngôn, anh ta lập tức nhận vụ án này.
Thua, thất bại thảm hại, thắng, danh tiếng lan rộng.
Xác suất một trong hai, anh ta cảm thấy mình phải bất chấp tất cả đánh một trận ra trò.
Hơn nữa anh ta có Lương Tử Bạc làm hậu thuẫn.
Đương nhiên là Lương Tử Bạc sẽ không để cho Hàn Duy Thái thoát người ra một cách sạch sẽ.
Cho nên lần này không chỉ vì để biện hộ cho Trần Thanh Hoàng, mà mục đích lớn hơn là kéo quan hệ của nhà họ Hàn vào chuyện này.