Toà án nhân dân tối cao thành phố Hà Nội, về vụ án giết người ở quán bar của Trần Thanh Hoàng, thẩm vấn lần đầu.
Đại sảnh tòa án nghiêm túc và trang trọng, sau khi thẩm phán và thành viên bồi thẩm đoàn ngồi vào chỗ, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Thẩm phán lập tức trần thuật lại vụ án giết người liên quan đến Trần Thanh Hoàng, "Năm nay, ngày 26 tháng 10, quán bar Đa Sắc trên
đường Lăng Tây, vụ án giết người được xét xử lần đầu tiên, tòa án này đề cao sự công bằng, công chính, công khai, tin cậy, chính nghĩa, trong sạch, hiệu quả cao. Thẩm quyền, vì người bị hại, cùng với người bị tình nghi, đưa ra phán quyết công bằng.
Vụ án đã được thụ lý vào ngày 11 tháng 11, nghi phạm Trần Thanh Hoàng bị cáo buộc có liên quan đến các tội danh giết người, cũng như hiếp dâm và các tội danh khác, và sẽ được xét xử cùng một ngày, là ngày 14 tháng 11, tức là hôm nay."
"Cô ta đây là ngậm máu phun người, đây là nó muốn Thanh Hoàng phải chết mà." Cả người Lưu Ngọc Tuyết phát run.
Nắm chặt lấy Trần Hùng, "Đây chính là đứa con gái ngoan của ông đó, nó đã hại chết con trai của ông."
Trần Hùng cũng tức giận, nếu mà bây giờ trong tay có con dao, ông ta nhất định sẽ băm Trần Thanh Lan ra.
Cô trở lại, đầu tiên là cướp công ty, quấy nhiễu hôn sự của Trần Thanh Vi, bây giờ lại còn muốn trừng phạt Thanh Hoàng đến chết.
Trần Hùng cực kỳ hối hận, tại sao lại không lập tức bóp chết cô lúc cô vừa chào đời, khiến cho cô có cơ hội gây sóng gió thế này.
"Yên lặng!"
Chánh án gõ chiếc búa gỗ thẩm phán một cái, búa gỗ thẩm phán đại diện cho sự công bằng chính trực của hệ thống tư pháp, xét xử văn
minh, đề cao tính nghiêm túc và tính trang trọng của luật pháp.
Mộ Ngôn với thân phận là luật sư của nguyên đơn, ngồi bên cạnh Trần Thanh Lan.
Chuyện này Mộ Ngôn không có lập trường, cho nên mới sử dụng thân phận của Trần Thanh Lan để khởi tố.
Trần Thanh Lan là nguyên đơn, anh là luật sư của nguyên đơn.
"Cô không cần quá khẩn trương, giao hết tất cả cho tôi."
Đây cũng là lời anh ta đã nói với mỗi người trong cuộc, tự loạn trận cước là điều tối kỵ.
Khẩn trương một cách thái quá khi trả lời vấn đề, hoặc là lúc nói chuyện sẽ dễ dàng xuất hiện chỗ sơ hở lớn, những việc này đều không
có lợi đối với chuyện phản bác ý kiến.
"Tôi không có khẩn trương, anh yên tâm." Trần Thanh Lan bình tĩnh nói.
Trải qua sự tuyệt vọng khi bị chịu tội oan, trải qua sự bất lực, không khống chế được mà lớn tiếng giải thích, nhưng không có ai tin, những việc đó đều là vô dụng, trong lòng cô hiểu rất rõ.
Cho nên giờ đây cô rất bình tĩnh.
Mộ Ngôn liếc mắt nhìn Trần Thanh Lan, thấy cô trân định được như thế, ở trong lòng cho cô một chút khen ngợi.
Thấy biểu hiện như vậy của Trần Thanh Lan, Mộ Ngôn đối với vụ án lần này, lại càng có thêm lòng tin.
"Bên nguyên đơn, tuyên đọc cáo trạng."
Mộ Ngôn đứng lên, bày tỏ sự tôn kính đối với quan toà, sau đó tuyên đọc cáo trạng đã chuẩn bị cẩn thận, "Đầu năm 2016, trên đường Kim Đô có xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, người gây ra tai nạn đi ngược chiều, sau khi gây tai nạn xong còn bỏ chạy, sau đó hung thủ dưới tình huống có "Bằng chứng xác thực," bị kết án sáu năm tù giam, bởi vì trong quá trình cải tạo khi ở tù đã có biểu hiện thật lòng ăn năn hối cải và lấy công chuộc tội, nên được giảm hình phạt hai năm, thực tế là thụ án bốn năm.
Bây giờ tôi muốn nói lên nghi ngờ về vụ án này!"
Giọng nói của Mộ Ngôn vang dội có lực, mỗi một chữ đều rõ ràng, đanh thép mạnh mẽ, để cho mỗi người ở đây đều nghe rõ.
Mộ Ngôn nộp bằng chứng lên, "Ban đầu người bị hại..." Mộ Ngôn thoáng điều chỉnh cảm xúc một chút rồi tiếp tục nói, "Người bị hại ngay lúc đó, Mộ Tiểu Vũ, khi xảy ra chuyện, cô và một người bạn học đang trò chuyện qua video, nên có lưu lại một phần video."
Lúc này, nhân viên pháp vụ đã mở video lên.
"Mặc dù video này rất mơ hồ, nhưng mà chúng ta có thể khẳng định một điểm, người tài xế lúc đó không phải là một người phụ nữ."
Nói xong anh nhấn điều khiển từ xa trong tay, phóng to hình ảnh đã được tạm dừng lên, "Mặc dù không phải là rất rõ ràng, nhưng mà
loáng thoáng có thể thấy được, người ngồi ở chỗ tài xế có mái tóc ngắn với gương mặt là của một người đàn ông."
"Tôi phản đối." La Văn Kiệt đứng lên, "Vậy cũng không có nghĩa là thủ phạm ban đầu vô tội!"
Rất nhanh La Văn Kiệt cũng cung cấp bằng chứng ngay lúc đó, "Đây là chiếc xe đã gây tai nạn lúc đó, trên giấy phép lái xe, đúng thật là tên của hung thủ, chứng minh chiếc xe này chính là của hung thủ."
"Xe của cô ấy, thì liền chứng minh người lái xe kia chính là cô ấy sao?" Mộ Ngôn phản bác sắc bén hỏi.
"Lúc ấy có nhân chứng." La Văn Kiệt cũng không mảy may nhường bước chút nào, lại phát video của quản gia nhà họ Trần lúc ấy,
khi ông đưa ra lời khai đã được ghi chép để giữ lại, chứng minh lúc ấy Trần Thanh Lan lái xe ở bên ngoài, cũng không có ở nhà.
"Nguyên đơn còn có bằng chứng mới nào hay không?"
"Tôi có bằng chứng mới." Mộ Ngôn nhìn La Văn Kiệt.
Rất nhanh, bạn học của Mộ Tiểu Vũ được dẫn tới chỗ ngồi của nhân chứng.
"Nhân chứng trả lời chi tiết câu hỏi, nếu như có sự lừa dối, cố ý bóp méo sự thật, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nếu tình
huống nghiêm trọng, tạo thành tội phạm, sẽ chiếu theo luật pháp mà truy cứu trách nhiệm hình sự."
Ở chỗ quá mức nghiêm túc như thêa này, bạn học của Mộ Tiểu Vũ có chút khẩn trương.
Mộ Ngôn cho bạn học của Mộ Tiểu Vũ một ánh mắt động viên, để cho cô thành thật trả lời là tốt rồi.
Trước đó Mộ Ngôn cũng đã nói qua với cô, nên cô ổn định lại được tâm lý.
"Những gì tôi nói đều là những việc tôi đã nghe cũng như tận mắt nhìn thấy, ngày 6, đầu tháng 2, năm 2016, bởi vì là tuần đầu tiên của
năm cấp ba nên tôi đặc biệt nhớ rõ, trên đường về nhà, tôi có nhận được cuộc gọi video của Mộ Tiểu Vũ, bạn ấy nói là mình đã đánh rơi bộ sạc điện thoại di động ở lớp học nên nhờ tôi lấy giúp, bởi vì tôi không biết sạc điện thoại của cô ấy có hình dạng như thế nào nên vẫn luôn mở video, lúc tôi đưa cho cô ấy xem để xác định có phải không, bên phía cô
ấy vang lên tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo là âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất, sau đó không còn nghe thấy giọng nói của Mộ Tiểu Vũ nữa.
Lúc ấy cuộc gọi video vẫn đang bật, tôi nghe được tiếng chửi rủa của một người đàn ông, nói là: Mẹ kiếp, đi bộ không có mắt à còn đâm
vào xe, muốn chết hả?
Sau đó lại vang lên một trận ồn ào, kế tiếp thì không nghe được gì nữa."
"Nếu như bây giờ để cho cô nghe giọng nói kia, cô có thể nhận ra chứ?" Mộ Ngôn hỏi.
Bạn học của Mộ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
Bởi vì cô đặc biệt nhớ rõ giọng nói kiêu căng ngạo mạn ngày hôm đó.
"Thẩm phán, tôi đề nghị dẫn nghi phạm Trần Thanh Hoàng ra."
Mộ Ngôn nói lên yêu cầu.
"Tôi phản đối." La Văn Kiệt phản bác, "Nếu như lời cô ấy nói là sự thật, vậy thì tại sao ban đầu không đứng ra làm chứng, mà bây giờ lại
xuất hiện?"
"Nhân chứng có quyền lựa chọn lúc nào thì xuất hiện."
"Bên nguyên đơn, có thể nói ra người tình nghi."
Rất nhanh, Trần Thanh Hoàng bị nhân viên cảnh vụ dẫn ra, vẻ mặt của cậu ta tiều tuỵ đi không ít, râu ria xôm xàm, cả người nhìn qua rất ủ rũ.
Nhìn thấy Trần Hùng ngồi dưới đài, giống như là nắm được cọng rơm cứu mạng, "Bố ơi, cứu con, con không muốn ngồi tù, chị, chị đi cầu
xin Hàn Duy Thái đi, bảo anh ta nhanh chóng kéo em ra ngoài, còn ở bên trong đấy nữa thì em sẽ chết mất!"
"Yên lặng!" Thẩm phán gõ búa gỗ.
Nhưng mà Trần Thanh Hoàng giống như không nghe thấy, bị giam mấy ngày nay, cậu ta sắp nghẹn đến phát điên rồi, "Chị nhanh đi tìm Hàn Duy Thái đi, em là em vợ tương lai của anh ta, tại sao anh ta lại có thể trơ mắt nhìn em ngồi tù như vậy?"
"Yên lặng!" Thẩm phán nghiêm túc nói, "Nếu cậu nói những chuyện không liên quan đến vụ án, cậu sẽ bị kết tội gây rối trật tự ở tòa án."
La Văn Kiệt cau mày, thấp giọng nói, "Không muốn ngồi tù thì lập tức câm miệng!"
Anh ta đã từng nghe nói về Trần Thanh Hoàng, đó là một chàng trai bướng bĩnh, nhưng không nghĩ tới lại là một tên không có tầm nhìn như vậy.
Nếu như Hàn Duy Thái nguyện ý cứu cậu ta, thì còn có buổi thẩm vấn ngày hôm nay sao?
La Văn Kiệt thật muốn mắng to đúng là heo mà.
Đồng thời anh ta cũng lo lắng, không sợ đối thủ mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Rõ ràng Trần Thanh Hoàng chính là một tên đồng đội heo.