Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 84: Một ánh mắt xác định






Thật ra Trần Thanh Lan không có ngủ, Hàn Duy Thái vừa đi cô liền mở mắt ra.

Lúc này cô sao có thể ngủ được cơ chứ, cô chỉ là đang ổn định lại chính mình mà thôi.

Cô ngồi dậy điện thoại cho Mộ Ngôn để hẹn gặp mặt, sau khi nghe Mộ Ngôn đồng ý, cô liền mặc áo lông vũ vào rồi cất bước ra cửa.

Nơi bọn họ hẹn gặp là quán cà phê dưới lầu văn phòng luật sư Đại Thành.

Lúc mà Trần Thanh Lan đến, Mộ Ngôn đã tới trước.

Mộ Ngôn chọn vị trí ở trong góc khuất, thời gian này ít người, quán cà phê mang đến cảm giác thật an tĩnh.

Trần Thanh Lan đi qua, ngồi xuống đối diện với Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn giúp cô gọi một ly cà phê nóng.

"Bên ngoài đang rất lạnh." Mộ Ngôn đẩy cà phê đến trước mặt của cô.

"Ừm." Trần Thanh Lan bưng lên uống một ngụm, cho thấm giọng, cô nói, "Anh nói anh có chứng cứ, có thể cho tôi xem một chút không?"

Mộ Ngôn từ bên trong túi tài liệu lấy ra một chiếc điện thoại di động, màn hình đã bị nứt do bị rơi xuống, nhưng dù thế cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, Mộ Ngôn bảo dưỡng nó rất tốt.

Anh ta đưa tới trước mặt của Trần Thanh Lan rồi nói, "Đây chính là điện thoại tôi đã mua cho em ấy trước khi tôi đi nước ngoài, không nghĩ tới nó cũng là vật kỉ niệm duy nhất em ấy để lại cho tôi."

Trần Thanh Lan nhấp môi, không biết an ủi Mộ Ngôn thế nào, nỗi đau khi mất đi người thân, không phải chỉ dùng vài câu an ủi là có thể quên đi được.

Mộ Ngôn đưa điện thoại di động, trong đó có lưu lại video nói chuyện, cho Trần Thanh Lan xem, "Khi xảy ra chuyện, Tiểu Vũ đang cùng bạn học nói chuyện qua video call, cho nên có ghi lại tình trạng lúc đó, tuy rằng chụp không rõ, nhưng là rõ ràng có thể thấy được, ngày đó người lái xe không phải là phụ nữ."

Căn cứ vào một đoạn video mơ hồ này, mấy năm nay, anh ta vẫn luôn điều tra chuyện này, người của Trần gia lại rất cẩn thận, làm việc cũng rất sạch sẽ.

Mặc dù không xác định được người đó là Trần Thanh Hoàng, nhưng Mộ Ngôn cũng đã tìm được một ít chứng cứ khác.

"Tôi đã đi tố tụng lên toà án rồi, chứng cứ tôi cũng đã chuẩn bị xong, tôi sẽ làm luật sư bào chữa cho cô, còn cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Mộ Ngôn nhìn Trần Thanh Lan hỏi.

Trần Thanh Lan gật đầu, nhưng mà cái cô muốn không hẳn là vậy.

Vụ án tai nạn xe cộ và vụ giết người không thể đánh đồng với nhau, vụ tai nạn xe cộ này Trần Thanh Hoàng ở tù nhiều lắm cũng chỉ có mấy năm, nhưng mà vụ án giết người thì lại khác.

Dưới tình huống chứng cứ được xác thực, mà lại không định tội, thì đã nói lên trong đây nhất định có vấn đề.

Cái cô muốn chính là, định tội Trần Thanh Hoàng ở trong vụ án giết người, để cho nhà họ Trần không còn cơ hội lật lại bản án.

Trần Thanh Lan đem suy nghĩ của mình nói với Mộ Ngôn, Mộ Ngôn nghe xong cũng đồng ý.

Mộ Ngôn đối với Trần Thanh Hoàng cũng rất căm hận, không phải Trần Thanh Hoàng, anh ta cũng sẽ không mất đi người em gái duy nhất của mình, cha mẹ cũng sẽ không bởi vì em gái chết mà trạng thái tinh thần trở nên không tốt.

Xét đến cùng, đều là do Trần Thanh Hoàng sai.

Có thể khiến cho Trần Thanh Hoàng bị phán tội năng, anh ta cảm thấy rất vui vẻ.

Sau khi nói xong chuyện vụ án, Trần Thanh Lan chợt hỏi về Niệm Ân, "Dạo gần đây thằng bé có khoẻ không, chờ sau khi kết thúc vụ án này, tôi có thể hẹn em ấy ra ăn cơm sao?"

Mộ Ngôn im lặng nhìn Trần Thanh Lan hai giây, sau đó gật đầu nói, "Có thể."

"Em ấy gọi anh là chú, cũng không phải con ruột của anh, vì sao tuổi anh còn trẻ mà lại nhận nuôi một đứa trẻ vậy?" Trần Thanh Lan khá tò mò, một người đàn ông chưa lập gia đình, hiếm khi chịu nhận nuôi một đứa trẻ.

Lần trước nghe Niệm Ân nói, bởi vì sự tồn tại của cậu bé, mang đến chướng ngại cho việc Mộ Ngôn kết hôn.

Việc này đã khiến cho cô càng không hiểu.

Mộ Ngôn nheo mắt, nhấp một ngụm cà phê, "Đồng tình thôi, không có cha mẹ ở bên người, đối với một đứa trẻ mà nói cũng thật đáng thương."

Trần Thanh Lan nghe thế cau mày, nhận nuôi Niệm Ân đơn giản chỉ là do đồng tình?

Trần Thanh Lan không tiếp tục hỏi nữa, đây là chuyện cá nhân của Mộ Ngôn.

Sau khi nói chuyện với Mộ Ngôn xong, Trần Thanh Lan cũng rời khỏi quán cà phê, cô không trở lại biệt thự, mà đi đến chỗ Lâm Vũ Phong ở.

Bị chủ nhà đuổi ra, cô với Trương Diễm ở chỗ của Lâm Vũ Phong, chủ nhà bên kia đều là do Lâm Vũ Phong giải quyết, đồ đạc cũng tạm thời để ở trong nhà của Lâm Vũ Phong.

Nên nay cô đến để dọn dẹp lại.

Khi thu dọn đồ đạc, cô phát hiện một quyển sổ nhật ký.

Bên trong quyển nhật ký đó ghi rất nhiều, đa số là nhắc đến em gái của cô ấy, còn có quan hệ với Trần Thanh Hoàng, nhìn những dòng tâm tình cô ấy viết, có lẽ cô ấy cũng đã thật sự từng có cảm tình với Trần Thanh Hoàng.

Chỉ là Trần Thanh Hoàng chẳng những phụ lòng cô ấy, còn bởi vì Lưu Ngọc Tuyết ngoan độc mà mất đi sinh mệnh.

Đồ vật của Trương Diễm đã chạm đến nội tâm đang đè nén của cô, không biết từ lúc nào mà đôi mắt cô đã ươn ướt.

Cuối cùng ngồi dưới đất khóc thật lâu.

Khi Lâm Vũ Phong trở về, thấy Trần Thanh Lan ở đó, anh ta cũng không kinh ngạc, "Trong khoảng thời gian này việc của công ty, cô cũng đừng chú ý đến nữa, có tôi ở đây, cô và Trương Diễm tuy là thân thiết, nhưng việc xử lý hậu sự, vẫn cần phải đi thông báo cho người nhà cô ấy tới."

Trần Thanh Lan lau nước mắt, Lâm Vũ Phong nói rất đúng, đoạn đường cuối cùng của Trương Diễm vẫn nên có người thân ở bên cạnh.

Nghe Trương Diễm nói qua, cô ấy có một cô em gái vẫn luôn ở nước ngoài, Trần Thanh Lan chợt nhớ hình như mình có thấy qua ở trong cuốn nhật kí, cô nhanh chóng đi kiếm, tìm cách liên hệ.

Cô móc di động ra, dựa theo đó nhập một dãy số rồi gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh đã có người nhận, bên kia truyền đến một giọng nói của nữ, "Alo?"

"Là Trương Khiết sao?" Khi cô vừa nói ra tên này, cô rõ ràng cảm giác được hơi thở của đối phương hơi ngưng lại một chút.

"Có chuyện gì?" Giọng nói đối phương có chút lãnh đạm.

"Tôi là bạn thân của Trương Diễm, cô ấy... xảy ra việc ngoài ý muốn."

"Chị ta chết sống thế nào, đối với tôi không có liên quan." Đối phương rất nhanh chóng cúp điện thoại.

Chân mày Trần Thanh Lan nhíu lại, trong lòng rất không vui, cô bé này sao lại có thể như vậy?

Trương Diễm vì việc học của cô bé mới đi đến nơi đó làm việc, kết quả đổi lấy chính là sự vô tình như vậy của cô ta hay sao?

Trần Thanh Lan còn đang có ý nghĩ muốn gọi lại, Lâm Vũ Phong nắm tay cô, ngăn lại.

"Dưa hái xanh không ngọt, huống chi cô ta đang ở nước ngoài, không muốn quay về, cô có thể làm gì được cô ta?"

Trần Thanh Lan hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy rất khó chịu, nhưng Lâm Vũ Phong nói cũng đúng, cô bé đó đang ở nước ngoài, không trở lại cô cũng không có biện pháp gì.

Nhưng mà trong lòng cô đối với cô em gái Trương Diễm này, đã thất vọng đến tột đỉnh.

Sau khi cô ổn định lại được cảm xúc, cô tiếp tục thu dọn đồ.

Đem đồ vật của Trương Diễm gom gọn vào một chỗ, cô cũng dọn đồ của mình vào vali.

Lâm Vũ Phong thấy cô xếp gọn sạch sẽ mọi thứ như vậy, anh ta hỏi, "Nhà, tôi chưa tìm được cho cô mà, cô dọn đi đâu vậy?"

Trần Thanh Lan ngừng tay dọn dẹp đồ lại, không nhìn Lâm Vũ Phong, cúi đầu nói, "Tôi đã có chỗ."

Lâm Vũ Phong nhìn cô, trầm mặc vài giây, "Thế nhà có cần mua nữa không?"

"Mua, không cần quá lớn, đủ một người ở là được, anh thấy thích hợp là được." Ở chung với Hàn Duy Thái cũng chỉ là tạm thời, rồi sẽ có một ngày anh chán ghét cô thôi.

Cô nhất định phải có nhà cho riêng mình, không thể chờ đến khi Hàn Duy Thái chán rồi đuổi đi, lúc đó cô ngay cả một chỗ ở cũng không có.

"Được, tôi sẽ giúp cô tìm chỗ thích hợp." Giọng Lâm Vũ Phong nhẹ nhàng nói.

Mặc dù Trần Thanh Lan không nói, nhưng Lâm Vũ Phong cũng biết chuyện của cô, chỉ là anh ta không nói tới mà thôi.

Dọn dẹp đồ đạc xong, Trần Thanh Lan kéo vali rời đi, Lâm Vũ Phong muốn đưa cô đi nhưng cô không đồng ý, vì cô còn có nơi khác muốn đến.

Lúc nãy thu xếp di vật của Trương Diễm, cô đã phát hiện một tờ bệnh án, là mang thai ngoài tử cung mà lần trước Trương Diễm có nhắc đến.

Có lẽ đối với cô sẽ có tác dụng, nhưng mà ngày giờ ra vào hơi chênh lệch, cô cần phải đi một chuyến đến bệnh viện.

Cô kéo vali hành lý đứng ở ven đường chờ xe taxi.

Nghiêm Cẩn đang lái xe trên đường đi ngang qua thấy cô liền tấp xe vào dừng ở bên cạnh cô, hạ cửa kiếng xe xuống, "Cô đi đâu, tôi đưa cô đi."

Trần Thanh Lan nhìn xem thời gian, sợ người ở bệnh viện đã tan tầm, cô liền gật đầu.

Nghiêm Cẩn bước xuống, giúp cô cất hành lý vào cốp xe.

Sau khi ngồi lên xe, Nghiêm Cẩn nhìn Trần Thanh Lan qua kính chiếu hậu, thử dò hỏi, "Cô đi bệnh viện là do bị bệnh hay sao?"

Trần Thanh Lan lắc đầu, "Có việc."

Cô không muốn nhiều lời.

Nhưng mà Nghiêm Cẩn lại muốn biết, đang yên đang lành, lại không bị bệnh, vậy cô ấy đến bệnh viện để làm gì?

Nổi lên tâm tư nhiều chuyện, Nghiêm Cẩn không khỏi nhìn cô nhiều thêm một cái liếc mắt, chẳng lẽ là... mang thai?

Dẫu sao cô và Hàn Duy Thái ở cùng cũng đã mấy tháng, nhưng mà nghĩ đến việc Hàn Duy Thái không cho phép cô mang thai, nên anh ta liền bác bỏ ý nghĩ này.

Anh ta nghĩ sao cũng không ra, không mang thai, không bị bênh, vậy đến bệnh viện làm gì?

Rất nhanh đã tới bệnh viện, Trần Thanh Lan xuống xe, đi vào bệnh viện.

Nghiêm Cẩn vì tò mò đến tột cùng là có chuyện gì, nên anh ta lặng lẽ đi theo cô. Thấy cô đi vào là một phòng khám phụ khoa, sắc mặt của anh ta liền thay đổi.

Cô bị bệnh phụ khoa sao?

Thời gian này người đến bệnh viện cũng không nhiều lắm, đợi mấy người bệnh đi rồi, Trần Thanh Lan mới cầm bệnh án của Trương Diễm đi vào, kèm theo một tấm thẻ.

"Bệnh án này có thể giúp tôi sửa thời gian, sau đó photo ra một bản được không?"

Bác sĩ nhìn tờ bệnh án ở trước mặt, sắc mặt tối lại, có vẻ rất không vui, "Đây là bệnh viện công lập, không phải phòng khám nhỏ ở ven đường, cầm tiền là có thể làm giả được."

Nhưng chuyện này đối với Trần Thanh Lan mà nói rất có tác dụng.

"Chỉ cần giúp tôi sửa lại ngày tháng..."

"Không thể!" Bác sĩ thẳng thừng cự tuyệt, "Đi nhanh đi, tôi còn có người bệnh khác đang chờ..."

Lời nói của bác sĩ còn chưa nói xong, điện thoại bàn trên bàn đã vang lên, cô ta vẫy tay bảo Trần Thanh Lan đi ra ngoài, sau đó nhận điện thoại.

Là viện trưởng tự mình gọi tới.

Không biết trong điện thoại viện trưởng đã nói gì đó, bác sĩ ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Lan, lúc này biểu tình đã thay đổi, "Tôi đã biết."

Nói xong bác sĩ cúp điện thoại.

Sau đó cầm tờ bệnh án, sửa lại ngày tháng, sao chép ra một bản, sao chép xong, cô ta đưa cho Trần Thanh Lan, giọng so với vừa rồi hòa hoãn hơn một chút, "Có quen biết với viện trưởng, sao cô không nói sớm."

Vẻ mặt Trần Thanh Lan mờ mịt, cô có quen biết viện trưởng nào đâu.

Lúc này, Nghiêm Cẩn gõ cửa đi vào, nhìn Trần Thanh Lan nói, "Đi thôi."

Trần Thanh Lan cầm lấy bệnh án đã sao chép, nhìn bác sĩ nói lời cảm ơn, rồi liền rời đi.

Bác sĩ chợt gọi cô lại, đưa trả thẻ cho cô, viện truởng cũng đã lên tiếng, cô ta nào dám nhận lấy, trừ phi không muốn làm việc ở đây nữa.

Trần Thanh Lan không nhận, Nghiêm Cẩn thay cô nhận lấy, nhìn Nghiêm Cẩn, Trần Thanh Lan bừng tỉnh hiểu ra.

Bác sĩ mới vừa rồi có thái độ chuyển biến nhanh như vậy là bởi vì Nghiêm Cẩn hay sao? Chờ khi ra cửa phòng khám bệnh, Trần Thanh Lan liền hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng, "Là anh đã tìm viện trưởng à?"

Nghiêm Cẩn cũng không phủ nhận, vốn dĩ anh ta muốn nhìn xem Trần Thanh Lan tới để làm gì, kết quả là nhìn thấy cô đến để làm một bệnh án giả.

Trong lòng không nhịn được, anh ta trợn mắt nói, "Loại bệnh viện công lập này cô cho rằng tiền là có thể mua được bác sĩ hay sao?"

Làm giả và nhận tiền hối lộ là không giống nhau, làm giả mà nếu như làm việc gì trái pháp luật sẽ bị điều tra ra, mất việc thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Trần Thanh Lan cũng hiểu được chính mình lỗ mãng, vừa rồi là do cô quá nóng nảy nên đã không suy nghĩ cặn kẽ.

"Cảm ơn anh, nếu không hôm nay tôi phải đi tay không về rồi."

Nghiêm Cẩn nhún vai, "Cô cho rằng tôi có bản lĩnh lớn đến vậy à, có thể khiến cho viện trưởng tự mình gọi điện thoại cho bác sĩ kia sao?"

Trần Thanh Lan cau mày, không phải Nghiêm Cẩn thì sẽ là...

Nghiêm Cẩn cho cô một ánh mắt xác định.

Trần Thanh Lan hiểu rõ, nghĩ thầm trở về sẽ nói tiếng cảm ơn Hàn Duy Thái.