Trần Thanh Lan muốn cho Hàn Duy Thái một nụ cười, nhưng anh không thể cười lại, trong lòng anh quá chua xót.
Hàn Duy Thái vuốt tóc mái trên trán cô, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Ngoan nào, ngủ một giấc đi, sau khi em dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Trần Thanh Lan ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hàn Duy Thái ngồi bên giường gần một tiếng đồng hồ, hơi thở của Trần Thanh Lan đã ổn định hơn rất nhiều, Hàn Duy Thái nhẹ nhàng gọi cô, nhưng cô không đáp lại.
Sau đó Hàn Duy Thái đặt bàn chân còn ấm của cô vào trong chăn rồi đắp chăn cho cô, thấy cô không tỉnh lại, anh mới cầm điện thoại di động rời khỏi phòng.
Dì Trần ra ngoài đến giờ mới về, Hàn Duy Thái kêu dì Trần, "Dì lên lầu canh cô ấy, nếu cô ấy tỉnh lại với tinh thần không ổn, thì gọi điện cho con."
"Được." Dì Trần trả lời.
Sau khi Hàn Duy Thái nói xong, liền rời khỏi biệt thự, lái xe về nhà cũ.
Trên đường anh mới mở lại nguồn điện thoại, thấy Lý Di Vân đã gọi cho anh vài cuộc.
Anh gọi lại theo dãy số đó.
Lý Di Vân ở đường dây bên kia lập tức nhấc máy, như thể đang chờ cuộc gọi lại của anh, bà đang rất khó chịu với hành động tắt máy của Hàn Duy Thái.
"Con muốn ném mớ hỗn độn này cho mẹ phải không? Người nhà họ Trần đều ở đây cả rồi, con mau về đi."
Hàn Duy Thái nói "con biết rồi", và sau đó cúp máy ngay.
Lúc này không có gì hơn là việc Hàn Duy Thái cần chuẩn bị tâm lý lẫn tinh thần.
Nếu không phải Trương Diễm xảy ra chuyện, có lẽ anh đã không dứt khoát như vậy.
Người nhà họ Trần...
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại ở trước nhà cũ, Hàn Duy Thái xuống xe bước vào, dì Mai tiến đến mở cửa, nói nhỏ với anh: "Bà chủ, tâm trạng không tốt."
Hàn Duy Thái gật đầu, "Đưa khăn ướt cho con."
Anh rõ ràng không cầm cái gì nhưng tay vẫn cảm thấy khó chịu.
Dì Mai đem khăn ướt nhúng nước ấm, đưa cho anh, anh lau tay rồi đưa khăn cho dì Mai.
Ở phòng khách, Lý Di Vân đang nói chuyện với bọn họ với vẻ mặt khó chịu, sắc mặt không vui, bầu không khí trong phòng khách rất bực bội.
"Mẹ, mẹ lên phòng trước đi."
Hàn Duy Thái cởi áo khoác ném lên sô pha.
Lý Di Vân vừa hay không muốn quản chuyện này, liền đứng lên, Lưu Ngọc Tuyết không đồng ý, vội vàng nói: "Đây là chuyện của hai đứa nhỏ, nếu không có người lớn thì làm sao mà được."
Ngay khi Lý Di Vân muốn nói, Hàn Duy Thái đã thay Lý Di Vân nói, "Chuyện của con, thì để con tự quyết."
Nói xong, anh ngồi trên ghế sô pha ngậm một điếu thuốc trong miệng, sau khi châm lửa rồi ném bật lửa lên bàn trà một cái, Lưu Ngọc Tuyết co người lại, Hàn Duy Thái ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc Tuyết, "Có chuyện gì thì cứ nói với tôi."
Lưu Ngọc Tuyết nở nụ cười, "Nói gì thì nói, tôi và ông Trần đều là người lớn, nên theo lý thì..."
"Dì Mai, mẹ tôi không khỏe, dì đỡ bà ấy lên lầu nghỉ ngơi đi." Hàn Duy Thái lạnh lùng ra lệnh.
Lý Di Vân hiếu con trai mình, với thái độ này có khi sẽ xử lý vấn đề xong trong ngày hôm nay, và hôn sự này chắc chắn không thể tiếp tục.
Bà khẽ thở dài, nói với anh, "Mẹ biết con có chính kiến riêng của mình, dù sao Thanh Vi cũng đã ở bên con bốn năm, con đừng quá tuyệt tình."
Hàn Duy Thái nặng nề thở ra.
Nếu không có Trần Thanh Vi, hôm nay anh cũng lười đến, cứ vậy đuổi người đi luôn.
"Con tự có chừng mực." Hàn Duy Thái nhẹ giọng đáp.
Lý Di Van thực sự không muốn quản cái mớ hỗn độn này, nên bà kêu dì Mai đỡ lên lầu.
Hôm nay khá ổn, Trần Thanh Vi không khóc không nháo, nhưng sắc mặt thì vẫn không tốt lắm, tầm mắt không ngừng đảo quanh Hàn Duy Thái.
"Duy Thái, chuyện của Thanh Hoàng, chú biết con rất khó xử nên chú cũng không làm khó con nữa, nhưng ngày cưới giữa con và Vi Vi đang đến gần, sao có thể hủy bỏ được? Nếu con cứ như vậy bỏ Vi Vi, sau này nó biết xử sự thế nào?"
Người nói chuyện là Trần Hùng, trước khi đến ông ta cũng đã nói trước với Lưu Ngọc Tuyết và Trần Thanh Vi.
Về phần Trần Thanh Hoàng, muốn lật lại bản án cũng có chút khó khăn, hơn nữa nhà họ Hàn có thái độ cứng rắn, hoàn toàn không muốn xen vào.
Vì vậy, trong trường hợp này, họ quyết định giữ cuộc hôn nhân giữa Trần Thanh Vi và Hàn Duy Thái.
Sau khi kết hôn, gạo sống nấu thành cơm chín, Trần Thanh Hoàng sẽ trở thành em vợ của Hàn Duy Thái, lúc đó sẽ bảo Trần Thanh Vi mở miệng xin anh giúp đỡ, như vậy sẽ nhiều phần thắng hơn.
Đúng là vẹn cả đôi đường, một mặt hôn sự của Trần Thanh Vi được giữ lại, mặt khác xác suất cứu được Trần Thanh Hoàng ra cũng sẽ cao hơn.
Khi Hàn Duy Thái quyết định giải trừ hôn sự, anh cũng đã có chuẩn bị.
Anh từ phòng làm việc cầm ra một xấp tài liệu và đặt nó lên bàn.
Bên trong đều là tiền nhà họ Trần lấy của anh bao năm qua, những việc Trần Thanh Hoàng dựa vào tên anh tác quai tác quái cũng đều được ghi chép rõ ràng ở bên trong.
Anh không thèm quan tâm đến chút tiền này, chỉ cần nhà họ Trần nói chuyện đàng hoàng, anh cũng sẽ không lấy ra.
Tuy nhiên, khi Trần Hùng thốt ra lời kia, anh liền không muốn nói thêm gì nữa.
"Các người xem đi, xem xong, chúng ta nói chuyện tiếp." Hàn Duy Thái dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân tùy ý vắt vào nhau.
Trần Hùng nhíu mày, thái độ của Hàn Duy Thái khiến ông ta rất không vui, nói thế nào đi chăng nữa ông ta cũng là người lớn?
Sao anh lại không nể mặt ông ta như vậy chứ?
Trong lòng nén giận, Trần Hùng cầm tài liệu lên, lúc đầu công ty đối mặt với phá sản, Hàn Duy Thái đã đầu tư một khoản tiền lớn, tuy rằng số tiền lớn được chuyển thành cổ phiếu, nhưng sau này, để công ty hoạt động bình thường, họ cũng đã lấy một khoảng tiền từ Hàn Duy Thái vài lần.
Căn biệt thự nơi ông ta ở cũng là số tiền Hàn Duy Thái bỏ ra.
Trần Thanh Hoàng ỷ vào mối quan hệ giữa mình và Hàn Duy Thái, cậu ta bên ngoài lừa đảo, ăn uống chơi gái, đánh bài...
Trên mặt Trần Hùng trắng bệch không còn một giọt máu, trắng rồi lại xanh, xấu xí khó coi đến không chịu được.
Lưu Ngọc Tuyết ngồi ở bên cạnh, thấy phản ứng của Trần Hùng, nên liền cầm lấy, xem xong sắc mặt bà ta cũng khó coi.
Hàn Duy Thái đây cố ý là muốn nhục mạ người khác.
"Tôi đây là cưới vợ chứ không phải mua dâu, nếu các người còn muốn nói chuyện hôn sự thì trước hết trả toàn bộ số tiền này lại cho tôi, rồi chúng ta sẽ nói tiếp." Hàn Duy Thái thản nhiên nói, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không có.
Anh cúi đầu nghịch điện thoại, ngón tay cái chạm lướt trên màn hình điện thoại, anh đang chờ cuộc gọi của dì Trần, trong lòng đang rất lo lắng cho Trần Thanh Lan.
Trần Hùng cảm thấy sĩ diện của ông đã bị Hàn Duy Thái giẫm dưới chân, cả người run lên vì tức giận, "Tôi không phải bán con gái của mình, hôn sự này, nếu cậu muốn hủy..."
"Duy Thái, nói thế nào thì ông Hùng với ba của cậu cũng là cùng một thế hệ, sao cậu lại nói chuyện không tôn trọng như thế hả?" Lưu Ngọc Tuyết vội vàng cắt ngang lời của Trần Hùng, nếu thật sự đã nói hủy hôn thì sẽ không còn có cách nào giữ lại được.
Hàn Duy Thái không muốn dây dưa với bọn họ nữa, anh dứt khoát nói: "Có hai con đường, một là lấy tiền trả tôi, bao gồm cả căn nhà, tổng cộng là ba trăm mười tỷ, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện hôn sự. Thứ hai hủy bỏ hôn sự, coi như là bồi thường, tôi không cần những thứ đó nữa, và đồng thời tôi cũng bồi thường thêm một trăm tỷ cho Thanh Vi."
Cái này cũng rất khó khăn với Trần Hùng và Lưu Ngọc Tuyết.
Công ty đã bị Trần Thanh Lan đoạt lấy, họ chỉ có trong tay một chút cổ phần, sống dựa vào hoa hồng.
Nhưng bọn họ không phải là cổ đông lớn nên cũng không có bao nhiêu tiền.
Nếu bọn họ về nhà lấy ra hơn hai trăm tỷ, thì bọn họ thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, cái gì cũng không còn.
Lưu Ngọc Tuyết đã quen với phong cách tiêu xài của giới nhà giàu, nếu không có tiền thì sau này làm sao có thể lăn lộn với những phụ nữ quyền quý.
Họ sẽ nghĩ gì về bà ta?
Trần Hùng cũng lâm vào tình thế khó xử, số tiền này, là tất cả của cải của ông ta.
Lúc Trần Thanh Vi không có Hàn Duy Thái, nhà họ Trần đã đứng trước nguy cơ phá sản, tài sản gia đình chỉ có mấy trăm triệu, mấy năm nay dựa vào Hàn Duy Thái mới có khối tài sản hơn trăm tỷ.
Nếu tất cả những thứ này đều trả hết, thì không phải ông ta lại trở thành một kẻ nghèo rách mồng tơi sao?
Điều này ông ta không thể nào chấp nhận được.
Nhưng bọn họ lại không cam lòng từ bỏ hôn sự của Trần Thanh Vi và Hàn Duy Thái.
"Cho các người một ngày để suy nghĩ kỹ rồi hãy đến nói chuyện."
Hàn Duy Thái đứng lên, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói.
Không ưa nổi bộ mặt tham lam của bọn họ, chỉ có chút tiền này mà đã lung lay.
"Tôi còn có việc, không còn việc gì nữa, thì các người cũng đi đi."
Hàn Duy Thái cầm áo khoác, chuẩn bị rời đi.
Lúc này Trần Thanh Vi nãy giờ không nói chuyện, đột nhiên đi lên ôm lấy anh.
"Duy Thái, còn mười ngày nữa chúng ta kết hôn rồi, bác trai cũng sắp về rồi, lúc đó anh sẽ nói thế nào? Hơn nữa người ở Hà Nội đều biết tin chúng ta sẽ kết hôn, hủy bỏ hôn sự đối với anh hay đối với em đều không tốt."
Hàn Duy Thái đẩy tay cô ta ra, nhìn cô ta chằm chằm trong hai giây, "Nói thế nào đó là chuyện của tôi."
"Anh thật sự muốn bỏ rơi em và cắt đứt mối tình cảm 4 năm với em sao?" Trần Thanh Vi sau hai ngày im lặng cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, không còn như trước, vừa khóc vừa nháo.
Nếu cô ta khóc, Hàn Duy Thái sẽ không do dự mà đẩy cô ta ra.
"Tôi đã nói, sau khi giải trừ hôn ước, tôi sẽ bồi thường cho cô." Đối với Hàn Duy Thái, nếu không phải vì nể mặt Trần Thanh Vi, anh sẽ không nói chuyện đàng hoàng như vậy.
Chỉ bằng chuyện Lưu Ngọc Tuyết đã làm, Hàn Duy Thái đã muốn giải trừ hôn ước. Đâu ra chỗ bọn họ ngồi đây nói chứ?
"Bốn năm thanh xuân của tôi, anh chỉ định trả bằng tiền thôi sao?"
Trần Thanh Vi không còn giữ dáng vẻ ôn nhu nữa, cô ta trở nên hung dữ dọa người.
Nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Hàn Duy Thái mỉm cười, "Đây mới là con người thật của cô phải không?"
Trần Thanh Vi sửng sốt.
Ánh mắt của Hàn Duy Thái có chút sa sầm, "Tôi mong sau này mấy người đừng tiếp tục đến đây nữa, có chuyện gì thì tìm tôi nói trực tiếp, hôm nay chỉ đến đây thôi."
Nói xong anh mặc áo khoác, định rời đi.
Trần Thanh Vi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dứt khoát của Hàn Duy Thái, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta trở nên hung ác, không còn vẻ ôn nhu như trước, "Hàn Duy Thái, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận!"
"Vi Vi." Lưu Ngọc Tuyết gọi cô ta một tiếng.
Nhưng cô ta không thèm nhìn Lưu Ngọc Tuyết, mà chay nhanh ra khỏi cửa.
Lưu Ngọc Tuyết đuổi theo cô ta ra ngoài, sợ cô ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn.
Mà Trần Thanh Vi mới không làm chuyện ngu xuẩn, hai ngày qua cô ta đã hiểu rõ Hàn Duy Thái không yêu cô ta, lần này anh cũng là hạ quyết tâm hủy bỏ hôn ước.
Hoàn toàn không giữ lại một con đường sống.
Cô ta cũng đã nghĩ ra một lối thoát cho mình, cô ta đã từng nói sẽ khiến cho Hàn Duy Thái hối hận vì đã bỏ rơi cô ta.
Sau khi rời khỏi nhà cũ, Hàn Duy Thái quay lại biệt thự, buớc vào, nhìn thấy dì Trần ở dưới lầu, anh nhướng mày, có chút không vui, "Sao dì lại ở đây, cô ấy sao rồi?"
"Cô Lan đi ra ngoài rồi, tôi thấy cô ấy sắc mặt không được tốt, nhưng tôi không ngăn được cô ấy."
Dì Trần giải thích nói.
"Sao dì không gọi điện thoại cho tôi?" Trong ngực anh, một ngọn lửa đang muốn bùng cháy.
"Cô .. Cô Lan bảo tôi không được gọi điện cho cậu. Cô ấy nói cậu đang bận, đừng gọi làm phiền cậu." Dì Trần thật sự không biết làm sao, bà chưa từng thấy Hàn Duy Thái tức giận như vậy.
Trong lòng bà có chút sợ hãi.
Hàn Duy Thái quay người rời đi, cô có thể đi đâu chứ?
Người phụ nữ này thực sự không làm cho người ta bớt lo mà...