Hàn Duy Thái biết Lương Tử Bạc gọi có mục đích gì.
Nghiêm Cẩn vẫn có chút lo lắng, ông chủ nhà họ Lương và ông chủ nhà họ Hàn là đồng nghiệp, nhưng thái độ làm người của ông chủ nhà họ Hàn chính trực, chưa bao giờ dùng thân phận của mình để làm những việc ngoài chức vụ.
Rất nhiều người đều nói, tập đoàn Vạn Thịnh có được thành tựu của ngày hôm nay, đều nhờ quan hệ của ông chủ nhà họ Hàn, nhưng
Nghiêm Cẩn biết rõ, những thứ này là Hàn Duy Thái tự nổ lực bằng chính khả năng của mình.
Thật sự không hề dính tới ông chủ.
Nhưng ông chủ nhà họ Lương thì không giống vậy, Lương Tử Bạc cũng kinh doanh, nhưng lại lén làm chuyện phi pháp sau lungy, phía trên
có ông chủ nhà họ Lương che chở, cũng coi như mọi việc thuận lợi.
Nhưng họ cũng sợ rằng, một ngày nào đó mọi chuyện sẽ bại lộ, nên họ muốn kéo nhà họ Hàn xuống nước, nếu như thật sự bại lộ, nhà họ Lương và nhà họ Hàn cùng nhau giải quyết, cơ bản có thể dẹp yên.
Nhưng đã lâu như vậy, Lương Tử Bạc sử dụng rất nhiều chiêu trò, độc địa, tàn ác, muốn kéo nhà họ Hàn xuống nuớc, thông dông làm bậy với anh ta.
Lần này anh ta nắm được một nhược điểm lớn như vậy, chắc chắn sẽ mượn chuyện này để nói chuyện của mình.
Nghiêm Cẩn muốn khuyên nhủ, nhưng Hàn Duy Thái không muốn nghe, cúp điện thoại.
Quả nhiên, ngày thứ hai chuyện Trần Thanh Hoàng ẩu đả gây chết người xuất hiện trên các mặt báo.
Lập tức ầm ĩ tới nỗi gà bay chó sủa.
Hàn Duy Thái hoàn toàn không để ý tới, vẫn giống bình thường, tới công ty xử lý công việc.
Nghiêm Cẩn sắp sốt ruột muốn chết.
Thật sự là đúng với câu hoàng thượng không vội, thái giám đã nóng lòng muốn chết.
Nhà họ Trần bị sự lo lắng bao phủ, không khí nặng trĩu.
Cả nhà vốn vì chuyện của Trần Thanh Hoàng mà cả đêm không ngủ, sáng sớm lại nhìn thấy tin tức, đều cuống cuồng hết cả lên.
Trong một đêm Trần Hùng như già đi mười tuổi, ông thật sự rất thương yêu đứa con trai này.
"Kêu Thanh Vi đi cầu xin Hàn Duy Thái!" Trần Hùng vỗ bàn.
"Còn cầu xin? Bởi vì chuyện này mà hôn sự cũng bị hủy rồi." Lưu Ngọc Tuyết bà ta không muốn sao?
Bà ta cũng muốn, Thanh Hoàng cũng là con của bà ta, sao bà ta không sốt ruột cho được?
Nhưng thái độ của nhà họ Hàn hôm qua đã để bà ta biết, nhà họ Hàn sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Cho dù muốn cứu, cũng không thể đi xin Hàn Duy Thái.
"Hủy thì hủy, hôn sự quan trọng hay mạng của Thanh Hoàng quan trọng?" Trần Hùng lạnh giọng quát lớn.
Cả đêm Trần Thanh Vi không ngủ được, sáng sớm vừa ngủ, đã bị Trần Hùng quát cho tỉnh dậy.
Tinh thần của cô ta vốn đã không tốt, nghe Trần Hùng nhắc tới hôn sự của mình, thoáng cái đã từ trên lầu vọt xuống, hét lên với Trần
Hùng: "Nó là con trai ba, con không phải con gái ba sao, nó bị như hôm nay, đều do ba chiều hư, dựa vào cái gì bởi vì nó mà hôn sự của con không quan trọng chứ?"
Lưu Ngọc Tuyết nhanh chóng kéo Trần Thanh Vi lại, hiện tại tâm trạng con gái không tốt, bà ta liền an ủi: "Chuyện kết hôn vẫn còn cách cứu vãn, con bình tĩnh chút."
Trần Thanh Vi không bình tĩnh được: "Mẹ, con biết rồi, chắc chắn là Trần Thanh Lan, chắc chắn là nó giở trò quỷ, nếu không Hàn Duy Thái sẽ không thể không cần con."
Bỗng nhiên Trần Thanh Vi mở to mắt nhìn Lưu Ngọc Tuyết, trông mặt đầy hoảng sợ: "Có phải Duy Thái biết chuyện năm đó, nên anh ấy mới..."
"Thanh Vi!" Lưu Ngọc Tuyết lớn tiếng quát: "Cái gì mà năm đó, đó là Con!"
Trần Thanh Vi vẫn không tin, cô ta không thể chấp nhận việc Hàn Duy Thái không cần cô ta nữa.
Cô ta ôm mặt khóc: "Con yêu anh ấy, con muốn kết hôn với anh ấy, mẹ, mẹ phải giúp con."
"Mẹ sẽ giúp con, đừng sợ, đừng sợ." Lưu Ngọc Tuyết nói một cách không tự tin, bà ta giúp thế nào, chuyện của Thanh Hoàng nhà họ Hàn đã không tình nguyện nhúng tay vào.
Tất cả đều bởi vì Trần Thanh Lan!
Bởi vì nó, Hàn Duy Thái mới không quan tâm Trần Thanh Vi, thậm chí hủy hôn.
Bởi vì nó, công ty cũng mất, hiện tại họ mất tất cả rồi.
Lưu Ngọc Tuyết oán hận, bà ta cực kỳ hận, năm đó sao không để nó chết trong tù đi?
Nếu chết rồi thì tốt biết bao nhiêu?
Bà ta chắc chắn sẽ hủy hoại Trần Thanh Lan.
Để cho nó mãi mãi không có cơ hội ở bên Hàn Duy Thái, để cho nó không thể làm người.
Bà ta ôm Trần Thanh Vi tâm tình không ổn định, biểu cảm độc ác nói: "Mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ con, chắc chắn sẽ hủy hoại Trần Thanh Lan, để cho nó mãi mãi không uy hiếp con được."
So với nhà họ Trần đang sợ hãi và bất an thì
Trần Thanh Lan bình tĩnh hơn nhiều, Trần Thanh Hoàng gây ra chuyện lớn như vậy, cô đương nhiên cũng biết.
Biểu cảm của cô lạnh nhạt, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là báo ứng của ông trời sao?
Bởi vì vết thương trên mặt cô vẫn chưa khỏi, rất nhiều nghiệp vụ cần đàm phán đều do Lâm Vũ Phong đi.
Hiện giờ công ty đã đi vào quỹ đạo, công việc của cô cũng thoải mái hơn nhiều, tâm trạng của Trương Diễm có hơi sa sút.
Cho dù trong lòng hận Trần Thanh Hoàng, nhưng dù sao cũng là người cô ấy từng yêu thương sâu đậm, biết cậu ta xảy ra chuyện như vậy, không hề thấy hả lòng hả dạ, mà trái lại còn thấy buồn phiền.
Trần Thanh Lan không muốn để Trương Diễm nghĩ tới những chuyện không vui này, nên dẫn cô ấy ra ngoài ăn cơm.
Trương Diễm hiểu ý tốt của Trần Thanh Lan, nên không từ chối, đi ra ngoài chung với cô.
Trần Thanh Lan dẫn cô tới một nhà hàng Việt Nam, biết cô ấy thích ăn cay, còn đặc biệt gọi mấy món khá cay.
Trùng hợp là Mộ Ngôn cũng tới đây nói về chuyện vụ án với đương sự, đúng lúc gặp nhau.
Vốn Mộ Ngôn cũng có chuyện muốn nói với Trần Thanh Lan, liền lên tiếng chào hỏi cô: "Ăn cơm xong, chờ tôi bên ngoài một lát, tôi có
chuyện muốn nói với cô."
Trần Thanh Lan gật đầu.
Mộ Ngôn đi rồi, Trương Diễm hỏi: "Cô quen với luật sư à?"
Trần Thanh Lan nhún vai: "Cũng không quen thân lắm, chỉ là quen biết thôi."
"Được rồi, cô nói vậy thì là vậy." Trương Diễm bĩu môi.
Trần Thanh Lan cau mày: "Biểu cảm của cô là gì thế?"
"Lan Lan, cô từng chịu tổn thương, nhưng cô cũng là con người, cũng có tình cảm, vì sao
không thử yêu ai đó đi? Đừng nghĩ đàn ông đều không tốt được không, tuy rằng tôi cũng gặp phải đàn ông cặn bã." Trương Diễm nhìn ra Trần Thanh Lan rất bài xích chuyện tình cảm nam nữ.
Nhưng cô ấy còn trẻ như vậy, không thể cứ ở một mình cả đời được.
Trước khi vào tù, Trần Thanh Lan chưa từng yêu đương, chưa có người yêu.
Khi ra tù, sống cũng không dễ dàng, còn bị tổn thương nhiều như vậy, làm gì có thời gian nghĩ tới chuyện yêu đương? Cô sống là để đòi lại công bằng cho mẹ và con cô. Về phần người yêu, cô cũng có.
Quý Phong giúp cô, chăm sóc cô ba năm, có thể đó chính là tình yêu chăng.
"Tôi có người yêu rồi?" Nhìn biểu cảm của Trần Thanh Lan, Trương Diễm cực kỳ kinh ngạc, sau đó hiểu rõ cười: "Nếu cô thích Hàn Duy Thái thì cũng là chuyện bình thường thôi,
vẻ ngoài anh ta đẹp trai như vậy, lại có tiền, ở thành phố Hà Nội là đại diện cho quyền quý, hơn nữa cũng đối xử rất tốt với cô."
Trần Thanh Lan nhíu mày chặt hơn, gắp một miếng ớt vào chén của cô ấy: "Ăn cơm của cô đi!"
Hàn Duy Thái tốt với cô hồi nào? Ép buộc? Uy hiếp? Chiếm giữ?
Đó là yêu sao?
Nếu như đó thật sự là yêu, thì cô chẳng cần.
Sau khi ăn xong Trương Diễm biết Trần Thanh Lan còn có việc nên đi trước.
Trần Thanh Lan ngồi trên ghế dài bên ngoài, chờ Mộ Ngôn.
Cô không chờ quá lâu, Mộ Ngôn đã đi ra.
Có phải chờ lâu rồi không?" Mộ Ngôn cười hỏi.
Trần Thanh Lan lắc đầu cười: "Không có, tôi cũng vừa ra thôi."
Mộ Ngôn kêu cô ngồi xuống, suy nghĩ một lát nói: "Tai nạn giao thông bốn năm trước, cô không phải người gây án, có muốn rửa sạch tội danh của mình không?"
Trần Thanh Lan nhìn anh ta, nhớ lần trước anh ta nói anh ta có chứng cứ.
Có thể chứng minh vụ tai nạn giao thông đó không phải cô làm.
Nhưng bây giờ đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa, có tội hay không cô không quan tâm.
Cũng ngồi tù rồi, tội cũng chịu rồi, con cũng mất rồi.
Lật lại vụ án, chẳng qua càng chạm vào vết thương của cô thôi.
"Anh muốn làm gì?" Trần Thanh Lan cũng không phải đứa ngốc, nghĩ anh ta đột nhiên nhắc tới chuyện này, chắc chắn là có mục
đích.
"Cô không muốn?" Mộ Ngôn nhấn mạnh, anh ta không hiểu, cực kỳ không hiểu.
"Có phải cô cảm thấy đầu sỏ gây chuyện đã gặp báo ứng, nên cô không muốn ra tay nữa?" Mộ Ngôn vừa nghĩ tới Trần Thanh Hoàng là kẻ tình nghi của vụ án, trong lòng liền sảng khoái, năm đó anh ta đâm chết người, tự do bốn năm, hiện tại cuối cùng cũng gặp quả báo.
Nếu như trước đây Trần Thanh Lan còn có chút không tin tưởng Mộ Ngôn, thì hiện tại cô hoàn toàn tin rồi.
Ngoại trừ người nhà họ Trần và cô, không ai biết chuyện Trần Thanh Hoàng là người gây ra tai nạn năm đó.
Sao anh ta lại biết, anh ta thật sự có chứng cứ?
Mộ Ngôn gật đầu khẳng định: "Chỉ cần cô muốn, tôi có thể làm luật sư của cô, thay cô lật lại bản án."
Mộ Ngôn làm như vậy, chỉ là muốn cô ghi nhớ điểm tốt của mình.
Đợi một ngày, cô biết sự thật, sẽ xem xét anh ta từng giúp cô, mà không trách anh ta đã che giấu.