Lý Di Vân nghiêng đầu qua chỗ khác không muốn nhìn Trần Thanh Vi, bà chưa bao giờ nghĩ tới việc hủy bỏ hôn sự này, là mỗi người trong họ đều không yên phận, gặp phải chuyện này rốt cuộc cũng đã chạm đến giới hạn.
"Nếu bây giờ hủy bỏ hôn sự, người ngoài chắc chắn sẽ nói mấy người vô tình vô nghĩa, lúc chúng tôi gặp nạn thì vứt bỏ chúng tôi." Lưu
Ngọc Tuyết không thể không hạ giọng, còn chưa cứu được Trần Thanh Hoàng ra, Trần Thanh Vi không thể lại mất đi Hàn Duy Thái.
Nếu không nhà họ Trần thật sự kết thúc rồi.
Chuyện này thật ra Lý Di Vân chưa nghĩ đến, vừa rồi bà cũng rất tức giận.
Bây giờ tình thế của cuộc hôn nhân này tiến hay lùi đều khó.
Lúc nhà họ Trần đang lúc gặp khó khăn mà nhà bà hủy hôn, thì quả thật sẽ đưa tới những lời bàn tán không tốt.
Nhưng nếu không hủy, cưới một đứa con dâu như vậy, Lý Di Vân không chịu nổi.
"Chuyện yêu đương không lẽ không được chia tay? Vi Vi và Duy Thái đã đính hôn hơn 4 năm rồi, nhưng nhà họ Trần mấy người cũng chiếm không ít lợi ích từ chỗ chúng tôi nhỉ?" Lý Di Vân cũng không phải là người không có đầu óc.
Cuộc hôn nhân này cho dù có hủy hay không hủy, họ cũng phải để Lưu Ngọc Tuyết và Trần Thanh Vi hiểu rõ, nhà họ Hàn chưa bao giờ thiếu nợ họ, ngược lại là bọn họ, đi đòi nhà họ Hàn khắp nơi.
Giống như chuyện lần này, Trần Thanh Hoàng gây ra họa, còn không phải tới đây xin giúp đỡ sao?
"Con sai rồi, con sai rồi, con không cần Duy Thái giúp đỡ nữa."
Trần Thanh Vi thực sự sợ, sợ cuộc hôn nhân này thất bại, sợ Hàn Duy Thái thật sự không cần cô ta nữa.
Lý Di Vân vẫn không nhìn mặt cô ta.
Trần Thanh Vi quỳ xuống trước mặt Hàn Duy Thái, nắm tay anh, nước mắt lã chã, nghẹn ngào: "Duy Thái, cho dù em có rất nhiều sai
lầm, nhưng em chưa từng có lỗi với anh, yêu anh là em sai sao?"
Nếu là lúc trước Hàn Duy Thái chắc chắn sẽ bị những lời sướt mướt này làm cảm động.
Nhưng bây giờ anh lại thấy, lần này cô ta làm vậy là có mục đích khác.
Hàn Duy Thái đưa tay, lau nước mắt trên mặt cô ta, dịu dàng lướt qua mặt cô, trong đầu chợt lóe lên gương mặt của Trần Thanh Lan,
trong mắt càng thêm dịu dàng hẳn: "Nó không phải là lỗi của cô, mà là lỗi của tôi, tôi không nên bởi vì tai nạn bất ngờ đó mà phải chịu trách nhiệm với cô."
Trần Thanh Vi liều mạng lắc đầu, nắm tay Hàn Duy Thái thật chặt không buông, gần như không khống chế được rống lên: "Không phải, không phải, là do anh yêu em, đối xử tốt với em, cho em tất cả..."
"Đó không phải là tình yêu!" Chỉ là trách nhiệm, vì tai nạn đêm hôm đó.
Anh cố ép mình thích Trần Thanh Vi, nhưng đã 4 năm, anh vẫn không thể nào rung động trước cô ta.
Cho dù kết hôn đi nữa, cũng sẽ không hạnh phúc, anh không thể vì trách nhiệm mà dây dưa cả đời.
"Cho dù không có chuyện của em trai cô, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô." Hàn Duy Thái nói xong liền đứng lên, thể hiện rõ anh không
muốn nói về chuyện này nữa.
Nhưng Trần Thanh Vi không chịu buông tay, cô ta ôm lấy Hàn Duy Thái: "Sẽ không, có phải Trần Thanh Lan đã nói xấu em với anh không, cô ta lừa anh đó, cô ta muốn anh rời bỏ em, cô ta là một tên lừa đảo!"
Hàn Duy Thái cúi đầu, nhìn cô gái quỳ trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt, mà là giễu cợt. Anh đang tự giễu mình.
Anh vẫn cảm thấy cô gái trước mặt này, ngoại trừ việc anh không có tình yêu với cô ta, thì cô ta không có khuyết điểm gì.
Hiện tại xem ra không phải vậy.
Cô ta không đơn giản như những gì cô ta thể hiện.
"Về trước đi, khi nào bình tĩnh lại rồi nói!" Hiện tại Hàn Duy Thái không muốn nói một chữ với Trần Thanh Vi nữa.
Gọi người vào tiễn khách.
Trần Thanh Vi không chịu, Lưu Ngọc Tuyết đã khôi phục được chút ý trí, tâm trạng Trần Thanh Vi quá kích động, Lưu Ngọc Tuyết sợ cô ta nói những lời không nên nói, nên kéo cô ta từ dưới đất lên, đồng thời nói với Hàn Duy Thái: "Dì về, sẽ khuyên bảo nó, con cũng nên bình tĩnh một chút, dù sao chuyện của Thanh Hoàng, cũng không liên quan tới nó, mấy năm nay, chắc con cũng đã có tình cảm vói nó."
"Tiễn khách!" Người Hàn Duy Thái ghét nhất chính là Lưu Ngọc Tuyết.
Nhìn cũng không muốn nhìn.
Người hầu nhà họ Hàn giúp Lưu Ngọc Tuyết đỡ Trần Thanh Vi ra ngoài.
"Duy Thái, Duy Thái."
Tiếng khóc của Trần Thanh Vi đau khổ tột cùng.
Trong lòng Lý Di Vân cũng thêm buồn phiền, chuyện xảy ra như vậy, trong lòng cảm thấy rất tức giận, lại nghe tiếng khóc của Trần Thanh Vi, bà khó chịu nói với Hàn Duy Thái:
"Đi theo mẹ vào phòng sách."
Hàn Duy Thái xoa nhẹ thái dương, hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, đi vào theo.
"Con suy nghĩ kĩ rồi?" Lý Di Vân lên tiếng hỏi trước.
Hàn Duy Thái đương nhiên hiểu Lý Di Vân đang ám chỉ cái gì.
Thản nhiên vâng một tiếng.
Lý Di Vân cầm chén trà trên bàn tạt vào anh, Hàn Duy Thái đứng yên không nhúc nhích, dù sao Lý Di Vân cũng sẽ không bỏ qua: "Con đó!
Muốn mẹ tức chết sao, năm đó mẹ muốn cưới con gái nhà họ Hứa cho con, hai bên môn đăng hộ đối, con chết sống không đồng ý, đính hôn với Trần Thanh Vi, hiện tại thế nào?"
"Chuyện năm xưa mẹ đừng nhắc có được không?" Đầu Hàn Duy Thái đang đau nhức, anh biết Lý Di Vân chắc chắn sẽ lôi chuyện cũ ra.
Anh không phủ nhận, năm đó đính hôn với Trần Thanh Vi, có một phần nguyên nhân là vì không muốn cuộc hôn nhân Lý Di Vân sắp xếp
cho mình, cho nên mới dùng Trần Thanh Vi làm vật che chắn với con gái nhà họ Hứa.
"Vì sao không thể nói? Người ta gả vào nhà họ Lương, con cũng đã hai tuổi rồi, còn con, còn con, đã ba mươi mấy rồi, hôn sự cũng hủy rồi,
đừng nói tới cháu, ngay cả con dâu còn không biết đang ở đâu, từ trước tới giờ con đều không chịu nghe lời, con nhìn con xem, giờ mọi chuyện thế nào đây hả?"
Nghĩ tới con gái nhà họ Hứa, Lý Di Vân cảm thấy bản thân sắp bị tức chết rồi.
Nếu như năm đó Hàn Duy Thái không ngang bướng, cưới con gái nhà họ Hứa, hiện tại con trai hai tuổi đã là của bà rồi.
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu, trong lòng Lý Di Vân lại oán hận.
"Cũng không biết đến khi chết, có thể nhìn thấy con kết hôn không nữa, người khác kết hôn sinh con, sao lại thuận lợi như vậy, mà tới lượt con lại khó thế chứ?"
Lý Di Vân ôm ngực, chuyện lần này, thực sự khiến bà tức giận không nhẹ.
Hàn Duy Thái khẽ thở dài một cái, vuốt lưng cho Lý Di Vân: "Mẹ bớt giận đi."
Hàn Duy Thái không muốn nghe, nhưng là mẹ ruột của mình, không thể không quan tâm.
"Con xử lý cho tốt đi!" Lý Di Vân nhìn không được đánh Hàn Duy Thái một cái: "Người nhà họ Trần thật sự nhìn không còn thuận mắt nữa, gia đình đúng là không có giáo dục. Xảy ra chút chuyện đã lộ ra bộ mặt tham lam, đã là mạng người, còn liên quan đến vụ án lớn, cũng còn dám đến đây cầu xin."
Nếu như ghét một người, sẽ quên hết những điểm tốt trước đây và chỉ chăm chăm vào cái xấu.
Giống như Lý Di Vân lúc này, không vừa mắt ai nhà họ Trần.
"Chuyện này con không thể nhúng tay, ba con cả đời thanh bạch liêm khiết."
"Con biết." Hàn Duy Thái đưa Lý Di về phòng.
Xuống lầu.
"Bà chủ chắc chắn tức giận không nhẹ nhỉ." Dì Mai đi tới, bà là người làm lâu năm ở nhà họ Hàn, chuyện trong nhà, bà đều biết rất rõ. Hàn Duy Thái xoa huyệt thái dương: "Trong khoảng thời gian này, phải làm phiền dì chăm sóc mẹ con, không cần thì đừng ra ngoài."
Mặc kệ xử lý chuyện này như thế nào, đều sẽ có những lời bàn tán khó nghe.
Tai không nghe thì lòng không phiền.
"Vâng." Dì Mai gật đầu, thấy Hàn Duy Thái muốn ra ngoài, bà dò hỏi: "Đã trễ thế này cậu không ở nhà sao?"
"Không đâu, con còn có việc."
Dì Mai gật đầu, Hàn Duy Thái sải bước ra cửa, lúc tới cửa, điện thoại di động trong túi vang lên, là Nghiêm Cẩn gọi đến.
Nói có người muốn hẹn gặp anh.
Hàn Duy Thái đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, đáp lại hai chữ: "Không gặp."