Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 77:Cô nói xong là xong, nói gặp là gặp sao?




"Vậy mục đích của anh là gì?"

Anh ta tự nhiên lại có lòng tốt sao?

Trần Thanh Lan không tin.

Mộ Ngôn bị hỏi nghẹn họng mất mấy giây, nhưng anh ta phản ứng cực kì nhanh, giọng nói thêm phần trịnh trọng, "Không cần nghi
ngờ mục đích của tôi, tôi chỉ muốn, bắt thủ phạm năm đó đâm chết em gái tôi phải nhận trừng phạt thích đáng."

Trần Thanh Lan tay đặt trên đùi, không tự chủ được mà nắm có chút chặt, lãnh đạm hỏi ra khúc mắc trong lòng, "Nếu anh biết được sự
thật, lại có chứng cứ, mà anh lại còn là một luật sư, tại sao lại không đi lật lại bản án, phải đợi đến ngày hôm nay?"

Mộ Ngôn quay đầu nhìn cô, "Đến bây giờ cô vẫn còn đơn thuần vậy sao?"

Trần Thanh Lan cau mày, "Anh có ý gì?

"Cô không biết mối quan hệ giữa chị gái của Trần Thanh Hoàng là Trần Thanh Vi và Hàn Duy Thái sao, theo những gì tôi điều tra được,
cô năm đó mang thai không thể xin tại ngoại chờ xét xử, chính là vì người nhà họ Trần lặng lẽ dựa vào quyền lực nhà họ Hàn, âm thầm tìm những người có liên quan, khiến cô không thể ra tù." Nói đến đây anh ta ngừng một chút rồi tiếp tục nói, "Trong tay tôi là một bản chứng cứ, nhưng hoàn toàn không đủ để lật lại bản án thành công, vì chỉ cần Trần Thanh Vi và Hàn Duy Thái có quan hệ, nhà họ Trần muợn lấy quyền lực nhà họ Hàn, thì còn có thể kéo chuyện này xuống, lần này ai có thể khẳng định Trần Thanh Hoàng nhất định sẽ bị kết tội?"

Trần Thanh Lan vẫn luôn biết, khi chuyện mới xảy ra, đã có người âm thầm thao túng, nếu không đơn xin của cô không thể không có hồi
âm.

Chịu đựng suốt tám tháng, vẫn không thể giữ được đứa bé.

"Tôi biết cô không quan tâm đến bản thân mình, nhưng cô bằng lòng để Trần Thanh Hoàng thêm lần nữa ung dung ngoài vòng pháp luật sao?" Mộ Ngôn thừa nhận bản thân
có ý đồ riêng, muốn mượn tay Trần Thanh Lan, lần này phải khiến cho Trần Thanh Hoàng không thể thoát ra được.

Nhưng Trần Thanh Hoàng là kẻ thù chung của hai người bọn họ là sự thật.

Trần Thanh Lan hiểu ra ý của Mộ Ngôn, chỉ cần hôn ước giữa Trần Thanh Vi và Hàn Duy Thái vẫn còn, thì chuyện của Trần Thanh Hoàng, sẽ có khả năng bị nhấn chìm lần nữa.

Mặc dù chuyện đã bị làm lớn, nhưng chỉ cần nhà họ Hàn ra tay, cũng không phải không có khả năng mở lại bản án.

"Chuyện lần này, là cơ hội tốt để chúng ta lật lại bản án, cô hãy cân nhắc thật kỹ." Nói xong Mộ Ngôn đứng dậy, lãnh đạm nói, "Nếu con
của cô còn sống, liệu nó có muốn một người mẹ trên người gánh vác tội danh giết người không?"

Trái tim Trần Thanh Lan co rút lại, toàn thân vì kích động mà run rẩy.

"Nghĩ kĩ đi rồi tìm tôi!" Mộ Ngôn biết, cô đã thay đổi suy nghĩ, liền không nói nhiều nữa.

"Cô mặc dù quyết tâm báo thù, nhưng vẫn còn thiếu một thứ."

"Thứ gì?" Trần Thanh Lan hỏi.

Mộ Ngôn nắm lấy tay Trần Thanh Lan, trong lòng bàn tay cô viết ra một chữ.

Trần Thanh Lan nhẹ nhàng đọc lên, "Ác?"

"Người phụ nữ không độc ác, địa vị không vững vàng." Nói xong Mộ Ngôn đứng dậy rời đi.

Sau khi Mộ Ngôn về. Trần Thanh Lan một thân một mình ngồi rất lâu.

Thực ra Mộ Ngôn nói đúng, cô có quyết tâm báo thù, nhưng thâm tâm chưa đủ độc ác.

Cô đã lấy lại được sự bình yên, nhưng nhà họ Trần vẫn có nhà họ Hàn làm chỗ dựa, muốn đợi thời cơ trở lại, cũng chỉ là chuyện trong
nháy mắt.

Nhưng nghĩ đến Hàn Duy Thái người đàn ông này, cô không tự chủ được muốn rút lui.

Cô sợ, từ tận đáy lòng không muốn tiếp xúc với anh.

Cô đang suy nghĩ mông lung, di động trong túi vang lên.

Là đoạn clip Lâm Vũ Phong gửi tới.

Trần Thanh Lan tưởng là chuyện công việc, liền ấn mở, kết quả lại là một clip khiêu dâm vô cùng khó coi, chủ yếu là nhân vật chính trong đó Trần Thanh Lan nhận ra, ba tên lưu manh lần trước bắt cóc cô và Trương Diễm, rất nhanh gương mặt người phụ nữ lộ ra.

Vô cùng rõ nét.

Là Trương Diễm.

Cô ấy dường như bị hạ thuốc, hoàn toàn không có dấu hiệu cưỡng bức, mà lại còn kết hợp rất hưng phấn, trông rất giống bộ phim khiêu dâm.

Trần Thanh Lan biết ngay ngày hôm đó Trương Diễm nhất định đã xảy ra chuyện.

Nếu như không phải Trương Diễm, thì đây có khả năng sẽ là mình.

Tay Trần Thanh Lan không ngừng run rẩy, điện thoại cầm có chút không vững.

Đoạn clip này sao lại bị truyền được ra ngoài?

Lưu Ngọc Tuyết, đúng, nhất định là bà ta.

Đúng thật là Lưu Ngọc Tuyết, nhưng bà ta cũng đang trong tình trạng chết lặng, bà ta vẫn luôn tưởng nhân vật nữ chính trong clip
là Trần Thanh Lan, sao lại có thể là người phụ nữ khác?

Bà ta đầy phấn khởi ấn mở đoạn clip bà ta phát tán, kết quả người trong đó lại không phải Trần Thanh Lan.

Khi bà ta nhận được đoạn clip, bên kia liên tục cam đoan bên trong chính là Trần Thanh Lan, nên bà ta không kiềm tra.

Sau khi phát tán, mới phát hiện ra không phải.

Lưu Ngọc Tuyết tức giận vô cùng, nhưng tên Hào đã chết rồi, ba tên lưu manh kia vì thoát thân sớm đã rời khỏi thành phố Hà Nội, bà ta
giờ biết tìm ai đây?

Điện thoại Trần Thanh Lan vẫn còn chưa thông, Lâm Vũ Phong đã gọi đến, "Tôi gửi cô đoạn clip đã xem chưa, bây giờ trên mạng đã
phát tán hết rồi."

"Trương Diễm sao rồi?" Giọng nói Trần Thanh Lan run rẩy.

"Cô ấy vẫn chưa biết, tôi đã gọi cô ấy đến văn phòng rồi, không để cô ấy tiếp xúc với bên ngoài."

"Tôi biết rồi, tôi lập tức quay về, chăm sóc cô ấy cẩn thận. Tuyệt đối không được để cô ấy biết." Trần Thanh Lan dặn dò.

Không ai có thể chịu đựng nổi chuyện như vậy.

Đây lại còn là phụ nữ.

Khi Trần Thanh Lan vừa tới công ty, liền có người lên hỏi chuyện của Trương Diễm, Trương Diễm và cô có quan hệ tốt.

Người trong công ty đều biết.

Ngày nay mạng internet phát triển, rất nhanh đã lan truyền đi.

Trần Thanh Lan lập tức ra lệnh, không ai được phép nói ra, không được phép ở công ty bàn tán, nếu phát hiện liền sa thải.

Để giữ công việc nên mọi người đều ngậm miệng không nói.

Nhưng cũng không ngăn cản được sự việc lan truyền.

Trần Thanh Lan đi đến phòng làm việc của Lâm Vũ Phong, Trương Diễm còn đang phàn nàn, "Việc của anh, tại sao tôi phải làm?"

Lâm Vũ Phong nói, "Tôi bận, làm không hết, cô giúp tôi đi."

Thấy Trần Thanh Lan đi vào, Trương Diễm lập tức mách, "Cô mau xem trợ thủ đắc lực của cô, lại dám bắt tôi ở đây giúp anh ta sắp xếp đóng giấy tờ lộn xộn này."

Trần Thanh Lan rất muốn cười với cô ấy, nhưng không cười nổi.

"Chúng ta về nhà đi." Trần Thanh Lan nói với Trương Diễm.

Trương Diễm nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới giờ tan làm, "Cô bình thường đến giờ tan làm đều không nỡ tan làm. Hôm nay làm sao vậy?"

"Tôi mệt rồi, nhưng lại không muốn ở một mình, cô ở cùng tôi đi."

Trương Diễm thấy Trần Thanh Lan đúng là vẻ mặt không tốt lắm, liền gật đầu, nói được.

Ngay trước khi Trần Thanh Lan đưa Trương Diễm đi, dặn dò Lâm Vũ Phong, "Mấy ngày này tôi có lẽ sẽ không đến công ty, chuyện công việc..."

"Tôi biết rồi." Lâm Vũ Phong hiểu Trần Thanh Lan muốn nói gì.

Trần Thanh Lan gật đầu, đưa Trương Diễm rời đi, mọi người trông thấy Trương Diễm, tự nhiên nhớ tới đoạn clip của cô ấy, tự giác cách xa cô.

Cho rằng cô ấy bẩn.

Trương Diễm kì lạ hỏi, "Hôm nay mọi người đều thật kì lạ, gặp tôi là trốn."

"Ai trốn cô vậy?" Trần Thanh Lan cố tình nói.

Trương Diễm vuốt tóc, cảm thấy có lẻ bản thân tự suy nghĩ nhiều.

Trần Thanh Lan một bước cũng không rời Trương Diễm, chỉ sợ cô ấy nghe được tin đồn gì.

Mấy ngày ấy Trần Thanh Lan đều ở nhà, nói rằng bị bệnh, bảo Trương Diễm ở bên mình, cũng không cho cô ấy đi ra ngoài.

Nhưng mà, không ngờ tới chủ thuê nhà lại đến.

Bảo bọn họ phải dọn đi, nói Trương Diễm làm gái, nhà không cho những người như bọn họ thuê.

Trương Diễm đương nhiên không bằng lòng, Trần Thanh Lan không ngăn được chủ nhà, chủ thuê nhà đem chuyện clip ra rêu rao.

Trương Diễm lúc ấy liền phát hiện ra.

Trần Thanh Lan từ trước tới nay chưa từng nổi giận với ai, đây là lần đầu tiên của cô, hét to vào chủ nhà.

Cô không muốn bất kì ai nói xấu Trương Diễm.

"Trông cũng ra dáng người đàng hoàng, không ngờ là loại người như vậy, nhanh cút đi, đừng làm bẩn nhà của tôi." Bà chủ nhà nói chuyện cay nghiệt khó nghe.

"Chúng tôi sẽ dọn đi, bà làm ơn ngậm miệng lại!" Trần Thanh Lan trầm giọng quát lớn.

"Bây giờ phải đi luôn, lập tức cút ngay!" Bà chủ nhà cũng không quan tâm bay giờ là buổi đêm, đi vào trong phòng, quăng hết đồ đạc ra
ngoài.

Trần Thanh Lan ôm chặt Trương Diễm an ủi cô ấy.

Vì sự ầm ĩ của bà chủ nhà, thu hút rất nhiều người vây quanh đứng xem, thậm chí còn có người nhận ra Trương Diễm, chỉ trỏ vào cô.

Trương Diễm không thể chịu đựng nổi, cả người đều choáng váng.

Trần Thanh Lan lo sợ tiếp tục như này, Trương Diễm sẽ càng chịu đả kích, liền gọi điện cho Lâm Vũ Phong, kêu anh ta qua.

Lâm Vũ Phong nhận được điện thoại liền lập tức chạy tới, đuổi hết mọi người xung quanh đi.

Đưa Trần Thanh Lan và Trương Diễm rời khỏi.

Đêm hôm khuya khoắt, tình trạng Trương Diễm không ổn, bị đuổi ra ngoài, không có nơi nào để đi.

Lâm Vũ Phong nói, "Chỗ tôi rộng rãi, hôm nay cũng muộn như vậy, tới chỗ tôi ở tạm một đêm trước đi, chuyện thuê nhà, ngày mai tôi sẽ giúp cô tìm."

Trần Thanh Lan gật đầu, muộn rồi đành tạm như vậy đã.

Trương Diễm từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, đến nơi ở của Lâm Vũ Phong, cũng là co ro run rẩy trên ghế sofa, không nói câu
nào.

"Không sao cả, cùng lắm thì chúng ra đi ra nước ngoài, cô không phải có một người em gái ở nước ngoài sao, chúng ta chuyển đến đó
sống, lại còn có thể ở cùng em gái cô, được không?" Trần Thanh Lan nắm tay cô, cô ấy như vậy, Trần Thanh Lan rất lo lắng.

Trương Diễm không hề lên tiếng, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cả đêm Trương Diễm đều khóc, mắt sưng đỏ không mở ra được, Trần Thanh Lan lo lắng, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Đau lòng chết đi được.

Trương Diễm gặp tai họa này, đều là vì cô.

Sau đó Lâm Vũ Phong đưa ra ý kiến, gọi bác sĩ tới nhà tiêm một mũi an thần, cô ấy mới dần dần ngủ thiếp đi.

Trần Thanh Lan ngồi ở đầu giường nhìn Trương Diễm ngủ say, che miệng khóc nấc, "Cô ấy không phải người như vậy, là do kẻ khác hãm hại."

Trần Thanh Lan không muốn Lâm Vũ Phong cũng hiểu lầm cô ấy.

Lâm Vũ Phong không nói gì.

Đột nhiên Trần Thanh Lan hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Mộ Ngôn, cô có quyết tâm trả thù, nhưng không đủ tàn nhẫn.

Mới khiến cho mọi người bên cạnh cô lại bị tổn thương.

Cô lau nước mắt ở khoé mắt, nhìn Lâm Vũ Phong nói, "Giúp tôi trông nom cô ấy, ở bên cạnh tuyệt đối, không được rời khỏi."

Lâm Vũ Phong nói đồng ý.

Trần Thanh Lan rời khỏi nơi ở của Lâm Vũ Phong, ở bên ngoài bắt xe trực tiếp đi đến tập đoàn Vạn Thịnh.

Mộ Ngôn nói không sai, chỉ cần nhà họ Trần vẫn dựa vào nhà họ Hàn quyền thế to lớn, bọn họ sẽ không dễ bị lật đổ.

Cô phải nắm Hàn Duy Thái trong tay, cô phải phá hỏng được chuyện hôn lễ của Trần Thanh Vi, khiến nhà họ Trần không còn chỗ dựa.

Trần Thanh Lan ở bên Trương Diễm cũng một đêm không ngủ, sắc mặt không được tốt lắm.

Lễ tân chặn lại nói cô không có hẹn trước nên không cho cô vào được, vừa đúng lúc Nghiêm Cẩn từ bên ngoài xử lý công việc trở về thì bắt gặp.

Liền đưa cô lên.

Nghiêm Cẩn để cô ở bên ngoài đợi, anh ta vào thông báo một tiếng.

"Cô Lan đến rồi."

"Không gặp." Hàn Duy Thái không thèm suy nghĩ đã từ chối.

Anh tưởng là Trần Thanh Vi, bây giờ đến cũng chỉ mấy chuyện cỏn con.

"Là Trần Thanh Lan." Nghiêm Cẩn sợ Hàn Duy Thái hiểu lầm.

Hàn Duy Thái tay đang ký giấy tờ liền dừng đột ngột, có một nét bút bi viết lệch, rất nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên, thờ ơ nói,
"Không gặp."

Cô ấy kiên quyết đoạn tuyệt như vậy?

Chỉ để rời xa anh. Không ngần ngại ra tay với chính gương mặt mình.

Lần này đến làm gì?

Lại coi anh là cái gì? Cô nói xong là xong, nói gặp là gặp sao?

Hàn Duy Thái anh từ bao giờ trở nên rẻ mạt như vậy?