Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 72:Nếu mà con của cô vẫn còn




Trần Hùng quen thuộc công ty này đến không thể quen thuộc hơn được nữa, ông ta đi thẳng vào trong thang máy lên tầng cao nhất.

Trần Thanh Lan đang làm việc, cô với Lâm Vũ Phong đã tìm được đối tác cho hạng mục vốn đang bị tạm hoãn, hạng mục vẫn tiếp tục như bình thường, đợi hạng mục này kết thúc và thu hồi được vốn, bọn họ sẽ có tiền để làm hạng mục bọn họ muốn.

Trần Thanh Lan rất vui khi công việc kinh doanh đang đi đúng hướng và hoạt động bình thường.

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định gọi điện thoại cho Lâm Vũ Phong, kể từ khi cô tiếp quản công ty đến giờ, Lâm Vũ Phong đã giúp đỡ cô
rất nhiều, mặc dù anh ta có mục đích của riêng mình nhưng điều đó rất có lợi đối với cô.

Cô vừa mới gia nhập vào công ty, vì vậy cô cần phải dùng thực lực để chứng minh năng lực của mình, như vậy mới có thể thuyết phục được mọi người.

Lâm Vũ Phong bận tới bận lui giúp cô giải quyết mấy mớ hỗn độn, đáng lẽ ra cô nên nói lời cảm ơn với anh ta, nhân tiện gọi cả Trương
Diễm nữa, rủ hai người bọn họ cùng đi ăn đêm.

Cô vừa cầm điện thoại lên thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy mạnh ra, động tác của Trần Thanh Lan ngừng lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trần Hùng đang đứng đó, vẻ mặt cô lạnh đi.

Cô cúp điện thoại, hờ hững hỏi: "Có việc?"

Vẻ mặt Trần Hùng tức giận đến biến dạng, ông ta chỉ vào Trần Thanh Lan: "Đó là cách mày nói chuyện với tao hả?"

Giọng điệu của Trần Thanh Lan vẫn hờ hững như trước: "Vậy tôi nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với ông, hay là ông chỉ cho tôi đi?"

Trần Hùng vỗ mạnh lên bàn làm việc: "Tao là bố mày, mày là con tao, cho dù mày có ấm ức thì cũng không thể nói chuyện vô lễ với tao
như vậy!"

Ấm ức?

Cô đang chịu ấm ức sao?

Ông ta vì Lưu Ngọc Tuyết mà không quan tâm đến mẹ cô, ép bà ấy phải nhảy lầu.

Vì cứu công ty, mà ông ta ép gả cô cho một ông già.

Cùng là con của ông ta, thế mà ông ta lại có thể đẩy cô ra chịu tội thay cho Trần Thanh Hoàng vì không muốn Trần Thanh Hoàng phải ngồi tù.

Cô bị bắt nạt và hành hạ ở trong tù, thậm chí cô còn không thể nộp đơn xin tại ngoại chờ xét xử ngay cả khi cô đang mang thai.

Còn lâu cô mới tin nhà họ Trần không động tay động chân vào chuyện này.

Cô đau đớn, người bố này đã ở đâu khi cô đang ở ranh giới của sự sống với cái chết?

Bốn năm qua, ông ta đã bao giờ đi thăm cô chưa?

Bốn năm qua, hơn một nghìn ngày đêm, ông ta có biết cô phải làm sao mới có thể sống sót không?

"Từ giây phút ông đẩy tôi ra chịu tội thay, ông đã không còn là bố tôi nữa!"

Trần Hùng tức đến mức cả người run lên: "Mày... Mày nói lại coi!"

Trần Thanh Lan ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi, ánh mát khát máu: "Kể từ khoảnh khắc ông bức tử mẹ tôi, hại cả một đời tôi, ông đã không còn là bố tôi nữa, bởi vì ông không xứng..."

"Chát!" Trần Hùng tức giận tát cô, ông ta không thấy vết thương trên mặt cô.

"Mày cút về nhà cho tao, nếu hôm nay mày không nghe lời, tao sẽ đánh chết mày!"

Vừa nói ông ta vừa muốn kéo Trần Thanh Lan đi.

Một cái tát đột ngột này khiến Trần Thanh Lan không kịp phòng bị, cô cảm thấy đầu choáng váng, gương mặt đau rát.

Lâm Vũ Phong đến giao văn kiện cho Trần Thanh Lan, nhân tiện bàn bạc với cô về những bước tiếp theo của công việc.

Không ngờ, anh ta lại nhìn thấy Trần Hùng đánh kéo Trần Thanh Lan.

Anh ta liền đi lên kéo Trần Hùng ra.

"Tôi kính ông là bậc cha chú, nhưng mà ông không còn là người quản lý ở đây nữa, ông không có tư cách giương oai diệu võ ở đây!"

Trần Hùng chỉ vào Lâm Vũ Phong: "Mặc dù tao không biết mày dùng lời ngon tiếng ngọt gì dụ dỗ Thanh Lan cho mày ở lại công ty,
nhưng tao biết tham vọng của mày, không phải mày muốn nắm thực quyền ở công ty sao? Mày có thể lừa được Thanh Lan nhưng không lừa được tao đâu!"

Lâm Vũ Phong buông tay, từ trước đến nay anh ta không hề có ý định che dấu tham vọng của mình, anh ta rất thẳng thắn, căn bản không hề quan tâm Trần Hùng nói như thế nào.

"Ra ngoài!" Trần Thanh Lan nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy Trần Hùng thêm một chút nào nữa.

Cô luôn cảm thấy mình đã luyện được cho mình một bộ giáp sắt thép, cô sẽ không bị tổn thương hay sợ hãi nữa.

Nhưng mà khi cô đối mặt với một người cha nhẫn tâm như vậy, ra tay đánh cô không thương tiếc.

Trái tim cô, vẫn cảm thấy đau.

Ông ta vẫn là ông ta, vẫn giống như bốn năm trước.

Ông ta ra tay không một chút thương tiếc, không hề do dự đẩy cô ra chịu tội thay cho con trai của ông ta, không thèm quan tâm đến sống chết của cô.

"Mời ông ra ngoài!" Sắc mặt Lâm Vũ Phong cũng trầm xuống.

"Đây là chuyện của nhà tao, nó là con gái của tao, mày quản được sao?" Trần Hùng tức giận gõ bàn.

Trước kia ông ta quản lý công ty, ở nhà ông ta nói một là một hai là hai, ai cũng phải nghe theo lời ông ta.

Làm sao bây giờ ông ta có thể chịu đựng được sự tủi giận này.

Lâm Vũ Phong mỉa mai ông ta không ngớt: "Chuyện nhà ông? Ông có coi cô ấy là con gái sao, ông không nhìn thấy mặt cô ấy đang bị
thương sao, thế mà ông cũng xuống tay được, ông có biết gương mặt quan trọng đối với một cô gái như thế nào không, ông đúng là không
xứng làm bố."

Trần Hùng sững sờ, lúc này ông ta mới thấy băng gạc trên mặt Trần Thanh Lan đang rỉ máu vì cái tát của ông ta.

Mặc dù có lỗi, nhưng ông ta là bố, ông ta có quyền đánh con của mình.

"Nó là con gái của tao, muốn đánh thì tao đánh." Cơn tức giận vừa rồi của Trần Hùng đã biến mất.

Lâm Vũ Phong hỏi lại: "Vậy ông cũng tùy tiện thích đánh hai đứa con khác của ông sao?"

Lâm Vũ Phong đã nghe về chuyện gia đình Trần Hùng từ bố mình.

Ông ta có bồ nhí bên ngoài, bức tử người vợ của mình, còn đánh đập hành hạ đứa con với người vợ trước.

Ông ta không đáng là đàn ông.

Lâm Vũ Phong coi thường những người như ông ta.

Trần Hùng bị Lâm Vũ Phong làm cho nghẹn lời.

Nhưng ông ta không phục, cãi lại: "Thanh Hoàng là con trai, bây giờ nó đã lớn, tôi không thể đánh nó, nếu không sẽ rất mất mặt, về phần Thanh Vi thì càng không thể đánh, con bé là một cô gái, tương lai còn phải lập gia đình, trên mặt không thể có sẹo..."

Ông ta cũng nhận thấy rằng ông ta càng nói càng sai.

Lâm Vũ Phong cạn lời với ông ta.

Ý của ông ta là, Trần Thanh Lan không phải là con gái, không cần phải lập gia đình?

Muốn đánh thì đánh?

Lâm Vũ Phong không muốn nhiều lời với ông ta nữa, lập tức lấy điện thoại gọi điện cho bảo vệ.

Trần Hùng làm sao có thể để bản thân bị đuổi đi.

Ông ta phất tay áo: "Cho dù tao không phải là chủ tịch, nhưng tao vẫn là cổ đông, ai trong bọn mày dám động đến tao?"

"Vậy mời ngài đi ra ngoài, khi nào họp cổ đông tôi sẽ thông báo cho ngài." Lâm Vũ Phong lạnh lùng nói.

Trần Hùng hừ lanhy một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Vũ Phong, sau đó quay người đi ra ngoài.

Ông ta sợ Lâm Vũ Phong thật sự gọi người ném ông ta ra ngoài, ông ta sợ mất mặt nên chỉ có thể đi trước, rồi mới nghĩ cách bắt Trần
Thanh Lan giao cổ phần trong tay ra.

Số cổ phần này liên quan đến toàn bộ nhà họ Trần, cũng là mặt mũi của ông ta.

Trần Thanh Lan vẫn luôn nghiêng đầu, cô lau mặt: "Để anh xem chuyện cười rồi."

"Đi bệnh viện đi, miệng vết thương của cô chắc chắn đã bị nứt ra rồi." Lâm Vũ Phong không đành lòng nhìn mặt cô.

Một gương mặt xinh đẹp như vậy, Trần Hùng rõ ràng muốn phá hủy gương mặt cô mà.

Thật đáng tiếc gương mặt thế này.

Trần Thanh Lan không hề quan tâm đến ngoại hình của mình, cô chỉ muốn vết thương mau lành lại, chứ trên mặt có miếng băng gạc như vậy, cô không thể đi bàn chuyện làm ăn với người khác được.

"Tôi đưa cô đến bệnh viện." Lâm Vũ Phong nói.

Trần Thanh Lan khẽ gật đầu.

Tốc độ lái xe của Lâm Vũ Phong rất nhanh, không bao lâu đã đến bệnh viện.

Trần Thanh Lan bảo anh ta đi về trước, công ty không thể không có ai.

"Vậy cô thì sao?" Lâm Vũ Phong muốn đợi cô để cùng về.

"Vết thương nhẹ thôi, đợi khám xong tôi sẽ bắt taxi về."

"Vậy được rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi." Lâm Vũ Phong gật đầu nói.

Trần Thanh Lan nói ừ, rồi quay người đi vào bệnh viện.

Buổi chiều bệnh viện không có nhiều người, cô vừa đợi một lát là đã đến lượt cô vào khám.

Bác sĩ lau sạch vết thương cho cô, không khỏi nhíu mày: "Gương mặt này... ở đây có thuốc trị sẹo, cô muốn mua không?"

"Không muốn, cô lau sạch vết thương cho tôi là được." Minh Thiện đã đưa thuốc cho cô, nên không cần mua nữa.

"Vết thương của cô nếu không bôi thuốc, sẽ để lại sẹo... mà có bôi thuốc thì cũng để lại sẹo... Nhưng sẽ mờ hơn một chút."

"Tôi có thuốc."

"Vậy được rồi." Bác sĩ không nói nữa, bắt đầu xử lý vết thương cho cô, dặn dò: "Buổi tối lấy một ít đá chườm lên mặt để giảm sưng nhưng phải chú ý không được đụng vào vết thương và ăn ít đồ cay, nó sẽ giúp vết thương nhanh lành hơn."

"Được, cảm ơn!" Trần Thanh Lan thờ ơ đáp.

"Không cần khách khí, đây là trách nhiệm của tôi." Dọn dẹp xong, bác sĩ đưa sổ khám bệnh lại cho cô: "Được rồi."

Trần Thanh Lan cầm sổ khám bệnh rời đi, lúc đi ngang qua hành lang khu nội trú, cô nhìn thấy Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, đưa tay chạm vào mặt cô: "Mặt của cô?"

"Bị thương nhẹ thôi, tại sao anh lại ở đây?" Trần Thanh Lan không muốn nói thêm về vết thương của mình, cố ý đổi chủ đề.

"Tôi đến làm thủ tục xuất viện cho Niệm Ân."

"Thằng bé bị sao?" Thanh Lan quan tâm hỏi.

"Nó bị bệnh thiếu máu... Lần này tôi đến đây vì bệnh của nó." Mộ Ngôn né tránh ánh mắt của Trần Thanh Lan, anh ta không dám nhìn
thẳng.

Trái tim Trần Thanh Lan đột nhiên co thắt lại, bảo sao cô thấy Niệm Ân gầy như vậy.

"Tôi có thể đi gặp thằng bé không?" Trần Thanh Lan hỏi.

"Được, nó ở phòng hai lẻ sáu, tôi đi làm thủ tục xuất viện." Mộ Ngôn nói.

Trần Thanh Lan đi về phía khoa nội trú.

Cô đi đến trước cửa, nhìn thấy Niệm Ân qua cửa quan sát bằng kính, cậu bé rất ngoan, ngồi một mình trên giường, chắc là cậu bé
đang chờ Mộ Ngôn.

Dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của cậu bé khiến người khác đau lòng.

Trần Thanh Lan không hiểu sao lại cảm thấy mũi mình hơi chua xót, nếu con cô vẫn còn, chắc nó cũng lớn như vậy.

Nếu con cô vẫn còn, có phải nó cũng sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Niệm Ân, khiến người ta yêu thương...