Trần Thanh Lan biết con của cô đã ra đi và không thể còn sống nữa, Quý Phong đã điều tra giúp cô, ngày hôm đó thật sự có một đứa bé chết yểu.
"Chị?" Niệm Ân thấy có người đứng ở cửa, cậu bé không biết có phải là cô không, nên ngập ngừng gọi một tiếng.
Trần Thanh Lan tỉnh táo lai, đẩy cửa đi vào, cười nói: "Nghe chú của em bảo em bị bệnh nên chị đến đây thăm em."
Niệm Ân mở to đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào mặt Thanh Lan: "Ai đánh chị vậy?"
Trần Thanh Lan sửng sốt, cười cười nói: "Là do chị không cẩn thận đụng vào, không có ai đánh chị."
"Thật ạ? Nhưng vì sao lại có dấu ngón tay?" Niệm Ân không hiểu, đưa tay sờ sờ: "Chị có đau không?"
Trần Thanh Lan lắc đuy: "Không đau."
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của Niệm Ân, trái tim của Trần Thanh Lan như muốn tan chảy.
Cô đưa tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Niệm Ân: "Niệm Ân ngoan, cơ thể có khó chịu không...?"
Mộ Ngôn lúc này đã làm thủ tục xuất viện xong, anh ta đẩy cửa đi vào, nghe thấy những lời Trần Thanh Lan vừa nói: "Bệnh của cậu bé phải cấy ghép tủy mới có thể chữa khỏi hoàn
toàn được, hiện giờ cậu bé chỉ đang bổ sung thay thế và tận lực giảm bớt các tế bào máu bị hao tổn."
Trần Thanh Lan quay đầu nhìn Mộ Ngôn, cô chưa từng nghe qua về căn bệnh này, không ngờ là nó nghiêm trọng như vậy.
"Bởi vì không có tủy phù hợp nên chưa thể phẫu thuật." Mộ Ngôn giải thích.
Trần Thanh Lan gật đầu hiểu rõ.
"Chú ơi, con có thể đến nhà chị chơi không?" Niệm Ân nắm chặt tay Mộ Ngôn: "Con nhớ chị."
Mộ Ngôn xoa đầu Niệm Ân, anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu nhóc này: "Con mới gặp cô ấy có mấy lần mà đã nhớ cô ấy?"
Niệm Ân cúi đầu không nói gì.
Bà nội luôn nói chú không có bạn gái, là do cậu bé làm liên lụy.
Nói rằng cậu bé là một đứa bé không ai muốn, bám lấy nhà bọn họ không chịu đi.
Cậu bé không muốn về, cũng không muốn liên lụy đến chú.
"Chú ơi, hay là chú đưa con đến trại trẻ mồ côi đi." Chỉ có như vậy cậu bé mới không liên lụy đến chú.
Mộ Ngôn cau mày, từ khi Tiểu Vũ qua đời, hai ông bà già trong nhà luôn mong ngóng anh ta sớm kết hôn.
Anh ta có suy nghĩ của riêng mình, không muốn kết hôn sớm như vậy, kết quả là hai người già ở nhà đều đổ lỗi cho Niệm Ân.
Nói là Niệm Ân kéo chân anh ta.
Mộ Ngôn xắn tay áo lên, để lộ ra vết sẹo do bị bỏng: "Còn nhớ vết bỏng này là như thế nào không?"
Niệm Ân gật đầu, hai tháng trước bà nội hầm canh, cậu bé muốn uống nhưng không dám gọi bà nội đút, tự mình cầm thìa xúc, kết quả là làm đổ cả bát canh.
Chính chú là người ôm lấy cậu bé ngay lập tức, vì không muốn cậu bé bị bỏng nên đã dùng cánh tay ngăn cản canh nóng, chính vì vậy nên tay chú mới bị bỏng, để lại những vết
sẹo này.
Chú yêu cậu bé như vậy, cậu bé cũng phải giúp chú, không thể trở thành gánh nặng của chú được.
"Biết điều này đại biểu cho cái gì không? Là đại biểu cho việc chú yêu con." Mộ Ngôn luôn muốn sưởi ấm cho cậu bé, nhưng anh ta vẫn vô tình tổn thương Niệm Ân.
Bố mẹ anh ta trước đây rất tốt bụng, nhưng sau khi trải qua chuyện của Mộ Tiểu Vũ, tinh thần của bọn họ có chút không tốt, họ luôn cảm thấy anh ta không thể kết hôn là vì Niệm Ân.
Anh ta sờ cái mũi nhỏ của Niệm Ân: "Lần sau không được nói như vậy nữa, nếu không chú sẽ tức giận."
Nói xong Mộ Ngôn bế Niệm Ân lên, cầm lấy quần áo cậu bé dùng để thay giặt trong bệnh viện, Trần Thanh Lan đi đến: "Để tôi bế cậu bé
cho, anh đang cầm đồ không tiện."
Mộ Ngôn do dự một chút, gật đầu: "Phiền cô."
Trần Thanh Lan nói không phiền, sau đó ôm lấy Niệm Ân, cô thật sự rất thích Niệm Ân.
Đi đến cửa bệnh viện, Mộ Ngôn bảo Trần Thanh Lan đứng chờ ở cửa, sau đó anh ta đi lái xe đến đây.
"Tại sao Niệm Ân không muốn về nhà?" Trần Thanh Lan không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu bé với Mộ Ngôn, nhưng cô nhận thấy
được Niệm Ân không vui.
Niệm Ân rũ mắt, lông mi dài che khuất con ngươi đen và sáng, nói nhỏ: "Bà nội nói em không phải con của chú, bảo em cứ bám lấy chú khiến bà không tìm được con dâu."
Trần Thanh Lan bất ngờ khi nghe thấy hai chữ "con dâu", cô nhéo cái mũi của Niệm Ân: "Em biết con dâu là gì sao?"
"Con dâu chính là vợ." Niệm Ân nghiêm túc trả lời.
Trần Thanh Lan: "..."
Có gì khác nhau sao?
"Em nói sai sao?" Niệm Ân nhìn Trần Thanh Lan, có thể thấy được gương mặt cậu bé tái nhợt.
Tâm trí cậu bé trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa.
Cho dù Mộ Ngôn đối xử tốt với cậu bé như thế nào đi nữa, thì dù sao từ nhỏ đến lớn cậu bé cũng đã thiếu thốn tình yêu thương của bố mẹ, cộng thêm việc bố mẹ Mộ Ngôn không thích cậu bé cho lắm, điều này khiến cho cậu bé lúc nào cũng thấy thiếu cảm giác an toàn.
Trần Thanh Lan lắc đầu, trả lời chắc chắn: "Không sai."
Con dâu không phải là vợ sao?
"Hai người đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?" Mộ Ngôn vừa lái xe tới đã nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên mặt Trần Thanh Lan.
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy mình rất có duyên với Niệm Ân."
Đáy mắt Mộ Ngôn xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ, Trần Thanh Lan còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì nó đã biến mất.
Anh ta nói: "Lên xe đi."
Trần Thanh Lan ôm Niệm Ân mở cửa sau ngồi vào, ngay sau đó Mộ Ngôn lái xe đi.
Trần Thanh Lan nhìn Mộ Ngôn: "Công việc của anh có vẻ rất bận."
Mộ Ngôn nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười nói: "Vẫn ổn, tại sao cô không đến tìm tôi, tôi đã sắp xếp xong công việc cho cô nhưng cô lại
không đến."
"Tôi đã tìm được công việc, vì vậy tôi không gọi cho anh."
Mộ Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Trần Thanh Lan muốn nói rồi lại thôi, anh ta nhíu mày: "Cô muốn hỏi tôi chuyện gì sao?"
"Tôi muốn nói, nếu anh bận quá thì tôi có thể chăm sóc Niệm Ân giúp anh..."
"Không cần." Mộ Ngôn thẳng thắn từ chối.
Vượt ngoài dự đoán của Trần Thanh Lan.
Lúc trước gặp anh ta, anh ta muốn để Niệm Ân đến gần cô, nhưng bây giờ thái độ của anh ta quá khác so với lúc trước.
Mộ Ngôn nhận ra được suy nghĩ của Trần Thanh Lan, giải thích: "Lần trước tôi có việc gấp, nên mới gửi Niệm Ân đến chỗ cô nhờ cô chăm sóc, dù sao tôi với cô không thân quen, nên không thể cứ đưa thằng bé cho cô chăm sóc được."
"Là tôi đường đột." Trần Thanh Lan hơi cụp mắt xuống, có chút thất vọng.
Không phải là không thể chấp nhận được, dù sao cô với Niệm Ân cũng không có quan hệ gì.
Cô xoa đầu Niệm Ân, ôm chặt lấy cậu bé một chút, muốn truyền thêm hơi ấm cho cậu bé.
Trên đường đi Trần Thanh Lan với Mộ Ngôn không nói với nhau câu nào nữa, nhưng thỉnh thoảng Mộ Ngôn sẽ quan sát biểu hiện của
Trần Thanh Lan qua gương chiếu hậu.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, xe dừng ở trước cửa nhà Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan đặt Niệm Ân xuống rồi xuống xe.
"Chị."
"Ừm." Trần Thanh Lan hôn lên trán cậu bé một cái: "Phải nghe lời chú nha."
"Em biết rồi." Niệm Ân vẫy tay với cô: "Chị, hẹn gặp lại."
Trần Thanh Lan cũng vẫy tay với cậu bé, cười ôn nhu: "Niệm Ân, hẹn gặp lại."
Mộ Ngôn nhìn Trần Thanh Lan, do dự một chút, "Nếu như hôm nào cô rảnh, muốn gặp Niệm Ân, có thể điện thoại cho tôi, hoặc là có thể đến văn phòng Luật Sư Đại Thành tìm tôi."
"Được." Trần Thanh Lan nhanh chóng trả lời.
"Vậy chị đừng quên nhé." Niệm Ân dặn dò.
"Chắc chắn không quên." Trần Thanh Lan xoa đầu cậu bé, trả lời chắc chắn.
"Tôi đi trước đây."
"Ừm, lái xe chậm chút." Trần Thanh Lan lùi về bên đường.
Mặc dù Mộ Ngôn thay đổi chủ ý, nhưng Trần Thanh Lan vẫn có thể cảm giác được Mộ Ngôn đã khác trước rất nhiều, lần này hình như anh ta không muốn cô và Niệm Ân gần gũi.
Cô đứng yên tại chỗ nhìn xe, có chút u sầu, cô gần gũi với Niệm Ân là do cậu bé là con nít, chứ không hề có suy nghĩ xấu xa gì khác.
Có lẽ là do cô từng làm mẹ cho nên luôn Iuôn có tình cảm với những đứa trẻ khác.
Nhìn xe đã đi khỏi tầm mắt, Trần Thanh Lan xoay người đi vào bên trong, không hề chú ý xa xa có một chiếc xe đang đậu.
Hôm nay, Hàn Duy Thái đang xử lý công việc ở công ty, cứ cảm thấy không yên lòng, trong đầu toàn hình ảnh dáng vẻ Trần Thanh Lan vì
muốn rời khỏi anh mà không tiếc ra tay với bản thân, cự tuyệt anh.
Trong lòng vừa giận, nhưng vừa không hiểu vì sao anh lại đau lòng.
Anh đã hạ thấp bản thân đi tìm cô, kết quả là thấy cô đi ra từ trong xe của một người đàn ông, sau khi chào hỏi, cô còn cười rất vui.
Nụ cười này, cô ấy chưa từng cười với anh.
Ở cùng với anh, cô chưa bao giờ vui sao?
Càng nghĩ trong lòng càng buồn phiền, anh ngậm một điếu thuốc trong miệng, Trần Thanh Lan mất bóng ở tiểu khu mà anh cũng không xuống xe.
Anh không biết mình phải nói gì với cô, hoặc có khi thấy anh, cô sẽ lại tự làm mình bị thương.
Anh rất buồn phiền, trong lòng trống rỗng, anh dùng sức hút thuốc để lấp đầy suy nghĩ, nhưng vẫn không cách nào lấp đầy được khoảng trống đó.
Ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.
Trong công ty, Nghiêm Cẩn nhận được điện thoại của Long Triệt, biết được Trần Thanh Hoàng phạm tội.
Vẻ mặt Nghiêm Cẩn méo mó, anh ta cũng biết cậu chủ nhà họ Trần là thiên tài ăn bám.
Nhưng cũng chưa từng nghĩ, câụ ta có thể làm ra chuyện như vậy, Nghiêm Cẩn nói một tiếng đã biết, sau đó cúp máy.
Ngay sau đó anh ta lập tức gọi cho Hàn Duy Thái, chuyện này không phải nhỏ, lúc trước Hàn Duy Thái đồng ý cho tên Hào quấn lấy
Lưu Ngọc Tuyết, là vì muốn dạy dỗ bà ta.
Nhưng anh ta không ngờ rằng Trần Thanh Hoàng lại là kẻ cầm đầu, còn gây ra án mạng.
Mặt khác. Mọi người đều biết, nhà họ Trần và nhà họ Hàn có quan hệ. Cứ để như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Hàn.
Hàn Duy Thái không muốn nghe điện thoại, trong lòng anh đang vô cùng buồn phiền, muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng Nghiêm Cẩn không dám tự mình làm chủ, liền liên tục gọi điện, Hàn Duy Thái nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó cầm điện thoại
lên...