Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 71:Cứu cậu? Nằm mơ đi!




"Không thì làm gì bây giờ?" Trần Hùng cũng tức giận, nhưng không biết phải làm sao?

Ban đầu, là do ông ta đưa ra quy định, ai có nhiều cổ phần nhất thì người đó giữ chức chủ tịch quản lý công ty.

Chắc chắn Hàn Duy Thái sẽ chướng mắt một công ty nhỏ bé này.

Nên đương nhiên quyền lợi vẫn sẽ là của ông ta.

Ai biết được, con bé chết tiệt kia, tính tình lại lớn như vậy, ngay cả đạo đức cũng không quan tâm, đi dụ dỗ Hàn Duy Thái, lấy cổ phần công ty, sau đó phản bội ông ta.

"Không phải mỗi ngày đều khoe khoang, Hàn Duy Thái yêu Vi Vi như nào sao, đối xử với Vi Vi tốt như thế nào sao? Bà kêu Vi Vi trả lại cổ phần đó cho tôi, tôi sẽ không ngồi ở nhà như không có chuyện gì đâu."

Lưu Ngọc Tuyết nghẹn ngào nói: "Sớm biết nó không biết xấu hổ như vậy, còn không bằng khiến nó chết đi trong tù còn hơn."

Trần Hùng nhíu mày, ông ta còn không nghĩ tới chuyện mắng Trần Thanh Lan, mắng độc ác như thế nào, vì ông ta cảm thấy mình làm
vậy cũng không được cái gì cả.

Nhưng từ miệng người khác nói, con gái đáng chết của ông ta, cả người đã có chút thay đổi.

"Đừng nói lời khó nghe như vậy, trên danh nghĩa, con bé cũng là con của chúng ta mà."

Lưu Ngọc Tuyết khoanh hai tay lại, ngồi trên sofa, vẻ mặt khinh thường: "Ai da, con gái của tôi? Tôi không có phúc lớn như vậy đâu, có
thể có được cô con gái như vậy, còn không biết xấu hổ quyến rũ em rể, nếu tôi sinh ra, tôi nhất định sẽ bóp chết nó, tránh mang lại tai họa cho người khác. Theo tôi, người như vậy
phải bị sét đánh!"

Ngay cả khi dù sét không đánh chết cô, bà ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giết chết cô.

Mà ngay cả Hàn Duy Thái cũng sẽ không phát giác được.

Thật không thể nhịn được mà.

Trong mắt Lưu Ngọc Tuyết, Hàn Duy Thái chỉ có thể là của Trần Thanh Vi.

"Bà..." Trần Hùng không nói nên lời, cà người run lên.

Từ khi ông ta mất đi chức vị trong công ty, Lưu Ngọc Tuyết càng ngày càng tự phụ hơn, luôn đối đầu với ông ta.

"Tôi làm sao, tôi nói không đúng sao?" Lưu Ngọc Tuyết thản nhiên hỏi lại.

Trần Hùng phát hiện, người phụ nữ dịu dàng trước kia, tại sao lại có thể trở nên độc ác như vậy, thô bạo như vậy?

Dường như Lưu Ngọc Tuyết nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, nhưng bà ta cũng không quan tâm mà nói thẳng: "Ông có từng vì Vi Vi
mà lo lắng hay chưa? Con bé sắp gả vào nhà họ Hàn, vốn dĩ đã không môn đăng hộ đối, mà ông bây giờ ngay cả địa vị cũng không có, về
sau Vi Vi ở nhà họ Hàn, người ta sẽ xem con bé ra gì hả? Nhìn chúng ta thế nào?"

Những lời này của Lưu Ngọc Tuyết nói chạm đến trái tim Trần Hùng.

Trước kia, mặc kệ nói như thế nào, ông ta là người cầm quyền của một công ty, tuy rằng không thể so sánh với Hàn Duy Thái, nhưng sự chêch lệch không đến mức như sóng với biển được.

Nhưng hiện tại, cái gì ông ta cũng không có.

"Tôi đi tìm cái đứa con gái bất hiếu kia." Trần Hùng từ trên sofa đứng dậy.

Lưu Ngọc Tuyết bĩu môi, vô cùng vui vẻ vì mục đích đã đạt được: "Đừng quên kêu nó rời khỏi
Hàn Duy Thái, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho nó đâu."

Trần Thanh Lan nếu không nghe lời, bà ta sẽ đăng video lên mạng, để cho cô mang tiếng xấu cả đời.

Muốn cùng tranh đàn ông với con gái bà ta sao, quả thật không biết điều!

Trần Hùng không nói chuyện, nhưng mà ông ta cũng hy vọng Trần Thanh Vi gả vào nhà họ Hàn.

Tính cách Trần Thanh Lan không phù hợp vào nhà họ Hàn, hơn nữa cô cũng không còn trong sạch.

Quan trọng hơn là, cô gả vào nhà họ Hàn thì sẽ không tốt cho ông ta, dường như cô vẫn canh cánh việc ông ta đẩy cô vào tù.

Nên mới có chuyện, ngay cả nhà cũng không về.

Nghĩ như vậy, Trần Hùng càng không muốn Trần Thanh Lan và Hàn Duy Thái có mối quan hệ gì.

Mang theo sự tức giận đến công ty.

...

Mặt khác, Trần Thanh Hoàng với tên Hào vẫn dây dưa không rõ.

Nếu Trần Thanh Hoàng không muốn trả tiền, thì tên Hào nhất định sẽ nói ra mọi chuyện.

Mà nếu không đạt được thỏa thuận, tên Hào sẽ nói ra chuyện Lưu Ngọc Tuyết mua chuộc anh ta, cho Hàn Duy Thái biết.

Lúc đầu Trần Thanh Hoàng tính tình nóng nảy, tên Hào lại cứng rắn, nên đã động tay chân với tên Hào.

Tên Hào cũng không phải ngồi không, mặc cho cậu ta đánh mình.

Vì thế hai người đã ở trong phòng bao đánh nhau.

Trùng hợp thế nào, tên Hào lại không mang theo người của mình đến, Trần Thanh Hoàng cũng chỉ có một mình, hai người đứng lên đánh nhau, mà không có ai khuyên can gì.

"Hào, tao cho anh mày mũi rồi, mày lại không biết điều, được voi đòi tiên, tiếp tục đòi tiền!" Dứt lời, Trần Thanh Hoàng lại đánh lên mặt
anh ta một cái, khiến anh ta tức giận, nóng nảy.

Phá hỏng video, tống tiền Lưu Ngọc Tuyết một trăm triệu, bây giờ lại dám đòi thêm, mở miệng ra là hai trăm triệu, đúng là cái miệng này thật to.

Tên Hào cũng không phải là đèn cạn dầu, nhanh chóng đánh trả lại, ngay lập tức trên mặt Trần Thanh Hoàng cũng có vết thương.
"Ai cho mày lá gan ấy hả? Trần Thanh Hoàng nghiến răng nghiến lợi, anh ta thật sự là láo xược mà.

Tên Hào cười khinh thường.

Cười mỉa mai.

Trần Thanh Hoàng này đúng là đồ ngốc mà, cả ngày ỷ lại vào Hàn Duy Thái ra ngoài rêu rao, còn không biết rằng, anh ta chính là người của Hàn Duy Thái.

Sự chế giễu của tên Hào rơi vào mắt Trần Thanh Hoàng, cậu ta đã chịu đựng đủ rồi, hai người xô xát với nhau, cả căn phòng đều trở nên lộn xộn. Trong căn phòng ẩu đả, tên
Hào cầm cái chai lên, đập vào đầu Trần Thanh Hoàng. Người gục xuống, tên Hào cưỡi lên người cậu ta: "Cùng tao đánh nhau, xem ra là mày không muốn sống nữa, lúc tao ra đời, mày vẫn còn trong ngực mẹ bú sữa đấy."

Trần Thanh Hoàng bị đè ở dưới, rõ ràng là không có lợi, không thể thoát ra được, từng cú đấm cứ rơi từng cái rơi xuống mặt cậu ta, tức
giận muốn chết, tay với lấy mảnh vụn của chai rượu, đâm vào cổ tên Hào, tên Hào đau rát, lấy tay che cổ, cổ mỏng manh, nếu xảy ra chuyện gì là sẽ chết người, tên Hào vội bảo
vệ cái cổ của mình, Trần Thanh Hoàng nhân cơ hội, xoay người đứng dậy.

Trong lòng Trần Thanh Hoàng cũng độc ác, câụ ta làm sao chịu nỗi nhục nhã như vậy, đánh đỏ cả mặt vẫn không nhường nhau, trong phòng có một cái đầu trâu có cái sừng dài. Trong lúc đánh nhau, Trần Thanh Hoàng đẩy tên Hào xuống, đâm cặp sừng trâu vào ngực anh ta, đây tuyệt đối là trùng hợp, Trần
Thanh Hoàng tuy tức giận với tên Hào, nhưng không có ý định giết người.

Nhìn thấy tên Hào nằm đó, Trần Thanh Hoàng hoảng loạn, máu tươi đầm đìa, kích thích não cậu ta.

Tên Hào như vậy mà đã chết.

Trần Thanh Hoàng cũng từ từ hồi phục, nhưng đã chậm chân.

Vừa định trốn đi, thì người phục vụ đưal rượu vào, cậu ấy hét lên khi thấy có người bê bết máu nằm đó.

Trần Thanh Hoàng nhanh chóng che miệng cậu ấy lại, uy hiếp nói: "Không được kêu, nếu nói ra, tôi sẽ giết cậu!"

Người phục vụ sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, liên tục gật đầu: "Không... không nói."

"Trần Thanh Hoàng, mày không được đi." Tên Hào chưa chết, chỉ có Trần Thanh Hoàng nghĩ rằng anh ta đã chết.

"Đưa... đưa tao đi bệnh viện..."

Hả? Đưa một kẻ tống tiền đi bệnh viện?

Trần Thanh Hoàng cậu ta không hào phóng như vậy.

Biết anh ta không chết, Trần Thanh Hoàng cũng không sợ hãi nữa, lại quay trở vào phòng.

"Cứu mày, nằm mơ đi!" Nói xong Trần Thanh Hoàng còn đá anh ta một cái.

Một phát này, thật là muốn mạng của tên Hào, vốn sừng trâu cắm vào ngực anh ta, chảy rất nhiều máu, một cái đá này của Trần Thanh Hoàng, sừng trâu hoàn toàn cắm xuyên qua người anh ta.

Lập tức đi đời nhà ma.

Người phục vụ bị dọa đến nỗi chân mềm nhũn, la lên hoảng hốt, nơi này vốn không ít người, người phục vụ kêu một tiếng như vậy, lập tức kéo tới không ít người.

Trần Thanh Hoàng lúc này chạy không thoát nữa.

Có người phản ứng nhanh, lập tức gọi cho cảnh sát.

Bây giờ Trần Thanh Hoàng mới nhận ra độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng đã không kịp rồi.

Xe cảnh sát nhanh chóng tới, có nhân chứng vật chứng đầy đủ, Trần Thanh Hoàng lập tức bị đưa đi.

Mà Trần Hùng lại hoàn toàn không biết, đứa con trai ông yêu thương nhất, đã trở thành tội phạm trong vụ án cố ý giết người.

Chỉ còn một bước nữa là đưa ra thẩm lý và phán quyết.

Trong lòng ông ta vẫn mang đầy hận thù đi tới công ty tìm Trần Thanh Lan.