Đánh vào tâm lý nôn nóng của hầu tước, tôi giả vờ như quân Ashvile đang bị tập kích từ phía sau, quả nhiên ông ta đã rơi vào cái bẫy được giăng ra. Gần như toàn bộ kỵ binh và bộ binh Anjou đã vượt sông tổng lực tấn công vì cho rằng chúng tôi đang thất thế. Kết quả là một thảm kịch kinh hoàng chờ đón họ.
Chiến trường ngổn ngang xác chết của quân lính Anjou, với nhiều thi thể không còn nguyên vẹn. Những kẻ chạy trốn dọc bờ sông cũng gặp ngay những toán quân truy kích mà tôi đã sắp đặt sẵn, và bị tiêu diệt toàn bộ. Tổng kết lại thì sau ba đợt tấn công, gần 1500 quân địch đã thiệt mạng, và khoảng 200 người còn sống sót đã đầu hàng với ý chí gần như vụn vỡ.
Trong đợt tấn công cuối cùng, tôi đã thử nghiệm loại vũ khí mới trên thực địa: những khẩu pháo mini. Tuy tầm bắn của chúng không quá xa, nhưng có ưu điểm kích thước nhẹ và cơ động, dùng trong trận địa phòng ngự như thế này đã mang lại hiệu quả không ngờ.
Quân Ashville đã quét sạch quân của Hầu tước Richard, nhưng đáng tiếc là ông ta không vượt lên tuyến đầu để chiến đấu, do đó đã chạy thoát được. Nhưng dù sao thì mục đích của chiến dịch lần này coi như hoàn thành, với ước tính của tôi thì 70-80% quân lực của Anjou đã bị tiêu diệt. Họ sẽ không còn là mối đe dọa với lãnh địa Ashville nữa.
Thắng trận là một chuyện, vấn đề xử lí hậu chiến cũng nan giải không kém. Tôi đang chờ đợi sứ giả của Hầu tước sẽ đến, cần một hiệp định đình chiến để chấm dứt chiến tranh và ổn định lãnh thổ hiện tại. Tuy nhiên, có một việc tôi cần xử lý trước đã...
Tôi cũng một số cận vệ tiến tới doanh trại của lính đánh thuê, nằm dưới chân một vách đá. Hàng trăm thi thể đã được tập hợp lại và xếp thành từng hàng trước những hố đào sẵn, chuẩn bị chôn cất và truy điệu.
"Joseph, vĩnh biệt." Tôi nhìn vào thi thể của Joseph được quấn trong một chiếc áo choàng. "Anh đã làm rất tốt, chúng ta đã chiến thắng. Đó là nhờ sự quả cảm của anh."
Jean và Hans, hai cận vệ đứng cạnh tôi, đang buồn rầu thương tiếc cho người huynh đệ thân thiết của mình từ khi họ còn làm lính đánh thuê.
"Joseph, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ chết." Hans nhỏ hai hàng nước mắt, điều tôi chưa bao giờ thấy ở anh ta.
"Hans, số phận của anh ấy là chết trong trận chiến, ra đi như một chiến binh, đó là điều anh ấy mong muốn." Jean với gương mặt kìm nén cảm xúc, đặt tay lên vai Hans, như đang cố gắng an ủi anh ta.
Những lính đánh thuê đang tập trung với nhau và tĩnh lặng, không ai nói chuyện ồn ào. Có vẻ họ cũng đang đau buồn với sự ra đi của những đồng đội, cộng thêm lo lắng về tương lai bất định của binh đoàn quân đánh thuê sau khi thủ lĩnh qua đời.
Tôi chậm rãi bước lên, đứng phía trước họ và tuyên bố:
"Hỡi những lính đánh thuê của Black Crows! Joseph là một chiến binh dũng cảm. Anh ấy sẽ được vinh danh trong lịch sử của lãnh thổ Ashville. Và cả những lính đánh thuê đã hy sinh, ta hứa, tất cả sẽ được vinh danh!"
Họ nhìn nhau đầy thắc mắc và sau đó nói với tôi:
"Thưa ngài lãnh chúa, chúng tôi chỉ là những lính đánh thuê, tại sao ngài lại quan tâm đến việc vinh danh chúng tôi?"
"Bởi vì..." Tôi trầm giọng. "Các anh đã hy sinh vì sự bình yên của lãnh thổ Ashville, chúng ta mang ơn và không muốn các anh bị lãng quên."
Nói rồi, tôi đưa tay chỉ lên vách núi:
"Hãy nhìn xem, nơi con đèo diễn ra trận chiến anh dũng. Ta sẽ cho khắc ghi một tấm bia tại đó, ghi nhớ chiến công của đội quân Black Crows và sự hy sinh của những người đã ngã xuống."
Những lính đánh thuê nghe tôi nói vậy, họ liền đấm ngực bật khóc trong xúc động.
"Cho dù chúng tôi chỉ là những lính đánh thuê thấp kém, những người khác không bao giờ quan tâm đến việc chúng tôi sống hay chết, nhưng ngài lại dành sự tôn trọng cho chúng tôi như vậy! Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn ngài!"
"Đừng nói như vậy, đây là nghĩa vụ mà ta phải làm..."
Cảm động trước tinh thần của những người lính này, tôi liền đưa ra một lời đề nghị chân thành:
"Hỡi những lính đánh thuê của Black Crows. Các anh nghĩ sao về việc trở thành binh lính của Ashville? Các anh có thể lựa chọn, quay trở lại làm lính đánh thuê, hoặc trở thành một phần trong quân đội của ta. Cái tên Black Crows sẽ được giữ lại như tên hiệu của một quân đoàn."
Mọi người sửng sốt nhìn tôi, rồi lại nhìn nhau, nhưng dường như không cần mất quá nhiều thời gian để họ đưa ra quyết định.
"Chúng tôi rất vinh dự, thưa ngài!"
Nói rồi, tất cả bọn họ nhất loạt quỳ xuống, cúi đầu trang nghiêm trước mặt tôi.
"Thưa chúa tể của chúng tôi! Chúng tôi xin nguyện trung thành với ngài, cho đến khi xương cốt của chúng tôi tan thành cát bụi!"