Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 53: Lãnh thổ mới






Vài ngày sau, tin tức về sự thất bại của quân Anjou lan truyền, khiến các vùng lãnh thổ trên toàn vương quốc chấn động. Người ta đang đồn đoán về những vũ khí bí mật, đã khiến một lãnh địa nhỏ bé như Ashville có thể hủy diệt đội quân hùng mạnh của Anjou.

Thông tin từ những điệp viên của chúng tôi báo về, quân đội nhà Rein cũng chớp thời cơ khi biết tin quân Anjou chiến bại. Họ lập tức xuất kích và chiếm được những vị trí hiểm yếu ở phía bắc Anjou, đồng thời kiểm soát chặt chẽ được khu mỏ ma thạch. Điệp viên cũng báo về, nội bộ Anjou đang náo loạn, hầu tước vì quá sốc mà ngã bệnh, trong khi các thuộc hạ thì đổ lỗi cho nhau.

Nếu bây giờ chúng tôi phối hợp với nhà Rein đồng loạt công kích, thì chắc chắn Einbach sẽ nằm trong bàn tay. Tuy nhiên, đại diện của phía hoàng gia đã đến, và yêu cầu chúng tôi chấm dứt xung đột. Họ ngỏ ý tổ chức một cuộc đàm phán hòa bình, vì thế các phe đang đình chiến. Không phải vì tôi e ngại hoàng gia, nhưng cũng vì lực lượng quân Ashville đang bị dàn mỏng, khó mà kiểm soát hoàn toàn lãnh thổ Anjou, và cũng để tránh sự e dè từ các lãnh chúa lân cận.

Và đáp trả lại những yêu sách mà tôi gửi, đoàn sứ giả của của Hầu tước đã đến, mang theo một bức thông điệp.

"Tử tước Alviss, đây là thông điệp từ Hầu tước Richard." 

"Được rồi, đưa nó đây."

Tôi cầm lấy cuộn giấy da từ sứ giả, mở nó ra và đọc nội dung bên trong.

"Hừm..." Tôi tặc lưỡi. "Sứ giả hãy lui trước, chúng ta sẽ phải bàn bạc và phản hồi lại sau."

"Vâng, chào tử tước." Ông ta cúi đầu thoái lui, gương mặt vẫn còn e dè sợ sệt. Đó là biểu hiện của việc phe Anjou đang nằm ở thế dưới cơ.

Carolina hỏi: "Alviss, Hầu tước thế nào, ông ta có chấp nhận những điều kiện chúng ta đưa ra không?"

"Hầu tước kiến nghị chúng ta rút quân, và hứa sẽ không bao giờ xâm phạm lãnh thổ Ashville. Về tiền bồi thường chiến phí, ông ta chỉ đồng ý trả 1/4 con số chúng ta đưa ra. Còn lại, yêu sách về lãnh thổ đều bị bác bỏ."

"Hừm, xem ra ông ta vẫn chưa rõ tình thế của mình nhỉ?"

"Đó là vì ông ta có nhà Maine đại diện cho hoàng gia đứng ra làm trung gian đàm phán, nên nghĩ rằng có thể đem ra dọa chúng ta."

Carolina cười nhạt, "Không sao, cứ phớt lờ nhà Maine đi, chỉ nói mồm thì không thể làm gì chúng ta được. Và cha em sẽ giải quyết những việc ở triều đình. Em đã gửi tin và cha em đã nắm được sự việc rồi."

"Nếu thế thì tốt quá..."

"Chúng ta cũng cần thêm sự liên kết với nhà Rein nữa, theo tin tức nhận được, quân đội Rein đã kiểm soát được một số thị trấn trọng yếu ở phía bắc Anjou. Hầu tước đang bị dồn vào đường cùng rồi, ông ta sẽ phải chấp nhận mọi điều kiện chúng ta đặt ra thôi."

"Ừm, sớm muộn gì điều đó cũng diễn ra thôi..."

Sau đó, mọi việc đúng như Carolina đã nói, nhà Partria đã gây áp lực lên hoàng gia, cộng thêm sự trợ giúp của nhà Rein, đây là hai nguồn cung cấp ma thạch chủ yếu cho vương đô, họ buộc phải nhượng bộ và công nhận một số điều khoản chúng tôi đưa ra. Một bản hiệp ước ba bên đã được kí kết, gồm các điều khoản chính:

- Nhà Anjou phải bồi thường chiến phí 5 triệu đồng vàng.

- Anjou chỉ được phép duy trì quân đội không quá 1000 người.

- Công nhận khu mỏ ma thạch đang tranh chấp và một số lãnh thổ xung quanh thuộc về nhà Rein.

- Một nửa khu vực Gold-valley ở bờ nam sông Emerald sẽ do nhà Ashville kiểm soát. Hai bên cam kết không xâm phạm ranh giới.

- Cho phép sử dụng tài nguyên từ sông Emerald và dùng cho việc giao thông.

- Cho phép thương nhân từ Rein đi qua lãnh thổ Anjou.

- Trao trả tù binh.

- Nhà Partria và nhà Maine chịu trách nhiệm giám sát việc thực thi hiệp ước này.

Đây là một thắng lợi chiến lược lớn, với rất nhiều lợi ích thu được từ lãnh thổ, tài nguyên và thương mại. Từ đây chúng tôi sẽ được xem như một thế lực mạnh mẽ ở phía Tây.

"Carolina, chúng ta có nên sát nhập lãnh thổ Gold-valley vào Ashville không?" Tôi hỏi ý kiến vợ mình về đường lối cai trị sau khi hiệp ước được kí kết.

"Theo em nghĩ là không nên vội vàng, điều này sẽ gây ấn tượng xấu cho các lãnh chúa khác là ta đang bành trướng lãnh thổ."

"Vậy theo em thì làm thế nào?"

"Hãy thông báo với mọi người là ta chỉ giải phóng lãnh thổ Gold-valley khỏi sự áp bức của Hầu tước. Và hãy giữ các nam tước địa phương đã đầu hàng chúng ta lại, nhưng không cho họ chút quyền lực gì, đặt các viên quan cai trị để kiềm chế họ và quản lí lãnh thổ trên thực tế."

"Ừm... vậy là tạo ra một số nhân vật bù nhìn để xoa dịu dân chúng."

"Đúng vậy. Và những điền trang đang bị bỏ trống, hãy ban thưởng cho các chiến binh lập công trong trận chiến, bằng cách này, nếu có lãnh chúa nào muốn nổi loạn, họ cũng vô phương tập hợp lực lượng."

"Ý kiến tuyệt lắm, Carolina. Chúng ta hãy làm theo lời em nói."

...

Như vậy, sau khi ổn định được tình hình, để lại một phần đội quân đồn trú tại đó, chúng tôi liền trở về Ashville, chấm dứt hơn một tháng chiến dịch kéo dài.

Cưỡi ngựa đi song song với Carolina, tôi dẫn đầu quân đoàn trở về quê nhà trong sự reo hò cuồng nhiệt của người dân. Họ vui mừng vì chiến thắng đã đem lại vị thế lớn cho lãnh địa, và cũng vì hầu hết người thân của họ vẫn an toàn trở về.

"Alviss, con yêu! Con đã trở về bình an!"

Cha mẹ tôi đang đứng trước đám đông, dang hai tay chờ đón. Tôi nhảy xuống ngựa, nhào xuống vòng tay của hai người, hôn lên má bọn họ, giữa những tiếng vỗ tay và hoan hô vang dội.